Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ba ngày sau, hội giao lưu bế mạc, tất cả những người tham gia lần giao lưu này đều có cảm giác không tệ.
Lý Dương thu hoạch lớn nhất, đặc biệt là hay ngày sau, những chuyên gia đều kể lại quà trình bọn họ chiếm tiện nghi, có rất nhiều chuyện Lý Dương không thể nào nghĩ đến mà lại xuất hiện.
Giống như cái bình thời Càng Long, vị chuyên gia này không ngờ là thấy nó trên một tờ báo, trên tờ báo có một tấm ảnh chụp, người được phỏng vấn là một nông dân, người nong dân lúc đó đang ngồi trong phòng mình.
Trong tấm ảnh còn có một cái bình, vị chuyên gia này lúc đó vừa nhìn cái bình là biết nó không phải vật bình thường nên rất nhanh tìm tới cửa hơn nữa còn dung một cách xảo diệu để mua nó đi. Cho tới khi thứ này được bán ra ngoài người nông dân này vẫn chưa biết cái bình này là thứ rất có giá trị.
Ngoại trừ nó ra thì những vị chuyên gia khác đều có những cách chiếm tiện nghi của riêng mình, không ai giống ai, điều này làm cho Lý Dương vô cùng kinh ngạc. Kiếm tiện nghi không phải chỉ dựa vào năng lực mà còn phải dựa vào sự may mắn nữa.
Trong ba ngày này, Hoàng viện trưởng đều không có xuất hiện, tất cả hoạt động đều giao cho hội trưởng hội sưu tầm Tống hội trưởng, việc này làm cho những chuyên gia khác có chút kinh ngạc, nhiều lần trao đổi trước Hoàng viện trưởng chưa bao giờ vắng mặt, vậy mà lần này ông lại không thấy đâu.
Chỉ có Lý Dương là biết rõ, Hoàng viện trưởng có lẽ đang ở Minh Dương, hơn nữa còn đang ở chỗ của Hà lão.
Buổi tối ngày cuối cùng, tất cả chuyên gia đều tụ hợp lại ăn một bửa cơm tối, trong ba ngày tiếp xúc, không có ai dám vì Lý Dương trẻ tuổi mà xem thường hắn, tất cả mọi người đều xem Lý Dương là người ngang hàng rồi.
Không chỉ có Lý Dương đạt danh hiệu vua chiếm tiện nghi, việc giảng giải về cái khạp thời Vạn Lịch và Trường Sinh Bát, Lý Dương kể lại rất rõ ràng, những chi tiếc nhỏ hắn kể rất rõ ràng, phần lớn chuyên gia sau khi nghe kể mới chú ý tới, nếu không có Lý Dương nhắc nhở bọn họ căn bản là không thể thấy, việc này đã nâng cao danh tiếng và địa vị của Lý Dương lên rất nhiều.
Điều này làm cho những vị chuyên gia rất cảm thán, Lý Dương còn rất trẻ, có thể chiếm tiện nghi là nhờ vào may mắn, sự cẫn thận và trị thức của hắn mới là thứ quan trọng, quả nhiên năng lực mới là quan trọng nhất, cho dù là có vận may nhưng không có kiến thức thì cho dù có gặp bào bối thì cũng sẽ bỏ qua mà thôi.
Đồng thời, cũng có rất nhiều người ghen tị với Hà lão, học trò thiên tài như Lý Dương còn khó tìm hơn cả cái chén Trường Sinh Bát, Hà lão vậy mà có thể gặp được Lý Dương hơn nữa còn nhận hắn làm học trò, Hà lão mới là thật sự là vua chiếm tiện nghi.
Sauk hi hội giao lưu kết thúc, Lý Dương cũng không có lo lắng gì, mấy ngày nay Hoàng viện trưởng không có xuất hiên đủ để thấy ông không đạt được kết quả gì tốt ở chỗ Hà lão.
Sau này nếu có cơ hội thì Lý Dương sẽ giúp viện bảo tàng Cố Cung làm chút việc, dù sao thì hắn cũng là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung, có điều muốn hắn quyên ra thứ này thì hắn tuyệt đối không làm được, hắn không phải là thánh nhân, huống hồ thánh nhân cũng chưa chắc có thể làm việc này.
Sáng ngày hôm sau kể từ hội giao lưu kết thúc, Lý Dương rời giường rất sớm, ngày hôm qua Lý Dương đã hẹn với Mao lão và Bạch Minh đi Mật Vân đào bảo
Bắc Kinh cũng có rất nhiều khu nhà cũ, đáng tiếc từ sớm đã bị đào móc qua rất nhiều lần, cho dù có thứ tốt thì từ sớm đã bị người khác đào móc cả rồi.
Huyện Mật Văn nằm ở chân núi Yến Vân bên ngoài 80 km ở hướng Đông Bắc Bắc Kinh, nơi này có không ít nơi để đi, gần đây khách du lịch tới nơi này không ít.
Mật Vân cũng là một thành thị lâu đời, có điều đám người Lý Dương cũng không có quá nhiều hi vọng với nơi này. Đầu năm nay muốn tìm đồ tốt trong những khu như thế này không phải là chuyện dễ dàng gì, đừng nói nơi này là thị trấn gấn Bắc Kinh, cho dù là khu nông thôn vùng Tứ Xuyên cũng đã bị người đào móc qua cả rồi.
Trong thời đại trào lưu sưu tầm đồ cổ càng ngày càng nóng thế này thì chỉ cần một nơi có chút lịch sữ đều bị người đến đào bảo qua cả rồi.
Không đến tám giờ, Lý Dương và Lưu Cương đi tới chỗ hẹn với Bạch Minh , Mao lão, Bạch Minh, mao lão mà một người trung niên hơn ba mươi tuổi đang đứng chờ ở đó, bên cạnh đó còn có một chiếc xe ô tô đang đỗ bên cạnh.
-Thầy Bạch, vị này là?
Xuống xe, Lý Dương nghi hoặc hỏi Bạch Minh một câu, bọn hôm nay họ phải đi đào bào vật, sao lại mang theo một người xa lạ thế?
-Lý lão đệ tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là Cận Đại Hải, chỗ mà chúng ta đi là thong trang của hắn
Bạch Minh nhìn thấy Lý Dương, lập tức nhiệt tình tiến lên chào hỏi Lý Dương, Lý Dương gật đầu với người trung niên này, người trung niên ngay lập tức luống cuống tay chân, trên mặt thì nở một nụ cười chất phát.
Người trung niên này khoảng 35,36 tuổi, nước da ngâm đen, bộ dáng rất trung hậu, Lý Dương cũng không biết Bạch Minh tìm được hắn từ đâu, Bạch Minh chưa nói, Lý Dương cũng sẽ không hỏi.
Hỏi thăm vài câu, mọi người lập tức lên xe rời đi, Lý Dương và Lưu Cương đi xe của mình, ba người kia thì đi chiếc xe đổ bên cạnh, hai xe bắt đầ xuất phát tiến về Mật Vân.
Hơn một giờ sau, mọi người đã tới Mật Vân, xuống xe, mọi người quả thật là phát hiện ra có vài kiến trúc cổ.
Ở giữa thông có một ngôi nhà cổ có kiến trúc Tứ Hợp Viện, nghe Cận Đại Hải giới thiệu thì đây là do một vị quan cuối thời Thanh xây dựng, nó đã có hơn 100 năm lịch sử, nó là kiến trúc cổ xưa nhất ở nơi này.
Có điều, mục đích của đám người Lý Dương không phải là nơi này mà là căn nhà cũ bên cạnh, chủ nhân của căn nhà này họ Cận, năm nay hơn 60 tuổi, trước kia là thầy giáo, ông là người có trình độ văn hóa tốt nhất thôn.
Bên trong thôn tràn đầy cảm giác của phong cách cổ xưa, Lý Dương và Bạch Minh nhìn nhau, hai người đều thấy sự cảnh giác trong mắt đối phương.
Càng là như vậy thì càng có cảm giác âm mưu, Bạch Minh từ sớm đã quen biết Cận Đại Hải, nhưng mà hắn cũng không dám hoàn toàn tin tưởng người này, trong vòng luẩn quẩn của đồ cổ, một cái bẫy chuẩn bị sẳn từ vài năm trước không phải là không có.
-Thầy Bạch, thầy Mao, thầy Lý, chính là chỗ này
Cận Đại Hải đi tới gần cánh cửa rồi lớn tiếng kêu lên:
-Chú ba, chú ba, có nhà không?
-Ai a?
Bên trong cánh cửa truyền lại một tiếng nói già nua, giọng nói giống như của người bảy tám mươi tuổi vậy không hề có chút sức lực nào.
-Chú ba, là Đại Hải đây
Cận Đại Hải vội kêu lên rồi xoay người nhìn Bạch Minh cười nói:
-Thầy Bạch, vừa lúc có chú ba tôi ở nhà
Một lát sau, cánh cửa gỗ mở ra, một ông lão lưng còn từ bên trong đi ra, hơn nữa trên mặt còn có rất nhiều nếp nhăn, căn bản không giống như bộ dáng sáu mươi tuổi mà Cận Đại Hải miêu tả.
-Chú ba của tôi trước đây gặp phải nạn đói, trong nhà cũng không có khá giả gì nên bây giờ mới có bộ dạng như bây giờ
Cận Đại Hải giống như bất sự hoài nghi của mọi người nên đột nhiên quay đầu lại giải thích một câu, Bạch Minh, Mao lão đều không nói gì, Lý Dương thì đánh giá cái sân mà không nói gì.
Sân không lớn, trên mặt còn lột ra những viên gạch, Lý Dương dùng đặc thù năng lực quan sát một chút, không ngờ chúng lại có hai tầng màu vàng nhạt, những thứ này quả thật là cổ xưa.
Trước phòng khách là một cái sân dài hơn mười thước, sân phòng khách hường về mặt trời, bên trong không phải u am như bọn họ tưởng tượng mà là rất sang sủa.
Vừa vào cửa, còn chưa có đi vào thì hai mắt Bạch Minh và Mao lão đều sang lên, hai người nhìn thoáng qua Lý Dương, trong mắt Lý Dương lúc này cũng tràn đầy sự kinh ngạc.
Ba người nhanh chóng đi vào, ở giữa phòng khách là một cái bàn dài màu vàng có phong cách cổ xưa, giữa bàn dài có đặt ột cái lư hương đồng, xung quanh đặt rãi rác vài thứ, Lý Dương thậm chí phát hiện một bộ bài pu-khơ ở xung quanh.
Mấy thứ này Bạch Minh và Mao lão cũng không để ý, bọn họ bây giờ đang bị chiếc bàn dài hấp dẫn, hai người vốn chỉ tùy ý đi một nơi lại gặp phải đồ tốt như thế này.
Cái bàn dài này là một cái bàn có khắc Cúc Hoa Lê không tồi, phong cách của nó rất cổ xưa, dựa theo tạo hình và điêu khắc thì nó thuộc về thời Minh, vật như thế mấy năm gần đây rất là hút hàng.
-Thầy Bạch, cái bàn này thế nào? Trước đó có ngườ xem qua, muốn mua, nhưng mà chú ba tôi không đồng ý, gần đây con trai út của hắn muốn tới Bắc Kinh cưới vợ, thiếu tiền nên mới có ý bán nó vì vậy mới nhờ tôi tìm dùm, lúc ấy tôi nghe việc này liền nghĩ tới ngài, ngài chính là chuyên gia phương diện này mà
Cận Đại Hải nhìn Bạch Minh nói, ông lão kia cũng không lên tiếng mà yên lặng ngồi trên ghế, thỉnh thoảng ông còn liếc nhìn cái bàn dài, ánh mắt có chút không thể từ bỏ.
-Thứ này thoạt nhìn không tệ, chúng tôi quan sát thêm một chút rồi tính
Bạch Minh gật gật đầu, ánh mắt thì chưa từng rời khỏi cái bàn, Mao lão cũng giống như hắn vậy, hơn nữa ông còn mang kính mắt cẩn thận nhìn, thỉnh thoảng còn lấy tay sờ nó.
Một lát sau, Mao lão và Bạch Minh đều ngồi xuống nhìn cái bàn, lúc này trong long Bạch Minh đang rất kích động.
Lần này là do hắn chủ động đưa ra ý đi đào bảo, Lý Dương và Mao lão đều là người đi theo giúp vui mà thôi, thứ này mà có bán thì sẽ bán cho hắn. Từ tình huống trước mắt xem ra thứ này là một cái bàn thời Minh, nếu đem bán đấu giá thì nó có giá ít nhất cũng mấy trăm vạn.
-Đáng tiếc a
Mao lão đột nhiên lắc lắc đầu, Bạch Minh vội vàng nhìn về phía Mao lão, Lý Dương cũng ngồi xổm xuống nhìn, Mao lão chỉ về cái góc bàn, ở góc bàn có một chút mục nát, mặc dù đượctu bổ dơn giản, nhưng quả thật nó là một điều đáng tiếc với cái bàn này.
Ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, thứ này làm bằng gỗ nên việc bị mối mọt ăn một chút cũng là việc bình thường, có thể bảo tồn giống như mới thế này đã là việc không dễ rồi.