Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Tiểu Cửu cười khoa chân múa tay:
- Đúng vậy, ta một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, trái lại còn thấy thoải mái hơn. Ta còn thấy hấp thụ ba phần công lực dường như hơi ít, nếu có thể hấp thụ năm phần, mới thực là hoàn mỹ.
Tuyết Tử Tuyết Tử vươn tay thon dài mềm mại, bắt mạch cho Tiểu Cửu, trong đôi mắt đen thẫm, xuất hiện ánh hào quang không thể tin nổi.
- Tiểu Cửu, hóa ra ngươi đã tu luyện được đạo công tử vi, chính là công phu cực lạnh là một sự bù đắp cho nội lực Chí Cương Chí Dương của Ma Vương, nói cách khác, công phu âm hàn của ngươi giống như là nước lạnh, còn công phu của Ma Vương lại giống như một ngọn lửa cực nóng, hàn khí của ngươi rất lợi hại đã tiêu diệu ngọn lửa kia, cho nên, ngươi mới bình yên vô sự.
- Hóa ra là vậy.
Tiểu Cửu tam giáo cửu lưu, không gì là không tinh thông.
Chỉ duy có kiến thức về võ công là biết rất ít, Tuyết Tử nói những lời này, hắn nghe cũng không hiểu hết.
Nhưng, Tiểu Cửu sớm đã nhìn thấy sự hưng phấn phát ra từ trong ánh mắt của nàng, tò mò hỏi:
- Tuyết Tử, lẽ nào ta có thể giúp nàng trị khỏi vết thương sao?
Tuyết Tử vui vẻ gật đầu:
- Đó là điều đương nhiên, Tiểu Cửu, nếu ngươi không tiếc, truyền cho ta hai phần nội lực âm hàn của ngươi là được rồi, chỉ cần hai phần, ta có thể chống cự được khí tức Chí Dương Chí Cương trong cơ thể của ta.
- Thật sao? Tuyết Tử, vậy thì tốt quá.
Tiểu Cửu lại vui mừng hôn lên đôi môi đỏ của Tuyết Tử, trong đôi mắt lóe lên ánh hào quang, nói:
- Đừng nói hai phần công lực, cho dù là lấy ra toàn bộ công lực trong người ta, cũng không thành vấn đề, nhưng, nói đi phải nói lại, ta…ta phải truyền nội lực cho nàng thế nào?
- Truyền cho ta thế nào?
Tuyết Tử dở khóc dở cười, kiên nhẫn nói:
- Tiểu Cửu, ngươi dồn khí đan điền, từ từ dồn nội lực từ trong bụng tới tam dương kinh, sau đó, thông qua tam dương kinh vận tới đại âm kinh mạch, sau đó truyền đến thủ thái âm phế kinh.
Tuyết Tử kiên nhẫn kể ra mười kinh mạch, lại phát hiện Tiểu Cửu ngây người, chỉ cười khổ.
- Tiểu Cửu, ngươi sao vậy?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng cười nói:
- Tuyết Tử, nàng nói đều là cái gì đông đông? Nào là âm mạch, nào là dương mạch, ta không hiểu chút nào cả.
Tuyết Tử hơi ngẩn người, lại thở dài:
- Tiểu Cửu, ngươi không ngờ lại không hiểu được những thứ nhập môn cơ bản của võ học, vậy…, vậy công phu trên người ngươi, rút cuộc là từ đâu mà có?
Trần Tiểu Cửu nháy mắt:
- Ta là ăn trộm được, từng trộm được một ít của tứ đại hoa đan, trộm được một ít của Nguyệt Thần tỷ tỷ, còn cả Độc Hoàng, Hoa muội muội, đương nhiên, còn có có Ma Vương tội ác tày trời.
- Ăn trộm… thế nào?
Tuyết Tử vẻ mặt đầy tò mò nói:
- Ta cũng muốn trộm.
Trần Tiểu Cửu cười quỷ dị, lắc đầu nói:
- Điều này…điều này chỉ có ta có thể trộm được, Tuyết Tử trộm không được đâu, nàng cũng không có phương tiện có để trộm cái đó.
- Hơn nữa, ta chỉ biết trộm, còn không biết trả…
Tuyết Tử cười cười, trên mặt có chút bi thương, dán vào trên ngực Tiểu Cửu, dịu dàng nói:
- Thế không có cách nào rồi, đều là ta mệnh khổ, nhưng: có thể ở cạnh Tiểu Cửu lâu một chút, ta cũng xem như được toàn thành tâm nguyện rồi.
Bàn tay Trần Tiểu Cửu không thành thật đặt phia sau lưng Tuyết Tử khẽ dao động, trong đầu hồi tưởng lại quy trình mỗi lần trộm đồ của mình, ngượng ngùng cười nói:
- Tuyết Tử, thật ra, cũng không phải là không có cách nào.
- Còn có cách gì? Ngươi lại không hiểu võ thuật, chỉ có thể trộm…
Tuyết Tử ôm chặt cổ Tiểu Cửu không buông, muốn giữ lại chút thời gian cuối cùng.
Trần Tiểu Cửu cười:
- Tuy ta chỉ biết trộm, nhưng khi ta trộm, lại biết đưa nội lực của mình ra ngoài một ít, sau đó mới lén lấy lại nhiều nội lực hơn.
- Thật sao? Như vậy là đủ rồi.
Tuyết Tử vui mừng hét lên:
- Tiểu Cửu, ngươi mau nói đi, rút cuộc ngươi trộm thế nào?
- Cái này…ha ha.., cái này không dễ nói à.
Tiểu Cửu gãi đầu ngượng ngùng cười.
Tuyết Tử ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không hiểu Tiểu Cửu đang bình thường sao có thể đột nhiên trở nên thẹn thùng như vậy, thấy dáng vẻ xấu hổ của hắn, rất nực cười.
- Tiểu Cửu, ngươi xấu hổ cái gì, hai ta đều như vậy rồi, còn có gì không thể nói chứ?
Tuyết Tử nhếch đôi môi đỏ mọng, tay không ngừng vuốt ve trước ngực Tiểu Cửu.
Tiểu Cửu trước ngực ngứa ngáy, khó khăn nuốt nước miếng, đôi tay khẽ vuốt gương mặt kiều mị của Tuyết Tử - khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng, trắng như mỡ, cơ thể mảnh mai vô lực sau khi bị thương xem ra càng thêm đẹp có cảm giác cần người khác che chở.
- Tuyết Tử, nếu là trước đây, ta còn không dám nói lung tung với nàng, sợ nàng nghĩ ta lợi dụng nàng, nhưng, hôm nay rất đặc biệt, hai ta lại cùng rơi nơi vách đá, ta cũng chia sẻ một chút việc ta trộm đồ thế nào với nàng.
Tuyết Tử cười khanh khách:
- Ngươi nói đi, ta nghe, nếu thật có thể thành, ta cũng để ngươi trộm một lần, trộm một lần không được, thì trộm hai lần, dù sao chỉ cần không thành, thì trộm tới khi nào thành mới thôi.
Tiểu Cửu cười:
- Ta thật muốn trộm suốt, chỉ e nàng không chịu.
- Sao có thể chứ?
Tuyết Tử dịu dàng cắn vành tai của Tiểu Cửu. Cười ngốc nói:
- Tim cũng bị Tiểu Cửu lấy trộm rồi, ta còn có cái gì không thể cho ngươi trộm nữa chứ?
Tiểu Cửu ngượng ngùng cười, tham lam ôm Tuyết Tử vào ngực.
Cũng không để ý hai má Tuyết Tử đỏ cỡ nào, bàn tay đã không thật thà thăm dò vào sâu bên trong, con đường quen thuộc, linh hoạt xoa vào bộ ngực đầy đặn của Tuyết Tử, chỉ cách một lớp áo mỏng manh, cảm nhận được đôi hạt đậu đỏ của nàng đang dần cứng ngắc lớn hơn dưới sự đùa giỡn của mình.
- Tiểu Cửu…, ngươi muốn làm gì?
Tuyết Tử bị hai tay Tiểu Cửu trêu chọc tới tức giận, làn da mềm mại đỏ ửng lên kiều diễm, mà nóng bỏng.
Trần Tiểu Cửu ôm chặt lấy Tuyết Tử đang cố né tránh, cắn vành tai dường như rướm máu của nàng, liếm lên liếm xuống, thở hổn hển nói:
- Nếu muốn trộm thoải mái, còn cần một chiếc giường lớn, một tấm đệm mềm mại, còn cần cả nến, cần một cái đèn lồng màu đỏ, còn cần một nam một nữ, hoặc là nàng dưới, ta trên, hoặc là ta dưới nàng trên, hoặc là một trước một sau.
- Đó là..đó là gì? A…Ta hiểu rồi, Tiểu Cửu ngươi…ngươi cuối cùng dám nói ra rồi.
Tuyết Tử bị Tiểu Cửu chạm vào tới vô lực, bên tai nghe thấy những tiếng mê hoặc của Tiểu Cửu.
Nàng tình ý nảy mầm, đôi mắt quyến rũ mê ly, đôi môi hồng mở ra, cắn một dấu răng trên cổ Tiểu Cửu, uyển chuyển nói:
- Tiểu Cửu, ngươi còn nói hàm súc như vậy làm gì?
- Ngươi có thể không sợ nguy hiểm, phi thân xuống cứu ta, ta….ta rất cảm động, mặc dù không phải vì việc trị thương, chỉ cần ngươi cần ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện cho ngươi, cho dù là một trăm lần, một ngàn lần, ta cũng cam lòng.
Tuyết Tử nói rất động tình, cũng không kịp kiêu ngạo, ôm chặt Tiểu Cửu, đôi môi anh đào khẽ di chuyển, cuối cùng chạm vào môi Tiểu Cửu, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.
Hai người hôn nhau triền miên bên ngọn lửa vàng óng trong hang đá
Tiểu Cửu bị Tuyết Tử hôn tới ngứa ngáy, thở dốc, bàn tay tự nhiên trườn đến khu “vườn cấm” của nàng.
Kinh nghiệm của hắn khá phong phú, tùy ý đặt vào chỗ mạn diệu của Tuyết Tử, không thành thật vẽ một vòng tròn ở chỗ đó, cũng dần cảm giác được chỗ đó dường như hơi mở ra, tiết ra chút chất dịch nhờn ẩm ướt.
- Ừm.
Tuyết Tử rên lên, cả người vô lực, dưới đôi tay tác quái của Tiểu Cửu, Tuyết Tử nhắm nghiền mắt, đã rơi mê hoặc:
- Tiểu Cửu, quần áo, cởi quần áo của ta ra, phía dưới…ướt…
Tiểu Cửu cởi quần áo của mình ra trước, nhào vào tảng đá bằng phẳng, lộ ra thân hình cường tráng của mình dưới ánh mắt của Tuyết Tử.
Tuyết Tử nheo đôi mắt, trong ánh trăng mờ thấy phía dưới thân Tiểu Cửu có thứ gì đó vươn cao vô cùng, trong lòng vừa sợ hãi, vừa ngượng ngùng, cũng không biết mình nên làm gì cho phải.
Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử, hai tay từng chút từng chút tháo bỏ quần áo của Tuyết Tử ra, một thân hình nở nang trắng như tuyết, lộ ra trước mặt Tiểu Cửu.
Đôi mắt Tiểu Cửu đỏ lên, quét một lượt trên cơ thể mạn diệu của Tuyết Tử, ánh mắt cuối cùng cũng nhìn chằm chằm vào khu rừng cấm đầy hương thơm của nàng.
Dưới khu rừng đen rậm đã chảy ra dòng nước, dưới ánh lửa, lóe ra ánh hào quang trong suốt.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng nhìn…
Tuyết Tử che mắt, không dám nhìn cơ thể mạnh mẽ và đôi mắt đỏ ngầu kia của Tiểu Cửu, nhưng trong lòng ngứa ngáy, lại rất muốn nhìn.
Khe hở mềm nhẵn nhẹ nhàng đẩy ra, Tuyết Tử nhìn xuyên qua khe hở, liền phát hiện ánh mắt tham lam của Tiểu Cửu, đang nhìn chằm chằm vào cái “miệng nhỏ” phía dưới đang chảy nước của mình.
Bộ dạng thành khẩn thẳng thắn như vậy thật khiến người ta xấu hổ.
Nhưng càng xấu hổ, phản ứng của cơ thể càng mãnh liệt, cho dù chỉ là bị Tiểu Cửu dùng ánh mắt xâm phạm, cơ thể cũng mẫn cảm mà run rẩy lên, trong cái miệng nhỏ phía dưới kia, dường như có một con kiến từ từ chui vào, khiến mình gần như bị lạc vào mộng cảnh.
- Tiểu Cửu, ngươi đừng…ngươi đừng chỉ lo nhìn.
Tuyết Tử dùng chút sức lực cuối cùng của mình, lấy tay kéo Tiểu Cửu tới, khiến cơ thể mạnh mẽ, gắt gao đè lên bộ ngực đầy đặn của mình, khi cảm nhận được chân thực sự đè của Tiểu Cửu, Tuyết Tử gần như có chút điên cuồng.
- Tiểu Cửu, ngứa….ngứa…nên làm thế nào? Tiểu Cửu, ngươi mau lên…..
Tuyết Tử không hề có chút kinh nghiệm nào, những thứ từng học được trước đây, vào giờ khắc này gần như quên sạch.
Trần Tiểu Cửu điều chỉnh lại thái độ, hôn lên đôi môi cả Tuyết Tử, phía dưới nhẹ nhàng đưa về phía trước.
Nhụy hoa từ từ căng ra, sau khi gặp một màng mỏng manh, Tiểu Cửu ngừng lại.
- Đừng…đừng dừng lại, Tiểu Cửu, ta cam tâm tình nguyện…
Tuyết Tử ôm chặt lấy cổ của Tiểu Cửu, chủ động nhếch mông lên,
Theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Tuyết Tử, Tuyết Tử cắn chặt môi của Tiểu Cửu, cảm giác bay bổng dâng lên sau đó khiến Tuyết Tử run lên như điện giật.
Nàng thở dồn dập, đôi mắt quyến rũ mê ly, mông lung như trăng, cảm nhận được sự sảng khoái chạy qua từng thớ thịt, đôi chân trắng như tuyết kẹp lấy vòng eo của Tiểu Cửu, thân thể mềm mại cũng vặn vẹo theo tiết tấu yêu đương của hắn.
Đôi môi anh đào uyển chuyển khẽ rên, Tiểu Cửu theo đó từng đợt từng đợt tấn công mãnh liệt cảm giác bay lên tận mây xanh.
Cùng lúc đó, Tuyết Tử liền cảm nhận được cái cọc gỗ đang tham lam tiến vào nhụy hoa, phun tràn một luồng khí tức âm hàn, khiến mình hơi lạnh, khôi phục lại vài phần tâm trí.
Luồng khí tức rất lạnh tăng lên, lại triền miên không dứt, trong kỳ kinh bát mạch của mình, khí tức Chí Dương trong ngực, xoay sang chiến đấu.
Bắt đầu, khí tức âm hàn cực nhỏ, bị khí tức Chí Dương của Thiên Dương chương thiêu tan thành mây khói.
Nhưng chân khí liên tục không ngừng truyền tới, khí Chí Dương dần dần bị khí tức âm hàn vây quanh, thậm chí vùi lấp tiêu diệt.
Dưới sự công kích của Tiểu Cửu, thiên dương chưởng của Chí Dương trong người Tuyết Tử được hóa giải và vô hình, nhiệt lưu khôn kể trong cơ thể nàng cũng trôi đi không một dấu tích.
Nàng biết, mình đã khỏi.
Tuyết Tử yêu thương ôm lấy cổ của Tiểu Cửu, không ngừng hôn lên mặt hắn, nói:
- Tiểu Cửu, khỏi rồi, đã khỏi rồi.
- Nàng khỏi rồi, ta lại không tốt.
Tiểu Cửu híp mắt, hưởng thụ khoái lạc mà Tuyết Tử mang tới cho mình.
Tuyết Tử liếm môi, chủ động nghênh đón.
Cuối cùng, nàng cảm nhận được gió nổi mây phun trong cơ thể mình, hình như được truyền tới một lực hút rất mạnh từ trong người Tiểu Cửu, bắt buộc cuốn đi chân khí của mình.
Còn mình thử ngăn lại, mà bất lực.
- Đây…đây chính là trộm sao?
Tuyết Tử cũng vô cùng ngạc nhiên, chỉ là mặc cho Tiểu Cửu tùy ý lấy ra, người đàn ông tung hoành ngang dọc trên người mình, vì mình mà không hề sợ chết, bị hắn hút một chút nội lực, thì đáng là gì chứ?
- Trộm đi! Cố gắng mà trộm, đều cho ngươi…
Tuyết Tử nhắm mắt, chấp nhận sóng to gió lớn truyền sang người Tiểu Cửu.
Cuối cùng, trong tiếng thét gầm của Tiểu Cửu, cơ thể của Tuyết Tử cong lại xông thẳng lên mây, Tiểu Cửu toàn thân cứng ngắc xụi lơ trên bầu ngực sữa của Tuyết Tử, thở hổn hển.
Dưới ánh lửa lay động chập chờn, chiếu sáng một cặp tình nhân hoàn toàn lõa thể.
Tuyết Tử nhắm mắt, dường như vẫn đang đắm chìm trong tư vị yêu đương ngọt ngào vừa rồi, răng khẽ cắn tai Tiểu Cửu, thấp giọng:
- Tiểu Cửu, ta tình nguyện để ngươi trộm cả đời.