Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quách Tuân trông thấy thì thở phào một cái, quay về Quách phủ với tâm trạng nặng nề. Vừa mới đến cửa thì thấy Quách Quỳ đi ra hỏi:
- Đại ca, nhị ca ra sao rồi?
Quách Tuân nói:
- Hắn đã khá hơn rồi. Khi nào đệ nhìn thấy hắn thì tốt nhất không cần phải nói thêm gì nữa.
Quách Quỳ thở dài nói:
- Vâng, đệ hiểu rồi. Sự việc như vậy càng nói ít càng tốt. Đúng rồi. Diệp bộ đầu tìm huynh.
Quách Tuân có phần ngạc nhiên, thầm nghĩ là có hẹn với Diệp Tri Thu buổi tối mà bây giờ vẫn còn sớm. Với tính tình của Diệp Tri Thu thì vì sao hôm nay lại tới sớm như vậy? Tuy trong lòng có chút hoang mang nhưng khi Quách Tuân nhìn thấy Diệp Tri Thu đang ngồi trong đại sảnh, sắc mặt vẫn không biến đổi.
Diệp Tri Thu dường như đang suy nghĩ gì. Hắn nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên, thiếu chút nữa làm đổ chén trà.
Quách Tuân đi đến ngồi đối diện với Diệp Tri Thu. Thấy chén trà trước mặt Diệp Tri Thu trống không, Quách Tuân cầm ấm trà trên bàn rót đầy cho hắn rồi hỏi:
- Ngươi có tâm sự gì?
Từ lúc Quách Tuân đi vào, Diệp Tri Thu vẫn chú ý cử động của Quách Tuân, nghe thấy hỏi vậy liền cười:
- Ngươi đương nhiên cũng có tâm sự, nếu không cũng sẽ không mượn việc rót trà để ổn định lại suy nghĩ.
Trong mắt Quách Tuân có phần lo lắng, nâng tách trà lên:
- Tri Thu, ngươi đã giúp ta rất nhiều. Ta lấy trà thay rượu, mời ngươi một ly.
Diệp Tri Thu nhìn Quách Tuân chằm chằm:
- Có điều gì thì hãy nói đi. Ta không còn nhiều thời gian nữa.
Quách Tuân kinh ngạc hỏi:
- Ý ngươi là gì?
Diệp Tri Thu nói:
- Ta phải rời khỏi kinh thành. Ta không điều tra nổi vụ án giết người trong cung nữa. Lần này ta rời kinh thành, sợ rằng phải rất lâu sau không trở lại.
Hắn cầm chén trà uống một hơi cạn sạch, khóe miệng lộ ra vẻ đắng cay :
- Hóa ra… trà này thật đắng.
Quách Tuân lẩm bẩm lại lời Diệp Tri Thu nói “tra không nổi nữa” rồi đột nhiên cười nói:
- Tri Thu, chắc ngươi hiểu được. Nếu như ngươi đi thì ta xin tặng ngươi một câu.
- Câu gì?
Diệp Tri Thu liếc nhìn Quách Tuân như thoáng có suy nghĩ.
- Có đôi khi làm người hồ đồ tốt hơn. Ít nhất có thể không cần quá buồn rầu.
Quách Tuân nhấp một ngụm trà, cố tươi cười nhưng vẻ đầy chua xót.
Ánh mắt Diệp Tri Thu có chút ngơ ngẩn, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Quách huynh, cuộc đời này ta chỉ phục một mình ngươi. Thật ra ngươi biết rất nhiều sự việc nhưng ngươi không hề nói gì. Thật chẳng trách mấy năm gần đây ngươi có thể làm thị vệ trong cung.
Quách Tuân buồn bã nói:
- Biết nhiều thì cũng không có lợi gì. Ngươi biết càng nhiều thì phiền não càng nhiều.
Ánh mắt Diệp Tri Thu lóe chớp, đột nhiên nói:
- Quách huynh biết nhiều, vậy có biết một loại độc dược có tên là Khiên Cơ không?
Quách Tuân hơi giật mình, giây lát sau bình tĩnh lại nói:
- Cũng có nghe qua. Vì sao đột nhiên ngươi lại đề cập đến loại thuốc độc này?
Diệp Tri Thu lơ đãng nghịch chén trà trong tay, cảm khái nói:
- Loại thuốc độc Khiên Cơ này vốn là thuốc cấm trong cung. Nghe kể lại năm đó khi Thái Tông ban chết cho Nam Đường hậu chủ Lý Dục đã dùng loại thuốc độc này. Nếu trúng phải Khiên Cơ thì từ đầu đến chân đều đau đớn vô cùng, thân mình co rút lại, vô cùng tàn nhẫn.
Quách Tuân chỉ gật đầu, không nói nhiều.
Diệp Tri Thu nói:
- Nhâm Thức Cốt đã chết rồi.
Quách Tuân nhíu mày, sau một lúc lâu mới nói:
- Hắn đang tốt lành, làm sao lại chết chứ?
Diệp Tri Thu cười quỷ dị:
- Hắn chính là trúng Khiên Cơ mà chết.
Quách Tuân ho khan một tiếng, từ từ uống trà, không nói gì nữa. Diệp Tri Thu nhìn chằm chằm cử động của Quách Tuân, hạ giọng nói:
- Nhưng khi hắn trúng Khiên Cơ thì không đau đớn như vậy. Có lẽ chất độc đã được cải biến rồi. Vì vậy khi hắn chết, hắn đã mỉm cười mà ra đi. Không phải là hắn cười cái chết, mà là độc dược đã khống chế cơ thể của hắn khiến hắn không thể không cười. Chất này cũng giống như Khiên Cơ. Ta nghĩ những người cười khi chết trong cung kia, trong mắt ta, rất có khả năng là đã trúng một chất độc giống như Khiên Cơ. Nhưng ta cảm thấy kỳ lạ. Khiên Cơ luôn là một loại thuốc bí mật trong hoàng cung. Ai có bản lãnh có thể dễ dàng sử dụng chứ?
Quách Tuân cũng nói:
- Đúng vậy, ai mà có bản lĩnh có thể sử dụng chứ?
Diệp Tri Thu mỉm cười:
- Quách huynh, đương nhiên ngươi cũng biết sự thay đổi trong cung không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.
Quách Tuân nhìn chén trà, trầm ngâm nói:
- Nhưng ngươi có thể xem xét chuyện này đơn giản một chút. Kẻ khác sẽ không lật tẩy sự mơ hồ của ngươi, thậm chí còn cảm thấy ngươi thông minh. Hoàng thượng cũng sẽ không vì thế mà trách cứ ngươi.
Diệp Tri Thu đập bàn, đột nhiên cười nói:
- Nói rất hay. Nói rất hay! Nhưng Diệp Tri Thu ta đây tính tình cố chấp, có những lời ta không thể kìm được. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Tuy nhiên như vậy cũng tốt. Ít ra sau khi ta rời khỏi kinh thành cũng có trời cao biển rộng cho ta làm việc. Không biết ở Biện Kinh sẽ thế nào. Với khả năng của Diệp Tri Thu ta thì có thể làm được không ít việc.
Mặt mày hắn vừa cau có nói chuyện với Quách Tuân, sau vài câu đã trở lại hăng hái. Hắn vốn là người như vậy: cầm lên được thì bỏ xuống được! Tuy hắn kiên trì nhưng không cố chấp.
Quách Tuân cười, khen Diệp Tri Thu:
- Ngươi đã có trời cao biển rộng rồi, vậy có lúc nào rảnh thuận tiện giúp ta điều tra một việc không?
Diệp Tri Thu nháy mắt mấy cái, ra vẻ đau đầu:
- Lần trước việc ngươi nhờ ta vẫn còn chưa báo đáp ta. Lần này lại yêu cầu ta nữa à ?
Trên mặt Quách Tuân thoáng hiện ra vẻ ảm đạm, nhưng giây lát sau lại mỉm cười nói:
- Thêm một con rận cũng không ngứa hơn. Nợ thêm một khoản cũng không lo. Sau khi ta nhờ ngươi một lần rồi thì thấy ngươi không phải người khó tính như vậy.
Diệp Tri Thu không kìm nổi, cười sảng khoái:
- Nói đi. Ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp ngươi. Vì những việc Quách Tuân nhờ đều là những việc rất thú vị.
Quách Tuân hơi chút trầm ngâm rồi cuối cùng nói:
- Ngươi đã đến Thổ Phiên hai lần, chắc là quen thuộc chỗ đó. Ta muốn nhờ ngươi hỗ trợ điều tra về bí mật của Hương Ba Lạp. Vì ta biết truyền thuyết Hương Ba Lạp xuất phát từ nơi đó. Ta nghe nói… có người đã từng thấy qua Hương Ba Lạp
***
Lúc Địch Thanh tới Dương phủ thì Dương Niệm Ân không ở đó. Chỉ có Tiểu Nguyệt lúc đi ra thì hai mắt sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc. Địch Thanh nhìn thấy Tiểu Nguyệt thì nhớ tới Dương Vũ Thường. Tuy trong lòng hắn đau đớn nhưng có thể bình tĩnh hỏi:
- Tiểu Nguyệt, lão gia nhà ngươi đâu?
Tiểu Nguyệt chợt khóc không ra tiếng:
- Lão gia đã đi vào cung rồi. Nghe nói là Bát vương gia cho gọi lão gia đi. Địch Thanh, tiểu thư, nàng ấy…. thật sự đã mất rồi?
Trong lòng Địch Thanh chua xót, thấy bộ dạng khổ sở của Tiểu Nguyệt thì đành phải kìm nỗi đau thương, kể lại vắn tắt sự việc cho Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt vốn đang đau lòng như muốn chết đi, nghe vậy thì ngạc nhiên mở to hai mắt, cười ha ha:
- Huynh nói tiểu thư còn có thể cứu?
Khi nàng nghe nói Dương Vũ Thường là con gái của Bát vương gia thì con mắt trầm xuống, nhưng khi nghe nói Dương Vũ Thường còn có thể cứu sống thì lại mừng rỡ như điên.