Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thầy Thái cẩn thận nhìn một hồi rồi yên lặng gật đầu, nói:
-Cũng may là hai khối này không có tổn hại, hiện tại xem ra vẫn có thể sửa chúng lại, việc này cũng xem như là may mắn trong bất hạnh rồi
-Muốn sửa chữa không nhìn thấy dấu vết chỉ sợ phải nhờ Tần lão mới có thể
Chu lão cũng gật đầu.
Quản Lý Thôi lúc này đã thu hồi ý tưởng torng đầu lại, hắn nhỏ giọng hỏi:
-Chu lão, ngài nói Tần lão có phải là Tần lão ở Trùng Khánh hay không?
-Đúng vậy, đúng là ông ta
Chu lão gật gật đầu, quản Lý Thôi không nói chuyện nữa mà chỉ hâm mộ nhìn cái nghiên mực. Lúc này hắn mới cảm nhận được vận may của Lý Dương.
Có điều quản lý Thôi cũng không đưa ra yêu cầu thu mua cái nghiên mực này, chuyện về cái khạp thời Vạn Lịch, cái chén Trường Sinh Bát với giá trên trời hắn đã nghe qua cho nên việc làm không có tác dụng đó hắn sẽ không làm. Cái nghiên mực không trọn vẹn này không thể so với cái khạp thời Vạn Lịch được nhưng nó cũng là một bảo bối, người thật sự yêu thích đồ cổ sẽ không bao giờ chuyển nhượng.
Lý Dương cũng không xa lạ với Tần lão, vị tiền bối này mấy tháng trước còn dùng một nghìn đồng để mua một cái Nguyên Thanh Hoa. Cái Nguyên Thanh Hoa này ở hôi giao lưu cũng là môt điểm sáng, nếu không phải Trường Sinh Bát của Lý Dương xuất hiện thì nó chính là thứ mà mọi người chú ý nhiều nhất.
-Chu lão, kkhông bằng ngài tự mình gọi điện thoại cho Tần lão đi, đồ tốt như vậy mà không sửa chữa quả thật là đáng tiếc
Mao lão cúi đầu nhỏ giọng nói một câu, Chu lão thì cười lắc lắc đầu:
-Việc này không thành vấn đề, điện thoại thì nhất định phải gọi. Kỳ thật không cần tôi nói, Tần lão cũng là người ham mê nghiên mực cổ, hi nhìn thấy nghiên mực này không cần ai nhắc nhở ông cụng sẽ tự mình đưa ra yêu cầu được sửa chữa nó, Lý Dương chỉ cần mang nó tới là được rồi
-Như vậy là tốt nhất
Mao lão mỉm cười gật gật đầu, Lý Dương sững sốt một chút rồi quay đầu lại cảm kích nhìn Mao lão.
Trong giới đồ cổ, đặt biệt là trong những chuyên gia, có người quan hệ tốt, cũng có người quan hệ bình thường, Mao lão, Bạch Minh và thầy Thái thường xuyên cùng nhau làm tiếc mục cho nên quan hệ tốt là tất nhiên. Mà Chu lão, Liễu lão còn có Tần từ sớm đã nhận thức nhau, quan hệ của ba người tất nhiên là tốt hơn Bạch Minh một chút.
Vòng luẩn quẩn của đồ cổ rất nhỏ, đặc điểm của người khác mình có thể hiểu được một mức nhất định, tựa như Lý Dương, khi nhắc tới Lý Dương mọi người ngay lập tức nghĩ tới ngọc, cổ ngọc hoặc là Phỉ Thúy, những thứ này Lý Dương đều rất tinh thông.
Đồng dạng, Mao lão khẳng định biết chuyện Tần lão thích cổ nghiên mực, nhưng mà Lý Dương chủ động tới không bằng có người quen giới thiệu tới, dụng ý của Mao lão chính là giới thiệu Lý Dương, Lý Dương lại không ngu ngốc, hắn rất nhanh nghĩ tới điểm này nên mới cảm kích nhìn Mao lão.
Sauk hi kiểm tra nghiên mực xong, thời gian cũng tới giữa trưa, biết được lai lịch của nghiên mực cũng biết được cách sửa chữa nó nên tâm trạng của Lý Dương rất tốt nên hắn chủ động mời khách.
Bạch Minh và Mao lão đều không có khách khí, bọn họ cũng biết hôm nay Lý Dương vừa bán ra số Phỉ Thúy trị giá 3000 vạn, một bửa ăn đối với Lý Dương chỉ là phù du thôi nên hai người cũng không khách khí nữa.
Huống chi, trên tay Lý Dương lại vừa có thêm một món quốc bảo nữa, việc nào làm cho mọi người càng thêm ghen tị nên ào ào đòi hắn phải mời khách.
Bửa cơm trưa rất phong phú, nhưng giá cũng không đắt, những chuyên gia này cũng không phải là người xa xỉ, la hét thì to nhưng khi ăn thì không có bao nhiêu cả.
Khi tính tiền không phải là Lý Dương trả, mà là Thôi quản lý của Tụ Nhã Trai giành trả, đồng thời hắn cũng mời Lý Dương giúp bọn hắn xem xét một ít cổ ngọc, Lý Dương suy nghĩ một chút rồi cũng đáp ứng.
Đã rất lâu Lý Dương chưa có xem xét cổ ngọc rồi, xem nhiều cổ ngọc thì năng lực của hắn sẽ tăng lên không ít, hắn dại gì mà không đi.
Buổi tối Thôi quản lý tiếp tục mời mấy vị chuyên gia ăn cơm nhưng mọi người đều từ chối, thầy Thái còn có việc nên phải trở về, Chu lão thì có người đang chở ông ở nhà, Mao lão và Bạch Minh cũng có việc, Lý Dương lại muốn sớm một chút đem kết quả ngày hôm nay nói cho Hà lão nên cũng muốn về sớm.
... . . .
Vân Nam xa xôi, trong một căn phòng của căn biệt thự mang phong cách châu Âu có một già một trẻ đang ngồi đánh cờ vây.
Người tuổi trẻ hơn hai mươi tuồi, hiện tại hắn đang cau mày suy nghĩ chuyện gì đó.
Người lớn tuổi thì đầu đã đầy tóc bạc, chòm râu dài bảy tám li, lúc này ông đang ngồi vuốt cằm nhìn người trẻ tuổi.
-Thầy, con thua rồi
Khoảng 2 phút sau, người trẻ tuổi khẻ thở dài rồi đặt con cở trở lại chén.
-Lòng của con khôn có ở đây nên thua là chuyện bình thường.
Ông lão lắc đầu nói, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, ông vẫn như cũ nhìn người trẻ tuổi.
-Thầy, con biết, nhưng không biết vì cái gì mà thời gian gần đây con không thể bình tĩnh được .
Người trẻ tuổi cười khổ lắc lắc đầu, ánh mắt còn nhìn ra bên ngoài, hắn đang nghĩ tới một người, một người trẻ tuổi hơn hắn lại làm cho hắn bội phục.
-Lòng không tĩnh, Ngọc Cường, tuy rằng con đã chạm tới cảnh giới cao nhất, nhưng con muốn bước vào cảnh giới này thì phải làm cho lòng mình bình tĩnh lại, chỉ có như vậy, con mới có thể chân chính trở thành Phỉ Thúy vương
Ông lão vuốt vuốt chòm râu, người trẻ tuổi thì cười chua sót.
Người trẻ tuổi này chính là Thiệu Ngọc Cường, từ sau khi đại hội ở Bình Châu kết thúc hắn đã tới ngay nơi này, lúc giải thạch cuối cùng khi đó hắn đã cảm thấy mình chạm tới cảnh giới kia, cho nên lập tức trở về lãnh giáo.
Dựa theo sự hiểu biết của Phỉ Thúy Vương, Thiệu Ngọc Cường ủa thật là đã chạm tới ranh giới, nhưng chỉ chạm đến chú chưa thật sự đạt tới cảnh giới này. Có điều nếu Thiệu Ngọc Cường có thể tỉnh tâm vài năm, sau đó tiếp tục nghiên cứu thì tiến vào cảnh giới này chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Đáng tiếc chính là trong lòng Thiệu Ngọc Cường còn có một nút thắt, một cái khúc mắc, đó chính là Lý Dương.
Mỗi lần muốn tỉnh tâm thì cái tên Lý Dương lại hiện ra trong đầu hắn, từ đó về sau Thiệu Ngọc Cường đã hiểu được muốn thật sự bước vào cảnh giới này chỉ sợ là phải đánh bại Lý Dương một lần, cũng chỉ có đánh bại Lý Dương hắn mơi thật sự có thể trở thành Phỉ Thúy Vương.
Nếu là ngay cả thắng một lần cũng không được thì cả đời này hắn đừng mong bước vào cảnh giới cao nhất, lại càng thẹn với cái thanh danh Phỉ Thúy Vương mà hắn đang có.
Kỳ thật, Thiệu Ngọc Cường cũng biết hiện tại mọi người đều đồn đãi hắn là Phỉ Thúy Vương, mà Lý Dương là ngọc Thánh. Hắn thấy Lý Dương là Ngọc Thánh là rất phù hợp, nhưng hắn lại cảm thấy mình chưa đủ trình độ để nhận cái chức Vương này, điểm ấy, Thiệu Ngọc Cường biết rõ hơn so với bất cứ người nào.
Chỉ tiếc là người khác gọi bây hắn cũng không làm gì được.
-Thầy, con muốn đi Ruili , đi tham gia cá cược Ruili
Thiệu Ngọc Cường đột nhiên quay đầu lại nhìn ông lão rồi nhỏ giọng nói, hôm nay hắn có được một tin tức làm cho hắn sôi tráo hẳn lên.
Hôm nay, Lý Dương không ngờ giải ra hai khối Hải Dương Lam, trong đó còn có một khối Băng Chủng, điều quá đáng hơn là hai khối Phỉ Thúy này giải ra từ hai khối nguyên thạch nằm torng đống nguyên thạh rác rưởi, khi tin tức này lọt vào tay Thiệu Ngọc Cường hắn liền biết Lý Dương đã mạnh hơn.
-Không phải con không muốn tham gia cá cược ở Ruili sao? Vì cái gì hiện tại lại muốn đi?
Ông lão vẫn mĩm cười nhìn Thiệu Ngọc Cường nói, từ vẻ mặt của ông rất khó có thể nhìn ra ông là Phỉ Thúy Vương tiếng tăm lừng lẫy mấy chục năm trước.
Hai mắt Thiệu Ngọc Cường lóe sáng, hắn từ từ nói: "Cn có cảm giác hắn nhất định sẽ tham gia cá cược Ruili, nếu hắn đi con cung sẽ đi. Con biết hắn mạnh hơn con, nhưng chỉ cần thắng hắn một lần là được, nếu không tâm ma trong lòng con sẽ không bao giờ có thể xóa bỏ"
Nụ cười trên mặt ông lão biến mất, ông thở dài nói:
-Ta không phải đối con đi, nhưng sao con có thể xác định được hắn sẽ tới Ruili?
-Là trực giác của con nói cho con biết, hắn giống con, hai người đều có tình yêu mãnh liệt với Phỉ Thúy, tuy tính chất của đại hội ở Ruili có chút biến chất, nhưng nó vẫn là hoạt động đổ thạch. Chỉ cần là hoạt động đổ thạch thì hắn nhất định sẽ tham gia, sau này hắn có tham gia hay không con không biết nhưng lần này hắn nhất định sẽ tham gia
Thiệu Ngọc Cường ngồi thẳng người kiên định nói, ông lão yên lặng gật đầu, torng mắt ông hiện ra một tia tán thưởng.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày thứ năm kể từ khi biết xuất xứ của cái nghiên mực, Lý Dương rốt cục cũng rời khỏi Bắc Kinh trở về Minh Dương.
Tần viện trưởng đã rời khỏi Minh Dương, hắn không ngờ lại ở Minh Dương mười ngày, nghĩ tới điểm này Lý Dương nhịn không được có chút lạnh người, vị Tần viên trưởng này cũng là một người kiên nhẫn có sức chịu đựng, thực đáng tiếc chính là những thứ này hắn rất yêu thích nên không thể chuyển nhượng cho ai được.
Chờ sau khi Lý Dương trăm tuổi, con cháu hắn không có ai ưa thích đồ cổ, Lý Dương có lẽ hội sẽ quyên chúng ra, nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, lúc này mấy thứ này phát huy giá trị trên tay hắn không kém gì ở Cố Cung cả.
-Ông, cháu đã trở về
Trở lại tiểu khu, Lý Dương còn chưa về nhà đã trực tiếp đi tới biệt thự của Hà lão, ngoại trừ mang về cái khạp thời Vạn Lịch và Trình Sinh Bát hắn còn mang về 3 món bảo bối, Lý Dương lại mang về đến đây tam kiện bảo bối, hơn nữa mỗi món đều là vô giá, ngay cả Lý Dương hắn cũng không nhịn được có chút đắc ý.
Hiện tại hắn giống như là một đứa trẻ lấy được thành tích muốn về nhà khoe với gia đình để gia đình khen ngợi hắn vậy.
-Trở lại là tốt rồi, thế nào, lần đi Bắc Kinh này thu hoạch rất lớn phải không
Hà lão cười to một tiếng, ông vừa nói như vậy, Lý Dương liền cười đắc ý.
-Đương nhiên, lần này cháu có thu hoạch rất lớn, Hà lão, ngài xem nhựng món bảo bối cháu tìm được nè
Nói tới đây, Lý Dương cũng có chút cảm thán trong lòng, lần này quả thật là thu hoạch không nhỏ, ngoại trừ mấy ón bảo bối này ra hắn còn có được rất nhiều kiến thức. Hiện tại Lý Dương ra ngoài cho dù không sử dụng năng lực đặc thu cũng không có ai nhìn ra hắn là người mới tiếp xúc với giới đồ cổ không tới một năm cả