Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy chỉ mới gặp mặt Địch Thanh hai lần nhưng Tư Mã Bất Quần đã nhìn ra tính tình cương trực của Địch Thanh, không muốn một người chỉ huy sứ như thế này mà vừa mới tới Tân trại đã bị đấu tranh quan trường đẩy xuống, liền hòa giảng nói:
- Địch chỉ huy … chuyện này …
Địch Thanh khoát tay chặn lời của Tư Mã Bất Quần, lấy kim bài ra nói:
- Hạ Tùy, chắc ngươi cũng biết trên tay ta cầm cái gì?
Hạ Tùy thấy kim bài trên tay Địch Thanh, sắc mặt thay đổi, có chút bất an.
Khuất Hàn còn không biết sống chết, quát lên:
- Là cái gì chứ?
Địch Thanh nghiêm nghị nói:
- Đây là kim bài miễn tử của Thiên tử ngự ban tặng.
Mọi người cùng ồ lên, Hạ Tùy bật đứng lên thất thanh nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, Thánh Thượng cấp cho ngươi tấm kim bài này khi nào chứ?
Địch Thanh lạnh lùng nhìn Hạ Tùy nói:
- Thánh Thượng cấp kim bài miễn tử cho ai còn phải hỏi Hạ Tùy ngươi sao? Trước khi ta ra khỏi kinh thành Thiên tử đã từng nói rằng, “Địch Thanh, ngươi có tấm kim bài này, không cần suy nghĩ nhiều, mọi việc đều có Thiên tử làm chủ”. Hôm nay đừng nói là ta chém Khuất Hàn, dù có chém cả Hạ Tùy ngươi thì Thiên tử cũng miễn tội chết cho ta. Nếu đã như vậy thì ta có gì mà không dám chứ?
Kim bài của Địch Thanh chưa chắc đã là kim bài miễn tử nhưng Triệu Trinh chính xác đã nói những lời này. Địch Thanh nhìn thần sắc kinh sợ của mọi người quát lên:
- Có kim bài trong tay giống như có mặt Thánh Thượng ở đây vậy, Hạ Tùy, không ngờ ngươi lại dám bao che cho tội phạm, tội như nhau, người đâu, bắt Hạ Tùy lại cho ta!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, do dự.
Hạ Tùy tức giận cười, tay ấn chặt chuôi đao nói:
- Được, để ta xem xem ai dám bắt ta.
Y chưa nói dứt câu, thì thấy một bóng người tới trước mặt.
Địch Thanh ra tay!
Hạ Tùy cả kinh, rút đao ra chém, Thiết Ngộ Bản, Thiết Lạnh thấy vậy cũng đều rút đao ra.
Ngay lập tức trong nha vang lên những tiếng leng keng của đao kiếm va đập vào nhau, sát khí tràn ngập.
Hạ Tùy xuất thân từ nhà tướng, dù sao cũng có chút bản lĩnh, một đao chém ra pháp độ nghiêm ngặt, nhanh như gió. Không ngờ đao chưa chém xuống đã bị chuôi đao của Địch Thanh đánh vào khuỷu tay, các ngón tay run lên, đao rời tay bay lên cao “phập” một tiếng, đao đã được cắm vào xà ngang chỗ đỉnh sảnh.
Hạ Tùy hoảng sợ lùi lại một bước.
Địch Thanh là dùng chuôi đao chứ nếu mà rút đao ra thì chiêu này có thể chém đứt cánh tay Hạ Tùy rồi.
Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh vừa mới rút đao ra đã bị đạp trúng vào ngực ngã bay ra ngoài.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng thật to, Khuất Hàn đã bị Địch Thanh túm lấy cổ áo ném vào bức tường đối diện. Khuất Hàn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất, tứ chi đã rụng rời.
Trong chốc lát Địch Thanh đánh bay đao của Hạ Tùy, đạp bay hai người Tiền, Thiết tiện thể túm lấy Khuất Hàn rồi ném vào tường.
Nơi khói bụi xảy ra mọi người đều thở nhẹ, một lát trong nha đều yên tĩnh.
Địch Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ giống như chưa hề nhúc nhích vậy, khóe mắt nháy lên vài cái rồi cười lạnh nói với Hạ Tùy:
- Ta đã động tới Khất Hàn rồi, ta rất muốn xem xem còn ai dám cản ta!
Không ai dám cản cũng không ai có khả năng để cản.
Trong mắt mọi người trong nha đã lộ ra vẻ kinh hãi, cho dù đám người Liêu Phong biết Địch Thanh võ nghệ cao cường nhưng cũng không ai ngờ tới bốn người Hạ Tùy liên thủ cũng không tiếp nổi một chiêu của Địch Thanh.
Địch Thanh lại một lần nữa quát lên:
- Trói Khuất Hàn lại, đẩy ra ngoài chém cho ta.
Thiết Phi Hùng tiến lên trói Khuất Hàn lại, cả người Khuất Hàn không còn sức lực, hoảng sợ kêu lên:
- Hạ đại nhân cứu tại hạ.
Địch Thanh nói:
- Nếu Hạ Tùy ra tay thì trói luôn cả Hạ Tùy lại, có kim bài của Thánh Thượng ở đây, có chuyện gì một mình Địch Thanh ta gánh vác.
Mọi người phấn chấn không còn sợ hãi nữa, sắc mặt Hạ Tùy xanh mét, cắn răng nghiến lợi nhìn Địch Thanh nói từng câu từng chữ một:
- Địch Thanh, ngươi hãy nhớ lấy, ngươi nhất định phải nhớ lấy chuyện ngày hôm nay, trừ phi ngươi giết ta bằng không hành động tạo phản của ngươi triều định chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Địch Thanh giọng mỉa mai nói:
- Ta hành động ngay thẳng không thẹn với trời đất, ngươi thực sự cho rằng Thiên tử không phân biệt được trắng đen sao? Ngươi thực sự cho rằng hiện tại ngươi có thể một tay che cả bầu trời sao?
Khi nói chuyện Thiết Phu Hùng ở bên kia đã áp giải Khuất Hàn ra khỏi thính đường, Khuất Hàn kêu lên:
- Hạ đại nhân cứu ta, Tiền Đô Đầu cứu ta!
Tiếng của y nghe thật thê lương, người nghe vừa thấy kinh hãi vừa thấy ghê tởm.
Địch Thanh nghe được trong tiếng la của Khuất Hàn đầy sự kinh hãi thìđột nhiên nói:
- Thiết Phi Hùng đợi đã, áp giải Khuất Hàn lại đây.
Thiết Phi Hùng quay lại ngỡ ngàng khó hiểu, Địch Thanh nhìn chằm chằm vào Khuất Hàn ngưng giọng nói:
- Khuất Hàn, Hạ đại nhân và Tiền Đô Đầu đều không cứu được ngươi nữa rồi.
Trong lòng Khuất Hàn khẽ động, đột nhiên quỳ xuống nói:
- Địch chỉ huy, ta sai rồi, cầu xin Địch chỉ huy cứu ta.
Trước khi đối diện với cái chết y mới hiểu ra được gì đó.
Địch Thanh khẽ mỉm cười:
- Ta cũng không thể cứu được ngươi, người có thể cứu được ngươi chỉ có tự ngươi.
- Tự ta sao?
Khuất Hàn có chút hoang mang nói.
Địch Thanh nói:
- Chuyện này chỉ giết người đầu đảng … có một số người vốn không cần phải chết nhưng nếu người đó cứ nhất định giành hết trách nhiệm về phần mình thì không còn cách nào khác.
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản, Tiền Lãnh đều biến đổi, Khuất Hàn lại kêu lên:
- Địch chỉ huy, chuyện này ta chỉ là mù quáng nghe theo, là Tiền Đô Đầu bảo ta làm như vậy.
Trong nha lại ồ lên, lúc này Tư Mã mới biết dụng ý của Địch Thanh thì thầm khâm phục. Địch Thanh bắt giữ Khuất Hàn không thả, đơn giản là muốn phân hóa đối thủ, sau đó tiêu diệt từng bộ phận, mưu kế sử dụng rất cao minh.
Địch Thanh chậm rãi xoay người lại nhìn Tiền Ngộ Bản nói:
- Hóa ra vẫn còn Tiền Đô Đầu … Khuất Hàn y nói đúng không?
Tiền Ngộ Bản khàn giọng nói:
- Khuất Hàn, ngươi nói bậy gì đó?
Khuất Hàn đối diện với cái chết làm sao mà để ý tới nhiều như vậy chứ, liền hét lên:
- Đích chỉ huy, tất cả đều do Tiền Ngộ Bản sai khiến, ta và Thiết Lãnh chỉ phụng mệnh hành sự thôi, sự việc này hoàn toàn chính xác, ty chức không dám nói dối.
Sắc mặt Tiền Ngộ Bản tái nhợt nhìn sang phía Hạ Tùy.
Địch Thanh nói:
- Tiền Đô đầu, không cần phải nhìn nữa đâu, ngươi không định nói là tất cả những việc này là do Hạ đại nhân chỉ đạo chứ?
Hắn chẳng qua cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ trong mắt Hạ Tùy lại có chút hoảng sợ, trong lòng khẽ động.
Địch Thanh không kịp nghĩ nhiều, biết đêm dài lắm mộng, lập tức nói:
- Trói Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh vào, nếu phản kháng chém ngay cho ta.
Tư Mã Bất Quần, Liêu Phong nghe lệnh bước lên.
Tiền Ngộ Bản, Thiết Lãnh thấy được sự lợi hại của Địch Thanh, nhìn thấy ánh mắt sáng như đao của Địch Thanh, lại thêm bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thế rút đao ra chém thì không dám phản kháng, giây lát đã bị trói chặt. Tiền Ngộ Bản chỉ nhìn Hạ Tùy thấp giọng nói:
- Hạ đại nhân … ngài nhất định phải cứu ta!
Trong giọng điệu của Tiền Ngộ Bản còn kèm theo sự khẩn thiết, hình như còn có chút hàm nghĩa khác.
Ánh mắt Hạ Tùy lóe lên, đang trầm ngâm thì có một binh sĩ chạy tới bẩm báo:
- Phạm đại nhân, Đô bộ thự Hạ đại nhân đến Tân trại rồi.
An phủ sứ Phạm Ung, Đô bộ thự Hạ Thủ Vân đều tới Tân trại.
Mọi người đều ngạc nhiên, phần lớn đều cảm thấy kỳ lạ, Phạm Ung, Hạ Thủ Chí là trọng thần Tây bắc, sao đột nhiên lại Tân trại nhỏ bé này chứ?
Ánh mắt Hạ Tùy tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Địch Thanh, Phạm đại nhân, Đô bộ thự đều tới rồi, để ta xem ngươi còn ngông cuồng đến mức nào nữa?
Mọi người đều lo lắng cho Địch Thanh, duy chỉ có Địch Thanh là điềm nhiên như không, thản nhiên nói:
- Có hai vị đại nhân tới đây làm chủ chẳng phải càng tốt sao?
Địch Thanh vừa định ra cửa nghênh đón đã thấy đám binh lính tách sang hai bên, có tinh binh tiến vào trong nha thì nhíu mày.
Đám tinh binh đứng tản ra chia làm hai bên, Phạm Ung và một ông lão người trước kẻ sau bước vào.
Mọi người đều thi lễ, trong lòng buồn thay cho Địch Thanh. Hạ Tùy đã tiến lên nói:
- Ty chức tham kiến Phạm đại nhân, Hạ đại nhân.
Địch Thanh chỉ bước lên một bước thi lễ, thầm nhíu mày.
Trong lòng Hạ Tùy đắc ý, thầm nghĩ có phụ thân ở đây sự kiêu ngạo của Địch Thanh cũng đến hồi hết thúc rồi.
Địch Thanh liếc nhìn Hạ Thủ Vân một cái, thấy ông ta râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, Hạ Thủ Vân cũng đang nhìn Địch Thanh, sắc mặt không phẫn nộ đầy uy nghiêm.