Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phía sau Triệu lĩnh đội có một tên hậu sinh vốn kiêu ngạo có chút công phu. Gã thấy Thạch Đà kiêu ngạo như vậy thì kêu lên:
- Không bỏ đao thì sao?
Một ánh đao lóe lên rồi một đám máu tươi rưới lên trên cát. Mọi người chỉ thấy Thạch Đà từ từ thu đao vào vỏ còn tên hậu sinh kia đã úp mặt xuống cát, cổ họng chảy đầy máu.
Tới khi chết, tên hậu sinh kia vẫn còn chưa biết một đao đó như thế nào.
Thạch Đà không nói thêm tiếng nào nhưng nhát đao đã cho mọi người thấy hậu quả của việc phản kháng.
Mồ hôi của Triệu đầu lĩnh chảy ra đầm đìa. Tay y nắm chuôi đao nhưng vẫn không dám rút. Trong truyền thuyết, Thạch Đà là một người đáng sợ nhưng bây giờ so với truyền thuyết thì y còn đáng sợ hơn. Nhưng Triệu đầu lĩnh là người đứng đầu cũng không thể lui, nếu không sau này gã cũng không còn đường để làm ăn nữa.
Triệu đầu lĩnh chợt nghĩ ra một ý liền hơi mỉm cười nói:
- Đao pháp của Thạch đại ca quả nhiên cao minh. Có điều...nếu ta bỏ đao thì đôi khi có chút không cam lòng.
Nhìn ánh mắt của Thạch Đà, Triệu lĩnh đội đột nhiên tránh ra. Khi y trở lại trong tay đã có hai cây mộc côn. Y vung tay ném một cây côn lên cao rồi Triệu đầu lĩnh chợt rút đao.
Ánh đao lóe lên nhưng Thạch Đà vẫn không nhúc nhích.
Sau khi ánh đao biến mất, cây côn gỗ đã bị đứt thành năm đoạn. Có thể nói đao pháp của Triệu lĩnh đội rất nhanh khiến cho y hoàn toàn hài lòng. Thấy Thạch Đà không nói gì, Triệu lĩnh đội mới làm một dấu tay. Ý của y đó là chỉ cần Thạch Đà có thể xuất đao nhanh hơn mình thì y sẽ nghe theo.
Triệu lĩnh đội thầm phục mình nghĩ ra được một cách thông minh như vậy. Làm thế này, y có thể giữ được mạng mình sau đó dù thắng hay bại thì y cũng đều có đường lui.
Thạch Đà cầm cây mộc côn nhìn một lúc rồi đột nhiên vung tay ném cây gậy lên không trung. Tất cả mọi người không nhịn được đều ngẩng đầu lên, muốn xem một đao của Thạch Đà nhanh như thế nào. Cho dù là Triệu Lĩnh đội cũng phải ngẩng đầu. Nhưng chỉ thấy một ánh đao lóe lên đồng thời có máu tươi bắn ra.
Cây gậy gỗ cắm thẳng xuống cát vàng vẫn còn nguyên vẹn nhưng trên cổ của Triệu lĩnh đội lại xuất hiện một đường máu.
Thạch Đà ra đao thừa lúc Triệu lĩnh đội ngẩng đầu lên đã chém cổ y.
Triệu lĩnh đội ọc ọc nơi cổ, ánh mắt nhìn Thạch Đà như muốn hỏi tại sao gã lại không làm theo? Thạch Đà liếc nhìn đôi mắt của Triệu lĩnh đội mà cười lạnh rồi nói:
- Ta chỉ giết người chứ không chém đầu gỗ.
Không một ai dám lên tiếng.
Địch Thanh không nhịn được quay sang nhìn Phi Tuyết thì thấy nàng đang nhìn Thạch Đà có điều ánh mắt không sợ hãi mà như có chút phấn chấn khiến cho Địch Thanh cảm thấy ngạc nhiên.
Cảm nhận Địch Thanh đang nhìn mình, Phi Tuyết nói nhỏ:
- Ngươi không cần phải ra tay.
Địch Thanh hết sức kinh ngạc nhìn Thạch Đà cùng với đám thủ hạ đều xuống ngựa vung dao lên mở từng rương hàng hóa.
Bọn họ mở ra lần lượt là lụa Tô Châu, trà Lưỡng Hồ, nhân sâm Bắc Cương, dược liệu quý báu.
Địch Thanh đột nhiên phát hiện đám mã tặc dường như không có hứng thú đối với đồ vật. Bọn chúng mở đồ ra nhưng chẳng thèm ngó ngàng tới.
Đám thương nhân lo lắng, nét mặt như đang bị người ta lóc thịt mình. Khi thấy bọn mã tặc không để ý tới đồ vật của mình thì cảm thấy may mắn, thầm đoán bọn chúng đang lục soát thứ gì đó.
Đám mã tặc định tìm cái gì?
Từng cái rương một bị mở ra. Khi đám mã tặc mở tới những cái rương cuối cùng thì có một lão nhân kêu lên:
- Nhẹ tay chút, đừng để vỡ.
Lão không để ý tới tính mạng của mình mà cố gắng bảo vệ cái rương nọ:
- Cho dù các ngươi có muốn lấy đi thì cũng đừng làm vỡ chúng.
Đám mã tặc đang cảm thấy thất vọng, nhưng thấy lão nhân như vậy thì lại hứng thú. Sau lưng Thạch Đà có một tên mã tặc tiến tới vung đao quát:
- Cút ngay.
Lão nhân sợ hãi lui sang một bên nhưng vẫn nhìn cái thùng kia chăm chú.
Tên mã tặc vung đao bổ một góc thùng để lộ bên trong có bốn cái bình sứ với màu sắc khác nhau.
Bốn cái bình sứ kia cái thì hồng như hoa hải đường, cái thì tím , cái thì xanh biếc , lại có cái thì trắng muốt bóng loáng.
Trong hoang mạc đang nắng chói chang nhưng khi bốn cái bình sứ xuất hiện thì lại mang tới cho người ta một cái cảm giác mát mẻ. Điều kỳ lạ đó là khi ánh sáng chiếu lên bốn cái bình sứ làm cho màu sắc của chúng thay đổi, đan xen vào nhau khiến người ta như đang nằm trong mộng. Tên mã tặc mặc dù không biết lai lịch của bốn cái bình sứ nhưng cũng biết đó là đồ tốt, định đưa tay ra sờ.
Ánh mắt của Thạch Đà không giấu được sự thưởng thức, liền vội vàng đi tới. Tên mã tặc kia thấy Thạch Đà bước tới liền vội hỏi:
- Thạch lão đại! Ở đây có bốn cái bình, nhưng chúng ta có năm người thì không biết nên chia như thế nào?
Tên mã tặc đó trước đây bị một đao khiến cho mất một bên lông mi. Vì vậy mà y tự xưng là Đoạn Mi, gần đây mới đi theo Thạch Đà. Thân thủ của Đoạn Mi cũng khá, vẫn cảm thấy mình là một người không thể thiếu bên cạnh Thạch Đà cho nên mới thử nói vậy.
Nào ngờ sắc mặt của Thạch Đà đờ đẫn lên tiếng:
- Năm người có bốn cái bình, rất dễ chia.
Đoạn Mi đang định hỏi làm sao để chia thì một ánh đao lóe lên khiến cho y hét to, lảo đảo lui lại phía sau. Y giơ tay giữ lấy yết hầu, định nói cái gì đó nhưng chỉ có máu tươi ồng ộc chảy ra. Đoạn Mi lui được hai bước nữa thì sõng xoài trên cát.
Thạch Đà thu đao lại nói:
- Hiện tại còn có bốn người thì dễ chia đúng không?
Y nhìn Đoạn Mi nằm trên cát với ánh mắt trào phúng.
Ba tên thủ hạ còn lại đều sợ hãi, cười nói:
- Đại ca muốn thì cứ giữ. Trong sa mạc này đâu có ai dám chia đồ với đại ca?
Nhưng người còn lại thấy Thạch Đà chẳng biết thân quen, ngay cả đám thủ hạ nói không vừa tai là rút đao thì đều nơm nớp. Thậm chí có người còn đái cả ra quần.
Thạch Đà chẳng nhìn mấy cái bình sứ kia, sự nguội lạnh trong mắt càng nhiều, kèm thêm một chút thất vọng và tức giận. Đột nhiên ánh mắt y như sáng lên, rồi nhìn chăm chú vào người của cả đội buồn. Ánh mắt của y từ từ di chuyển hết người này sang người khác, quan sát một cách cẩn thận.
Địch Thanh phát hiện, Thạch Đà quan sát phụ nữ rất kỹ nhưng ánh mắt y cũng không hề có ý dâm ô. Địch Thanh thầm nghĩ:
- Thạch Đà định tìm gái hay sao?
Thạch Đà đi tới trước mặt Phi Tuyết thì đột nhiên ánh mắt sáng ngời, tiến lên hai bước.
Tất cả đều nín thở sợ rước họa vào thân. Chỉ có Địch Thanh là nhíu mày, định ra tay.
Thạch Đà nhìn Phi Tuyết, Phi Tuyết cũng nhìn lại Thạch Đà. Địch Thanh nhìn hai người nhưng chẳng biết tại sao hắn cảm giác ánh mắt của cả hai có chút gì đó như thất vọng. Điều này khiến cho Địch Thanh cảm thấy hoang mang. Thạch Đà thất vọng là vì muốn tìm gì đó nhưng Phi Tuyết thất vọng vì cái gì?
Rất lâu sau, ánh mắt của Thạch Đà mới từ khuôn mặt của Phi Tuyết nhìn xuống cái đai lưng màu lam, mà khóe miệng hơi giật giật.
Phi Tuyết nhìn sang hướng khác cũng thở dài.
Thạch Đà nhìn theo ánh mắt của Phi Tuyết thấy Địch Thanh và người thanh niên nhưng cũng không chú ý lâu lắm. Đột nhiên y ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hóa ra chẳng biết từ lúc nào, từ góc Đông Nam có một đám mây ngưng tụ. Đám mây đó đùn lên rất nhanh, chẳng bao lâu đã bao phủ không trung. Thạch Đà biết được đám gió lốc này như thế nào, cho dù y tung hoành sa mạc nhưng cũng không dám chống lại ông trời. Thấy thế, y liền nhanh chóng ra lệnh:
- Mang hết nước đi.
Đám thương nhân mặc dù sợ hãi cây đao của Thạch Đà nhưng nghe thấy câu đó thì đều xôn xao. Có người tức giận, có người giật mình, có người kinh hãi gần như hôn mê.
Ai cũng đều biết rằng trong sa mạc này, nước có ý nghĩa như thế nào. Thạch Đà không giết họ nhưng lại mang nước đi thì có khác nào tuyên án tử hình cho họ?
Thấy đám mã tặc chạy tới lấy túi nước, cuối cùng có người không nhịn được đứng lên quát:
- Thạch Đà! Ngươi đừng có ép người quá đáng.
Người đó vốn là một tên thủ hạ của Triệu đầu lĩnh nhưng còn chưa dứt lời đã bị một tên mã tặc chém chết.
Tất cả mọi người đều kêu lên, ánh mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Cuối cùng thì Địch Thanh cũng không nhịn được, đứng dậy quát:
- Thạch Đà! Ngươi đừng có ép người quá đáng.
Đúng lúc này, một ánh đáo chợt loáng lên. Có một tên mã tặc định xuống đao chặt đầu Địch Thanh. Nhưng tất cả mọi người chợt kêu lên khi thấy Địch Thanh duỗi tay đoạt lấy đơn đao. Hắn mới chỉ vung tay kia lên đã kết liễu người nọ.
Tiếng hô của mọi người vẫn còn chưa dứt. Bọn họ không thể ngờ được cái người ốm yếu kia lại có được thân thủ sắc bén như vậy.
Vốn Thạch Đà đang định thúc ngựa đi nhưng cảm nhận sự khác thường liền ghì cương lại. Y chậm rãi quay đầu, nhìn Địch Thanh.
Trên sa mạc, mây đen càng lúc càng dầy khiến cho cả sa mạc có cảm giác man mát.
Ngực Địch Thanh hơi đau nhưng hắn vẫn đứng thẳng như một cây thương. Mặc dù còn chưa hồi phục nhưng hắn vẫn phải đứng ra. Ánh mắt của Thạch Đà giống như con rắn độc khiến cho mọi người kinh hãi nhưng Địch Thanh vẫn hết sức bình tĩnh.
Một cơn gió chợt bốc lên khiến cho cát bụi ập vào mặt mọi người.
Trong một cái nháy mắt đó, Địch Thanh chợt phát hiện ra Thạch Đà chẳng những độc ác mà còn biết suy nghĩ. Chắc chắn y đã đoán trước hướng gió để chờ lấy cơ hội này.
Đột nhiên một ánh đao lóe lên giống như một tia chớp trong không trung lao thẳng vào cổ họng của Địch Thanh.
Thạch Đà ra tay đã nắm chắc thiên thời địa lợi.
Tia chớp đó đánh trung thân hình của Địch Thanh. Sau tiếng người kêu lên rồi đột nhiên tiếng kêu biến mất như không thể tin được vào chuyện vừa mới xảy ra.
Địch Thanh và Thạch Đà đã thay đổi vị trí cho nhau nhưng trên cát vàng không hề có lấy một giọt máu tươi.
Hóa ra một đao vừa rồi mặc dù nhanh nhưng cũng chỉ chém trúng được cái bóng của Địch Thanh mà thôi.
Ai thắng ai thua không một ai biết.
Gió ập tới cuốn cát bụi bay mù mịt, che phủ cả ánh mặt trời chói chang. Một lát sau, sau một tiếng động vang lên, Thạch Đà cho đao vào vỏ rồi quát:
- Để nước lại! Đi.
Y phi người lên ngựa rồi dẫn đám thủ hạ về phía Tây Bắc.
Cát vàng bay mù mịt khiến cho đám người Thạch Đà mới vòng qua cồn cát đã không còn thấy bóng dáng.
Tất cả như vừa trải qua một cơn ác mộng chỉ có điều trên cát vàng vẫn còn hàng hóa tán loạn, mấy cái thi thể để chứng minh cho chuyện vừa xảy ra.
Đám thương nhân nhìn nhau không hiểu tại sao Thạch Đà lại bỏ đi? Chẳng lẽ Địch Thanh có thể thắng được Thạch Đà?
Nhưng dù sao thì Thạch Đà cũng đã đi rồi khiến cho mọi người không nhịn được mà reo hò.