Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tà lão và Vương Minh đều không nói gì nữa. Hai người đều đang chìm vào trong dòng suy tư của riêng mình. Một lúc sau như không chịu nổi tình thế im lặng này nữa, Vương Minh lên tiếng trước:
“Lần này lão về là có việc gì? Có ở lại không”
Tà lão nhìn Vương Minh, cười cười. Ánh mắt của lão sáng rực lên khác thường, lão nói:
“Muốn ta lưu lại chỉ điểm đúng không”
“Đúng vậy” Vương Minh biết rằng lúc này che giấu cũng không tích sự gì. Tâm tư của hắn đã bị lão già kia nhìn thấu cả rồi. Nếu vậy thì thà rằng hắn thi triển công phu mặt dày hơn da trâu, hạ thấp mình xin lão già chỉ điểm thì công phu của bản thân mới hi vọng có đột phá.
Thấy Vương Minh lúc này, Tà lão vừa buồn cười vừa cảm khái nhớ lại lão năm xưa khi bái sư cũng y như vậy. Lão biết rằng để đi đến quyết định này có lẽ Vương Minh đã phải suy nghĩ nhiều lắm rồi đồng thời nhìn vào trong ánh mắt của Vương Minh có sự chờ mong và khao khát truy cầu sức mạnh mãnh liệt vì vậy lão quyết định cũng không làm khó dễ hắn nữa nhưng để đảm bảo hắn nghe lời cũng phải gõ hắn đôi chút:
“Lần này ta ở lại khoảng 7 tháng nhưng trong thời gian đó nếu chán thì ta sẽ lại ra ngoài”
Nghe thấy vậy, Vương Minh liền hiểu ngay ra ẩn ý bên trong đó vội nói:
“Tất nhiên rồi. Lão yên tâm chán làm sao được, tôi ở đây một mình hơn năm có chán đâu… hắc hắc”
“Thằng tiểu tử này…”
Tà lão cười cười trước câu tỏ thái độ của Vương Minh rồi sau đó hai người đi vào trong phòng lưu trữ.
--------------------
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái mùa hè đã đến. Ánh mặt trời rực rỡ, nóng bỏng của giữa trưa chiếu rọi lên trên mặt biển xanh biếc khiến người đi trên bờ thấy một cảnh tượng lung linh huyền ảo như ở cõi thần tiên. Sai bước chân trần đi trên bãi cát nóng bỏng, Vương Minh ngắm nhìn cảnh đẹp nơi đây mà thở dài. Cảnh nơi đây đẹp nhưng hắn chỉ cô đơn một mình nên dù cảnh đẹp như tiên giới hắn cũng không thèm để tâm. 7 tháng đã trôi qua, như hẹn định lúc trước Tà lão lại rời đi. Lần này rời đi không một lời từ biệt, không có một mốc thời gian gặp lại nào cả.
Phải biết rằng trong 7 tháng vừa rồi hắn đã học được rất nhiều, hoàn thiện được rất nhiều loại võ công đặc biệt là cái trạng thái siêu cấp kia. Thực lực của hắn dưới sự chỉ điểm và dạy bảo tận tình của Tà lão đã đột phá không tưởng cả về lượng và chất. Đồng thời chỉ trong có 7 tháng ngắn ngủi, quan hệ giữa hai người đã trở lên gần gũi hơn trước nhiều. Cái mối quan hệ này tuy không thân thiết đến mức như cha con nhưng còn cao hơn quan hệ thầy trò một bậc. Vì vậy khi Tà lão rời đi không một lời từ biệt đã khiến Vương Minh cảm thấy hụt hẫng và cô đơn vô cùng. Nhìn về phái đừng chân trời ở xa xa kia, hắn hi vọng con thuyền của Tà lão đột nhiên xuất hiện nhưng hắn biết đó chỉ là tưởng tượng bởi thói quen của lão, Vương Minh đã thuộc lòng. Một khi đã ra ngoài thì không bao giờ ít hơn một tháng mới về. Tính đến lúc này lão mới đi được có một tuần nên không có khả năng quay về.
Suy nghĩ miên man Vương Minh lại nghĩ về bản thân mình. Hắn không biết tương lai sau khi rời khỏi hòn đảo này như thế nào nữa. Đôi lúc hắn muốn có một cuộc sống yên bình và bình dị như ở nơi đây nhưng ngẫm kỹ lại thì điều này rất khó có thể thành hiện thức. Con người trong xã hội ngày nay cho dù là kẻ nghèo hèn hay những trọc phú đều bị không thoát nổi một qui luật đơn giản kẻ mạnh là người nắm tất cả. Vì vậy dù có muốn hay không sống trong xã hội ta không tìm rắc rối thì sớm muộn sẽ có ngày rắc rối tìm đến với ta. Vì vậy cái cuộc sống bình yên là không có khả năng trừ phi xã hội này không còn bất công nữa mà thôi.
Lúc này bỗng nhiên hắn thấy ở xa xa có một con thuyền đang tiến gần về phía hòn đảo. Dùng dị năng phóng tầm mắt ra xa hắn thấy Henry đang đứng trên mũi thuyền, Vương Minh cảm giác rằng cái ngày hắn phải rời khỏi hòn đảo này đã đến rồi. Từ trong những lần nói chuyện gần đây với Tà lão, Vương Minh đã thấy lão ám chỉ nói bóng nói gió rồi nên hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, hành lí đã thu dọn sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào. Dùng tốc độ nhanh nhất phi thân trở về hang lấy hành lí, khi Vương Minh trở lại bãi biển thì cũng là lúc con thuyền của Henry cập bờ. Thấy Vương Minh Henry cười nói:
“Gần hai năm không gặp cậu thay đổi nhiều quá. Nếu không phải lão Tà đã cho ta xem ảnh trước thì chắc ta không nhận ra mất”
Vương Minh nhìn Henry cẩn thận quan sát thấy lão ra sau gần hai năm không gặp vẫn như vậy chỉ là khuôn mặt trong xanh xao và gầy hơn trước. Vì là quen biết nên Vương Minh hỏi một tiếng quan tâm:
“Trông ông có vẻ gầy đi nhiều, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Có vẻ dạo này ông bận quá nhỉ”
“Hô hô… tại dạo này nhiều việc quá không có thời gian nghỉ ngơi thôi. Haiz công việc thì nhiều mà người trong tổ chức lại có giới hạn…” Henry thở dài nói.
Nghe thấy lời này kèm với những ám chỉ mập mờ lúc trước của Tà lão, Vương Minh đã đoán được tám, chín phần là đến đây đón hắn đi nhận việc rồi. Vì vậy hắn không nấn ná thêm nữa, bước lên trên thuyền nói”
“Vậy chúng ta đi thôi, công việc nhiều mà không giải quyết nhanh để nó ứ đọng lại thì mệt lắm”
Henry cười cười, hắn biết là mục đích đến đây đã bị Vương Minh nhìn thấu rồi nên không cần chần chừ làm gì cho tốn thời gian nữa. Hai người ổn định chỗ ngồi trên bong tàu thì thuyền trưởng cũng nhổ neo, con tàu dời khỏi đảo. Nhìn hòn đảo xa dần trong lòng Vương Minh xuất hiện nỗi buồn man mác, một cảm giác luyến tiếc không thôi. Vương Minh luyến tiếc những ngày tháng bình yên trên đảo, hắn biết những ngày sắp tới sẽ không còn sự bình yên đó nữa mà thay vào đó sẽ là phong ba bão tố trùng trùng đang đợi hắn. Thở dài một tiếng tiếc nuối, sau đó Vương Minh bình ổn lại tâm trạng của mình, quay về phía Henry nói:
“Công việc lần này của tôi là gì?”
“Cậu sẽ làm đại diện của tổ chức ở nước VN, đồng thời giúp chính phủ VN tiêu diệt một gia tộc lớn ở nước họ”
Nghe thấy nhiệm vụ này, Vương Minh hơi cau mày khó hiểu nói:
“Tiêu diệt một gia tộc? Cái này đối với chính phủ một nước chẳng phải là quá đơn giản hay sao? Việc gì phải tới phiên chúng ta”
Henry từ từ giải thích:
“Việc này không dễ như cậu tưởng tượng đâu. Nếu dễ vậy thì họ cần gì nhớ đến chúng ta trợ giúp cơ chứ”
“Cũng phải, ông thử kể qua tình hình xem sao” Vương Minh gật đầu đáp. Quả thật đối với chính phủ một nước thì tiêu diệt một gia tộc chả khác nào dễ như chẻ tre nhưng nếu họ cần nhờ đến sự giúp đỡ từ tổ chức bị mật trực thuộc Hình cảnh thế giới thì chứng tỏ cái gia tộc kia phải là hàng thú dữ không dễ chơi.
“Cậu tự xem đi rồi biết. Trong này có tình hình của nước VN và mục tiêu nhiệm vụ” Henry đưa cho hắn một xấp tài liệu dày cộp.
Cầm đống tài liệu trên tay, Vương Minh từ từ đọc nhưng vừa mới đọc được hơn phân nửa thì hai hàng lông mày của hắn dính vào với nhau. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán lúc trước, nhiệm vụ rất khó làm a. Nước VN là một nước nằm ở khu vực Đông Nam Á, vị trí địa lý rất đặc biệt, được giới thương gia gọi với cái tên “Cửa khẩu của Đông Nam Á”. Có cái tên này là do lãnh thổ nước VN hai mặt giáp biển hai mặt giáp đất liền. Đặc biệt nước VN rất gần Tam Giác Vàng vì vậy đây là đích ngắm của rất nhiều tổ chức buôn bán ma túy lớn trên thế giới.
Còn khi xem tư liệu về mục tiêu, Vương Minh suýt tí nữa thì té ngửa ra mất. Cái gia tộc này không hề bình thường chút nào, thậm chí còn hổ báo hơn cả trong tưởng tượng của Vương Minh. Mục tiêu của hắn lần này là Nguyễn gia, một trong các đại gia tộc lâu đời. Nếu như phạm vi của gia tộc này chỉ có ở nước VN thì Vương Minh khổng lồ, ai ngờ rằng VN chỉ là căn cứ của Nguyễn gia mà thôi, thực chất phạm vi ảnh hưởng của Nguyễn gia đã lan đến cá nước như Singapo, Thái, Lào, Campuchia,… thậm chí ở các nước như Trung Quốc, Nhật, Hàn, Nga đều ít nhiều có cơ sở làm ăn của họ. Có thể nói ảnh hưởng của Nguyễn gia trong khu vực châu Á không hề nhỏ chút nào cả, nếu đụng vào họ chắc chắn chính phụ VN sẽ gặp nhiều phiền phức đến từ bên ngoài. Giờ đây Vương Minh đã hiểu tại sao chỉnh phủ lại phải nhờ đến tổ chức mà hắn đang hợp tác.
Thấy được vẻ khó chịu trên khuôn mặt Vương Minh, Henry phì phèo điếu thuốc nói:
“Nhiệm vụ này rất khó khăn nên cần phải gấp, về phía chính phủ VN không giới hạn thời gian cho chúng ta nhưng ta nghĩ tốt nhất là nên xử lý càng nhanh càng tốt. Được rồi bây giờ ta sẽ nói với cậu nguyên nhân tại sao chính phủ lại ra tay với Nguyễn gia. Chắc cậu thấy trong tài liệu, tài sản của Nguyễn gia rất lớn phải không?”
Vương Minh gật đầu. Đúng vậy với qui mô làm ăn xuyên quốc gia như vậy thì tài sản cũng xấp xỉ vài tỉ USD là ít. Nhưng điều này chắc chắn không phải là lý do mà chính phủ ra tay. Đây chính là câu hỏi lớn nhất trong đầu Vương Minh hiện này. Hắn suy nghĩ một lúc nói:
“Có phải là Nguyễn gia có làm ăn đen phải không? Buôn ma túy phải không”
Henry gật đầu tán thưởng. Hắn giờ đây đã hiểu tại sao một lão già cứng đầu như lão Tà lại hứng thứ với chàng trai trẻ này như vậy. Người thanh niên này không chỉ có tiềm năng võ công xuất chúng mà tư duy cũng rất lanh lẹ. Henry nói:
“Đúng vậy. Nhưng ma túy chỉ là một phần trong các hạng mục kinh doanh đen của Nguyễn gia. Ngoài ma túy, Nguyễn gia còn buôn người và vũ khí nữa. Chưa kể ở một số thành phố, thế lực của Nguyễn gia bao trùm cả hắc bạch vì vậy những nơi đó như biến thành lãnh thổ riêng của Nguyễn gia, hoàn toàn thoát ly khỏi tầm kiểm soát của chính phủ. Chưa kể gần đây vì tranh chấp mấy mỏ dầu ở ngoài khơi, Nguyễn gia còn tổ chức lực lượng vũ trang của riêng mình đóng giả làm hải tặc tiến hành đánh phá và cướp bóc các tàu thăm dò của các công ty khác. Điều này đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của chính phủ VN trên thế giới. Vì vậy họ mới quyết định xuống tay với cái gia tộc quân phiệt này.”
Henry dừng lại. Vương Minh thấy vậy, nhàn nhạt hỏi một câu:
“Chắc hành động lần này không chỉ có riêng chỉnh phủ nước VN đúng không”
Henry giật nảy mình. Lão biết rằng khả năng tư duy của Vương Minh do có đoạn gen thần bí kia mà cao hơn người bình thường nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, thoáng cái đã nhìn ra được trọng tâm. Nếu Vương Minh đã nhìn ra, Henry cũng không thèm giấu giếm nữa trực tiếp nói:
“Đúng vậy. Đây là một kế hoạch liên quốc gia nhàm tiêu diệt khối ung nhọt Nguyễn gia. Đối với khối ung nhọt này nếu không diệt cỏ tận gốc thì e rằng có một ngày chúng trở lại, thậm chí còn thối nát hơn trước.”
“Vậy ở VN chính xác tôi phải làm những gì?”
“Cái này thì từ từ đã. Trước khi nói cậu hãy xem những thứ trong tài liệu này rồi sẽ hiểu” Henry không nói nhiều lời, lập tức nhét vào tay Vương Minh một tập tài liệu dày không kém gì tập tài liệu lúc trước.
Mở túi tài liệu ra. Vương Minh sửng sốt. Bên trong gồm rất nhiều giấy tờ tùy thân như visa, chứng minh thư nhân dân, giấy khai sinh, bằng tốt nghiệp,… Tất cả trên giấy tờ đó đều có ảnh, chứ ký và tên hắn. Hắn trợn tròn mắt nhìn Henry đang cười cười, rồi sau đó bản thân Vương Minh cũng cười lớn:
“Ha ha ha… tôi đã hiểu mình phải làm gì. Các ông quả là làm việc rất chu toàn”
“Quá khen quá khen, đây là việc nên làm nên làm… hắc hắc… đúng là làm việc với người thông minh rất thoải mái.” Henry cười đáp, đồng thời giơ ngón tay cái biểu dương Vương Minh.
Hai người tiêu theo đó nói rất nhiều chuyện phiếm, từ các chuyện trên trời hay dưới biển hai người đều lôi ra nói. Vô hình chung khiến khoảng cách giữa hai người sít lại gần nhau hơn, không khí rất hài hòa. Nhận thấy đây là thời cơ thích hợp, Vương Minh lập tức lái về với công việc sắp hắn nói:
“Vậy trong việc này tôi được thù lao bao nhiêu”
Henry nghe thấy vậy nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mắt, đôi mắt âm trầm nhìn chăm chú vào Vương Minh. Vương Minh không hề nao núng, bình thản nói tiếp:
“Tôi với tổ chức chỉ là quan hệ hợp tác, tôi làm việc cho các ngươi cũng phải thu được lợi ích nào đó gọi là thù lao chứ”
Henry nghiêm nghị nhìn Vương Minh rồi sau đó không hiểu sao lão ông bụng cười lớn như thể cả đời chưa bao giờ được cười đã đời như vậy. Thấy Henry như vậy, Vương Minh rất khó hiểu. Chẳng lẽ lão này bị trúng gió nên thần kinh có vẫn đề?