Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi rời khỏi nhà, Lý Dương thuận tay mang theo chiếc nghiên mực bị phá hỏng.
Loại nghiên mực cổ này chắc Mao lão hoặc Bạch Minh sẽ biết. Cho dù họ không biết thì cũng có thể tìm được chuyên gia biết về nó ở Phan Gia Viên. Thuận tiện hỏi một chút là nó có thể sửa lại được hay không?
Bên trong Phan Gia Viên, những người tham dự lôi đài đổ thạch ngày càng nhiều. Còn có những người ngồi chồm hổm để lựa chọn nguyên thạch.
Nhưng người giải thạch lại không nhiều. Tại hai cái máy giải thạch, hơn mười phút mới có một người khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc quần áo bình thường, tay ôm một khối đổ thạch nhỏ đến bên cái máy giải thạch thứ nhất.
- Đây là Phó hội trưởng Trương Lượng của hiệp hội đổ thạch Bắc Kinh. Xem ra thì người Vân Nam đã gây ra tiếng vang cho hoạt động của mình không nhỏ. Nghe nói hôm qua cũng có mấy thành viên của hiệp hội đổ thạch đến tham dự lôi đài. Xem ra thì nếu như không có sự hấp dẫn thì các cao thủ của hiệp hội đều không đến đây.
Ông chủ Ngưu nhỏ giọng giới thiệu với Bạch Minh và Mao lão. Cả hai người này đều gật đầu.
Nhưng khác với Minh Dương, Bắc Kinh không chỉ có hiệp hội ngọc thạch mà còn có hiệp hội đổ thạch chuyên nghiệp, do cá nhân thành lập nên. Chứ không giống như hiệp hội ngọc thạch trực thuộc Trung Bảo Hiệp.
Mặc dù thuộc về cá nhân nhưng các hội viên của hiệp hội đổ thạch Bắc Kinh đều là những người có năng lực trong đổ thạch. Sáu phó hội trưởng của hiệp hội đều là những cao thủ. Và đi cùng với Thường Thịnh là thầy Liêu cũng là một phó hội trưởng của hiệp hội đổ thạch.
Trương Lượng có thể lên làm phó hội trưởng thì hẳn là người rất có thực lực. Trên tay ông ta là khối nguyên thạch mới vừa chọn lựa xong. Mặt trên còn dính chút bụi.
Cũng may là lớp bụi cũng chưa bị trôi đi hết. Hơn nữa chung quanh còn có rải rác những đường gân, chắc chắn Phỉ thúy bên trong sẽ không tồi đâu. Giá cả có thể không cao nhưng cũng có thể đánh cuộc một phen.
Nhìn giá niêm yết của khối đổ thạch, ông chủ Ngưu lại lắc đầu. Một khối nguyên thạch bình thường như vậy giá tuyệt đối không thể vượt quá mười ngàn. Nhưng trong đây lại đề giá hai mươi ngàn. Bọn đổ thạch đến từ Vân Nam này thật là lòng dạ hiểm độc.
Trương Lượng bắt đầu giải thạch. Mọi người trong viện đều tập trung bên máy giải thạch để quan sát. Còn lại một số ít người vẫn tiếp tục tìm kiếm hàng trăm khối thạch có trong viện, nhìn xem có thể hay không tìm ra được một khối ngọc có giá trị, đánh thắng lôi đài và nhận hai phần thưởng.
Với tiền thưởng mà người Vân Nam định ra quả là có sức hấp dẫn không ít. Ngẫm lại cũng hiểu được, ai cũng muốn thắng một lần. Hơn nữa, chủ cuộc thi lại đưa ra thêm một phần thưởng nữa. Như vậy chẳng khác nào là thắng hai lần. Điều kiện hấp dẫn như vậy đều khiến cho tất cá mọi người phải động tâm. Giá niêm yết cao một chút cũng không thành vấn đề.
Sau khi mở máy giải thạch, Trương Lượng ước chừng đứng im năm phút đồng hồ để quan sát rồi mới trực tiếp xuống nhát cắt đầu tiên.
Khối nguyên thạch này chỉ lớn hơn chiếc bóng bàn nên việc cắt cũng không khó. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì một nhát có thể nhìn thấy kết quả.
Máy cắt rất nhanh chóng xuyên qua khối thạch. Trên mặt vị phó hội trưởng hiệp hội đổ thạch cũng rất nghiêm túc. Bên cạnh còn có người giúp ông ta đổ nước rửa sạch khối thạch. Chung quanh đều vang lên tiếng xì xầm bàn tán.
- Tăng rồi, tăng rồi!
Một vài người hưng phấn kêu lên. Đối với đám người Vân Nam, thì từ lúc mở cuộc thi đến nay thì đây là lần đầu tiên có người chỉ một nhát cắt đã có thể tăng giá. Rất nhiều người nhìn Trương Lượng bằng ánh mắt sùng kính. Không hổ danh là phó hội trưởng hiệp hội đổ thạch, vừa đến nơi là có thể tăng giá.
Bạch Minh vội vàng đến gần. Sau khi rửa sạch đã lộ ra màu xanh biếc của Phỉ Thúy. Chỉ cần bên trong có Phỉ thúy thì giá trị của nó khẳng định là đã vượt qua con số hai mươi ngàn. Khối nguyên thạch này tăng giá là điều đương nhiên.
Đến lúc đó, người của cuộc thi không chỉ muốn mua khối nguyên thạch của Trương Lượng mà còn tặng một phần tiền có giá trị tương đương với khối Phỉ Thúy giải được. Nếu Trương Lượng giải ra được Phỉ Thúy có giá trị năm chục ngàn thì bọn họ sẽ tặng năm chục ngàn. Nếu có giá trị một trăm ngàn thì bọn họ sẽ tặng một trăm ngàn.
Chính vì có giá trị như vậy mà có rất nhiều người tham dự cuộc thi.
- Giỏi, không hổ danh là phó hội trưởng hiệp hội đổ thạch. Quả là cao thủ! Phó hội trưởng Trương, nếu như giải ra được ngọc tăng giá thì phải làm cho cái đám người kiêu ngạo Vân Nam đó lắc mắt ra về.
Trong đám người đột nhiên có người hô to lên. Những người còn lại đều cất tiếng cười theo. Trương Lượng trên mặt cũng hiện nụ cười khoái trá. Ông ta đã xem qua hàng trăm khối nguyên thạch mới chọn được một khối này. Đúng là không làm cho ông ta thất vọng, nhát cắt đầu tiên đã tăng giá.
- Tiểu Lý mà đến đây thì mạnh hơn nhiều so với Trương Lượng.
Bạch Minh bĩu môi, nhìn đồng hồ. Lúc này thì đã hơn nửa tiếng từ lúc gọi cho Lý Dương. Hẳn là hắn đã đến nơi rồi.
- Đúng vậy, Lý tiên sinh là người đổ thạch lợi hại nhất mà tôi từng gặp.
Ông chủ Ngưu lập tức gật đầu. Ông ta nghĩ đến chuyện Lý Dương giải ra được Băng Chủng Chanh Hoàng Lục. Khối ngọc đó đều không có ai quan tâm để chọn giải thạch. Nhưng Lý Dương lại có thể giải ra được Phỉ Thúy cao cấp, lại tăng giá. Cũng bởi vì chuyện lần đó đã làm cho ông ta ngưỡng mộ hắn hơn nhiều.
Nhưng để cho Ông chủ Ngưu bội phục nhất vẫn chính là thái độ làm người của Lý Dương. Không có Lý Dương thì ông ta không thể tìm lại được mẹ của mình.
Rầm!
Nhát cắt thứ hai nhanh chóng hạ xuống. Có người vì sự tăng giá của Trương Lượng mà cảm thấy kích động, cũng cầm lấy một khối nguyên thạch đến bên cái máy giải thạch còn lại, làm cho trong viện càng trở nên náo nhiệt hơn.
Ngoài cửa chính đột nhiên xuất hiện một vài người. Bạch Minh và Ông chủ Ngưu vội vàng quay đầu nhìn lại. Bọn họ còn tưởng Lý Dương đã đến rồi cơ chứ.
- Là bọn họ?
Bạch Minh nhíu mày, còn ông chủ Ngưu thì tiến lại. Người đến không phải là Lý Dương nhưng cũng là người mà bọn họ biết. Thường Thịnh và Thường Phong, còn có thầy Liêu đến nữa. Liêu Sư Phó nhìn thấy Trương Lượng đang giải thạch thì lập tức đi vào bên trong.
Bạch Minh lắc đầu. Mới vừa quay đầu thì vội quay ngược trở lại, đột nhiên nhìn thấy Lý Dương đang do dự đứng ở ngoài cửa. Mao lão đã nói địa chỉ cụ thể cho Lý Dương nhưng đáng tiếc Lý Dương cũng không quen thuộc lắm với Phan Gia Viên nên đứng ở bên ngoài do dự không biết có nên gọi điện thoại không.
- Lý lão đệ!
Bạch Minh lập tức hét to lên một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài. Quá trình giải thạch của Trương Lượng ông cũng không có hứng thú xem. Dù sao thì có xem cũng không hiểu.
Mao lão cũng vội vàng theo gót Bạch Minh đi ra ngoài. Đang nói chuyện với Ông chủ Ngưu, hai anh em Thường Thịnh, Thường Phong cũng vội vàng quay đầu lại, bắt gặp Lý Dương đang đứng ở cửa thì mắt sáng lên, ngay cả tiếp đón cũng không kịp liền vội vàng chạy lại.
- Lý lão đệ, cuối cùng thì cậu cũng đã đến. Mau đến đây dạy cho đám người Vân Nam này một bài học, để họ đừng xem thường người Bắc Kinh chúng ta.
Bạch Minh kéo tay Lý Dương vào bên trong vừa đi vừa nói. Lý Dương cảm thấy có chút nghi hoặc. Trong điện thoại, Mao lão cũng không đề cập đến cuộc thi đổ thạch đang diễn ra ở đây mà chỉ nói với hắn là bên này có việc.
- Từ từ, Bạch Minh. Lý Dương không phải là người Bắc Kinh.
Mao lão đột nhiên nhíu mày. Mao lão cũng không phải là người Bắc Kinh mà là người Thượng Hải. Còn Bạch Minh và Ông chủ Ngưu mới là người Bắc Kinh.
Bạch Minh sửng sốt một chút, gãi gãi đầu:
- Không sao, cho dù Lý lão đệ có là người nơi nào thì ta cũng không thể để cho đám người Vân Nam kia kiêu ngạo ở đây được. Mặc kệ nói như thế nào, thì phương bắc chính là địa bàn Ngọc Thánh của chúng ta.
Mao lão lắc đầu không nói tiếp. Nếu nói tiếp thì không biết Bạch Minh lại xả ra cái gì nữa. Hiện tại tên này đã muốn đem toàn bộ phương bắc vào trong này rồi.
- Thầy Bạch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Các người có thể nói cho tôi biết không?
Lý Dương nhún vai. Hắn bị Bạch Minh kéo vào trong viện, thấy bên trong cảnh tượng rất náo nhiệt. Có người còn đang giải thạch. Đáng tiếc là hắn không biết chuyện gì xảy ra cả.
- Lý tiên sinh, chuyện là như vầy…
Thường Thịnh bước lại gần, đem toàn bộ sự việc ở đây tường thuật lại cho Lý Dương. Thường Thịnh tuy nói không nhiều nhưng cũng đủ làm cho Lý Dương hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bạch Minh và Ông chủ Ngưu kinh ngạc nhìn Thường Thịnh. Thái độ của Thường Thịnh đối với Lý Dương hoàn toàn khác với hôm trước. Hôm đó, tuy cũng lịch sự đối với Lý Dương nhưng lại không cung kính như là hôm nay. Còn có Thường Phong nữa, trong mắt chẳng những phục tùng mà còn có sự sợ hãi nữa.
- Đổ thạch lôi đài!
Nghe Thường Thịnh nói xong, Lý Dương trên mặt hiện lên nụ cười tinh quái. Lúc này hắn mới nhớ đến cuộc đối kháng giữa hắn và Thiệu Ngọc Cường ở Nam Dương, tuy không phải nói là lôi đài nhưng tính chất cũng giống như nhau.
Cũng chỉ có cao thủ chân chính như Thiệu Ngọc Cường mới có thể khiến cho Lý Dương hứng thú. Còn cuộc thi bình thường thì Lý Dương cảm thấy không hứng thú lắm.
A!
Trong đám người đột nhiên truyền đến tiếng hô kinh ngạc. Bạch Minh và Ông chủ Ngưu liền vội vàng đi tới. Vẻ mặt Trương Lượng ngây ra khi nhìn khối thạch vừa mới giải xong.
Rất nhanh, những người chung quanh đều nhỏ giọng thở dài, lắc đầu. Ai cũng không nghĩ rằng đã hai lần cắt ra được tăng giá nhưng đến lần thứ ba thì lại chẳng có gì. Khối Phỉ Thúy loại thanh chủng của Trương Lương bây giờ biến thành tán ngọc. Nói như vậy thì khả năng giải ra Phỉ Thúy là rất ít. Nếu có thì cũng không có khả năng vượt qua giá hai chục ngàn đã niêm yết. Như vậy thì coi như khối thạch này chẳng có giá trị gì nữa.
- Đáng tiếc, rất đáng tiếc!
Thầy Liêu lắc đầu muốn đi ra. Nhưng còn chưa ra đến nơi thì đã thấy bên cạnh Thường Thịnh là Lý Dương. Thầy Liêu cảm thấy sửng sốt liền nở nụ cười bước nhanh đến.
- Lý tiên sinh, ngài cũng đến đây à?
Với Lý Dương, thầy Liêu cũng thể hiện thái độ cung kính nhưng lại xuất phát từ nội tâm. Thường Thịnh không nói thân phận của Lý Dương cho thầy Liêu biết. Điều này hoàn toàn là vì năng lực của Lý Dương mà thôi.
Lần trước Lý Dương chỉ đơn giản đưa ra lời nhận xét một chút về đổ thạch nhưng cũng đã hoàn toàn thuyết phục được Liêu Sư Phó.
Thầy Liêu cũng là phó hội trưởng của hiệp hội đổ thạch Bắc Kinh. Khi nhìn thấy Trương Lương giải ra khối thạch không có giá trị, ông cũng muốn ra khiêu chiến lôi đài một chút. Nhưng hiện tại nhìn thấy Lý Dương thì ý tưởng này không còn. Có Lý Dương ở đây thì ông tin chắc rằng mình sẽ không có phần thắng.
Chính thầy Liêu cũng không biết vì sao mình lại tin tưởng Lý Dương như vậy. Chỉ tiếp xúc với Lý Dương vài lần nhưng ông ta lại cực kỳ tin tưởng y. Mao lão cũng vậy. Nếu không thì Mao lão sẽ không gọi điện thoại cho hắn đến đây tham gia lôi đài.
Lý Dương mỉm cười gật đầu, ánh mắt lại hướng vào bên trong.
Các khối nguyên thạch đều được bày trong sân. Nhìn thoáng qua, Lý Dương cảm thấy những khối thạch này đều rất bình thường.
Khối thạch bình thường nhưng lại niêm yết giá quá cao, chỉ sợ là dùng đến phương thức mới mẻ này để bán đổ thạch. Không thể không nói bọn thương nhân buôn bán thạch này đã rất khôn khéo khi sử dụng phương pháp hấp dẫn như vậy, làm cho những khối thạch bình thường rất khó bán lại bán được giá cao bên ngoài.
Cho dù thật sự có người tăng giá nhưng bọn họ cũng không lỗ vì bản thân đã kiếm được quá nhiều. Trừ phi là giải ra được Phỉ Thúy cao cấp.
- Không có gì!
Bên chiếc bàn giải thạch bên cạnh, mọi người cũng lắc đầu tản ra. Người vừa muốn thử thời vận liền cười khổ đặt khối đá vụn lên trên bàn. Lần này y đã giải ra được khối thạch chẳng có gì cả, phỏng chừng cái cục đá này có quăng ra ngoài cũng không ai thèm nhặt.
- Lý lão đệ, có muốn xem qua trước không?
Hai cái bàn giải thạch đã trống không, Bạch Minh lập tức lôi Lý Dương đi. Hai anh em Thường Thịnh cũng đều nhìn Lý Dương chờ đợi, giống như đã khẳng định, chỉ cần Lý Dương ra tay thì sẽ thắng.
- Được rồi!
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi đến bên những khối đổ thạch gần nhất. Bạch Minh, Mao lão, Ông chủ Ngưu, anh em Thường Thịnh và Liêu Sư Phó đều vội vàng đi theo. Trong viện có rất nhiều người không biết Lý Dương nhưng lại biết rõ Liêu Sư Phó. Có một vài người vội tiến lên chào hỏi.
Lúc này thầy Liêu lại có chút không quan tâm. Toàn bộ sự chú ý của ông ta đều tập trung trên người Lý Dương. Ông ta muốn nhìn xem Lý Dương chọn đổ thạch như thế nào, xem có thể học hỏi được một chút kinh nghiệm nào hay không.
Bạch Minh và Mao lão cũng tò mò nhìn Lý Dương. Hiểu biết của Lý Dương về ngọc thì bọn họ đã nghe qua nhiều lần nhưng nhìn thấy Lý Dương đổ thạch thì đây là lần đầu tiên.
Những khối nguyên thạch trước mắt quả thật không được tốt lắm. Lý Dương dùng ánh mắt quan sát một vài khối nhưng lại lắc đầu. Có mấy khối căn bản không cần dùng đến năng lực đặc biệt hắn cũng có thể biết được. Chẳng trách gì mọi người đều thua.
Lý Dương cũng nhìn thấy vài khối nguyên thạch mà cho không cũng không ai thèm lấy. Vậy mà bọn họ lại mang đến đây tiêu thụ.
Không thể không nói phương pháp này của bọn họ khôn khéo vô cùng, mới có thể bán ra được những khối thạch không có giá trị. Nhưng như vậy lại đắc tội với những cao thủ đổ thạch của Bắc Kinh, khó trách hội trưởng, hội phó của hiệp hội đổ thạch Bắc Kinh đều tự mình ra mặt, chỉ sợ là cũng muốn giáo huấn cho thương nhân Vân Nam này một bài học.
Nhưng sau khi quan sát mười khối, Lý Dương không có hứng thú tìm tiếp. Muốn phát huy được năng lực đặc biệt thì phải phát huy trên diện rộng là tốt nhất. Trong nháy mắt, một nửa sân đã bị năng lực đặc biệt của Lý Dương bao trùm.
Ngay sau đó, trên mặt Lý Dương lại hiện lên nụ cười quái lạ.