Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
  3. Chương 301 : Một cảnh tượng vô cùng quen thuộc
Trước /1325 Sau

[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 301 : Một cảnh tượng vô cùng quen thuộc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lý Dương do dự một chút rồi đáp ứng Sang Dala.

Nguyên Thanh Hoa rất quan trọng nhưng Lý Dương lại không tin Thẩm Hạo lại có vận may đến như vậy. Đầu năm nay, Nguyên Thanh Hoa không có mười ngàn thì cũng có tám ngàn. Những món Nguyên Thanh Hoa được bán với giá trên trời. Và hiện nay trên thị trường thì Nguyên Thanh Hoa phát triển rất mạnh.

Nhiều Nguyên Thanh Hoa đến như vậy thì không ai biết có bao nhiêu là hàng chính phẩm. Ở đây không có được những chuyên gia hoặc những tổ chức chân chính để thẩm định. Nếu không thì nó sẽ không được tính là Nguyên Thanh Hoa. Cho dù có thật thì cũng sẽ bị lẫn lộn bên trong với rất nhiều đồ giả. Nếu không có biện pháp khắc phục thì tình hình này sẽ tạo điều kiện cho đồ giả phát triển mạnh hơn.

Khoảng cách đến trung tâm hội nghị triển lãm HongKong không đến hai mươi phút đi xe. Tại một quán trà nhỏ cách cái ngã tư có hơn hai mươi người thanh niên đang ngồi. Trên tay của rất nhiều người có hình xăm, làm cho những người đi ngang cảm thấy mất tự nhiên, dường như bước nhanh hơn, sợ đứng lâu sẽ gặp nhiều phiền toái.

- Thẩm công tử, sợ cái gì. Trong việc này cứ yên tâm. Đây là địa bàn của huynh đệ chúng tôi. Tôi muốn làm gì thì làm, không cần phải xin ý kiến ai trước.

Sơn ca thảnh thơi uống ngụm bia. Sắc mặt của Thẩm Hạo không ngừng biến đổi. Y vốn định đem Lý Dương đưa tới đây rồi bỏ đi.

Nhưng đáng tiếc là cái vị Sơn ca này lại không có ý cho y đi.

- Có Sơn ca ở đây thì tôi cái gì cũng không cần lo lắng.

Thẩm Hạo cười có chút miễn cưỡng. Y tuy có ý xấu nhưng lúc này tay chân lại có chút run rẩy. Muốn không sợ mới là lạ.

- Thẩm công tử, chẳng lẽ anh không muốn nhìn thấy kẻ thù của mình rên xiết, kêu la trước mặt anh sao?

Phong ca đi từ phía sau đến, vỗ vào bả vai Thẩm Hạo. Thân hình Thẩm Hạo hơi run lên nhưng tưởng tượng đến lời nói của Phong ca thì trên mặt y càng biến đổi, tâm trạng không còn bàng hoàng nữa.

Với y mà nói thì có thể chính mắt nhìn thấy Lý Dương bị trừng phạt thì quả thật vui sướng vô cùng.

Một gã thanh niên vội vàng đi tới, nhìn thoáng qua Thẩm Hạo rồi chậm rãi nói:

- Sơn ca, Phong ca, Lục tử gọi điện thoại đến nói người kia đã lái xe đến đây nhưng vẫn còn ở ngoài. Bọn họ đến không giống như đã nói lúc trước, có ít nhất mười người.

Phong ca đang nở nụ cười nham hiểm sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hạo nói:

- Thẩm công tử, có chuyện gì vậy? Không phải bọn họ có bốn người sao?

- Phong ca, chuyện này tôi không biết. Tôi chỉ biết bọn họ có bốn người. Buổi sáng hôm nay các người và tôi cũng đã gặp qua. Quả thật chỉ có bốn người.

Thẩm Hạo cuống quít kêu to. Những người này bản tính hung ác y đều biết. Chơi với họ giống như là chơi với dao hai lưỡi vậy. Y hiện tại đơn thân độc mã tại Hồng Công, căn bản không dám đắc tội với bọn chúng.

- Người anh em, không phải tôi không tin anh mà hiện tại sự việc đã thay đổi. Bọn họ có nhiều người, và chúng tôi cũng không dám cam đoan thành công. Huống hồ nếu các anh em bị thương thì tiền thuốc men cũng không phải nhỏ đâu.

Phong ca lại nở nụ cười. Thẩm Hạo nhìn khuôn mặt cười nham hiểm của gã thì tâm trạng đột nhiên cảm thấy lạnh.

Thẩm Hạo mắng thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại nở nụ cười lấy lòng. Ý tứ của Phong ca, y hiểu rất rõ. Bọn người trước mặt gã chính là bọn sói chuyên ăn tươi nuốt sống thịt người.

- Phong ca, tôi hiểu được ý của anh. Tôi chỉ muốn trả mối thù mà thôi. Người khác không cần quan tâm đến. Hiện tại sự việc đã nằm ngoài ý muốn nên đứa em này nguyện ý thêm năm trăm ngàn để các vị anh em đây cảm thấy yên tâm.

- Haha, Thẩm công tử thật là hào phóng. Các anh em còn không mau cám ơn anh Thẩm đây. Lát nữa phải cố gắng làm việc đấy nhé.

Phong ca lập tức cười to nói. Những người chung quanh đều cười vang. Sơn ca trao đổi ánh mắt với Phong ca, còn những người khác thì không thèm để ý. Bọn họ tổng cộng có hai mươi lăm, hai mươi sáu người, đều là những người có thân thủ bách chiến. Đừng nói là một đánh ba, có đến ba mươi cũng không thành vấn đề.

Hai người trong lòng cảm thán. Cái tên Thẩm công tử này là một con dê béo. Mới vừa nói ra như vậy đã bỏ ra hơn năm trăm ngàn. Nếu sự việc sau khi giải quyết xong thì có thể nghĩ ra biện pháp kiếm thêm nhiều hơn nữa.

Thẩm Hạo biết suy nghĩ của hai người này. Thẩm Hạo chỉ sợ là sẽ hối hận, gào khóc. Trong nhà y có tiền nhưng lại không thể sử dụng đồng tiền đó quá nhiều. Nếu như không phải vì y theo đuổi Vương Giai Giai thì căn bản sẽ không có được đồng nào. Từ chuyện của Chu Phảng lần trước, thì tài chính của y đã bị người nhà khống chế rồi.

Khi ở trên xe, Lý Dương nghi hoặc đánh giá cái vòng cổ kim cương. Hắn đem vòng cổ đặt trước mắt, tâm trạng trở nên vững vàng. Nếu như hôm đó không xuất hiện tình huống thì đã làm cho hắn thất vọng không ít.

Nếu không phải Lý Dương nhận ra đây là kim cương thật thì chiếc vòng cổ này đã trở thành một chiếc vòng cổ bình thường và không có một chút quan hệ nào với năng lực đặc thù của Lý Dương.

- Lý Dương, anh có thể cho tôi nhìn một chút được không? Không, cho Giai Giai nhìn một chút thôi.

Ánh mắt Cố Nhã Tĩnh sáng lên, cố hỏi một câu rồi lại có cảm giác ngượng ngùng, vội vàng bổ sung thêm một câu.

- Mình đâu có muốn xem?

Vương Giai Giai vội vàng nhéo Cố Nhã Tĩnh, sắc mặt hơi đỏ lên.

- Haha, tùy các cô thôi!

Lý Dương cười to một tiếng, trong lòng cảm thấy hối tiếc. Nếu không phải có biểu hiện của hôm đó thì Lý Dương căn bản sẽ không bỏ ra nhiều tiền để mua cái vật xa xỉ như vậy. Hiện tại cái loại này chẳng có cái gì đặc biệt, cho nên Lý Dương không có hứng thú với cái vòng cổ này.

Cố Nhã Tình tiếp nhận cái vòng cổ. Gia đình của hai người đều có thế lực rất lớn nhưng tiền tiêu vặt trong tay lại không nhiều. Những vật xa xỉ bình thường chỉ có thể nhìn chứ không được sở hữu.

Đương nhiên, chỉ cần hai người công khai thích một món gì đó thì lập tức sẽ có được mấy chục cái, sẽ không kém hơn so với cái vòng cổ này của Lý Dương. Chỉ sợ là người nhà của hai cô sẽ không đồng ý mà còn nhốt các cô ở trong nhà. Thân phận các cô không cho phép các cô làm như vậy.

- Thật xinh đẹp, Giai Giai. Chị nhìn xem cái này so với của chị Ngô thì cái nào tốt hơn?

Ánh mắt Cố Nhã Tĩnh vẫn sáng lên, vuốt ve không ngừng cái vòng cổ. Kim cương 36 ca-ra mặt trên của vòng cổ không nhỏ. Cho dù có đặt ở trong xe cũng phát ra ánh sáng chói mắt.

- Cái này làm so sánh với cái của chị Ngô chứ? Vòng cổ của chị Ngô đến 61 ca- ra, còn cái này chỉ bằng một nửa.

- Cái này không nhất định. Cái của Ngô tỷ quá lớn cho nên không thể mang ra đường được. Còn cái này thì ít nhất có thể mỗi ngày đều được mang nó.

Cố Nhã Tĩnh đeo cái vòng vào cổ, đột nhiên hỏi:

- Lý Dương, thật nhìn không ra anh lại là người có tiền như vậy.

Nhưng anh mua cái vòng cổ này để làm chi, để cưới vợ à?

Lý Dương đang nghe lén hai người nói chuyện, đột nhiên bị Cố Nhã Tĩnh hỏi một câu, trong nhất thời ngẩn người ra. Còn Vương Giai Giai thì có chút sửng sốt, vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Dương.

- Nào có, bạn gái tôi còn không có, làm sao có thể cưới vợ được. Nhưng tôi mua cái vật này để dành tặng cho bà xã tương lai.

Lý Dương cũng vẫn không quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng hồi đáp.

Cái cô tiểu ma nữ này rất là xảo trá. Lý Dương chỉ sợ cô nàng còn đề cập đến những vấn đề còn quá hơn nữa.

- Không có bạn gái sao? Anh vừa trẻ tuổi, lại lợi hại như vậy, làm sao mà không thể kiếm được bạn gái. Nói mau, đang giấu à, bảy hay tám cô đây?

Quả nhiên, tiểu ma nữ này lại làm tới nữa. Lý Dương che lỗ tai lại, làm bộ như không nghe thấy. Cố Nhã Tĩnh trừng to mắt, căm tức nhìn Lý Dương nhưng cũng không xi nhê gì.

Phương pháp này là Vương Giai Giai lén dạy cho Lý Dương. Khi gặp phải Cố Nhã Tĩnh làm khó thì sẽ không để ý đến cô nàng. Qua một hồi thì cô nàng sẽ quên thôi.

Nhưng khi nghe Lý Dương trả lời, Vương Giai Giai cảm thấy có một cảm giác an tâm, chậm rãi cầm lại chiếc vòng cổ trong tay Cố Nhã Tĩnh xem xét, trong mắt chứa một ánh nhìn ôn hòa.

- Lý ca, đến rồi!

Lưu Cương ngừng xe lại. Cách cái ngã tư bảy, tám thước có rất nhiều quán xá Hồng Công, mang không khí của thập niên sáu, bảy mươi.

Nhìn đến địa phương này, Lý Dương gật đầu. Muốn nói có thể gặp được đồ sứ Nguyên Thanh Hoa thật thì ở đây là nơi bạn có thể tìm. HongKong không phải là đại lục, cơ hội gặp được cái này rất nhiều.

Từ thời kỳ kháng chiến, không ít người giàu có chạy nạn vào Hồng Công. Người đàn ông trung niên bán cái Vạn Lịch đại hang chính là một trong số đó. Những người này khi đi đều mang theo trên tay một vật đáng giá. Nếu không phải hoàng kim châu báu thì cũng là đồ cổ. Do đó những vật này đã chảy vào HongKong không ít.

Sau thời kỳ xây dựng lại đất nước, quốc dân đảng đại bại, thì người trốn vào HongKong và Đài Loan ngày càng nhiều. Cho dù có trốn sang địa phương khác thì cũng dùng HongKong làm nơi trung chuyển. Do vậy cũng đã để lại HongKong nhiều đồ cổ quý báu.

Sau này nội địa cải cách mở cửa, những người thương nhân khôn khéo đã bắt đầu tiến vào nội địa để thu mua đồ cổ. Lúc đó những người như vậy cũng không ít. Bọn họ hiểu biết thị trường nhiều hơn so với người bản địa. Tiền cũng kiếm được nhiều hơn. Có thời điểm có rất nhiều đồ cổ quý chảy vào HongKong với giá rất rẻ.

Từ sự ảnh hưởng của những người này, trong nội địa cũng bắt đầu xuất hiện những thương nhân đồ cổ của chính mình. Nhưng thật đáng tiếc, tất cả những thứ tốt đều đã được mang sang HongKong gần hết.

Cho nên, Lý Dương vẫn không tin là Thẩm Hạo có vận may, vẫn đồng ý đến nhìn một cái, chỉ sợ là mình bỏ qua một Nguyên Thanh Hoa thật thì quả là đáng tiếc.

- Lý Dương, trả lại anh nè!

Vương Giai Giai trả lại chiếc vòng cổ kim cương cho Lý Dương. Những thứ quý như vậy thì cô chỉ có thể nhìn qua mà thôi.

- Em cứ cầm lấy, khi nào trở về thì trả anh cũng được. Dù sao thì ở đây cũng chẳng dùng vào việc gì, cũng chẳng ai biết giá trị của nó.

Lý Dương vốn định lấy lại nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Vương Giai Giai thì lập tức thay đổi chủ ý. Ánh mắt đó của Vương Giai Giai thể hiện sự thích thú đối với chiếc vòng cổ nhưng lại không có một chút ham muốn nào.

Cô không giống như những người con gái khác. Chỉ cần nhìn thấy những vật như vầy thì có những cô gái không hề nghĩ đến tư cách của mình. Những người như vậy Lý Dương đã gặp qua không ít ở công ty châu báu An Thị Minh Dương.

Làm cho Lý Dương kinh ngạc không chỉ có Vương Giai Giai mà ngay cả tiểu ma nữ xảo trá Cố Nhã Tĩnh cũng như vậy. Tuy rất thích chiếc vòng cổ kim cương nhưng lại không hề có ý chiếm giữ nó.

- Lão đại, bọn họ đến rồi!

Bên trong quán trà tất cả mọi người gồm hơn hai mươi tên thanh niên đều đứng lên. Dưới chân bọn họ nhất thời lộ ra một số vật bọc trong lớp vải thô. Thẩm Hạo cúi đầu nhìn thoáng qua, tất cả đều là những thanh mã tấu và côn bổng sáng ngời.

- Được, các anh em, nhận biết mục tiêu, bách chiến bách thắng, làm hết sức mình. Thẩm công tử đã nói, buổi tối hôm nay sẽ thết đãi anh em một bữa vui chơi hết mình.

Sơn ca đứng dậy, hét to lên. Thẩm Hạo môi hơi run run. Y có từng nói qua sẽ dẫn bấy nhiêu người đi chơi đâu. Nhưng trong lúc này y làm sao dám phản đối.

- Được, cám ơn Thẩm công tử.

Mọi người đều kêu lên. Lý Dương không có ở đây nên không thể nghe thấy được bọn chúng nói gì. Cho nên cũng không cần sợ.

Di động Thẩm Hạo đột nhiên vang lên. Vương Giai Giai gọi tới hỏi y đang ở đâu.

Cố nén tim đập mạnh, Thẩm Hạo nói ra địa chỉ, bảo bọn họ cứ đến tận cùng của ngã tư, y sẽ tự mình ra đón mọi người.

Chuyện đã đến trước mắt, tim Thẩm Hạo bắt đầu đập nhanh hơn. Nhưng khi tưởng tượng đến Lý Dương sẽ bị những người này đánh cho tàn phế, về sau sẽ không dám kiêu ngạo với y nữa thì trong lòng liền dâng lên một sự hưng phấn.

- Lý Dương, Thẩm Hạo ở bên trong, chúng ta vào trước đi.

Vương Giai Giai tắt điện thoại, nói với Lý Dương. Sang Dala cũng mang theo bảo vệ xuống xe, thưởng thức quang cảnh của con phố.

- Được!

Lý Dương không hề nghĩ ngợi, liền đồng ý rồi bước ra ngoài. Lưu Cương cẩn thận nhìn xung quanh, sờ khẩu súng lục và cây dao găm bên hông, rồi lại nhìn bốn tên bảo vệ Sang Dala, yên lặng đứng bên cạnh Lý Dương.

Chỉ cần đối phương không có đến mấy trăm người thì bọn họ chẳng việc gì phải sợ. Nhưng nếu có mấy trăm người thì chỉ cần một tiếng súng vang lên cũng có thể khiến cho cảnh sát HongKong chạy đến. Nếu nói về việc bắn nhau trên đường phố thì bất cứ là người địa phương nào cũng đã phạm phải một tội lớn, bất luận người nào cũng không thể bỏ qua.

- Đến rồi!

Hai mươi tên thanh niên trong quán trà cũng đã bỏ các loại vũ khí bọc trong lớp vải ra. Các thanh mã tấu và côn bổng đều có vẻ vô cùng chói mắt. Sơn ca và Phong ca đều đứng chung một chỗ mỉm cười. Còn Thẩm Hạo thì đứng ở giữa.

Đi vào trong, ánh mắt của Lưu Cương quét mạnh qua khắp quán trà, vừa lúc chạm phải sắc mặt dữ tợn của Thẩm Hạo.

- Các anh em, đánh nhanh thắng nhanh nào.

Ở phía sau, Sơn ca hét to lên một tiếng. Hơn hai mươi tên thanh niên từ trong quán trà vọt ra. Bốn bảo vệ nhanh chóng vây xung quanh Sang Dala, còn Lưu Cương thì đứng che chắn cho Lý Dương, Vương Giai Giai, cùng gom thành một chỗ với Sang Dala.

Lý Dương, Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh trong nhất thời đều há hốc mồm.

Nhưng màn này đối với Lý Dương lại vô cùng quen thuộc. Trên phim xuất hiện không biết bao nhiêu lần. Nhưng Lý Dương tuyệt đối không ngờ, cảnh tượng như vậy lại phát sinh trước mắt hắn.

Hơn nữa, xem những người này tựa hồ như đang chạy về phía bọn họ.

Sang Dala nói với người bảo vệ bên cạnh. Có hai người bảo vệ lập tức chạy đi cùng đứng một chiến tuyến với Lưu Cương. Lưu Cương thoáng gật đầu với hai người kia. Ba người không trao đổi gì với nhau nhưng lúc này lại ăn ý hợp thành một hình tam giác.

Đối măt với nhiều người thì phương pháp tam giác này vừa đơn giản nhưng lại phát huy ra uy lực lớn nhất.

Quảng cáo
Trước /1325 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bí Mật Nơi Góc Tối

Copyright © 2022 - MTruyện.net