Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong mắt Địch Thanh xẹt qua tia lạnh, hỏi ngược lại:
- Thật ra những lời này ta nên hỏi Tả chỉ huy mới đúng. Nếu chuyện ta nói chỉ là giả, vậy vừa rồi Tả chỉ huy nói đã báo cho Vương Đô Giám biết việc này, thì giải thích thế nào đây?
Bỗng nhiên Tả Khâu đứng lên lui ra sau hai bước. Địch Thanh vẫn như không có việc gì ngồi đó mỉm cười nhìn y.
Tả Khâu thấy Địch Thanh vô cùng trấn tĩnh, đảo mắt mỉm cười nói:
- Người khác nói Địch chỉ huy có chút khôn vặt, hôm nay thấy quả đúng là khiến ta mở rộng tầm mắt. Ngươi bắt đầu nghi ngờ chúng ta từ lúc nào?
Địch Thanh nói:
- Theo lý mà nói...quân tình khẩn cấp đã có viện quân đuổi tới, hẳn là ngươi phải lập tức dẫn ta tới gặp Vương Đô Giám. Lại còn nói Vương Đô Giám bận rộn không thể tự mình đến gặp Chỉ huy sứ. Ngươi quá khách khí...khách khí khiến ta cảm thấy có chút không thực.
Tả Khâu khẽ hít một hơi, thái độ chuyển sang lạnh lẽo:
- Ngươi quả nhiên là rất thận trọng. Nhưng ngươi quá cẩn thận, còn thủ hạ của ngươi lại không có đề phòng. Ngươi để mấy trăm thủ hạ ở bên ngoài chỉ sợ toàn quân sớm đã bị diệt rồi.
Địch Thanh bình tĩnh nói:
- Nếu ta đã có đề phòng rồi, sao không để bọn họ đề phòng chứ?
Tả Khâu cười lạnh nói:
- Ngươi chớ nói những lời khinh người, ta vẫn luôn để ý ngươi, trước sau chưa hề thấy ngươi phân phó gì cho thủ hạ.
Địch Thanh khẽ dậm chân:
- Ngươi lại không chú ý tới chân của ta, ta đã viết hai chữ “cẩn thận” ở trên mặt đất, sau đó dậm chân oán giận trời lạnh, rồi hủy luôn hai chữ kia. Ngươi không nhìn thấy, nhưng thủ hạ của ta thì thấy.
Tả Khâu cả kinh, nhớ lại tình hình lúc trước mới phát hiện đúng là như thế. Y vốn muốn loạn tâm của Địch Thanh, nào ngờ Địch Thanh vẫn vững như Thái Sơn. Ý nghĩ xoay chuyển, y đột nhiên bật cười dài, ném chén trà xuống đất, phát ra âm thanh trong trẻo.
Bỗng nhiên ngoài phòng có mấy người nhảy vào, thủ ở trước cửa, Tả Khâu ra vẻ thở dài nói:
- Địch Thanh, ngươi thật sự thông minh, nhưng dù thông minh chỉ sợ cũng không nghĩ ra được một chuyện, là trong nước trà này có độc.
Sắc mặt Địch Thanh biến đổi:
- Ta chỉ uống một ngụm.
- Một ngụm trà cũng đã đủ.
Tả Khâu vô cùng đắc ý.
Đột nhiên Địch Thanh mỉm cười, nụ cười vô cùng mỉa mai:
- Một chén trà kia mà có thể lấy được mạng ta sao?
Tả Khâu vốn đang dương dương tự đắc, bỗng dưng sắc mặt biến đổi lớn, giơ tay giữ yết hầu, khàn giọng nói:
- Ngươi ...ngươi?
Sắc mặt y xanh mét đã phát hiện có chút khác thường, nhưng y nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao Địch Thanh không bị sao, còn mình lại trúng độc.
Địch Thanh chậm rãi rút đao ra, nói:
- Ngươi rất kỳ lạ vì sao mình trúng độc đúng không? Vậy ta nói cho ngươi biết, vừa rồi ta cố ý nói Vương Đô Giám đến, thừa dịp ngươi quay đầu đi thì đã đổi chén trà. Nếu trà không có độc, thì không sao, nếu trà có độc, vậy cũng chỉ trách ngươi không may mà thôi.
Trường đao thắng tuyết, chiếu sáng hai tròng mắt, Địch Thanh nói từng chữ:
- Hiện tại...ngươi muốn hỏi gì nữa?
Địch Thanh cầm đao ở tay, dù bản thân nắm cục diện nhưng trong lòng rất bất an.
Trại Bình Viễn âm thầm gợn sóng, chứ không trầm tĩnh như vẻ bề ngoài.
Hiện tại Vương Đô Giám đang ở đâu? Tả Khâu này đã khống chế bao nhiêu binh mã của trại Bình Viễn?Nếu trại Bình Viễn sớm đã bị có gian tế xâm nhập, vậy vì sao bây giờ còn yên tĩnh?
Người Đảng Hạng không lấy trại Bình Viễn, mục đích là gì?
Trán Tả Khâu đổ mồ hôi, tay đưa lên muốn lần tìm gì đó trong ngực, không ngờ Địch Thanh nhanh như chớp bắt được tay y. Thủ hạ của Tả Khâu thấy thủ lĩnh bị bắt đều muốn tiến lên cứu.
Địch Thanh quét ngang đơn đao, đặt lên cổ Tả Khâu, quát:
- Nếu như ngươi muốn sống hãy bảo bọn chúng ngoan ngoãn ra ngoài trước.
Có một người kêu lên:
- Ngươi cho ngươi là ai chứ...
Còn chưa dứt lời, ánh sáng lóe lên, ngực người nọ đã trúng một đao, máu tươi bắn ra ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Những người tài giỏi kia cũng muốn tiến lên nhưng thấy Địch Thanh ra đao nhanh như chớp liền giật mình lùi lại một bước. Địch Thanh cười lạnh, nói:
- Hiện tại các ngươi nên biết ta là ai? Tay hắn như sắt khống chế Tả Khâu. Sắc mặt Tả Khâu đã biến đổi thành màu đen, khàn giọng nói:
- Mau cho ta thuốc giải!
Địch Thanh cười lạnh, không nói, Tả Khâu không chống đỡ nổi, kêu lên:
- Vương Kế Nguyên đã bị chúng ta...dùng dược vật khống chế, chúng ta không giết hắn...mà nói với bên ngoài là hắn đang bị bệnh liệt giường.
Địch Thanh hỏi:
- Hắn ở đâu?
Tả Khâu kêu lên:
- Ngay gần đây, ngươi buông tay...
Địch Thanh thấy sắc mặt Tả Khâu tím lại, cũng không muốn y bị độc chết mới buông nhẹ tay ra, lại đợi y lấy chai thuốc trong ngực ra, bất chợt lúc đó trong hắn nảy sinh cảnh giác, vọt sang một bên.
Một luồng kình phong đột nhiên ập đến, Địch Thanh không chút do dự xuất đao phản kích, gọt sạch đầu người nọ. Nhưng thế đao của người nọ vẫn không dừng mà đâm vào ngực Tả Khâu. Tả Khâu kêu thảm một tiếng, đã cùng với người kia ngã lộn trên mặt đất.
Địch Thanh nhìn xéo qua biết người nọ chính là thủ hạ của Tả Khâu. Nói vậy người nọ không phải đánh lén mình mà là giết chết Tả Khâu. Thấy có người hành động, sáu người còn lại đều xông qua. Địch Thanh quyết định thật nhanh, đơn đao di chuyển bổ gọt chém đâm, giây lát đã giết chết bốn người.
Hai người còn lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy, Địch Thanh phi thân vượt lên vì muốn người sống nên dùng chuôi đao đánh xỉu một người.
Người cuối cùng còn lại là một gã mập mạp, thấy Địch Thanh dũng mãnh như thế thì sợ tới mức buông binh khí rơi xuống đất, toàn thân béo mập run rẩy không ngừng, đột ngột quỳ xuống cầu xin:
- Ngươi đừng giết ta, ta biết Vương Kế Nguyên ở đâu.
Trong lòng Địch Thanh thầm vui mừng, quát khẽ:
- Được, nếu như ngươi dẫn ta đi gặp Vương Kế Nguyên, ta sẽ tha chết cho ngươi. Ngươi đừng nghĩ muốn đùa giỡn gì, ngươi đừng quên nơi này vẫn còn có người có thể dẫn đường đấy.
Người nọ run giọng nói:
- Tiểu nhân không dám đùa giỡn. Thật ra...tiểu nhân cũng bị bọn họ ức hiếp...
- Hãy bớt nói nhảm đi.
Địch Thanh nói:
- Dẫn đường trước, nhớ rõ đao của ta ở sau lưng ngươi.
Hai người đang định đi, ngoài cửa có tiếng bước chân, có người hô lớn:
- Địch chỉ huy...các huynh đệ đều đến đây.
Địch Thanh nghe giọng nói biết là Tư Mã Bất Quần, vui vẻ nói:
- Các ngươi không sao chứ?
Tư Mã Bất Quần và Cát Chấn Viễn sóng vai đi tới, thấy người chết khắp nơi thì chấn động. Cát Chấn Viễn thấy Địch Thanh không sao, vui vẻ nói:
- Mấy đồ con rùa muốn ám toán chúng ta, châm trà cho chúng ta uống, không ngờ chúng ta rất nhiệt tình đem rót trà cho bọn chúng. Bọn chúng uống vào thì đứt hơi luôn. Ta với Tư Mã lo lắng Địch chỉ huy nên sang đây xem trước.
Tư Mã Bất Quần lại thận trọng, nói:
- Địch chỉ huy, ta thấy tuy Tả Khâu tác quái nhưng vẫn chưa nắm được trại Bình Viễn trong tay, bằng không sẽ không phái vài người đối phó chúng ta.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy. Mới vừa rồi Tả Khâu nói, bọn họ dùng thuốc khống chế Vương Đô Giám, chắc chắn là chưa phát động, chúng ta hãy cứu Vương Đô Giám trước rồi nói sau.
Lại quay sang tên mập mạp kia, hỏi:
- Các ngươi nhốt Vương Đô Giám ở đâu?
Tên mập mạp vội nói:
- Bên ngoài có hai người trông coi, ngoài ra không còn người khác.
Không đợi Địch Thanh chỉ bảo, tên mập mạp chủ động nói:
- Địch gia, ta dẫn ngươi đi cứu Vương Đô Giám, ngươi tha mạng chó này của ta được không?
Địch Thanh thấy tên mập mạp kia tội nghiệp, chỉ sợ để chậm thì sinh biến, lập tức nói:
- Không vấn đề.
Tên mập mạp mừng rỡ, đi trước. Trại Bình Viễn lưng dựa núi đối diện sông, địa thế ghập nghềnh, tên mập mạp dẫn Địch Thanh đi lên một gò đất, nơi đó có mấy gian nhà gỗ, có chút đơn sơ. Địch Thanh thấy xung quanh im lắng lạ thường, hỏi:
- Hộ vệ nơi này đâu?
Tên mập mạp cười xòa nói:
- Địch gia, Tả Khâu bị người Đảng Hạng mua chuộc lại lôi kéo vài tên đồng đảng theo...tiểu nhân không phải đồng đảng của y, nhưng cũng đành bất đắc dĩ.
Địch Thanh không kiên nhẫn nói:
- Ngươi nói ngắn gọn.
Tên mập mạp lúng túng nói:
- Lúc này Vương Đô Giám bị hạ thuốc, cả ngày hỗn loạn không cử động được. Tả Khâu sợ có người biết việc này nên mượn cớ điều hộ vệ xung quanh rút lui hết, nói Vương Đô Giám không muốn họ quản ông ta, mà hãy toàn lực trấn thủ trại, cho nên nơi này ngoại trừ hai thủ hạ của Tả Khâu ra thì không còn ai khác.