Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Trinh hít một hơi lạnh, như đã thức tỉnh, nghiến răng nói:
- Thích khách là do ngươi phái tới?
Tiền Duy Tế im lặng, Địch Thanh đột nhiên nói:
- Tiền Cung Sử, Thánh Thượng đối đãi ngươi không tệ. Con của ngươi mặc dù mạo phạm Thánh Thượng, nhưng ngài cũng không vì vậy mà quở trách, ngươi nếu thật là vì chuyện này mà tạo phản, ta thấy không nên.
Tiền Duy Tế chưa kịp trả lời, một người khác đã lên tiếng:
- Địch Thanh, ngươi thực sự quá khờ. Chẳng lẽ khi ngươi đến nơi này, còn cho rằng y có đường quay đầu lại sao?
Địch Thanh nghe giọng nói đó, lòng bỗng trầm xuống, người đó là địch thủ của hắn. Hắn không nghĩ giờ này khắc này lại gặp nhau tại nơi đây.
Đa Văn Thiên Vương chậm rãi từ chỗ tối đi ra, lạnh lùng nói:
- Tất cả đã đến lúc kết thúc rồi.
Địch Thanh thấy Đa Văn Thiên Vương, chỉ có thể thầm than mệnh khổ, biết đã rơi vào bẫy của đối phương. Liền đảo mắt, mỉm cười nói:
- Dựa vào một mình ngươi? Chỉ sợ năng lực không đủ? Nhớ ngày đó ở Tào phủ…
- Ở Tào phủ chưa lấy mạng ngươi, ta bây giờ muốn thử xem sao.
Một người thản nhiên nói, bước ra từ phía sau Đa Văn Thiên Vương. Người này lưng đeo đao, rõ ràng chính là Trị Quốc Thiên Vương, người đã chạy trốn khỏi Tào phủ.
Sắc mặt Địch Thanh lại thay đổi, tâm loạn như ma. Trị Quốc, Đa Văn Thiên Vương cuối cùng có phải là hai người ở thung lũng Phi Long đó không? Bọn họ liên thủ điều khiển Tiền Duy Tế, rốt cuộc là có dụng ý gì? Tiền Duy Tế là một Cung Sử tốt, vì sao lại chịu bị thao túng?
Địch Thanh còn rất nhiều chuyện nghĩ mãi không rõ, điều duy nhất hắn hiểu được chính là, trừ phi kỳ tích xuất hiện, bằng không với thân thủ của hắn, căn bản không phải là đối thủ của hai người này!
Lý Thuận Dung ý thức được chuyện không tốt, khàn giọng nói:
- Tiền Cung Tiến, ngươi đã quên di huấn của tiên đế là người ngoài không được vào nơi này hay sao? Người vi phạm… không được chết tử tế! Ngươi vào bằng cách nào?
Trên mặt Tiền Duy Tế trên mặt có vẻ sợ hãi, chưa kịp nói gì, Triệu Trinh đã căn giận nói:
- Tiền Duy Tế, cha của ngươi tìm nương tựa Đại Tống, Thái Tông rất đãi ngộ; huynh của ngươi Tiền Duy Diễn có thông gia với gia tộc của Thái Hậu, thậm chí còn được phong làm quan Xu Mật Sứ; ngươi cũng được hậu đãi rất nhiều. Triệu gia ta đối với các ngươi không tệ, không ngờ ngươi lại muốn giết Trẫm?
Sắc mặt Tiền Duy Tế ngày càng xanh, bất ngờ nói to:
- Đúng vậy, Triệu gia các ngươi quả thật đối đãi không tệ. Cha ta vô cùng cung kính Đại Tống, nhưng cha của ngươi lại khống chế ông không chịu buông tha, buộc ông phải dâng ngàn dặm giang sơn, sau đó hạ độc giết người. Huynh của ta cúc cung tận tình phục vụ Đại Tống các ngươi, tuy được phong quan, nhưng thoáng cái liền bị cách chức, trục xuất khỏi kinh thành! Ta được hậu đãi, đúng, làm chức Cung Sử không sợ chết đói, nhưng ngày nào cũng trông coi lăng tẩm của Triệu gia các ngươi, thật sự là cực kỳ vinh quang.
Y cười, nói như châm chọc.
- Triệu gia các ngươi đối với Tiền gia chúng ta, thật sự là không tệ.
Địch Thanh không hiểu những chuyện này, Triệu Trinh thì lại im lặng.
Hóa ra cha của Tiền Duy Tế Tiền Thục vốn là Hoàng đế cuối cùng của Ngô Việt, vẫn rất cung kính với Đại Tống, nhưng thời Thái Tông Tống triều, lại truyền chỉ lệnh Tiền Thục vào kinh thành, mượn cớ tạm giữ ông ta, Tiền Thục bất đắc dĩ phải dâng biên giới Ngô Việt. Thái Tông ngoài mặt đúng là rất ưu đãi, phong vương ban thưởng vô số, nhưng sau ngày mừng thọ sáu mươi của Tiền Thục, Tiền Thục ngay đêm đó chết bất đắc kỳ tử, người bên cạnh tuy không nói nguyên nhân cái chết, nhưng tất cả đều đoán ông ta bị Thái Tông giết. Con trai của Tiền Thục là Tiền Duy Diễn giỏi tâm kế, rất nhiệt huyết với con đường làm quan, có thông gia với gia tộc của Lưu Thái Hậu, làm quan tới chức Xu Mật Sứ, nhưng mới lên nhậm chức chưa được bao lâu, các quần thần trong triều đều cảm thấy người này là sự uy hiếp lớn với triều đình, nên cùng xin Thái Hậu hạ chức Tiền Duy Diễn. Tiền Duy Tế là con trai thứ bẩy của Tiền Thục, con đường làm quan thăng tiến chậm, toàn gặp thất bại, đương nhiên không có năng lực, trong đó đương nhiên cũng có ý của hậu nhân tiền triều.
Tiền Duy Tế muốn tạo phản, cũng không phải không có lý.
Tiền Duy Tế vô cùng kích động, cười nói:
- Bởi vậy nếu có một cơ hội, ta đương nhiên phải nắm giữ. Lý Thuận Dung, Đúng là bí mật của Huyền cung này chỉ có một mình ngươi biết, nhưng mấy năm gần đây, ngươi căn bản không đề phòng ta. Ta sớm đã hiểu rõ kết cấu cơ quan sau cửa sinh tử…
- Nhưng Huyền cung nhiều ngã rẽ, mỗi lần ta đi vào đều chắc chắn không bị theo dõi, ngươi làm thế nào có thể vào được Thái Vân Các?
Lý Thuận Dung hỏi. Nàng kỳ thật không quan tâm Tiền Duy Tế vào bằng cách nào mà chỉ đang muốn kéo dài thời gian.
Tiền Duy Tế nói quỷ dị:
- Ngươi vẫn luôn sử dụng long đản hương. Long đản hương này vốn là của tiên đế ban tặng, được tiến cống từ Tây Vực.
Lý Thuận Dung nói khó hiểu:
- Vậy thì sao?
Tiền Duy Tế đắc ý nói:
- Mùi hương đó mặc dù nhạt, nhưng ta đã sớm huấn luyện linh khuyển.
Địch Thanh đứng bên cạnh nói:
- Bởi vậy sau khi Lý Thuận Dung rời đi, ngươi mở cửa, dùng linh khuyển ngửi mùi hương trong huyền cung nên tìm được đường đi?
Tiền Duy Tế thở dài nói:
- Địch Thanh, ngươi thật thông minh. Đáng tiếc chính là, Lý Thuận Dung vẫn chỉ đến nơi đây không đi tiếp nữa. Bởi vậy ta chỉ có thể dẫn họ tới đây chờ các ngươi. Ta biết, nơi này không thể đi sai dù chỉ một bước. Lý Thuận Dung, chúng ta tìm Triệu Trinh khắp nơi mà không thấy, ta biết ngay, trên đời này nếu còn có người có thể tìm thấy hắn, người đó nhất định là ngươi, ngươi nếu tìm thấy Triệu Trinh, nhất định sẽ dẫn hắn tới đây. Bởi vì…
Không đợi y nói xong, Lý Thuận Dung đã khàn giọng nói:
- Câm miệng!
Nàng lệ tuôn như mưa, vô cùng sầu thảm.
Tiền Duy Tế nói cũng không đúng, bởi vì Triệu Trinh là cố tình muốn tới Huyền cung. Nhưng rất nhiều sự việc trên đời, thường lại là do trời đưa đất đẩy như thế này.
Nhưng vì sao Tiền Duy Tế lại chắc chắn Lý Thuận Dung có thể tìm thấy Triệu Trinh? Địch Thanh nghĩ đến đây, thầm cười khổ, lại nghĩ nếu như những điều Tiền Duy Tế nói là sự thật, vậy người trong Triêu Thiên cung lúc nãy là ai?
Tâm tư hỗn loạn, Địch Thanh hỏi:
- Tiền Duy Tế, ta vẫn có chuyện không rõ. Ngươi tính kế như vậy, cho dù giết được Thánh Thượng, đối với ngươi có lợi gì? Ngươi là Cung Sử, Thánh Thượng gặp chuyện, ngươi không thể tránh khỏi trách nhiệm. An nguy của Thiên tử, dù thế nào cũng vẫn đổ lên đầu ngươi.
Khi hắn hỏi, mắt đảo tứ phía, vẫn đang nghĩ cách để chạy thoát thân.
Đa Văn Thiên Vươngvẫn mỉm cười, nghe vậy nói:
- Địch Thanh, ngươi chớ nghĩ kéo dài thời gian, ngươi có hỏi, chúng ta cũng sẽ không nói. Thực ra người phải chết chỉ có mình Triệu Trinh, ngươi và Lý Thuận Dung đều không cần giết.
Lý Thuận Dung nói đau buồn:
- Ta chịu chết, các ngươi hãy thả Thánh Thượng đi!
Đa Văn Thiên Vương thở dài nói:
- Không được. Ngươi vẫn còn có tác dụng, ta sao có thể giết ngươi được?
Lúc y thở dài, khóe miệng đang cười, có sự quỷ dị khó nói thành lời.
Triệu Trinh thấy Lý Thuận Dung khóc không thành tiếng, đột nhiên nắm lấy tay nàng, mỉm cười nói:
- Trẫm trước nay chưa từng nghĩ rằng còn có người quan tâm tới Trẫm như vậy. Cho dù có phải chết, thì đã sao?
Lý Thuận Dung nước mắt như ngọc cứ tuôn rơi, chỉ nói:
- Là ta đã hại ngài, là ta đã hại ngài.
Ở trong Huyền cung đã mấy canh giờ, Triệu Trinh cũng cảm nhận được sự yêu quý sâu nặng của Lý Thuận Dung, nghe vậy cười nói:
- Nếu thật là ngươi đã hại Trẫm, vậy Trẫm cũng hy vọng, tất cả mọi người đều tới hại Trẫm.
Thấy Lý Thuận Dung yếu đuối đáng thương, trong lòng Triệu Trinh nổi máu anh hùng, chợt quay đầu, nhìn Tiền Duy Tế quát:
- Tiền Duy Tế, đây là Huyền cung của tiên đế, ngươi đại nghịch bất đạo như vậy, thật không sợ sẽ bị trời trừng phạt sao?
Triệu Trinh dù nhu nhược nhưng lúcquát lên thần sắc cũng rất dữ tợn.
Tiền Duy Tế không khỏi lùi lại một bước, Trị Quốc Thiên Vương cười gằn nói:
- Nếu sợ, thì đã không vào. Địch Thanh, ta cho ngươi cơ hội giữ mạng sống, giết Triệu Trinh, chúng ta sẽ thả ngươi đi.
Triệu Trinh ngẩn ra, chậm rãi nhìn về phía Địch Thanh. Tay cầm đao của Địch Thanh nổi gân xanh, ánh mắt hắn dưới ánh sáng của ngọn đèn đầy vẻ do dự khó quyết.
Đa Văn Thiên Vương thấy thế, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần lo lắng, chúng ta tuyệt không nuốt lời.
Địch Thanh bỗng ngẩng đầu, quát lớn:
- Được!
Tiếng keng vang lên, Địch Thanh rút đao, cây đao lao nhanh về phía Triệu Trinh.
Ánh đao sáng rực chiếu rọi vẻ mặt khó tin của Triệu Trinh. Lý Thuận Dung thét lên chói tai, vội lao tới chắn trước người Triệu Trinh. Ba người ở trong Huyền cung mặc dù chưa được bao lâu, nhưng Lý Thuận Dung vẫn cảm thấy Địch Thanh tuyệt đối trung thành và tận tâm, không hề nghĩ rằng hắn sẽ phản bội.
Đao của Địch Thanh lao đến gần, đột nhiên giơ tay đẩy đầu vai Lý Thuận Dung ra, nói nhỏ:
- Đi khỏi Triêu Thiên cung.
Lý Thuận Dung thoáng mơ hồ, lập tức hiểu ra. Đường chạy trốn chỉ có một, đó chính là Triêu Thiên cung, Triêu Thiên cung có cơ quan, những người kia chắc chắn không dám vào.
Sống chết trong gang tấc, nàng lảo đảo lùi lại phía sau, vội nắm lấy tay Triệu Trinh, quay người bỏ chạy. Địch Thanh lăn tròn một vòng, trường đao vót ngang, chém về phía hai chân của Trị Quốc Thiên Vương. Ngọc môn đã đóng, hắn nhất định phải tạo cơ hội để Lý Thuận Dung mở cửa Ngọc môn. Nhưng đao vừa chém tới, Trị Quốc Thiên Vương đã nhảy lên, hoàn toàn biến mất.
Địch Thanh chỉ nghe thấy tiếng cười vang lên, cán ô đã chỉ tới trước mặt. Hắn lại lăn, mũi ô đó như cái bóng bám sát theo hắn. Địch Thanh lăn hai vòng, rồi nhảy lên, Đa Văn Thiên Vương một cước vô thanh vô tức đá vào ngực hắn. Địch Thanh thầm rên rỉ, đao rời khỏi tay, bay ngược ra, đâm lên thạch bích.
Lúc này truyền đến hai tiếng bang bang, có hai người ngã xuống bên cạnh hắn. Địch Thanh quay đầu nhìn lại, lòng trầm xuống, hai người đó chính là Lý Thuận Dung và Triệu Trinh. Hai người họ chưa chạy được tới trước ngọc môn, đã bị Trị Quốc Thiên Vương bắt về.
Trong mắt Đa Văn Thiên Vương hiện lên vẻ kinh ngạc, nhìn Trị Quốc Thiên Vương nói:
- Tiểu tử này nhiều năm qua võ thuật không tiến bộ chút nào. Sao lúc trước ngươi lại thua trong tay hắn?
Trị Quốc Thiên Vương lưỡng lự nói:
- Không cẩn thận bị hắn lừa.