Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Sát Long Hệ Thống
  3. Chương 105 : Lục trọng thiên kiếp-Tâm kiếp
Trước /123 Sau

[Dịch]Sát Long Hệ Thống

Chương 105 : Lục trọng thiên kiếp-Tâm kiếp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tại khu vực trung tâm của bí cảnh,lại là ba tháng đã trôi qua một cách cô tịch mà buồn tẻ và nhàm chán, đó là ba tháng của hắn dùng ra để hấp thụ ''Thần thảo'', nhìn thì đơn giản vậy thôi nhưng hắn ít nhất cũng ít nhất là hai ba lần từ ''quỷ môn quan'' trở về là hiểu việc hấp thụ như thế này nguy hiểm thế nào.

"Cuối cùng cũng xong... Đa tạ Tiểu... hổ cái... "

Hắn đứng dậy vươn người hét lớn khoan khoái, tất nhiên hắn vẫn biết có người bí mật hộ pháp giúp hắn nếu không chỉ là một con thánh thú bình thường cũng có thể khiến hắn gặp nguy hiểm rồi.

"Ta không có tâm trạng giỡn mặt với ngươi nghe chưa?.. muốn làm ăn thôi... làm không?"

Ma thánh mặc một bộ nam tử màu hắc y trông cực kỳ tao nhã ,bước ra nhìn hắn bực tức nói, rõ ràng cực kỳ tức giận và bức xúc khi nghe main nói mình như vậy

"Càng ngày ta càng thấy ngươi giống con hổ cái rồi đó.. lúc nào làm tân nương thì kêu ta làm rể phụ a... "

Hắn cũng chẳng để ý tiếp tục buông lời châm chọc tiếp, à quên tiếp tục thần kỹ " chọt gậy bánh xe" chứ, thần kỹ thành danh của hắn mà lại.

"Ngươi... hít ... hà... ta nói lại lần cuối muốn làm ăn không?... không thì ta rời đi... ta không rảnh đôi co với ngươi... "

Ma thánh tức hộc cả máu, hắn à nhầm cô ta(sau này xưng cô cho tiện ) cực kỳ điên tiết thậm chí hai mắt còn đỏ hơn, trực tiếp hít một ngụm khí lạnh lấy lại bình tĩnh, nhìn hắn gầm gừ như một con hổ đói đang nhìn mồi của mình hùng hổ nói

"Ừ... làm ăn cái gì nói nghe thử xem... làm được thì ta sẽ làm... "

Hắn lúc này mới quay lại với khuôn mặt lạnh như băng của mình, trước mặt hắn một cái bàn ghế đá sẵn sàng, hắn ngồi xuống đó nghiêm túc nói, đùa có nơi có chỗ, nếu Ma thánh đã hạ mình như vậy thì chắc chắn lần làm ăn này không đơn giản, vả lại vuốt mặt thì cũng phải nể mũi nữa chứ.

"Nghiêm túc rồi chứ gì?... Chắc ngươi đã được trưởng bối trong tộc nói về điều này... mỗi một trăm năm nơi này sẽ có một thần thú được sinh ra... muốn ra ngoài phải giết con thần thú ''canh cửa'' đó.. lần này ta muốn ngươi hợp tác giết nó được chứ?... "

Ma thánh thấy hắn vậy cũng hiểu ý hắn có thể bàn chuyện được rồi, làm kẻ thù mấy năm thì cô cũng hiểu ''kẻ thù'' của mình đôi chút , vẫn dáng vẻ tao nhã cô ngồi xuống trước mặt hắn sau đó mở miệng nói trong giọng nói ẩn ẩn vẻ lo lắng.

"Vậy sao?... vậy không muốn cũng không được rồi... mà có ai nữa không vậy?... giết thần thú chắc không đơn giản như vậy... "

Hắn cười cười nói, trong đầu của hắn bắt đầu tính kế, tuy là bán cao su nhưng hắn hoàn toàn tự tin " kế của ta thì có ông tổ của chú cũng không đỡ được".

"Tất nhiên... ngươi ,ta Ngao kim, Hải Tâm nhi , Hải tâm minh cùng Ngao thánh minh ngoài ra có thể Tên thiên quỷ đó cũng tham gia vào... lần này chỉ có bán thần cảnh cường giả trở lên tham gia vào mà thôi... "

Ma thánh cũng gật đầu hiểu ý , mỉm cười nói, nụ cười này thì chắc chỉ có hắn có cơ may nhìn thấy mà thôi, đơn giản không ai thấy Ma thánh cười từ khi sinh ra thậm chí là nhếch miệng thôi cũng không có, nên trong ma tộc còn gọi Ma thánh là " Vô ưu Công tử".

"Vậy chắc không phải bây giờ luôn phải không?... vậy những tên thuộc hạ thì sao?... không tham gia vào à?.. chắc cũng không ít kẻ đã bước vào bán thần cảnh rồi đâu nhỉ ? "

Hắn lại hỏi tiếp, hắn muốn tính kế thì cũng phải có thời gian, hắn không sợ mình chết chỉ sợ yêu tộc sẽ có thương vong quá lớn mà thôi , nói đến việc hắn bị " tử thần chi môn '' ám toán một chút.

''Tử thần chi môn'' muốn hắn chết thì không thể rồi nhưng ''tử thần chi môn'' có công dụng đáng sợ hơn thế nhiều, nếu hắn bị ám toán mà không chết thì sự chết chóc đó sẽ bị đưa sang cho kẻ mà hắn có cảm tình hay là trong tộc của mình để chết thay cho hắn ,

Cứ như thế càng ngày sẽ càng nhiều người vì hắn mà chết ,vì vậy sự thật buộc hắn phải chấp nhận thôi, nếu hắn không chết thì yêu tộc nhân kiệt có thể sẽ là kẻ chết thay, người hắn yêu cũng sẽ chết thay, nghĩ đến đây tim hắn như thắt lại, hắn không muốn người hắn yêu thương từ từ chết trước mặt mình.

"Ngươi đang nghĩ đi đâu mà thừ người ra vậy?... ngươi yên tâm đi, vẫn còn hai tháng nữa nó mới diễn ra... không ai tham gia nữa đâu... chỉ có một số kẻ thích đâm sau lưng mà thôi... ngươi có sợ không?"

Ma thánh thấy hắn thừ người ra thì nghi hoặc buông lời nói đùa cợt, không biết đám thuộc hạ của Ma thánh ở đây thì bọn họ có biểu cảm thế nào đây, là " Vô ưu công tử " người theo như nước, mặt lúc nào cũng lạnh như băng mà bây giờ biết nói đùa.

"À không có gì.. nói vậy đủ rồi... đi khỏi đây đi... lôi kiếp của ta đến rồi... nếu ta có chết thì giúp ta hốt cái xác phàm này nha... "

Hắn nhìn lên bầu trời đã bị bao phủ bởi lôi kiếp màu đỏ như máu , sâu trong đôi mắt của hắn bây giờ là sự lo lắng, tuy là hắn buông lời đùa cợt nhưng quả thật hắn bây giờ có thể vẫn lạc hơn nữa tỷ số phần trăm rất cao.

"Được rồi... ta tin ngươi sẽ vượt qua lôi kiếp dễ dàng... "

Ma thánh đứng dậy nói sau đó hướng bên ngoài phạm vi của lôi kiếp phóng đi mất hút.

"Lục thiên lôi kiếp sao?... Vương khí thật nồng đậm... để ta cho lôi kiếp các ngươi thấy đệ nhất thần thể của ta... Lục đạo luân hồi linh thể- khai... "

Hắn thấy Ma thánh rời đi lúc đó mới đưa hai tay lên làm dấu ''+'' trước ngươi, khí thế lăng thiên nhanh chóng được kéo lên, lôi kiếp như hưởng ứng hắn bắt đầu xoay tròn lên một, hai rồi ba ,bốn, năm và sáu, cả sáu lôi kiếp đều bắt đầu xoay tròn.

Đôi mắt của hắn như bị đồng hóa thành một màu tím sậm nhưng vẫn có hai câu ngọc đối xứng nhau đang xoay tròn, quầng mắt của hắn cũng một màu tím sậm nổi lên, áo choàng của hắn cứ thế phiêu phù lên, linh lực cũng một màu tím sậm bá khí, thánh hồn của hắn cũng hiện ra, vẫn là màu huyết kim sắc nhưng đôi mắt là màu tím sậm và huyết luân cũng đã bị nhuộm tím đi.

Thứ đáng quan tâm là trên khuôn mặt của hắn có ba cái râu nổi lên như hồ ly à nhầm giống Naruto thì đúng hơn, đôi tai của hắn cũng dài hơn nhọn hơn, thân thể của hắn bắt đầu có lân giáp màu đỏ sau đó lại là màu tím sậm, sau đó phủ lên cả thánh hồn của hắn,trạng thái mạnh nhất của hắn đều đã triển khai gần như toàn bộ.

Hắn nhấp chân phóng lên lôi kiếp, hắn căn bản không có thời gian cho việc đón đợi lôi kiếp giáng xuống, giáng xuống thì hắn không bhiết hắn có sống nổi không nữa.

"Một... "

Tốc độ của hắn cực kỳ kinh khủng, một kiếm khí dài đến trăm mét từ thanh sát đế kiếm của hắn chém đứt hai đám lôi kiếp thứ nhất,

"Hai... "

Hắn lại mạnh mẽ phóng lên tốc độ cực nhanh, mười đôi cánh cực kỳ ngưng thực không ngừng phe phẩy đẩy nhanh tốc độ của hắn, lần này hắn cũng chỉ dùng một thanh sát đế kiếm, chém đứt đôi cả lôi kiếp thứ hai.

"Ba... phải nhanh hơn nữa... mạnh hơn nữa... "

Hắn cứ thế nhắm phía trên bay đi như con thiêu thân vậy ,tốc độ của hắn một lúc một khủng bố, tốc độ khiến chân thần cảnh sơ kỳ cũng phải líu lưỡi lại, lần này hắn đẩy nhanh tốc độ của mình hơn, song kiếm chém đến chia lôi kiếp làm bốn phần,

Mỗi lần lôi kiếp bị hắn chém đứt đôi thì sẽ bị hắn thôn phệ không còn chút gì, tốc độ của hắn tám phần là từ lôi điện trong lôi kiếp mà lại, hắn thường xuyên phải độ lôi kiếp nên hắn đã sáng tạo ra " Ám lôi sát bộ" , hắn dùng gần như toàn bộ lôi điện vào việc rèn luyện thân thể và đôi chân của mình nên cũng hiểu vì sao hắn có tốc độ kinh hồn như vậy.

"Bốn... "

Hắn vẫn giữ lấy tốc độ kinh thiên địa khiếp quỷ thần của mình mạnh mẽ vọt đến , mạnh mẽ chém đứt lôi kiếp lần thứ tư một cách dễ dàng nhất có thể, thời gian của hắn thật sự không còn nhiều.

"Năm... năm rồi.. xác lắm rồi... "

Hắn gân cổ của mình lên, lần này hắn dùng cả 108 thanh huyết kiếm của mình cả thánh hồn dung hợp nữa, song kiếm của hắn bây giờ có thể dễ dàng miểu sát Chân thần cảnh sơ kỳ yếu nhất.

"Sáu... Bành... muộn rồi sao?... thật sự mình phải chết thật sao?... "

Hắn vọt qua lôi kiếp thứ năm và trước mặt hắn là lôi kiếp thứ sáu, nó chỉ có một màu đen kịt, đen như tinh không vô tận vậy,lôi kiếp bây giờ trông cực kỳ đáng sợ khiến kẻ khác cũng phải run sợ trước nó, và hắn cũng vậy , hắn thật sự sợ lôi kiếp lần này của mình,

"Bành... Grào... "

Lôi kiếp hình thành một con hắc long , lần này nó không tấn công ngay mà ở đó giương đôi mắt như có linh tính của mình nhìn hắn như một con rồng thật sự, đôi mắt của con Hắc lôi long như có thể nhìn sâu vào tâm can của hắn, đọc rõ những gì hắn trải qua,đôi mắt nhìn hắn như để phán xét hắn vậy,đây có lẽ là đôi mắt đáng sợ nhất hắn từng nhìn thấy.

Hắn bình tĩnh nhắm mắt lại thì con Hắc lôi long dài đến mấy trăm mét bắt đầu bao vây hắn lại như một quả cầu màu đen kịt như hắc nguyệt giữa ban ngày vậy, lần này khác hoàn toàn tất cả mọi loại độ kiếp trước, lần này là lấy tâm độ kiếp,lần này phải gọi là Tâm kiếp thì mới đúng, thành công thì thoát ra được thất bại thì mãi mãi ở trong quả cầu, mãi mãi không ra ngoài nhìn thấy mặt trời một lần nào được nữa.

Có người cũng nói Tâm kiếp là kiếp khó để vượt qua nhất cũng là kiếp mà con người dễ vượt qua nhất trong tất cả loại lôi kiếp,vì nó trước sau gì cũng chỉ có một chữ ''tâm'' mà thôi, ''Tâm cảnh'' cứng rắn thì dễ qua ải, yếu thì khó qua ải , chỉ đơn giản như vậy và cũng hung hiểm như vậy, xảy chân liền xa vào cảnh " vạn kiếp bất phục".

Bên trong tâm cảnh của hắn, một màu xám trắng như một bức tranh cổ u ám mà buồn tẻ không có ai cả ,ngoài một cậu bé gầy gò ngồi trong một xó ,đôi mắt đẹp của cậu ánh lên sự kinh hoàng , một sự sợ hãi , nó ám ảnh và ăn sâu vào trái tim cậu, cậu ôm lấy chân mình mà khóc ,cậu bé gầy gò này chính là hắn,là lúc hắn vừa bị chính mẹ ruột của mình đánh đập một cách tàn bạo xong.

Cậu ngước lên nhìn , thứ hắn nhìn thấy không phải mẹ của mình mà là một con quỷ nó hoàn toàn là màu đỏ , đưa hai bàn tay dính đầy máu ra đưa đến trước mặt cậu,

Cậu đẩy mạnh cánh tay đó ra, sau đó cậu bắt đầu chạy , chạy mãi như để trốn tránh sự sợ hãi đó nhưng cậu chạy càng xa thì càng có nhiều người đưa bàn tay đẫm máu đó ra để đón chào cậu , khung cảnh cũng bắt đầu bị nhuộm đỏ,

Cậu vẫn chạy chạy mãi, nhưng cậu vẫn không tìm được một bàn tay nào sạch để cậu có thể nắm cả , cậu ngã quỵ xuống trong sự bất lực của mình, cậu không có sức để chạy tiếp nữa rồi những bàn tay máu đó vẫn bắt đầu đeo bám cậu

Những đôi bàn tay đẫm màu máu đó sắp bao lại cậu thì một bàn tay màu vàng như bàn tay của phật quét sạch những thứ đó đi, cậu lại bắt đầu chạy tiếp con đường của cậu không có đầu và cũng không có cuối,

Cậu chạy rồi lại ngã, chạy rồi lại ngã , như một vòng luẩn quẩn , nhiều lúc cậu khóc rống lên nhưng chào đón cậu chỉ có những bàn tay đó , những bàn tay toàn là máu đó, ngoài ra không có cái gì nữa, không có thứ để cậu bám vào cả, trước mặt cậu là sự cô tịch vô vọng mà sau lưng của là sự sợ hãi từ trong tim.

Và cuối cùng cậu vẫn ngã, lần này cậu không còn sức để đứng lên được nữa rồi, những bàn tay đó lại bám sát hắn, những bàn tay hắn không muốn nắm lấy lại một lần nữa vươn ra , những bàn tay khiến hắn sợ hãi lại vươn ra để hắn nắm lấy.

Đôi mắt đen như màn đêm đó của hắn bắt đầu hóa thành màu đỏ như máu, đôi mắt đẹp đó vẫn đẫm lệ , đây mới là con người thật sự của hắn, sự mạnh mẽ của hắn chỉ là sự giả tạo mà hắn tạo ra để che đi bộ mặt thật của mình, hắn cực kỳ yếu đuối,hắn hoàn toàn vô lực trước khó khăn này, nếu hắn nắm thì sẽ đồng nghĩa với thất bại, hắn không muốn,

Lại một cánh tay màu trắng xua tan đi những cánh tay màu đỏ đó và kéo hắn dậy, kéo hắn ra khỏi sự vô vọng cho hắn cái gọi là mục tiêu, hắn lại bước đến phía trước lau đi nước mắt của mình,bắt đầu chạy tiếp về phía trước chạy trốn những cánh tay đó, lần này hắn có mục đích của mình.

nhưng cuối cùng hắn vẫn ngã , lại một lần nữa hắn lại ngã , lần này những cánh tay đó lại muốn bao lấy hắn,lần này hắn không cần nhờ đến ai nữa, lần này từ mình hắn đứng dậy , những cánh tay màu đỏ bị hắn xé thành trăm mảnh , lần này hắn không cần chạy nữa mà bước từng bước, từng bước nhỏ, những cánh tay đó vẫn theo hắn nhưng không dám bắt lại hắn nữa.

Hắn cứ bước như vậy, hắn bước mãi, bước mãi,không biết thời gian bao nhiêu lâu, hắn từ một cậu bé trở thành một thanh niên, trên môi của hắn bắt đầu có một nụ cười như có như không , những cánh tay màu đỏ đó đã mất tích từ lúc nào, khung cảnh màu đỏ đó cũng bắt đầu như bị nước rửa trôi đi.

Nếu khung cảnh đó vỡ vụn đi thì hắn đã thành công độ qua ''Tâm kiếp'' này, nhưng vẫn còn một cửa cuối hắn cần vượt qua,khung cảnh bị rửa thành một màu trắng thì một con hắc lôi long hiện ra trước mặt hắn,đôi mắt linh động nhìn hắn vườn qua sau đó vườn lại xung quanh hắn, nói:

" Ngươi có muốn làm chủ nhân của ta không?... "

"Tại sao ta phải làm chủ nhân của ngươi?... xin lỗi ta có rồi... ngươi đi hoặc ta tiễn ngươi đi... "

Hắn cũng kinh ngạc với đề nghị của con Hắc lôi long nhưng quyết định của hắn đã được đưa ra, hắn có rồi cần gì nữa?

"Con này á?... ta là vương còn nó chỉ là linh mà thôi ,hai con khác nhau hoàn toàn ... ta mạnh hơn nó cả trăm lần... "

Con hắc lôi long cười không sai nó cười , trong tay của nó là một con rồng nhỏ hơn nhưng nó có màu đỏ , nó không phản kháng dù chỉ một chút hay nói đơn giản hơn là nó không có cách nào để phản kháng.

" Mạnh hơn một trăm lần thì sao?... ta không cần ngươi ta cần nó, ta nói lại lần nữa... cút hoặc ta tiễn ngươi biến khỏi đây... "

Hắn nhìn thấy con huyết lôi long thì khuôn mặt hắn lạnh đi rất nhiều, tuy con huyết lôi long này không có bất kỳ tác dụng nào cho hắn, hắn còn chưa dùng đến một lần nhưng nó được hắn xem là điểm mở đầu cho lúc hắn trở thành cường giả , là bạn của hắn, giọng của hắn lạnh như băng , đôi mắt của hắn như hóa thành hai thanh kiếm đâm vào mắt của hắc lôi long.

"Được rồi... ok ta cũng đâu có nói là ngươi đá nó đi ra khỏi đây đâu... ta chỉ muốn có chỗ ở như nó mà thôi ... ta cam đoan không ai nói về thân phận thật sự của ngươi đúng không?... nếu ngươi cho ta chỗ ở ta nói cho ngươi biết... "

Con hắc lôi long rùng mình một cái , sau đó thả con huyết lôi long ra , nói.

"Thân phận?... không cần nói tự ta đi điều tra là được rồi... ta nói lần cuối... cút... "

Hắn vẫn lạnh như vậy nói, đôi tay của hắn nắm lấy tiểu huyết long kiểm tra thương thế cho nó , lời nói của hắn cực kỳ bá đạo, sát khí của hắn kinh khủng đến cực điểm.

""hahahaha... ta nằm vạ đây đấy... ta không tin ngươi có thể dám mạo hiểm tính mạng của mình ,đá ta ra ngoài... hahahaha..."

Hắc lôi long cười khúc khích, nó nói vậy thì tất nhiên không sai, nếu main bây giờ đánh bay hắc lôi long thì có thể Tâm cảnh của main cũng sẽ bị đánh nát, lúc đó e cái mạng của main cũng không giữ được.

"Ngươi nói cái gì?... "

Hắn nghe được lời nói của hắc lôi long xong thì cực kỳ tức giận, một bàn tay màu đỏ vươn ra tóm lấy con hắc lôi long bóp nát nó thành trăm mảnh, sau đó để huyết lôi long hấp thụ những mảnh vụn đó.

Sau khi hấp thụ những mảnh vụn đó thì con huyết lôi long bắt đầu dài ra trông thấy , khí tức của nó cũng cuồng bạo hơn rất nhiều , từ một mét ban đầu nó dài ra thành năm mét, lân giáp , móng vuốt đều rõ ràng hơn, sắc bén hơn, nhất là đôi mắt của nó rất linh động đảo qua đảo lại nhìn hắn, sau đó mở miệng nói:

"Cám ơn chủ nhân thành toàn... "

Nó nói xong thì nó cũng biến mất đi,

hắn nói nhỏ một câu xong thì cũng theo đó rời khỏi tâm cảnh của mình, hắn hết việc ở đây rồi, lần này hắn cũng học được rất nhiều thứ, nhớ lại rất nhiều điều mà đôi lúc hắn đã quên đi, lần này hắn có ba lần thất bại : lần thứ nhất có , một bàn tay vàng cứu hắn. lần thứ hai có một bàn tay trắng đỡ hắn, lần thứ ba tự hắn đứng dậy .

Khoan nói đến bàn tay thứ nhất mà nói đến bàn tay thứ hai, bàn tay đó của ai?... không ai khác là người hắn yêu , Du hồng hay Hư minh nguyệt Hồng, là người cho hắn mục tiêu , là người cho hắn biết thế giới này còn có thứ để hắn bảo vệ .

Vậy bàn tay thứ nhất là của ai?... Là người đã cứu hắn sau trận bị đánh gần chết của mẹ hắn, là người mà được hắn thừa nhận đầu tiên mà hắn thừa nhận là mẹ của mình, nhà sư Thích Nhất Hạnh, nếu Du hồng là người cho hắn mục tiêu thì sư chính là người cho hắn mạng sống thứ hai , là người đã cho hắn tương lai.

"Cám ơn người... Người mẹ thứ hai của con... "

Đây là câu nói mà hắn đã nói ra, hắn nói rất nhỏ chỉ đủ mình hắn nghe mà thôi,chỉ đủ hắn ghi nhớ mà thôi, hắn vẫn luôn muốn câu nói này, đã rất lâu rồi nhưng sư thầy không cho hắn cơ hội nói ra điều đó,

Sau khi cứu hắn , ông đã dạy chữ cho hắn và sau khi được ''Cha nuôi'' của hắn nhận nuôi vì sự thông minh của mình, nhưng chỉ ba năm sau thì sư thầy đó cũng đã viên tịch mất rồi, hôm đó hắn khóc rất nhiều ,hắn khóc trong sự hối hận của hắn , hắn khóc đến mức hắn cũng không biết mình ở đó bao lâu nữa.

Số từ: 3831

Quảng cáo
Trước /123 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Phụ Tỏ Vẻ Rất Vô Tội

Copyright © 2022 - MTruyện.net