Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Địa điểm trận đấu cách thành Đông Giang khá xa, giải thích theo vị trí *địa lý thì nơi này là khu vực trung tâm giao nhau giữa ba tỉnh. Con đường cũng bởi vì lâu năm không tu sửa mà gồ ghề, xe cộ đi qua nơi này bình thường cát bụi sẽ bay mù mịt trời đất, còn những ngày mưa thì lầy lội không chịu được. Nhưng những khuyết điểm này trong miệng những nhà đầu tư là ngoại ô nhưng không khí trong lành; mặc dù giao thông không thuận lợi nhưng vấn đề căn bản là trở về với tự nhiên sông núi hữu tình chim hót, hoa nở khó quên, là khu sinh thái tốt nhất.*
Sở dĩ hắc bang nhân sĩ chọn địa điểm này, đương nhiên không phải do khu sinh thái non nước hữu tình, mà do vị trí của nó nằm ở giao giới ba địa phương. Cái này gọi là cha chung không ai khóc cho nên cũng không quản, cho dù cảnh sát có muốn thanh trừ hắc bang, tự nhiên cũng không thể dễ dàng, dần dà nơi này cũng trở thành vùng đất sinh tồn của hắc bang.
Từ khi tiến vào khu vực này, trên đường toàn là hầm hố làm cho xe lắc lư không thôi cho nên tốc độ cũng không nhanh lắm, may là đây là xe có giảm xóc nên cũng không tệ. Bọn người Tần Nhị Bảo ngồi trên xe cũng có chút mệt mỏi.
Một giờ sau, rốt cục xe cũng dừng lại trước một tòa cao ốc bỏ hoang, Tần Nhị Bảo xuống xe nhìn quanh, bốn phía toàn là đồng trống chỉ có một tòa cao ốc bỏ hoang lẻ loi trơ trọi đứng sừng sửng ở đó. Hắn nghi ngờ hỏi:“ Ở chỗ này sao?”
"Ừ, ở chỗ này!" Trung Thôn Chuẩn Nhân biết Tần Nhị Bảo có chút nghi hoặc, chỉ vào tòa cao ốc bỏ hoang trả lời: "Đừng thấy bên ngoài nó chỉ là tòa nhà cũ kỉ thật ra bên trong có động thiên khác a."
"Ai, chẳng trách người ta đều gọi các ngươi là xã hội đen!" Tần Nhị Bảo nhìn qua tòa cao ốc trêu chọc : "Nguyên lai là bởi vì các ngươi không thể ra ngoài ánh sáng ah!"
Đối với cái dạng không có gì là hài hước của Tần thị, Trung Thôn Chuẩn Nhân đương nhiên sẽ không chấp nhất với hắn, lễ phép cười, nói: “ Cùng ta đi vào!" Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đi tới
Đại Điền Ưu Mỹ từ lúc bắt đầu đến giờ đều không hề nói chuyện luôn làm bạn ở bên cạnh Trung Thôn Chuẩn Nhân, đằng sau có mấy tên thủ hạ đeo kính râm cùng vẻ mặt nghiêm túc đi theo cũng không hề nói một câu nào.
Thấy mọi người không để ý tới mình, Tần Nhị Bảo cũng ngậm miệng lại, cùng đi theo đám người này hướng về phía tòa cao ốc bỏ hoang. Mọi người đi đến trước thang máy của tòa cao ốc chỉ thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân phủi tay với cameras. Vốn Tần Nhị Bảo tưởng thang máy này bị hư hỏng, nhưng nó giống như nghe được mệnh lệnh liền mở cửa rất bình thường.
Thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân biểu lộ nét mặt bình tĩnh Tần Nhị Bảo biết rõ nếu như mình tỏ ra ngạc nhiên quá mức sẽ bị người khác chê cười. Dù biết như vậy hắn cũng không khỏi giật mình, nhưng cũng không nói gì đi theo bọn họ vào thang máy. Đợi mọi người bước vào hết thang máy tự động đóng cửa lại bắt đầu đi chuyển.
Tần Nhị Bảo nhận thấy, thang máy di chuyển xuống phía dưới, hắn lại cảm thấy có điều kỳ quái, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ như lời Trung Thôn Chuẩn Nhân nói dưới tòa building này cất dấu Động Thiên khác?"
Lát sau, thang máy ngừng lại, cửa mở ra, Tần Nhị Bảo cảm thấy rõ ràng từng đợt sóng nhiệt đập vào mặt, mặc dù bây giờ là tháng chín song khí trời buổi tối cũng không có nóng bức như mùa hè thế này, nhưng dù sao nhiều người như vậy tụ cùng một chỗ, khó tránh khỏi sẽ sinh ra lượng nhiệt lớn như vậy .
Mà ở bên trong sóng nhiệt này trộn lẫn hỗn hợp mùi mồ hôi, mùi nước hoa cùng mùi thuốc lá khiến cho Tần Nhị Bảo cảm thấy buồn nôn. Lúc này lại thấy nam nữ vô cùng kì quặc, quần áo quái dị, tóc tai đủ màu sắc. Nguyên một đám lao vào tiếng nhạc ầm ỹ lắc nhảy điên cuồng. Lại có vài cặp nam nữ làm nên cái sự tình mà Tần Nhị Bảo vốn nhận mình bản tính cầm thú cũng phải than thở rằng mình thật không bằng.
Tần Nhị Bảo nhận thấy nơi đây là nơi của bọn ngu ngốc, môi trường so ra còn kém hơn so với chuồng heo ở quê mình, ở trong này mùi trên mấy người này còn khó ngửi hơn mùi của heo. Nếu như nói nơi này là chuồng heo Tần Nhị Bảo lại cảm thấy thật là xỉ nhục cho dòng họ trư.
Thật tình Tần Nhị Bảo cũng không muốn làm làm nhục loài heo. Dù gì mình cũng là người ở quê cũng có chút cảm tình với loài heo. Trước kia bởi vì vô tình làm sai đắc tội lão đầu tử, bị hắn đuổi theo mấy con phố may là nhảy vào chuồng heo mới có thể thoát được. Cuối cùng phải ở lại đó ngủ mấy ngày mấy đêm cùng với heo mẹ, lão đầu tử mới tha cho. Tất nhiên là chỉ đơn thuần là ngủ chứ không có làm chuyện gì khác.
Nghĩ đi nghĩ lại hắn chợt nhớ đến Không Đông Dạ, cái người viết lách bị vùi dập giữa chợ hình như cũng ghi tên bảng hiệu là “Hòa Trư Tình Duyên”, chẳng lẽ hắn cũng ngủ chung một chỗ với heo thậm chí còn phát sinh ra cái gì đó mới có cảm hứng như vậy? ( Không Đông Dạ mắng: “ con mẹ nó, lão tử ghi là “Hợp Tô Tình Duyên” chứ không phải “Hòa Trư Tình Duyên”, Ngươi sau này còn tưởng tượng phong phú như vậy coi chừng lão tử thiến ngươi!”)
Được rồi, mấy chuyện này là chuyện của người ta mình cũng không can dự gì, Tần Nhị Bảo nghĩ đi nghĩ lại rồi tự mắng: “Mình từ khi nào lại thích suy nghĩ lung tung vậy chứ, chẳng lẽ là tình yêu thương như mọi người vẫn nói?” Nghĩ xong không khỏi thở dài.
"Làm sao vậy? Tần tiên sinh!" Trung Thôn Chuẩn Nhân nghe Tần Nhị Bảo thở dài, cho là hắn muốn bỏ cuộc giữa đường lo lắng hỏi: "Có phải có vấn đề gì không?"
"Không có ah! Ta làm sao lại có vấn đề chứ?" Tần Nhị Bảo thấy Trung Thôn Chuẩn Nhân hỏi mình như vậy hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ ngươi có vấn đề!"
"Ách. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân xem như lĩnh giáo công phu mồm mép của Tần Nhị Bảo, biết rõ nếu như cùng hắn nói chuyện tào lao, đoán chừng một lát nữa mọi chuyện sẽ rất mơ hồ, cười đáp: "Không có là tốt rồi, một lát nữa là tới lượt ngươi lên sàn rồi!"
"Nha. . ." âm thanh kéo dài của Tần Nhị Bảo còn chưa chấm dứt chợt nghe một người ăn mặc coi như chỉnh tề nhưng trên đầu là chủ trì đội mũ DJ màu xanh lôi thôi lụm thụm, nhảy lên quyền đài cầm Microphone, dùng kích động ngôn ngữ nói với mọi người: "Mọi người khỏe, ta là người chủ trì DJ tiểu Trần, đã một thời gian ngắn không gặp, các ngươi có nhớ rõ ta hay không?"
"Biến đi ~" mọi người nghe người chủ trì DJ hỏi như vậy, đều hướng hắn dựng thẳng ra ngón giữa, lớn tiếng xua đuổi
"Rất tốt!" Người chủ trì DJ đối với phản ứng của mọi người sớm đã chuẩn bị tâm lý, vẫn dùng ngôn ngữ kích động nói : "Có thể lại nhiệt liệt hơn một chút được không?"
"Biến đi ~" mọi người nghe người chủ trì DJ lại yêu cầu như thế càng lớn tiếng hướng hắn phát ra âm thanh xua đuổi, hướng hắn dựng thẳng ngón giữa ra , nhưng lần này là hai cánh tay cùng tiến lên.
"Các ngươi nghe lời như vậy, nghe lời như vậy, ta yêu các ngươi!" Người chủ trì DJ không biết sống chết vẫn kích động cảm xúc người xem, lời hắn nói còn chưa dứt, trong khoảng thời gian ngắn toàn khán đài đem giày thối, vớ nát, thậm chí còn lấy mấy cái áo mưa đã dùng qua của mình, hướng người chủ trì DJ ném tới.
"Tốt!" Người chủ trì DJ theo trong đống giày thối, vớ nát bò lên nói: "Kế tiếp, ta muốn giới thiệu tuyển thủ trận đấu !"
Lúc này Tần Nhị Bảo đang làm nóng người, người chủ trì DJ chỉ vào hắn giới thiệu: "Vị này đến từ đảo quốc (Jap) tuyển thủ Tần Nhị Bảo của Hắc Long hội …." Giới thiệu xong xuôi, toàn trường lại là một hồi hư âm phát ra.
"Vị này là tới từ Y tỉnh sát thủ Kiện của Thanh Hổ bang." người chủ trì DJ chỉ vào một nam tử với hình thể lực lưỡng giới thiệu, ngay thời điểm người chủ trì DJ đang giới thiệu hai vị tuyển thủ, thì bên kia Trang gia đã sớm không kềm nén được yên tĩnh nói: "Đặt cược cho Tần Nhị Bảo là 1: 10; đặt cược cho sát thủ kiện là 5: 1; "
Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn tỉ lệ đặt cược cách xa nhau như thế nở nụ cười hỏi: "Cái tỉ lệ đặt cược này là tính toán như thế nào mà hay vậy?"
Trang gia liền trả lời: "Ngươi không thấy Tần Nhị Bảo tay chân mảnh khảnh đấy sao, sợ là không chống đỡ được vài lần đã bị sát thủ Kiện vặn gảy rồi."
"Ha ha. . ." Trung Thôn Chuẩn Nhân cười nói: "Ngươi tính toán tỉ lệ đặt cược như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng chết vì thua thiệt!"
Trang gia cũng cười nói: "Ta ở chỗ này cũng không phải ngày một ngày hai nếu không thể nhìn ra được thì đã sớm cuốn gói rời đi rồi, còn đứng được ở chỗ này sao?”
"Ân, vì để dạy dỗ ngươi!" Trung Thôn Chuẩn Nhân thấy Trang gia tự cho mình là đúng như thế, cười nói: "Ta cá cược một trăm vạn."
“ Linh…”
Dưới đài một tiếng chiêng vang lên, Tần Nhị Bảo cùng sát thủ kiện đã bắt đầu trận đấu. Mới đầu sát thủ Kiện nhìn qua Tần Nhị Bảo, dáng người có chút thon gầy, tự nhiên không đem hắn xem vào mắt nhanh chóng chủ động tiến công, tiến lên một bước đi đến trước mặt Tần Nhị Bảo nhắm ngay cái cằm của hắn đánh ra một quyền.
Ngay thời điểm sát thủ kiện cho rằng một kích tất trúng đột nhiên đã cảm thấy thấy hoa mắt. Vốn là đứng trước mặt Tần Nhị Bảo, vậy mà trong phút chốc lại biến mất, cái này làm cho hắn có chút luống cuống, khẩn trương nhìn quanh bốn phía.
"Này, huynh đệ ta ở chỗ này!" Tần Nhị Bảo đứng phía sau hắn hô lên.
Sát thủ kiện thấy Tần Nhị Bảo chạy ra phía sau của mình cũng không hỏi mọi việc, trở tay đánh ra một quyền về hướng Tần Nhị Bảo. Tần Nhị Bảo nhìn một quyền này thoáng cười lạnh, lần nữa lại né tránh không hề đánh trả.
Sát thủ Kiện một quyền thất bại, cũng không nghỉ xả hơi, một quyền khác lại tiếp tục đánh ra. Cứ như vậy liên tiếp đánh ra năm, sáu quyền, mà Tần Nhị Bảo cũng chỉ là trốn tránh không hề đánh trả.
Sát thủ Kiện thấy mình thi triển toàn bộ vốn liếng đều không có đụng phải Tần Nhị Bảo, khó tránh khỏi trong lòng có chút nóng vội không tự giác mà tăng nhanh cước bộ của mình muốn bức Tần Nhị Bảo đến góc đài, hắn tung ra những quả đấm mãnh liệt.
"Như thế nào đây?" Trang gia nhìn thấy Tần Nhị Bảo từng bước từng bước lui về phía sau, không khỏi không cười một cách khinh miệt nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân nói: " một trăm vạn của ngươi bị trôi mất rồi!"
"Ha ha, trận đấu vẫn còn chưa kết thúc!" Trung Thôn Chuẩn Nhân không thèm để ý đến lời khiêu khích của trang gia, nhàn nhạt cười nói: "Tình thế rất nhanh sẽ phát sinh chuyển biến."
Đúng như lời Trung Thôn Chuẩn Nhân, trên đài Tần Nhị Bảo cảm thấy mình chơi đã chán, cùng sát thủ Kiện chơi tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Cứng rắn tiếp sát thủ kiện một quyền, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Huynh đệ, ta tấn công đây!"
Sát thủ Kiện cho là hắn đang nói đùa, hắn thấy mình đang chiếm cứ ưu thế của trận đấu, hơn nữa đã dồn Tần Nhị Bảo đến góc, chính mình không đánh đòn hiểm đã là rất nhân từ rồi, Tần Nhị Bảo lại còn nói mình sẽ ra tay, thật là không hiểu nổi.
Lần này khi sát thủ Kiện đánh ra một quyền Tần Nhị Bảo lại biến mất trước mặt hắn một lần nữa, lại xuất hiện phía sau lưng hắn. Nhưng lần này Tần Nhị Bảo không nói gì mà là một mực ôm lấy sát thủ kiện sau đó mãnh liệt đem hắn nhấc lên ngửa ra sau một cái đem sát thủ Kiện quăng ngược trên mặt đất.
Đáng thương cho sát thủ Kiện, cổ vừa chạm đất, cái ót đập mạnh xuống lôi đài, cả người nhận được một đòn nghiêm trọng lập tức lâm vào trạng thái choáng váng. Khi trọng tài đếm tới mười vẫn không thể nào đứng dậy. Bên ngoài và bên trong võ đài đều nhất trí tuyên bố Tần Nhị Bảo chiến thắng.
"Như thế nào đây?" Trung Thôn Chuẩn Nhân nhìn trang gia đang trợn mắt há hốc mồm nói: "Ngươi bây giờ phải bồi thường tiền lại cho ta chứ nhỉ!"
"…" Trang gia im lặng nhìn Trung Thôn Chuẩn Nhân, lần này hắn rốt cục hiểu rõ tự tin vô cớ là phải chịu đau khổ.
Mà Tần Nhị Bảo chiến thắng dễ dàng lại làm cho một người khác cũng thắng được đầy túi, người kia chính là Đại Điền Nhị - lão đại hắc đạo - thường xuyên đến nơi đây xem trận đấu, đánh cược tiền. Mọi việc cũng rất bình thường nhưng hắn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Nhị Bảo tại đây.
Hắn đến gặp Tần Nhị Bảo dưới lôi đài, biết rõ không thể lại bỏ qua cơ hội, liền hướng Tần Nhị Bảo đi tới, vừa cười vừa nói: "Tần Nhị Bảo, chúng ta lại gặp mặt!"
Tần Nhị Bảo không ngờ ở chỗ này lại gặp được hắn, có chút kinh ngạc nói: "Là ngươi? Không nghĩ tới ở nơi này cũng nhìn thấy ngươi!"