Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Sáp Huyết
  3. Chương 248 : Đan Đan (2)
Trước /484 Sau

[Dịch] Sáp Huyết

Chương 248 : Đan Đan (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Địch Thanh thầm nghĩ, “Đơn Đơn này thoạt nhìn rất cô đơn, nhưng không đơn giản. Rốt cuộc bằng cách nào mà nàng ta có thể trốn thoát khỏi tay Phi Ưng? Chẳng lẽ… Phi Ưng thật sự bán rẻ Dã Lợi Vương?

Địch Thanh thầm nghĩ, Đơn Đơn lẩm bẩm nói:

-Lần đó quân đội của phụ vương bị đánh tan, đại ca mang theo ta trốn đi. Nếu không nhờ có đại ca bảo vệ, ta đã chết từ lâu rồi.

Địch Thanh biết đại ca mà Đơn Đơn nói chắc chắn là Nguyên Hạo, còn không rõ tâm tư của Đơn Đơn, có điều vẫn lẳng lặng lắng nghe.

-Sau đó chạy trối chết, trên đường ta bị rơi mất đôi giày. Đại ca không rảnh để đi tìm, liền cõng ta chạy đi. Khi đó huynh ấy đã gần kiệt sức, ta cầu xin huynh ấy bỏ ta lại, huynh ấy nhất định không chịu. Huynh ấy nói ta là muội muội thân thiết của huynh ấy, tuyệt đối sẽ không bỏ ta lại…

-Sau đó chúng ta rơi vào một mảnh cát chảy trũng, cùng nhau chìm xuống. Nếu không phải do ta làm huynh ấy mệt mỏi, chắc chắn huynh ấy chắc chắn có thể trốn thoát. Có thể do ông trời không tuyệt lòng người, cát chảy không cướp đi mạng sống của chúng ta, chúng ta xuyên qua dòng cát chảy, rơi vào không gian tối đen, ta đã thất lạc huynh ấy…

Khi Địch Thanh còn trầm tư suy nghĩ, Đơn Đơn đã rời khỏi phòng. Đan Phượng Các này thật lớn. Từ trong phòng muốn đến tiền sảnh phải đi qua hai lần cửa. Địch Thanh chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh của Đơn Đơn, sau đó căn phòng liền trở nên yên tĩnh.

-Không gian kia tuyệt đối là hắc ám. Không nghe thấy bất kì âm thanh nào, không có một tia sáng nào. Có người nói, địa ngục rất đáng sợ, nhưng cô đơn còn đáng sợ hơn địa ngục. Có đôi khi… cô đơn, tĩnh lặng giống như bị ngàn vạn con kiến cắn nuốt thân thể của ngươi, nhưng ngươi lại không thể trốn tránh. Ngươi… sẽ không hiểu được cái loại cảm giác đó đâu.

Đột nhiên Địch Thanh lên tiếng:

-Ta hiểu.

Hắn nói rất thành khẩn. Thấy Đơn Đơn nhìn lại, ánh mắt đã khác đi. Hắn sợ cô đơn, nhưng không thể không đồng hành cùng cô đơn. Từ sau khi Dương Vũ Thường rời xa hắn, hắn vẫn luôn sống một cách cô độc. Hắn cũng không ngờ, Đơn Đơn cũng từng trải qua cảm giác này.

Thân thể mềm mại của Đơn Đơn run rẩy, nhìn Địch Thanh. Nàng biết Địch Thanh không nói dối. Nàng nhìn thấy được, dù là lúc điên cuồng hoan lạc giữa một đám người, Địch Thanh vẫn rất cô đơn.

Thật ra từ lúc ở đại mạc, nàng đã nhìn ra điều này.

Ánh sáng từ ngọn nến chiếu lên bốn vách tường, khói bay nhè nhẹ trong căn phòng, dường như cũng là màu xanh đấy…

Ánh mắt Địch Thanh rời đi, nhìn vào ánh sáng từ ngọn nến, đột nhiên nói:

-Cho nên sau khi ngươi thoát khỏi đó, liền sơn nóc nhà thành trời xanh mây trắng? Ngươi sợ ác mộng lại xuất hiện, ngươi muốn khẳng định, thời điểm mình mở mắt ra, không phải là trong cơn ác mộng kia?

Đơn Đơn nhìn bốn vách tường ở xung quanh, nhẹ nhàng gật đầu nói:

-Ngươi đoán đúng. Lúc còn ở đó, ta đã nghĩ, cả đời ta không muốn phải sống trong bóng tối. Nhưng khi ta bị bao phủ bởi bóng tối, lần mò tiến về phía trước, ta lớn tiếng gọi tên của ca ca, ta thà chết trong vòng tay của người thân, bởi vì chỗ chúng ta có một truyền thuyết, chết bên cạnh người thân, kiếp sau còn có thể gặp lại.

Nàng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt như sáng lên, giống như ngọn nến phát ra đốm lửa nhỏ, đó là một loại nước mắt tình cảm.

Lần này Địch Thanh không nói gì, hắn chợt nghĩ đến lúc trước Đơn Đơn muốn chết, đã nói với hắn, “Nếu ông trời muốn ta phải chết, ta hi vọng… có thể chết trên tay ngươi. Ngươi đã cứu ta, lại giết ta. Đời này kiếp này chúng ta sẽ không thiếu nợ nhau?” Chẳng lẽ, khi đó, Đơn Đơn đã xem hắn là người thân?

Hắn thực sự không đoán được tâm tư của thiếu nữ áo tím này. Hắn cũng không muốn đoán nữa.

Rất lâu sau, Đơn Đơn nói tiếp:

-Trong hoàn cảnh đó, ta không ngừng sờ soạng, không ngừng khóc lóc gọi tên đại ca, gọi đến khi cổ họng khản đặc, nói không ra tiếng, nước mắt cũng cạn khô. Lúc đó, ta bỗng hận đại ca, hận huynh ấy không nên cứu ta, cứ để ta chết đi, chẳng phải mọi chuyện đều xong hết hay sao?

Địch Thanh thấp giọng nói:

-Khi đó ngươi vẫn còn là trẻ con, nghĩ như thế nào… Cũng không sai.

Đơn Đơn khẽ cắn vành môi đỏ mọng, cắn đến khi nó có chút trắng bệch, cứ như vậy nhìn Địch Thanh, hồi lâu sau mới nói:

-Sau đó ta nói chuyện này với đại ca, huynh ấy cũng nói giống ngươi.

Địch Thanh nhớ đến người mũ đen áo trắng, nhớ đến cây cung lớn và mũi tên bện lông vũ, lại nhìn Đơn Đơn, đột nhiên hắn có cảm giác chắc chắn là Nguyên Hạo này cũng rất phức tạp.

Người đứng đầu vùng Tây Bắc, giết người không chớp mắt, lại quan tâm đến muội muội như vậy?

Bốn bức tường màu xanh, ánh nến đỏ lạnh.

Đơn Đơn nhìn nến đỏ, buồn bã nói:

-Sau đó, lúc ta tuyệt vọng đến gần phát điên, đại ca của ta đột nhiên xuất hiện, đã mang tới thanh âm, mang tới ánh sáng… Ta cũng thoát khỏi cảm giác cô đơn này. Từ đó về sau, ta rất sợ cô đơn, cũng rất sợ chết. Sợ chết một mình ở một nơi xa lạ.

Địch Thanh cảm thấy chuyện xưa kể ra còn có chút không rõ ràng.

Đơn Đơn bị rơi vào dòng cát chảy ở nơi nào? Vì sao Nguyên Hạo lại không bị gì? Làm thế nào mà y có thể tìm được muội muội? Còn có một điểm rất quan trọng, tại sao Đơn Đơn lại kể những chuyện này với một người hoàn toàn xa lạ? Tất cả mọi việc, đều không rõ ràng, nhưng Đơn Đơn cũng không nói tiếp

Mặc dù muốn biết, nhưng Địch Thanh cũng không hỏi.

Đơn Đơn lại hỏi:

-Sao ngươi không hỏi ta, vì sao ta lại kể chuyện này cho ngươi nghe? Vì sao ta có thể trở về từ đại mạc? Hiện tại đại ca của ta thế nào? Chẳng lẽ ngươi không có chút hiếu kì nào sao?

Trống ngực Địch Thanh đập mạnh:

-Có một câu ta muốn hỏi nhất, Hương Ba Lạp đang ở đâu?

Nguyên Hạo, Dã Lợi Vượng Vinh đều biết Hương Ba Lạp, theo bản năng, hắn cho rằng Đơn Đơn cũng sẽ biết y.

Nhưng Địch Thanh không nghĩ tới, khi mà Đơn Đơn nghe được cái tên Hương Ba Lạp sẽ có phản ứng mạnh như vậy. Đơn Đơn đứng thẳng lên, gào lên thảm thiết:

-Sao ngươi lại biết Hương Ba Lạp? Ngươi tìm Hương Ba Lạp làm gì?

Trong lòng Địch Thanh sôi trào, hắn đã khẳng định chắc chắn Đơn Đơn cũng biết Hương Ba Lạp.

-Ngươi thật sự biết Hương Ba Lạp ở đâu?

Sắc mặt Đơn Đơn trắng như bạch ngọc, thấy Địch Thanh hỏi, lại tái nhợt như tuyết. Nàng run rẩy, chăm chú nhìn Địch Thanh, nói từng chữ:

-Ta biết.

Địch Thanh vui mừng, chưa kịp hỏi thì Đơn Đơn đã nói một cách dứt khoát:

-Nhưng ta sẽ không cho nói cho ngươi biết! Ta sẽ không nói cho ngươi nghe một chút gì!

Trong lòng Địch Thanh kinh ngạc, tràn đầy thất vọng, không tra hỏi nữa. Hắn có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đơn Đơn, ánh mắt nghi hoặc lo sợ. Chẳng hiểu tại sao, hắn chỉ cảm thấy trong lòng Đơn Đơn tràn ngập sự hoảng sợ. Địch Thanh cảm thấy buồn bã, bi thảm nói:

-Tốt! Vậy xem như ta chưa từng hỏi đi.

Đơn Đơn hơi thở dốc, dường như còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi, nhìn thấy ánh mắt bi thương đến cực điểm của Địch Thanh, không kìm được liền hỏi:

-Vì sao ngươi lại tìm Hương Ba Lạp?

Địch Thanh trả lời:

-Ngươi không nói cho ta biết Hương Ba Lạp ở đâu, tại sao ta phải cho ngươi biết lý do?

Ánh mắt lo sợ và nghi hoặc của Đơn Đơn liền biến thành phẫn nộ, tiến lên vài bước, trừng mắt nói:

-Ngươi trúng kịch độc, tuy rằng đã được giải, nhưng trong bảy ngày không thể dùng sức. Bây giờ ngươi đang ở Đan Phượng lầu, chỉ cần ta hô một tiếng, sẽ có hộ vệ trong cung xông tới chặt ngươi thành thịt vụn, ngươi có tin không?

Địch Thanh nhìn Đơn Đơn một lúc, gật đầu nói:

-Ta tin!

-Vậy ngươi còn không nói?

Đơn Đơn đắc ý nói.

Quảng cáo
Trước /484 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bỉ Ngạn Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net