Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
  3. Chương 313 : Vụ Ẩn Pháp che giấu bảo bối
Trước /1325 Sau

[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 313 : Vụ Ẩn Pháp che giấu bảo bối

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sau khi Vương Giai Giai rời khỏi cuộc sống của Lý Dương từ từ khôi phục như trước.

Việc của công ty bán đấu giá ở Trịnh Châu trên cơ bản đã được chuẩn bị tốt, chỉ thiếu bước làm lễ khai trương nữa mà thôi. Sau khi Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm biết Lý Dương muốn đi Bắc Kinh tham gia hội giao lưu giữa các chuyên gia liền nhất trí quyết định hoãn ngày lễ khai trương lại, đem ngày khai trương và ngày Lý Dương thắng lợi trở về thống nhất cùng một ngày, thứ nhất là có khởi đầu tốt đẹp, thứ hai là có thể tăng ảnh hưởng cho công ty.

Đối với công ty đấu giá của bọn họ mà nói, hiện tại chỉ thiếu một tình thế khai trương nữa mà thôi chứ mọi thứ đều đã được chính quy hóa cả rồi.

Trên sân thượng nhà mình, Lý Dương thoải mái mỉm cười nhìn cha mẹ mình đang cố gắng học bơi ở phía dưới. Lần này có thời gian nghỉ ngơi dài như vậy nên Lý Dương mang theo hai ông bà lên ở với mình một thời gian.

Hiện tại là mùa hè, nằm nghĩ bên cạnh bể bơi với một cái máy che tuyệt đối là rất sung sướng, Lý Dương càng ngày càng cảm thấy mua cái biệt thự này là đáng giá.

-Dương Dương, trước mắt trường học của chúng ta đã thu hơn hai trăm học sinh, học kỳ đầu tiên có được 500 là không thành vấn đề, em khi nào rãnh thì vể xem một chút, em đừng quên là trường học này cũng có 4 phần là của em đó

Lý Thành ngồi bên cạnh Lý Dương, sau khi trường học đi vào quỹ đạo thì hễ không có chuyện hăn thường lái xe tới chỗ Lý Dương, dù sao khoảng cách rất gần, qua lại chỉ khoảng 2 giờ, nếu trường học có gì thì hắn chỉ cần chạy xe về là được.

-Anh, kỳ thật em cũng muốn tìm anh nói chuyện này

Lý Dương ngồi thẳng người dậy nhìn hai ông bà một chút rồi nhìn Lý Thành nói:

-Anh cũng biết là em có công ty ở Trịnh Châu, chuyện trường học em cũng không có thời gian quan tâm, không bằng số cổ phần của em anh và ba phân ra đi, em cũng bớt phải lo

-Không được

Lý Thành lập tức lắc đầu, kiên quyết nói:

-Chuyện cổ phần công ty không cần nói nữa, 4 phần của em anh hay là ba đều không muốn, em không có thời gian thì có thể sai một kế toán qua, ít nhất việc sổ sách em phải lo

Sự việc trôi qua hơn nữa năm nhưng Lý Thành vẫn có chút nghi ngờ về cái lọ thuốc hít, trong nhà nếu thực sự có ôột thứ như vậy thì không lý nào hắn và ba không biết được. Thứ này cho dù ở thời quá khứ thì cũng có giá trị xa xỉ, trong nhà nếu thật sự có thứ như vậy thì ông cũng không cần giấu hai người.

Huống hồ, đồ vật gia truyền trong nhà đều có ghi chép lại, nếu thế hệ trước có xảy ra việc ngoài ý muốn thì thế hệ sau cũng có thể biết được là có vật gì được truyền lại.

Hơn nữa gần đây thanh danh của Lý Dương rất vang dội, Lý Thành cũng từ từ có nghi ngờ, nhưng mà cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, chuyện đã tới nước này thì nói gì cũng không còn ý nghĩa nữa, chỉ cần hắn ghi nhớ trong lòng là được.

-Vậy được rồi, sau này em sẽ cho kế toán qua, trước khi em tìm được người thì anh phải quản lý giúp em

Lý Dương lại lười biến nằm xuống, chuyện trường học từ trước tới giờ hắn chưa hề hỏi qua, Lý Thành đã không muốn nhận cổ phần công ty thì cứ để đó, Lý Thành tiếp tục làm quản lý, Lý Dương thì tiếp tục không quan tâm.

-Em phải tìm nhanh một chút đó

Lý Thành bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thái độ của Lý Dương có ý gì hắn hiểu rõ nhưng mà hắn không có biện pháp gì, Lý Dương không muốn thì cũng không thể ép buộc được. Huống chi công ty của Lý Dương ở Trịnh Châu là công ty lớn, đầu tư tới hai trăm triệu, lúc trước khi Lý Thành biết chuyện này đã từng hoảng sợ một lần, hắn không ngờ em mình lại lợi hại như vậy.

-Được rồi, em nhớ mà

Lý Dương lại lười biếng trả lời, chỉ cần nghe giọng diệu thôi thỉ cũng biết Lý Dương không để chuyện này trong lòng, Lý Thành vốn định nói thêm vài câu nhưng thấy thái độ của Lý Dương nên cũng đành thôi chẳng biết nói gì nữa.

Ở chung với cha mẹ là cho Lý Dương có cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, có đôi khi Lý Dương cũng mang cha mẹ mình sang gặp Hà lão, thái độ của Hà lão với hai người vô cùng tốt nhưng mà hai người thì lại có chút câu nệ, nguyên nhân việc này chính là do Lý Dương một lần vô tình nói ra lai lịch của Hà lão.

Thời gian từ từ trôi qua, bên phía Trịnh Châu không cần Lý Dương tới hỏi vừa lúc cho hắn có thời gian lười biến ở nhà, Lý Dương hiện có hai thân phận cổ đông, nhưng mà hai cái thân phận hắn đều không làm tròn nhiệm vụ, tất cả hắn đều ném cho người khác làm còn mình thì ở nhà lười biến.

Rất nhanh đã tới tháng 8, hai ông bà cũng một thời gian nữa là phải trở về Lật Thành, bọn họ biết Lý Dương muốn đi Bắc Kinh nên dặn dò sau khi đi Bắc Kinh xong hắn nhất định phải trở về nhà, ít nhất thì cũng phải tham gia buổi lễ khai giảng mới cho đi.

Trong khoảng thời gian này người buồn chán nhất chính là Ngô Hiểu Lỵ, cô vốn tưởng rằng đi làm công cho Lý Dương là có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, kết quả là Lý Dương lười biến đem mọi việc ném cho người khác, cô là trợ lý tổng giám đốc nên không thể chạy loạn mà chỉ có thể ở lại công ty công tác, lúc ngẫu nhiên về nhà cô mới có thể gặp được Lý Dương.

Lại nói tiếp, năng lực của Ngô Hiểu Lỵ quả thật rất tốt, Trịnh Khải Đạt mỗi lần thấy Lý Dương đều nói tốt cho cô vài câu, nhân tài như vậy cho dù đốt đèn tìm kiếm chỉ sợ cũng khó thấy được.

Đài truyền hình và tòa soạn cùng lúc đưa tin về chiếc bình Nguyên Thanh Hoa, tiết mục và báo chí Hà lão đều có xem qua hơn nữa còn cho đánh giá rất cao, tiết mục như vậy có thể để cao văn hóa cổ Trung Quốc, ông dù sao thì cũng phải khen vài tiếng huống hồ hai tiết mục này đều rất tốt.

Khoảng cách tới ngày hội trao đổi diễn ra càng ngày càng gần, Lý Dương đã chuẩn bị xong vé máy bay, buổi chiều ngày mai hắn sẽ bay ra Bắc Kinh, nhưng mà một ngày trước khi9 đi này lại làm cho hắn rất là phát sầu.

Từ sau khi gặp giấc mộng kia Lý Dương có cảm giác rất rối rắm, hắn rất không muốn mang cái khạp thời Vạn Lịch theo.

Nhưng mà Hoàng viện trưởng đã tự mình gọi điện thoại cho Lý Dương một lần, hơn nữa ông còn dặn dò hắn nhất định phải đem cái khạp theo, với vị tiền bối này Lý Dương cũng không tiện từ chối, hiện tại hắn đang rát hối hận, nếu cái khạp này có đi không có về thì hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất.

Đây chính là vật báo, trên thế giới chỉ có ba món mà thôi, hơn nữa hai món còn lại đều nằm trong viện bảo tàng, cho dù là có nhiều hơn nữa thì cũng chưa chắc có thể mua được, nghiêm khắc mà nói thì thứ này so với cái Tuyên Khắc Lô chính tong còn quý hơn.

Trong phòng, Lý Dương phát sầu nhìn những vật sưu tầm của mình, đi vài chuyến nên Lý Dương mua không ít đồ cổ, torng phòng bây giờ khá lộn xộn nhưng dù sao thì cũng có chút cảm giác cổ kính.

Nhưng mà đồ tuy nhiều nhưng thứ tốt thì lại không có nhiều, Nguyệt Đăng thì còn đặt ở chỗ Hà lão, Lý Dương cũng không tính cầm lại, Nguyệt Dăng là một trong những thứ Hà lão yêu thích nhất, hắn cũng không muốn làm ông buồn.

Ngoại trừ Nguyệt Đăng thì thứ tốt còn lại chỉ có cai Tuyên Đức Lô, cái khai mực, bức họa và môt đôi chén mà thôi.

Ngoại trừ cái khạp, Lý Dương định mang theo một trong những thứ này, mang thao hai món đồ tốt thì có thể giảm sức thu hút của cái khạp nhưng mà Lý Dương lại không biết nên chọn cái nào bây giờ.

-Quên đi, nhờ Hà lão nhìn một chút xem ông có cách nào xóa lớp dầu trên chén hay không, có lẽ ông có cách

Lý Dương lầm bầm lầu bầu rồi lắc lắc đầu xoay người đi ra ngoài.

Một lát sau Hà lão đã bị Lý Dương kéo tới, tính ra thì hai người làm hàng xóm lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Hà lão sang nhà Lý Dương, bình thường đều là Lý Dương đến nhà Hà lão mà thôi.

Sau khi đi vào bên trong, trước tiên Hà lão gật gật đầu, giá sách của Lý Dương có không ít sạch, có một chút là sách mới, cũng có một số sách đã ngã màu, góc sách của nhiều quyển cũng đã bị cong, xem ra những quyển sách này không phải chỉ để trưng cho đẹp.

Thứ Lý Dương sưu tầm cũng không nhiều lắm, nhưng toàn bộ đều là chính phẩm, điều này rất khó đạt được, rất nhiều người mới vào nghề đều mua phải khá nhiều đồ giả, đoán chừng củng chỉ có tên yêu nghiệt Lý Dương mới không có bị gạt mà thôi.

Rất nhanh, ánh mắt của hà lão dừng trên hai cái chén, ông nhanh chóng đi tới bên cạnh nó.

Nhìn hai cái chén này Hà lảo có chút giật mình, Lý Dương thì âm thầm cảm thán, đỉnh cấp chuyên gia chính là đỉnh cấp chuyên gia, không cần nhắc nhở cũng có thể trong nháy mắt nhìn ra vấn đề.

-Lý Dương, cái chén này cháu có từ đâu?

Hà lão đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu.

-Là trước kia cháu theo những con đường khác nhau mà có được, ha cái chén này cháu cảm thấy là một đôi, nhưng mà mặt ngoài có chút kỳ quái, không biết là bị cái gì

-Nếu bên ngoài kỳ quái thì sao cháu lại sưu tầm nó?

Hà lão lại hỏi một câu.

Lý Dương đi qua cầm cái chén lên, chỉ vào nó rồi nói:

-Cháu cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện, người xem nơi này, nơi này để lộ ra bên trong, theo chất men mà nói thì đây là đồ cổ, hơn nữa giá cũng rẽ nên cháu mới mua nó

-Không tồi, cháu rất cẩn thận, hơn nữa cũng rất may mắn, cái chén nhỏ này ông cũng không biết lai lịch nhưng thủ pháp bên ngoài nó không hề đơn giản, có thể dung thủ pháp này để che giấu thì nó tuyệt đối không phải là vật tầm thường?

Hà lão cảm thán nói, ông lấy tay nhẹ nhàng chà xát bề mặt cái chén rồi lắc lắc đầu.

Lý Dương giật mình, vội vàng hỏi:

-Hà lão, ngài nói đây là thủ pháp che giấu, có phải là Hiện Ẩn Pháp hay không?

Những thứ tốt ở thời cổ đại thường được che giấu, cái Tuyên Đức Lô của hắn là do bị che giấu nên mới tới được tay hắn, dùng Hiện Ẩn Pháp là có thể che giấu phần lớn người, cũng chỉ có Lý Dương với năng lực đặc thù thì mới phát hiện ra sự khác thường mà thôi.

Nhưng mà nếu thời gian chênh lệch không lớn thì Lý Dương cho dù có năng lực đặc thù thì cũng không thể biết được, chỉ có người giống như Hà lão thì mới có thể dung mắt thường trực tiếp nhìn thấy chỗ khác thường.

-Không phải Hiện Ẩn Pháp, Hiện Ẩn Pháp là một thủ đoạn che giấu bình thường, trong lúc bảo tồn có thể gặp chuyện ngoài ý muốn mà mất đi hiệu lực, thủ pháp dung trên hai cái chén nhỏ này chính là Vụ Ẩn Pháp, loại thủ pháp này đã thất truyền từ thời Minh rồi. Vật như vậy ông cũng chỉ gặp qua một lần, ông nghĩ rằng cả đời này sẽ không thể thấy được thủ pháp này nữa, không ngờ lại gặp được ở nhà cháu

Hà lão lắc đầu chậm rãi nói, ánh mắt ông còn không ngừng sáng lên.

Quảng cáo
Trước /1325 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cam Xả Và Chuyện Tình Đường Đen

Copyright © 2022 - MTruyện.net