Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-Phải..
Lão Cao đỏ mặt, kích động có chút nói không ra lời, hắn không ngừng gật đầu, ngay cả cảm giác chán nản vì bị thua lỗ vừa nãy cũng biến mất. Lý Dương nói như vậ là cho hắn mặt mũi rồi.
-Các người thật sự quen biết sao
Ngưu Nhị thì thào nói ôột câu, trong lòng vẫn còn kỳ quái, nếu trước kia quen biết thì sao gặp mặt mà lại không nhận biết như thế cứ
-Thần tượng của cậu không phải là Ngọc Thánh sao, hiện tại Ngọc Thánh đang đứng trước mặt cậu sao cậu không nói gì cả thế?
Một người bên cạnh đột nhiên nói một câu, Trương Vĩ nhìn mọi việc mà không hiểu gì cả, Cố Nhã Tĩnh thì tiếp tục tìm nơi ghé đầu vào cười
Kỳ thật tất cả mọi người đã nhìn ra Lý Dương đang cho lão Cao mượn thang leo xuống, nếu Lý Dương hỗ trợ thì ch dù trước đó lão Cao có nói đúng hay không thì cũng không có ai truy cứu nữa, chỉ có tính tình ngay thẳng như Ngưu Nhị mới chưa nhận ra thôi.
Lúc này, bọn họ rốt cục cũng hiểu Cố Nhã Tĩnh vì sao lại cười to như vậy, nhớ tới biểu hiện vừa rồi mặt của mọi người đều có chút nóng lên, bọn họ tức giận trừng mắt nhìn lão Cao một cái, nêu không phải Lý Dương giúp bọn họ giảng hòa thì chỉ sợ bọn họ đã đánh nhau rồi.
-Đúng, đúng, Lý, Lý tiên sinh, ngài cho tôi một chữ ký đi
Ngưu Nhị lúc trước quả thật là muốn gặp Lý Dương nhưng mà khi Lý Dương đứng trước mặt hắn thì hắn lại không biết nên nói gì cho phải, nghẹn nửa ngày, không ngờ hắn lại xin chữ ký của Lý Dương, việc này làm cho mọi người cười rộ lên.
-Kí tên thì không được, tôi cũng không phải là minh tinh, chúng ta đều là thành viên của hiệp hội ngọc thạch, về sau sẽ còn gặp nhiều mà
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, Trương Vĩ lập tức nói:
-Đúng vậy, Lý lão đệ cũng không phải là không tới nữa, về sau còn nhiều cơ hội mà, cần gì phải ký tên chứ
- To con, hiện nay đã biết Lý Dương không phải là ông già rồi chứ?
Cố Nhã Tĩnh nói một câu, lời của cô làm cho mọi người đều nở nụ cười, vóc dáng của Ngưu Nhị quả thật rất to con, bị nói như vậy nên Ngưu Nhị đỏ mặt cúi đầu, hai tay không ngừng chà xát.
-Nhã Tĩnh, đừng nói lung tung
Vương Giai Giai vội vàng kéo Cố Nhã Tĩnh lại, với tính tình của Cố Nhã Tĩnh mà để cho cô tiếp tục nói chỉ sợ không có ai chịu nổi đâu, hai người lại không quen với những người này nên quậy phá là điều không nên.
Một lát sau, Trương Vĩ cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đã xãy ra, sau khi hiểu mọi chuyện hắn liền cười to một trận.
Thông qua Trương Vĩ giới thiệu, Lý Dương cũng hiểu dược một chút, năm người này là thành viên mới của hiệp hội, hơn nữa là 1 nhóm cùng nhau gia nhập, bọn họ là những người ham mê đổ thạch nhưng bình thường đổ cũng không nhiều.
Bởi vì bọn họ không có máy giải thạch nên khi có công việc đi ngang qua nơi này bọn họ cũng vào giải một chút, vốn bọn họ không thấy hiệp hội ngọc thạch có gì tốt nên cũng không có tham gia, người giống bọn họ như vậy cũng không phải là ít.
Nhưng mà từ khi chuyện của Lý Dương được truyền ra ngoài thì những người này chủ động gia nhập vào hiệp hội, với những người có tri thức đổ thạch trụ cột như thế này Trương Vĩ rất hoan nghênh. Lúc Trương Vĩ mới từ Bình Châu trở về liền cho bọn họ làm thành viên của hiệp hội, chỉ tiếc là Lý Dương không có cùng về với bọn người Trương Vĩ làm cho nguyện vọng gặp Lý Dương của đám người mới không được thực hiện.
Hôm nay, nguyện vọng này cuối cùng cũng được thực hiện, có điều phương thức gặp mặt không giống như bọn họ đã suy nghĩ, tuy có chút xấu hổ, nhưng dù sao thì cũng thú vị, xem như đây là duyên phận đi
Khối nguyên thạch kia của lão Cao cưới cùng cũng không tiếp tục giải, trong lòng hắn lúc này đang rất ảo nảo, nếu sớm biết người khuyên hắn là Lý Dương thì hắn khẳng định sẽ không tiếp tục giải, nhưng mà bây giờ hối hận thì đã muộn, xem như đây là phí cho một bài học đi.
Thông qua việc nhỏ này mọi người đều đã có nhận thức trực quan về năng lực của Lý Dương, không hổ là ngọc thánh, chỉ cần đứng xa xa nhìn thôi thì cũng đã biết được bên trong có gì, nếu bọn họ có được năng lực này thì thật là tốt biết bao.
Đặc biệt là Ngưu Nhị, hắn vô cùng sùng bái Lý Dương hơn nữa còn liên tục đòi bái sư làm cho Lý Dương rất dở khóc dở cười.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, bây giờ là giờ cơm trưa, Trương Vĩ sau khi hỏi qua Lý Dương liền gọi điện thoại tập trung thành viên của hiệp hội lại cùng nhau ăn một bửa cơm, những thành viên mới vô cùng sùng bái Lý Dương, để cho bọn họ nhìn thấy Lý Dương thì càng có lợi cho hiệp hội.
Trong khoảng thời gian này Trương Vĩ đang rất vui vẻ, Lý Dương sau khi nổi tiếng ở Bình Châu thì các hội trưởng hiệp hội ngọc thạch các tỉnh đều gọi điện thoại tới hỏi thăm. Thứ nhất là chúc mừng bọn hắn ở Bình hâu đạt được thành tích, thứ hai là muốn hỏi xem sau này có cơ hội trao đổi với Lý Dương một chút hay không, không chỉ có Minh Dương sùng bái Lý Dương mà ngay cả Hà Nam cũng có không ít người sùng bái hắn.
Với việc này Trương Vĩ cũng không dám tùy ý đáp ứng, ai biết Lý Dương sau này có thời gian hay không nên chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ, chờ Lý Dương sau khi trở về để cho hắn tự mình quyết định.
Trương Vĩ tuy không dám thay Lý Dương làm chủ mà đáp ứng, nhưng mà khi nghe được giọng nói chua chua của những hội trưởng kia làm cho hắn rất vui vẻ, ai có thể nghĩ, cho tới ngày hôm nay Minh Dương luôn có thành tích đếm ngược nay lại tìm được một người có thể thay đổi tất cả, hắn không vui làm sao được.
Minh Dương chỉ cần có Lý Dương thì những hiệp hội khác muốn dẫn đầu là chuyện gần như không thể nào, với năng lực của Lý Dương thì chỉ cần hắn xuất hiện ở Nam Dương thì chức quán quân chắc chắn sẽ thuộc về Minh Dương.
Sau khi ăn cơm trưa xong Lý Dương và hai cô gái không có trở lại Thúy Ngọc Hiên làm cho những hội viên muốn nhìn thấy tận mắt Lý Dương phải thất vọng. Sau khi chuyện của hắn bị mọi người truyền miệng thì hắn bây giờ đã trở thành thần thoại, tuy không được tận mắt quan sát tỉ mỉ nhưng có thể gặp mặt và cùng ăn cơm thì cũng đủ rồi.
... ... ... ...
Sau khi từ biệt mọi người, Lưu Cương trực tiếp lái xe đi tới Thị Ky Quan Đại Viện, trong lòng Lý Dương lúc này có chút khẩn trương, tuy rằng đã gặp qua Vương thị trưởng vài lần, nhưng đến nhà thăm như thế này thì vẫn là lần đầu.
Nơi này trước kia dùng làm nơi ở của những cán bộ sáu bảy chục tuổi, tuy là có sửa sang nâng cấp lại nhưng mà những căn nhà này cũng không có thay đổi, loại nhà này làm cho người ta có cảm giác rất thân thiết.
Hiện giờ rất khó gặp những căn nhà thế này ở Minh Dương, đi trong đại viện Lý Dương tò mò nhìn xung quanh, loại nhà như thế này Lý Dương lúc nhỏ gặp rất nhiều nhưng mà mấy năm gần đây thì không còn thấy nữa.
Nhà của Vương thị trưởng là nhà số 2, trước khi đến thì Vương Giai Giai đã gọi điện đến thông báo, Vương thị trưởng lúc này đang ở trong nhà chờ bọn họ.
-Giai Giai đến đây, Nhã Tĩnh cũng vào đây, mau mau, mau vào
Bọn họ vừa mới tới cửa nhà số 2 thì có một người trung niên hơn ba mươi tuổi mở cửa nhiệt tình chào đón bọn họ, khi lôi kéo hai cô gái vào người phụ nữ nhìn Lý Dương không ngừng đánh giá.
-Dì à, đây là Lý Dương, là người lần trước đã cứu cháu và Thiên Nhiên
Vương Giai Giai đi tới bên cạnh người phụ nữ rồi vô cùng thân thiết kéo cánh tay, Lý Dương vụng trộm liếc nhìn người phụ nữ trung niên này một cái, tuy là tuổi có chút lớn nhưng mà mỗi cái giơ tay nhất chân đều tóa ra vẻ quý phái.
-Cậu chính là tiểu Lý a, chuyện lần trước thật sự cám ơn cậu, nếu không phải có cậu thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi
Người phụ nữ trung niên chủ động bước lên nắm tay Lý Dương kéo hắn vào trong, nười phụ nữ này cũng không phải giả vờ, đối mặt với ân nhân cứu mạng con mình thì có chút nhiệt tình cũng chẳng đáng là gì, việc lần đó quả thật là đã làm cho bà rất sợ hãi.
-Không có gì, a di, tôi cũng chỉ tình cờ mà thôi
Lý Dương vội vàng lắc đầu, lúc này hắn đã theo vào tới phòng khách, bên trong có một người trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, thấy bọn họ vào thì hắn từ từ đứng lên.
-Tiểu Lý, đến đây
-Vương thị trưởng, chào ngài
Lý Dương cuống quít tiến lên chào hỏi, người này đúng là người mà hắn đã gặp mặt lúc nằm bệnh viện sau tai nạn lần đó, Vương Toàn Trung.
-Về đến nhà thì cái thì mà thị trưởng hay không thị trưởng, cậu và Giai Giai là bạn tốt, lại từng cứu con tôi, nếu không chê thì cậu thí học theo Giai Giai gọi tôi một tiếng dượng là được
Vương Toàn Trung cười lớn một tiếng rồi tự mình sắp xếp chỗ cho mọi người, dì của Vương Giai Giai mang ra một dĩa trái cây cho mọi người, người thứ nhất bà mời không phải Cố Nhã Tĩnh hay là Vương Giai Giai mà là Lý Dương.
-Hai đứa cũng thật là, sao không tới sớm một chút, ở nhà cùng nhau ăn cơm không tốt sao, cần gì phải ăn cơm rồi mới đến
Dì của Vương Giai Giai gọi là Trần Di, bà và Vương Toàn Trung kết hôn đã được mười mấy năm, hai người lúc đầu cũng không có con sớm, mãi cho đến hơn ba mươi mói có được một đứa con là Trần Thiên Nhiên, lớn như vậy mơi có con nên họ cực kỳ sủng ái đứa con này.
Trần Di cũng là một cán bộ cao cấp có thực quyền, lần Vương Thiên Nhiên gặp chuyện không may vừa lúc bà đi công tác, khi nghe tin bà ngay lập tức xin nghỉ một thời gian để ở nhà chăm sóc đứa nhỏ, lúc đó bà thật sự sợ là sẽ có chuyện tương tự xảy ra. Dù sao thì đối với bọn họ đứa nhỏ rất là quan trọng.
-Anh Lý Dương đến đó à
Từ trong phòng có một đứa bé chạy ra, vừa ra cậu nhóc liền chạy tới chỗ Lý Dương. Vương Thiên Nhiên tuổi còn nhỏ nên đối với người đã cứu mình cậu ta có một tình cảm rất sâu đậm. Tuy còn nhỏ nhưng cậu bé cũng hiểu được lúc đó nếu không phải có Lý Dương cứu chỉ sợ là mình sẽ không được gặp lại cha mẹ nữa rồi.
-Dì, chúng cháu vừa gặp vài người bạn nếu không đã sớm tới đây rồi, dù sao thì hôm nay cháu cũng không đi đâu, cháu sẽ ở lại ăn cơm chiều với dì
Vương Giai Giai kéo tay làm nũng với Trần Di, Trần Di lắc đầu, trên mặt hiện ra sự sủng nịn với cô.
Trần Di có con muộn, lúc cha mẹ Vương Giai Giai sinh cô xong thì có việc bận nên Trần Di đã từng nuôi cô một thời gian cho nên quan hệ giữa cô và người dì này rất tốt, quan hệ gần như là mẹ con vậy.
-Tốt, vậy buổi tối cùng nhau ăn cơm, tiểu Lý buổi tối cũng phải ở lại, không được đi về
Trần Di còn chưa lên tiếng thì Vương Toàn Trung đã nói trước, khi nói hắn còn mĩm cười nhìn Lý Dương, Cố Nhã Tình trừng to mắt, chuyện Lý Dương cứu Vương Thiên Nhiên cô từ sớm đã biết, nhưng mà cô không ngờ quan hệ giữa Vương Toàn Trung và Lý Dương lại thân thiết đến vậy.
Tuy Lý Dương là ân nhân cứu mạng con mình nhưng biều hiện của hai người lúc này không phải chỉ là cảm ơn thôi, thái độ của nhà họ Vương đối với Lý Dương giống như là đối đãi với con cháu của mình vậy, việc này thật sự là khó tin.
Thái độ của Hà lão với Lý Dương thì không cần nói nữa, lúc sáng Cố Nhã Tĩnh đã thấy rất rõ rồi, hiện tại người nhà họ Vương cũng như vậy, nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì cô không thể nào tin nổi.
Cố Nhã Tĩnh chăm chú nhìn Lý Dương, chẳng lẽ Lý Dương là con riêng của Thượng Đế sao, nếu không thì tại sao Hà lão và Vương gia lại đối đãi tốt với hắn như vậy, hai nhà này mà liên hợp lại thì thật sự là một lực lượng khủng bố.
Lần này Lý Dương ở lại nhà của Vương thị trưởng, Vương Toàn Trung ngày hôm nay cũng không có đi làm, ông ở nhà tán gẫu với Lý Dương, càng nghe hai người nói thì Cố Nhã Tĩnh càng thêm kinh ngạc.
Trong quá trình nói chuyện Vương Toàn Trung dường như moi móc mọi thứ của Lý Dương ra, gia đình, tình huống hiện tại, quan hệ với Hà lão,v.v.. cái gì cũng hỏi hết. Cố Nhã Tĩnh lúc bình thường rất hoạt bát nhưng điều này không có nghĩa là cô nàng này ngốc, cô có loại cảm giác, Vương Toàn Trung hỏi trọng điểm chính là quan hệ giữa Lý Dương và Hà lão.
Buổi tối, Lý Dương tiếp tục ở lại nhà Vương Toàn Trung, nhiều người như vậy ngồi chung nên Vương Thiên Nhiên rất vui vẻ, tên nhóc này đã lâu không có bửa cơm náo nhiệt như thế này rồi.
Trong khoảng thời gian này, Hà lão còn tự mình gọi một cuộc điện thoại cho Lý Dương, hỏi Lý Dương có muốn về nhà ăn cơm hay không, cuộc điện thoại này làm cho Vương Toàn Trung có chút sững sốt. Hà lão đối xử với Lý Dương như con cháu của mình, thậm chí so với con cháu còn tốt hơn, gọi diện thoại hỏi có về nhà ăn cơm không không thể nào là biểu hiện của hai người thân bình thường được.
Cuộc điện thoại này cũng làm cho Cố Nhã Tĩnh rất kinh ngạc, xem ra cô vẫn còn xem nhẹ quan hệ giữa Lý Dương và Hà lão.
Cố Nhã Tĩnh đang suy nghĩ torng lòng, tuy Lý Dương có tiền nhưng không thể nào so sánh với gia cảnh nhà co được.
Nhưng mà có thái độ thân thiết của Hà lão và nhà họ Vương với Lý Dương thì lại khác, cho dù là hắn xuất thân cực kỳ thấp kém nhưng chỉ cần có quan hệ với hai nhà này thì Lý Dương đã không còn là người thường nữa rồi.
Có lẽ, chuyện này cần phải về nói với người nhà một chút.
Ăn cơm tối xong, lúc đi Vương Toàn Trung và Trần Di còn mời hắn thường xuyên tới nhà làm khách nữa, thái độ của hai người này làm cho Vương Giai Giai giật mình, nhưng mà trong lòng thì rất mừng rỡ, đây không phải là kết quả mà cô muốn hay sao?
Về đến nhà, Lý Dương tới chỗ Hà lão nghe Hà lão dạy một hồi rồi mới trở về ngủ.
Ngày hôm sau, Lý Dương phải đi tiễn Vương Giai Giai và Cố Nhã Tĩnh, hai người đều hôm nay phải trở lại tòa soạn để sửa sang lại bản thảo lần này. Tin tức về Nguyên Thanh Hoa tổng cộng có 3 kỳ, hơn nửa còn đồng thời phát nội dung với đài truyền hình. Đài truyền hình đã lên lịch phát sóng xong nên các cô cũng phải về chuẩn bị một chút, đây chính là bài báo đầu tiên của hai người sau khi tốt nghiệp, hai người đều muốn làm ra thành tích tốt nhất để trách việc những nhân viên củ xem hai người là bình hoa.