Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ôn Vũ Phàm vội vàng đứng dậy sau đó quay người nhìn màn sương mù phía sau lưng.
Chỗ đó, có một người. Không, phải nói đó không phải người.
- Biến mất cho ta!
Nàng giơ lên mái chèo gỗ sau đó hô lên:
- Ngươi biến mất cho ta!
Tất cả ý chí của nàng đều tập trung vào màn sương mờ trước mặt. Ôn Vũ Phàm lúc này cố gắng dằn sự sợ hãi trong lòng. Nàng không ngừng cố gắng khống chế cảnh tượng trước mắt, nhưng nàng vẫn thất bại.
Lúc này, Ôn Vũ Phàm bỗng nhiên nhảy tùm xuống nước!
Á!
Nước hồ lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy cái lạnh thấu xương! Nàng cắn răng chịu đựng và nhớ lại những gì mà Vũ Sóc dạy nàng tập bơi, sau đó bắt đầu quạt nước. Nhưng không được bao lâu thì nàng bị đuối sức.
Ôn Vũ Phàm cố ý làm vậy.
Lý do vẫn như trước - vì để không cho mình có đường lui!
Ôn Vũ Phàm sau khi ép mình tới bước này thì nàng không ngừng giãy dụa trong nước, đồng thời nghĩ hồ nước này không tồn tại!
Bởi vì nhiệt độ nước thật sự quá lạnh nên theo thời gian, do bị nhiễm lạnh nên sắc mặt của Ôn Vũ Phàm cũng trở nên tím tái. Nàng cũng mấy lần chìm xuống nước khiến nước trong hồ tràn vào trong miệng sau đó xộc thẳng vào dạ dày. Hô hấp không thông khiến ý thức của nàng cũng dần trở nên mơ hồ. Chuyện này chỉ khi trải qua mới biết được thế nào! Quả thực là vô cùng tra tấn người khác!
Cuối cùng, đầu của Ôn Vũ Phàm không thể trồi lên mặt nước nữa. Tay của nàng cũng chỉ giãy dụa cho có, thân thể không ngừng trầm xuống. Không thể hô hấp khiến sắc mặt của nàng trở nên méo mó. Nhưng trong đầu của Ôn Vũ Phàm vẫn không ngừng nghĩ rằng hồ nước này không tồn tại. Không tồn tại......
Nhưng mà không hề có tác dụng......
Lúc này, Vũ Phầm thực sự có thể hy vọng mình chết sớm một chút để tránh phải chịu đau khổ......
- Á!
Khi nàng chạm đất, Vũ Phàm định phun ra nước trong miệng nhưng nàng phát hiện nàng chỉ phun ra nước miếng. Cảm giác hít thở không thông đã biến mất. Cảm giác lạnh thấu xương cũng đã biến mất. Ngược lại lỏ sưởi ấm áp trước mắt khiến cho khuôn mặt của Ôn Vũ Phàm đỏ rực lên.
- Cô nhảy vào trong hồ là do cô cố ý muốn chết để tránh giấc mơ này hay cô định đẩy mình vào bước đường cùng?
« Hầu tước » đưa cho Ôn Vũ Phàm một ly sữa sau đó ngồi xổm trước mặt của nàng.
- Cảm...... Cám ơn ngài......
Đón lấy ly sữa, Vũ Phàm uống một ngụm. Sữa ấm khiến nàng cảm thấy ấm hơn rất nhiều. Chung quy cũng vì nàng vời mới lóp ngóp thoát ra khỏi hồ nước lạnh lẽo, nên cho dù thân thể không còn cảm thấy lạnh nữa thì tâm lý cũng còn chưa kịp thích ứng.
- Tiểu nữ...... muốn thử xem việc nhảy vào trong hồ có thể giúp tiểu nữ khống chế giấc mơ hay không...... Xin lỗi ngài! Tiểu nữ thất bại rồi.
- Không sao cả!
«Hầu tước» không tỏ ra bất mãn:
- Thử lại lần nữa là được.
- Vậy...... Tiếp theo......
- Mười phút sau.
- Ngài, ngài nghiêm túc chứ?
Sắc mặt của Ôn Vũ Phàm trở nên trắng bệch .
- Ta đã nói rồi.
Mặt của «Hầu tước» nhìn về phía lò sưởi.
- Cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Giấc ngủ con người trung bình kéo dài khoảng tám tiếng. Cứ độ mười phút lại phải trải qua một lần tử vong đầy khủng bố thì Vũ Phàm phải chết bao nhiêu lần?
Nhưng «Hầu tước» rõ ràng không chút thương hoa tiếc ngọc, cũng sẽ không suy xét đến năng lực thừa nhận của Ôn Vũ Phàm. Đối với y thì Ôn Vũ Phàm là ứng cử viên tốt nhất để bảo vệ Diệp Tưởng trong thời kỳ hắn còn yếu ớt. Chỉ có vậy thôi! Cho dù Ôn Vũ Phàm có muốn bỏ dở nửa chừng thì y cũng không cho phép nàng dừng lại. Đương nhiên chuyện thất bại cũng là bình thường. Cho dù Vũ Phàm thử cả mấy chục lần cũng đều thất bại thì « Hầu tước » cũng không cảm thấy bất ngờ; cho dù thiên phú của nàng có hơn người đến đâu thì để thành công trong việc huấn luyện cộng sinh nguyền rủa thì «Hầu tước» cũng biết là vô cùng khó khăn. Sao có thể dễ dàng đào tạo ra một diễn viên hạng một như vậy. Chỉ có « Ác ma » mới có năng lực ban cho con người ta lực lượng một cách cấp tốc, nhưng cái giá phải trả là linh hồn của chính người đó.
Thế nhưng, «Hầu tước» cũng sẽ không nói việc này cho Ôn Vũ Phàm biết. Nếu Vũ Phàm biết cho dù lấy thiên phú của nàng thì xác suất thành công trong việc cộng sinh nguyền rủa là rất thấp thì nàng sẽ có cớ cho việc bào chữa cho thất bại của nàng, do đó nàng sẽ trở nên nhàn nhã hơn. Nếu vậy thì sau nhiều lần thất bại, lòng cầu thắng của nàng cũng sẽ bị suy yếu. « Dù sao việc này cũng quá khó khăn, mình không làm được cũng bình thường thôi.» Với tâm lý như vậy nên rất nhiều người càng lúc càng cách xa thành công. truyện copy từ tunghoanh.com
Người thành công và người thất bại thông thường chỉ có một chút khác biệt duy nhất ở tâm tính mà thôi. «Hầu tước» chưa bao giờ bào chữa cho thất bại của mình cả. Cái gọi là « không lấy thành bại để đo anh hùng » chẳng qua là cách lấy cớ của những kẻ thua cuộc. Kẻ thua cuộc vĩnh viễn không thể trở thành anh hùng được. Ôn Vũ Phàm có thiên phú xuất sắc như vậy cho nên «Hầu tước» muốn nàng có suy nghĩ “Tư chất của mình tốt như vậy nên mình nhất định sẽ thành công ”. Nàng cho dù có muốn bỏ cuộc vì những thất bại liên tiếp thì « Hầu tước » cũng không cho phép. Chỉ cần nàng vừa chìm vào giấc ngủ là «Hầu tước» có thể kéo nàng vào trong giấc mơ của y. Chỉ khi nàng thành công trong việc cộng sinh nguyền rủa thì nàng mới có thể thoát khỏi thế giới trong mộng đáng sợ này. Chỉ cần « Hầu tước » không cho phép thì Ôn Vũ Phàm sẽ không tỉnh lại. Đương nhiên, bởi vì nơi này thuộc về phần giấc ngủ sâu nên sẽ không có chuyển ảnh hưởng tới sức khoẻ của nàng do chất lượng giấc ngủ quá kém.
Hơn nữa đây cũng mới chỉ là tầng thứ nhất của giấc mơ này mà thôi. Ở tầng cao nhất – tầng thứ chín thì ngay cả «Hầu tước» khi bước vào đó cũng sẽ bị nguy hiểm về tính mạng!
Cứ như vậy, trong vài giờ tiếp theo, Ôn Vũ Phàm mới biết được thế nào là ác mộng chân chính.
Tử vong, tử vong, tử vong......Lại là tử vong......
Tử vong không giới hạn.
Bị thiêu chết...... Bị lệ quỷ kéo vào âm phủ...... Bị xé thành từng mảnh...... Từ trên cao rơi xuống mà chết......
Đến cuối cùng, sắc mặt của Ôn Vũ Phàm đã trắng bệch chẳng khác gì tờ giấy. Khi nàng nghe được «Hầu tước» nói: “Chắc cũng khoảng sáu giờ rồi. Dừng ở đây! Tối nay sẽ tiếp tục!”, nàng như được đại xá. Vũ Phàm quỳ rạp ra đất, ngay cả việc nhúc nhích một lóng tay thôi nàng cũng không làm được. Những đau đớn và tra tấn mà nàng phải trải qua không ai có thể hình dung ra được.
- «Hầu tước»......
Nàng lúc này hỏi với giọng bất lực:
- Cộng sinh nguyền rủa khó như vậy sao? Vì sao tiểu nữ lại liên tục thất bại như vậy?
«Hầu tước» lạnh lùng nói:
- Tối nay chậm nhất là 10 giờ tối là cô phải đi ngủ. Nếu đến lúc đó mà cô còn chưa ngủ, ta sẽ phải ép cô đấy.
Tiếp đó, Ôn Vũ Phàm đột nhiên mở mắt!
Vài giờ trong giấc mơ lại là một sự tra tấn dã man mà nàng phải trải qua!
Nàng nhìn phòng chiếu phim quen thuộc. «Hầu tước» muốn nàng không nói việc nàng được y huấn luyện cho người khác biết, nên nàng cũng không cách nào tìm người khác để giãi bày tâm sự. Nàng đã được lãnh giáo sự lãnh khốc của «Hầu tước». Tối nay nàng còn phải tiếp tục được thể nghiệm điều đó thêm một lần nữa.
Mặc cho ai hùng tâm vạn trượng thế nào thì sau khi trải qua nhiều khủng bố, tử vong và thất bại như vậy thì trong lòng cũng sẽ cảm thấy ngắc ngứ rất nhiều. Ôn Vũ Phàm tuyệt đối không giống như Vũ Sóc khi có khả năng chấp nhận sự thật cao đến như vậy. «Hầu tước» đã nói rằng thiên phú của nàng tương đối xuất chúng, nhưng không hiểu sao nàng lại liên tiếp thất bại như vậy. Nàng còn phải trải qua bao nhiêu ác mộng để được chuyện này?
Chẳng lẽ chuyện này khó lắm sao?
Làm sao đây?
Nàng nên làm gì bây giờ?
Nàng hiện tại đã không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Vũ Phàm đứng dậy, mặc quần áo và vệ sinh cá nhân, sau đó mở cửa phòng. Nàng đi theo hành lang chầm chậm đi xuống dưới lầu.
Bên trong rạp chiếu phim thật ra rất lớn. Ngoại trừ phòng chiếu phim ra thì các công trình thiết yếu khác cũng có. Phòng ăn, phòng họp, phòng tập thể thao vân vân đều có. Trong phòng tập thể thao còn được tích hợp phòng chơi bóng bàn, sân bóng rổ và cả bể bơi.
Ôn Vũ Phàm đi vào trong phòng tập thể thao. Lúc này bên trong còn chưa có ai. Nàng đi tới trước một máy chạy bộ, sau đó cắn răng mở máy. Nàng chỉnh tốc độ tới mức max sau đó bắt đầu chạy!
Nếu sau này ngày nào nàng cũng phải trải qua những chuyện như vậy thì nàng cần phải nâng cao thể lực và tinh thần để chúng đều đạt tới mức sung mãn. Nàng định ở trong này tập một lúc, sau đó đợi đến khi mọi người rời giường, nàng sẽ đi tìm Tiêu Mộng Kì, để Mộng Kì huấn luyện phản ứng thần kinh của nàng, để thiên phú của nàng hoàn toàn được phát huy.
Dù sao thì Vũ Phàm cũng biết cuộc huấn luyện ma quỷ của «Hầu tước» sẽ không dừng lại. Thậm chí nàng biết cho dù nàng có nổi điên đập phá mọi thứ trong giấc mơ thì «Hầu tước» cũng không để ý. Nếu đã vậy thì nàng chỉ còn cách phát huy tới mức cao nhất thiên phú của nàng, sau đó lại liều thêm một phen!
Băng chuyền chuyển động rất nhanh khiến Ôn Vũ Phàm không thể không liều mạng chạy. Trước kia Vũ Phàm chỉ duy trì tốc độ chạy bằng ½ hiện nay, thế nhưng bây giờ nàng đã hiểu chỉ có hung ác với chính mình thì nàng mới có thể thích ứng được quá trình huấn luyện ma quỷ của «Hầu tước».
Nàng phải ép ra hết tiềm lực của bản thân mới có thể sống sót được trong ác mộng.
Mười phút sau, trên người của Ôn Vũ Phàm đã ướt đẫm mồ hôi. Quần áo nàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp ép sát vào người nàng. Nhưng Ôn Vũ Phàm vẫn cắn răng kiên trì. So với tử vong rất chân thực trong ác mộng thì chuyện này còn chưa thấm vào đâu.
Bỗng nhiên, nàng nghe được một âm thanh.
- Vũ Phàm?
Nàng vội vàng quay đầu lại nhìn qua thì phát hiện Diệp Tưởng đang đi vào trong phòng tập thể thao.
- Anh dậy rồi sao?
Ôn Vũ Phàm dù đang nói chuyện nhưng tốc độ của băng chuyền vẫn được duy trì ở mức cao nhất. Nàng vẫn tiếp tục chạy như bay.
Quần áo bó sát vào người làm tôn lên vóc dáng lả lướt và gợi cảm của Ôn Vũ Phàm. Gương mặt vốn có chút hơi tái của nàng sau cuộc huấn luyện của « Hầu tước » trở nên hồng hào hơn nhiều, phối hợp với ngũ quan cân đối và gợi cảm của nàng khiến cho nàng có một sự quyến rũ rất khác biệt.
- Ừ.
Diệp Tưởng gật đầu, nói:
- Em dậy sớm quá.
Diệp Tưởng ngày hôm qua sau khi cảm ứng được huyết dịch của Nitemare trong cơ thể của Lý Duy Tư bèn lập tức áp dụng thủ đoạn để không chế hắn. Phần « Ác ma » trong hắn lúc đó đang chiếm ưu thế.
Sau khi chính thức trở thành « Thợ săn ác ma », hắn còn chưa chính thức nghiên cứu qua năng lực của mình. Mục đích của Diệp Tưởng khi tới phòng tập thể thao là để kiểm tra xem cơ thể hắn đã mạnh tới mức độ nào. Đúng lúc này hắn trông thấy Ôn Vũ Phàm.
- Diệp Tưởng này! Anh đi tập đi. Sau khi tập xong em sẽ nói chuyện với anh.
- Ừ được!
Diệp Tưởng phát hiện hiện tại Ôn Vũ Phàm đã không giống với trước kia. Sắc mặt của nàng có thêm sự kiên nghị, quả cảm, và cả sự dứt khoát nữa.
Cho dù là ai sau khi trải qua vô số lần tử vong và tàn nhẫn ra đều không thể nào còn giữ được mình như lúc trước nữa.
Lúc này trong đầu Ôn Vũ Phàm chỉ có một suy nghĩ: nhất định phải phát huy 100% thiên phú của nàng.
Lần này nàng nhất định phải thành công!
Nếu Ôn Vũ Phàm ở đây thì Diệp Tưởng cũng không định kiểm tra năng lực của « Thợ săn ác ma » của mình. Hắn định kiếm Phương Lãnh và Vũ Sóc để nói chuyện trước. Nếu để đến bữa sáng thì có một số chuyện không tiện nói ra trước mặt bàn dân thiên hạ. Cho nên, hắn tốt nhất vẫn nên tranh thủ kiếm họ để nói chuyện cho riêng tư.
Nhìn dáng chạy của Ôn Vũ Phàm, Diệp Tưởng lẳng lặng bước ra khỏi phòng tập thể thao...