Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Triệu Trinh cau mày nói:
- Dụng Hòa, đến nước này rồi, ngươi vẫn còn không thể nói ra được hay sao? Nếu như ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, sao không nói tất cả cho trẫm biết?
Lý Dụng Hòa nhìn Triệu Trinh, sầu thảm nói:
- Thánh Thượng, thần không thể nói, càng không muốn lừa người, nhưng thần tuyệt đối không gây hại cho người. Thánh Thượng, mấy năm nay thần đối đãi với người như thế nào chứ?
Triệu Trinh do dự. Lúc này anh ta tín nhiệm nhất là mấy người Diêm Văn Ứng, Lý Dụng Hòa, Địch Thanh. Mặc dù Vương Khuê được anh ta đề bạt trọng dụng nhưng trong thời điểm thế này, muốn tin theo Vương Khuê bắt Lý Dụng Hòa thì trong lòng anh ta như tự mình hủy hoại Trường Thành vậy. Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- Dụng Hòa, ta tin ngươi!
Vương Khuê cả kinh, vội la lên:
- Thánh thượng…
Triệu Trinh lắc lắc đầu nói:
- Vương Khuê, ngươi và Lý Dụng Hòa, Diêm Văn Ứng, Địch Thanh và tất cả các cấm quân ở đây đều là những người ta tin tưởng nhất. Lúc này trẫm chỉ hy vọng các ngươi có thể đồng tâm hiệp lực, ứng phó cục diện.
Anh ta đi qua kéo Lý Dụng Hòa, lại kéo lấy tay Vương Khuê rồi cho bắt tay nhau, chậm rãi nói:
- Tất cả những chuyện quá khứ, để cho nó qua đi. Vương Khuê, ngươi nói xem thế nào?
Vương Khuê không thể làm trái, đành phải nói:
- Thần tuân chỉ.
Trong lúc đó một tiếng hét thảm thiết truyền đến khiến mọi người kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy từ phía xa xa có một người chạy tới, máu tươi chảy từ trên trán xuống, nhìn trang phục thì đúng là thị vệ mà Vương Khuê vừa phái đi. Người này thất tha thất thểu tới trước mặt mọi người, không trụ nổi, ngã lăn ra đất, giơ tay lên quay đầu về phía sau chỉ:
- Ba người bọn họ đều chết rồi…thần...Có kẻ thù.
Vương Khuê phóng qua đó, vội hỏi:
- Kẻ thù là ai?
Còn chưa dứt lời, Địch Thanh đột nhiên kêu lên:
- Cẩn thận!
Vương Khuê giật mình, phút chốc tránh ra, chỉ thấy ánh đao như tấm khăn lụa xoẹt qua người Vương Khuê, cắt vỡ vạt áo trước ngực y. Nếu như y không lùi bước đúng lúc, chỉ sợ đã bị đao này xuyên qua tim rồi.
Người vung đao kia lại là chính là thị vệ mặt đầy máu tươi đó. Mọi người kinh ngạc, nhất thời không biết chuyện gì xảy ra. Vương Khuê đã hiểu, người này không phải thị vệ, mà là thích khách. Thích khách đục nước béo cò mặc đồ của thị vệ, dùng máu tươi bôi lên mặt, cố tình khàn giọng, chính là muốn lẫn lộn tầm mắt, nhân cơ hội đánh lén.
Nói như vậy thì …các thị vệ vừa rồi phái đi đều đã chết cả rồi? Vương Khuê nghĩ đến đây, mặc dù không kinh sợ nhưng lúc lui về phía sau đã rút trường kiếm ra, một kiếm đâm tới. Một tiếng “keng” vang lên, hoa lửa bắn khắp nơi, người đánh lén kia vừa đúng lúc lấy đao ngăn một kiếm của Vương Khuê.
Hai người đao kiếm giao nhau, đều là hiên ngang như nhau. Vương Khuê kinh hãi, đao này chất chứa sức mạnh rất lớn, thu phát tự nhiên. Người đánh lén đó cũng âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ thị vệ bên cạnh Triệu Trinh quả nhiên võ công cao cường. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu, người đánh lén dựa thế lăn một vòng vượt qua Vương Khuê, lao thẳng tới Triệu Trinh. Hai người Địch Thanh, Lý Dụng Hòa không chút do dự, mỗi người một bên đứng trước Triệu Trinh.
Vương Khuê hét vang văng trường kiếm về phía ngực người nọ. Trường kiếm như cầu vồng, cứ như sẽ làm một đường đi thẳng vào lưng người nọ vậy, không ngờ người nọ bổ nhào về phía trước kia chỉ là chiêu giả, nhón chân một cái đã chạy xuyên ra ngoài. Trường kiếm của Vương Khuê tính sai thế đi, sượt qua vạt áo của người nọ cắm xuống đất, “phập’ một tiếng, thân kiếm rung lên khiến người ta cũng phải sợ. Thích khách kia chạy ra khỏi vòng vây của bọn thị vệ, đi vào trong bóng tối rồi sau đó là tiếng cười dài:
- Cẩu Hoàng đế, lần này giết không được ngươi, chỉ sợ ngươi không qua được đêm nay!
Sắc mặt Triệu Trinh xám ngoét. Trương Ngọc định đuổi theo, Vương Khuê nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi!
Sắc mặt y âm tình bất định, nhìn về hướng thích khách chạy trốn, trong lòng thầm nghĩ, chắc chắn thích khách biết hộ vệ bên cạnh Thánh thượng trùng trùng, lần này nghĩ muốn giết mình trước, gạt bỏ trợ thủ đắc lực của Thánh thượng, sau đó mới ra tay với Thánh thượng. Nhưng không ngờ sự tính toán tỉ mỉ như thế của hắn đã bị Địch Thanh nhìn thấu, bản thân mình cũng có thể đủ sức chống lại sát chiêu của thích khách đó. Thích khách đó xuất chiêu không trúng, lập tức rời đi, cũng là một nhân vật giỏi. Bây giờ phải coi việc bảo vệ Hoàng đế là chính, không thể để cho bọn chúng điệu hổ ly sơn được.
Trương Ngọc dừng lại, oán hận nói:
- Chẳng lẽ cứ để cho y dễ dàng chạy thoát như vậy sao?
Địch Thanh nói:
- Tại sao phải đuổi theo chứ? Y nhất định sẽ quay lại.
Mọi người rùng mình, thầm nghĩ Địch Thanh nói không sai. Thích khách bố trí tỉ mỉ như thế, gây cháy cung Hiếu Nghĩa, cải trang ám sát, nhất định sẽ không cam lòng dừng tay như vậy.
Vương Khuê chậm rãi nói:
- Người đó mặc quần áo thị vệ. Chỉ sợ mấy người Đỗ Phóng đã bị bọn chúng hạ độc thủ rồi.
Còn chưa dứt lời thì một tiếng nổ lớn vang lên từ phía hậu điện. Hậu điện cung Hiếu Nghĩa không chịu được lửa lớn đã đổ sụp hoàn toàn. Ngọn lửa vươn xa, đã đến điện chính. Ngay cả những người đứng ngoài điện cũng đều cảm thấy sự nóng bức của thế lửa.
Nhưng trong lòng mọi người đều là sự lạnh băng.
Vương Khuê đột nhiên nhìn phía Địch Thanh nói:
- Địch Thanh, vừa rồi đa tạ huynh đã nhắc. Nhưng…thích khách ngụy trang vô cùng giỏi,làm sao huynh biết được y là kẻ địch chứ?
Địch Thanh nói:
- Ta thấy người đó cử chỉ lảo đảo nhưng đôi mắt rất có thần, không giống người mới trải qua cuộc chiến đấu kịch liệt. Hơn nữa y tuy là mặt y tuy là đầy máu nhưng đao kiếm vẫn ngay ngắn, quần áo không vướng bụi bẩn. Nhìn thế nào thì cũng không giống như kiểu vừa mới trải qua một cuộc huyết đấu.
Vương Khuê cẩn thận suy nghĩ, không khỏi thầm khen óc quan sát nhạy bén của Địch Thanh. Y thoáng thấy Địch Thanh còn đang trầm tư, bèn hỏi:
- Địch Thanh, huynh có vấn đề gì sao?
Địch Thanh cau mày nói:
- Ta cảm thấy…. thích khách đó quan quen.
Nói xong liền nhìn qua phía Trương Ngọc. Trương Ngọc khó hiểu nói:
- Huynh nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ là bằng hữu của chúng ta.
Địch Thanh nhắc nhở:
- Không nhất thiết là bằng hữu của chúng ta. Nói không chừng đã từng đánh nhau sống chết với chúng ta. Ta nghĩ đệ không nên quên.
Trương Ngọc nhăn mày, nhớ lại tình hình lúc trước, đột nhiên kêu lên:
- Là Trị Quốc Thiên Vương. Người đó chính là Trị Quốc Thiên Vương.
Mọi người đều kinh sợ, Vương Khuê hỏi:
- Người đó chính là Trị Quốc Thiên Vương trước đây chạy thoát khỏi Tào phủ đúng không?
Trương Ngọc nói:
- Đúng thế. Địch Thanh vừa nói, ta liền nhớ ra ngay. Người này thực sự đúng là Trị Quốc Thiên Vương xuất hiện ở Tào phủ. Nhưng…. sao y lại đến đây?
Sắc mặt Vương Khuê âm trầm bất định, Triệu Trinh cả giận nói:
- Di Lặc Giáo (Phật giáo) này âm hồn không tan, không ngờ lại đại nghịch bất đạo như thế. Sau khi trẫm quay về kinh thành nhất định phải triệu tập cấm quân bắt hết tất cả các giáo đồ Di Lặc.
Trong lòng Địch Thanh nghiêm nghị, thầm nghĩ nếu quả thật thích khách chính là Trị Quốc Thiên Vương xuất hiện ở Tào phủ thì thật không ổn chút nào. Có khả năng người đó và Hạ Tùy có mối liên quan. Hạ Tùy lại là người của Thái hậu. Chẳng lẽ…vụ ám sát lần này, Thái hậu là chủ mưu? Rốt cuộc Lý Dụng Hòa có âm mưu quỷ kế gì? Vì sao Thánh thượng lại tin y như vậy?
Lửa cháy càng thêm mãnh liệt. Triệu Trinh thấy lửa lớn ở cung Hiếu Nghĩa càng ngày càng không thể cứu vãn thì không khỏi thở dài một tiếng, hỏi:
- Bây giờ nên ứng phó thế nào đây?
Vương Khuê an ủi:
- Thánh thượng không cần lo lắng. Cung Hiếu Nghĩa cháy, dù không thấy tung tích Tiền Duy Tế đâu nhưng lúc này còn có hơn mười nha dịch huyện Củng ở ngoài núi. Nếu biết ở đây cháy chắc chắn sẽ thông báo cho Trương Huyện lệnh huyện Củng. Cho nên thần phỏng đoán thì chậm nhất là sáng sớm mai, Trương huyện lệnh sẽ dẫn người tới hộ giá. Chúng ta nên ngồi chờ cứu viện.
Triệu Trinh an tâm đôi chút. Địch Thanh thì lại lo lắng vô cùng, thầm nghĩ, luôn là Tiền Duy Tế liên hệ nhân sự ở huyện Củng. Nhưng Tiền Duy Tế bây giờ không thấy đâu, nha dịch của huyện Củng này có đến hay không thì vẫn còn chưa biết.