Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tà lão đáp:
“Ừm… nhưng đừng mong lần này ta chỉ dạy gì, tự mình mà luyện”
Vương Minh không nói gì bởi hắn đã quen với cái phong cách bắt hắn tự sinh tự diệt này rồi. Thực ra ngay từ ban đầu, tập luyện đều do tự bản thân hắn lĩnh ngộ nên có lão hay không có lão thì cũng như nhau mà thôi. Tuy nghĩ vậy nhưng Vương Minh biết nếu có lão thì một số chỗ khó hiểu khi luyện tập sẽ dễ dàng hơn so với việc hắn tự luyện. Bất quá hắn không thể mở miệng được bởi hắn biết tính lão già này, hắn mà mở miệng nhờ và là kiểu gì cũng bị lão gì này cười cho thối mũi.
Thấy vẻ mặt quyết tâm của Vương Minh, Tà lão cười nói
“Chắc ngươi đã biết mục địch lần này ta về. Ta có việc phải đi ngay bây giờ nên quá giang qua đây xem tính hình của ngươi như thế nào. Được rồi ngươi hãy đi ra bờ biển phía tây, ở đó có một con thuyền, ngươi hãy mang tất cả thực phẩm trên tàu vào trong kho lạnh. Còn ta sẽ vào chỗ lưu trữ chuẩn bị một chút phương án tập luyện cho ngươi”
Kho lưu trữ. Từ này vọng vào tai Vương Minh khiến trí tò mò của hắn trỗi dậy. Trong trí nhớ của hắn thì đã có lần Tà lão nhắc đến cái phòng này, đó là căn phòng lưu giữ những nghiên cứu của lão, cái phương pháp huấn luyện trước kia cũng chính là lấy từ trong đó ra. Một tháng trước, khi lão vừa rồi đi, Vương Minh đã thử lén vào bên trong nhưng khi vừa đến đã khiến hắn thất vọng. Cánh cửa của căn phòng này làm bằng loại sắt đặc biệt, độ dày không kém gì mấy cái két sắt khổng lồ trong ngân hàng. E rằng dùng cả súng phóng lựu của chưa chắc là lung lay được dù chỉ là một chút. Hắn thử phá hộp khóa điện tử nhưng khi hắn cậy hộp khóa ra thì bên trong chi chít là dây điện, quái thai hơn là tất cả các dây này đều cùng một màu, cắt nhầm dây là lập tức hệ thống cắt điện cánh cửa, phong tỏa hoàn toàn. Suốt chục năm đi làm sát thủ nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp phải trường hợp xương xẩu như thế này, hèn chi Tà lão không sợ hắn lẻn vào học trộm thứ gì đó hóa ra lão đã sự chuẩn bị từ trước Vì vậy Vương Minh đàng bó tay, dẹp ý định đó ra khỏi đầu.
Nhưng bây giờ đã khác hoàn toàn so với một tháng trước. Trong quá trình tập luyện, Vương Minh đã phát hiện ra bản thân hắn có một dị năng rất đặc biệt. Đó chính là đôi mắt của hắn. Hắn phát hiện đôi mắt của hắn không khác gì Superman, chỉ trừ khả năng tạo ra tia laser thì các khả năng như nhìn thấu đồ vật, nhìn trong đêm,… hắn đều làm được tuốt. Nói chung chỉ cần trong phạm vi 300m trở lại thì hắn có thể nhìn thấy mọi thứ rõ như ở ngay trước mặt cho dù thứ đó có được bất cứ thứ gì che chắn đi chăng nữa. Đây chính là bí mật lớn nhất của hắn, là một lá bài bí mật vì vậy hắn quyết giữ bí mật không thể để cho người thứ hai biết được.
Vương Minh bước ra ngoài, đi với tốc độ chậm nhất, vừa đi vừa dùng dị năng quan sát động tĩnh của Tà lão ở phía sau. Tà lão thấy Vương Minh đã đi ra ngoài thì lão mới bắt đầu động. Lão đi đến kho lưu trữ, bấm một dãy số trên chiếc khóa điện tử. Một tiếng “bíp” vang lên, cánh cửa sắt khổng lồ nặng nề mở ra. Đi vào bên trong, trước mắt lão là những chiếc kệ sách lớn, bên trên mỗi kệ đều chất đầy sách và tài liệu. Trông căn phòng, Vương Minh không khỏi liên tưởng đến những thư viện khổng lồ ở Vương gia. Lão đi, đi tiếp vào sâu bên trong kho lưu trữ và chỉ dừng lại khi thấy một tấm biển đề hai chữ lớn “Võ thuật”. Đi máy vòng qua các kệ sách của khu vực này, thỉnh thoảng lão lại lấy một tí quyển sách hay tập tài liệu nào đó xuống. Khi thấy không còn gì để lấy nữa thì lão ôm đống sách tài liệu đi đến bước tượng ở giữa căn phòng.
Đây chính là một bức tượng Phật tổ Như lai. Đứng trước bức tượng, Tà lão vái vái rồi treo lên trên đài sen, xoay đầu tượng Phật tổ. Nhìn thấy cảnh tiếp, Vương Minh há mồm kinh ngạc bởi khi đầu Phật tổ vừa xoay sang bên thì lập tức đài sen dịch chuyển, để lộ ra ở dưới là một khoảng không nhỏ. Tà lão đặt tất cả đống sách và tài liệu vừa cầm vào trong khoảng không đó rồi mới xoay đầu tượng trở lại như cũ. Chiếc đài sen lại dịch chuyển về vị trí ban đầu của nó, che đi cái khoảng không ở bên dưới. Sắp xếp xong xuôi tất cả, Tà lão mới trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sô pha đợi Vương Minh trở về.
Xem đến đây, Vương Minh mới thu hồi lại ánh mắt của hắn. Vừa đi hắn vừa suy nghĩ tại sao lão già đó lại làm như vậy nhưng nghĩ mãi vẫn không ra cho đến khi đến gần chiếc thuyền thì một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn vỗ bốp vào đầu, tự giễu bản thân.
“Chắc chắn cái đống đó là đống bí kíp võ công khủng bố nào đó. Lão già này hẳn là không muốn mình học lén nên mới cất giấu kỹ như vậy. Hắc hắc… đã như vậy thì… “ Một ý tưởng xấu xa này sinh trong đầu Vương Minh.
Đi vào bên trong khoang tàu, thấy chất đầy một đống lương khô các loại khiến Vương Minh nhìn mà ngán ngẩm vô cùng. Theo như hắn thấy với đống lương khô này ít cũng mất vài chuyến mới vác về hết được. Quả nhiên như Vương Minh dự tính, hắn phải làm cửu vạn chục chuyến mới vác được hết cả đống lương khô đó. Thả cơ thể mệt mỏi xuống chiếc ghế sopha êm ái, Vương Minh nhìn Tà lão. Lão cũng nhìn hắn. Hai người mặt đối mặt, không ai chủ động nói gì. Một lúc sau thì Tà lão mở miệng trước:
“Xem ra ngươi cần phải luyện tập thêm thể lực nữa.”
Vương Minh không nói gì chỉ gật đầu cho là đúng. Quả thật từ khi có cái cơ thể mới này thì hắn cảm thấy sức mạnh và độ bền bỉ không bằng trước nữa nhưng vì chú tâm vào luyện tập nội khí nên hắn quên bẵng luôn việc luyện tập thân thể. Nghe Tà lão nhắc nhở hắn cũng thầm nhũ trong lòng sau này phải phân phối thời gian luyện tập hợp lý.
Uống một ngụm trà thơm lừng trên bàn, Tà lão nói tiếp:
“Lần này ta có việc đi tầm khoảng độ 1 năm. Trong thời gian sắp tới ngươi sẽ tự luyện tập, ngươi muốn học cái gì thì cứ vào trong kho lưu trữ mà học, học hết được thì càng tốt”
Từ lúc phải vác đống lương khô kia hắn đã đoán được rằng sắp tới lão già phải đi rất lâu nhưng ngoài dự liệu của hắn, một năm sau mới gặp lại Tà lão. Vương Minh rất tò mò không hiểu lão ra ngoài làm gì trong thời gian dài như vậy. Chẳng lẽ là đi du hí vòng quanh thế giới? Vương Minh rất nhanh gạt điều này ra khỏi đầu. Hắn nghĩ Tà lão là một người có địa vị to lớn trong tổ chức, mặc dù đã về hưu ở ẩn nhưng chắc chắn có rất nhiều việc hệ trọng phải giải quyết. Lão đã không nói thì hắn có cố thế nào cũng không thể biết được vì vậy Vương Minh đánh ngoan ngoãn ở đây đợi 1 năm mà thôi. Nhưng ngẫm lại Vương Minh thấy cũng tiện, một năm được tự do luyện tập, hắn có thể thoải mái luyện cái đống sách mà Tà lão giấu dưới bước tượng, không phải lén lén lút lút. Nghĩ thông suốt cái lợi cái hại, Vương Minh cười nói:
“Cũng không sao. Tôi đảm bảo một năm sau khi lão gặp lại lão sẽ thấy một Vương Minh hoàn toàn khác bây giờ”
Tà lão nhếch mắt nhìn Vương Minh tỏ vẻ không tin tưởng lắm vào lời nói của hắn, buông một câu lạnh nhạt:
“Hi vọng thay đổi theo hướng tích cực chứ không phải tiêu cực”
“Hắc hắc…” Vương Minh không nói gì chỉ cười cười.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc thì Tà lão nhìn chiếc đồng hồ gần đó, lão đứng dậy nói:
“Đến giờ rồi. Ta phải đi. Tiểu tử ở lại đừng làm ta thất vọng”
Vương Minh gật đầu nhìn theo bóng lưng của Tà lão. Lúc này trong lòng hắn xuất hiện một cảm xúc biết ơn mãnh liệt. Dùng dị năng nhìn theo Tà lão, đảm bảo là lão đã đi đủ xa, Vương Minh mới rời khỏi ghế đi về hướng kho lưu trữ, vừa đi khuôn mặt Vương Minh xuất hiện một nụ cười khoái trá, hắn cảm giác mình sắp chạm đến một ngưỡng cửa mới của sức mạnh.
---------------------
Thấm thoát một năm đã trôi quá. Vẫn trên con thuyền đánh cá cũ lần đó, Tà lão đứng trên bãi cát vàng trải dài. Nhìn cảnh vật xung quanh nơi đây, lão thở dài. Một năm qua quả thật nhiều sóng gió, trông lão đã già đi hơn so với lúc trước. Lúc đầu rời đi lão tưởng dễ dàng giải quyết nào ngờ càng về sau càng phức tạp hơn. Mang tâm trạng nặng nề lão đi về hang. Giống như lần trước khi lão về, vừa đến cửa hang thì một giọng vang lên từ bên trong nhưng khác với lần trước lần này hắn gọi đích danh:
“Tà lão, lão đã về rồi à. Tôi đợi lão lâu lắm rồi đó”
Giọng nói vừa biến mất thì một bóng đen vụt ra từ trong hang động. Tà lão hơi giật mình nhưng với kinh nghiệm chinh chiến lâu năm, lão lập tức khôi phục lại tinh thần. Rất nhanh lão xuất thủ, một tay chống đỡ đòn tấn công của bóng đen, tay còn lại lập tức tung một chưởng tấn công. Bóng đen nhận thấy nguy hiểm, lập tức thối lui tránh một chưởng của Tà lão. Tiếp sau đó, song phương thủ thế không bên nào động. Nhìn người trước mặt, lão cười cười nói
“Không tệ. Có vẻ tiểu tử nhà ngươi cũng biết nghe lời đó, cúng có luyện ngoại công”
Hiển nhiên bóng đen đó không ai khác chính là Vương Minh. Một năm trôi qua, trông hắn không thay đổi là bao có chăng là trông hắn trầm ổn hơn, đôi mắt cũng lạnh lùng và tinh tường hơn trước, cả người hắn phảng phất một khí thế gì đó không thể nói lên được. Thấy những thay đổi của Vương Minh, Tà lão vô cùng hài lòng nhưng lão vẫn muốn thử thêm một chút nữa.
Lập tức lão vận nội khí vào hai đầu ngón tay, một chiếc lá không hiểu từ lúc nào đã xuất hiện từ trong tay lão. Dưới tác dụng của lực tay và nội lực, chiếc lá xé gió lao về phía Vương Minh. Nối đổi lại là người bình thường khi gặp chiêu này chắc chắn là không kịp phản ứng nhưng Vương Minh không phải là người bình thường, hắn là người dị năng. Với đôi mắt siêu việt của mình, tất cả mọi hành động của Tà lão và kẻ đường bay của chiếc lá đều hiện ra trước mắt hắn một cách chầm chậm như một bộ phia tua chậm vậy. Phối hợp với thân thể đã được rèn luyện khổ cực trong một năm qua, Vương Minh liệng người qua bên trái, tránh chiếc lá trong gang tấc.
Chiếc là sau khi bay qua Vương Minh, như một chiếc phi tiêu sắc nhọn cắm sâu vào thân cây phái sau lưng hắn. Nhìn thấy vậy, Vương Minh biết rằng lần này lão già kia chơi thật. Bỗng hắn có cảm giác có vài vật thể đang bay về phía hắn với tốc độ rất nhanh. Thu hồi ánh mắt hắn phát hiện ra hơn chục chiếc lá cây khác đang bay về phía hắn. Hóa ra nhân lúc vừa rồi hắn phân tâm, Tà lão đã phát động đợt tấn công thứ hai. Biết lão già này tính chơi thật nên không lơ là, Vương Minh lăn tròn sang một bên tránh nhưng chiếc là sắc nhọn như phi tiêu kia. Khi lăn trên đất, Vương Minh nhanh tay nhặt một hòn đá nhỏ vận nội khí lên ngón trỏ. Hòn đá như một viên đạn bay, nhắm thẳng vào trán Tà lão mà bay đến.
Nhìn thấy chiêu này của Vương Minh, ban đầu Tà lão hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó lao đã phản ứng. Một chiếc lá bay tới. Chỉ thấy rằng khi hai thứ chạm nhau trong khoảng khác, hòn đã xé toác chiếc lá tiếp tục bay về phái trước có chăng tốc độ của nó không còn nhanh được như trước nữa.
Thấy vậy, Tà lão khuôn mặt hơi biến sắc. Lão không ngờ được rằng sự việc lại như vậy. Tuy vậy lão rất nhanh lấy lại được sự bình tĩnh ,sau đó nhẹ nhàng tránh hòn đá. Chỉ biết hòn đá nhỏ kia vượt qua lão, bay vào một hòn đá lớn phía đằng sau. Một tiếng “Bốp” giòn tan vang lên, viên đá nhỏ cắm vào tảng đá lớn đồng thời xung quanh nó có vô số vết nứt lớn nhỏ. Chiêm ngưỡng cảnh tượng này, Tà lão không thể không giơ ngón cái lên tán thưởng Vương Minh:
“Nội khí rất mạnh mẽ. Đòn gậy ông đập lưng ông này rất hay”
“Quá khen” Trước lời khen của Tà lão, Vương Minh rất cao hứng nhưng hắn vẫn duy trì sự cánh giác cao độ. Các cơ bắp trên cơ thể hắn đang căng ra sẵn sàng vận động bất cứ lúc nào.