Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” của Diêm Lập Bản, “Điền Hoàng Thư Trấn” cùng với cái nghiên mực Thần Long Thần Hổ không trọn vẹn. Tất cả đều lọt vào trong tay của Lý Dương.
Khi bảo bối được lấy ra, Hà lão liền bị thu hút ngay. Hà lão lập tức bước nhanh đến, đầu tiên cầm lấy “Điền Hoàng Thư Trấn” cẩn thận xem xét.
- Không tồi, toàn là những thứ tốt. Tiểu tử cháu đúng là quá may mắn. Ông không có gì để nói.
Hà lão vừa nhìn vừa lắc đầu. Với vận may của Lý Dương ông cũng không nói gì. Khi Lý Dương đi ra ngoài thì nhất định sẽ đcháu về một thứ tốt nào đó. Nhưng nếu ngày nào đó hắn đi ra ngoài mà không mang cái gì trở lại thì lúc đó phỏng chừng Hà lão mới cảm thấy ngạc nhiên.
- Quả đúng là quyển sách này. Cháu và nó đúng là có duyên với nhau.
Một lát sau, Hà lão mới khe khẽ thở dài. Lý Dương mỉm cười không nói gì. Hắn đột nhiên nhớ đến cái lọ thuốc hít. Đây là vật cổ đầu tiên mà hắn phát hiện ra, và cũng là vật khiến cho hắn được quen biết Hà lão. Vật phẩm này có ý nghĩa rất lớn.
Nhìn một hồi thì Hà lão mới buông quyển sách xuống, cầm lấy nghiên mực Thần Long Thần Hổ.
- Ông à, cái này phải cần có nước thì mới nhìn ra được. Chúng ta đến phòng sách đi.
- Được, đến phòng sách đi nhìn xem là cái nghiên mực Thần Long Thần Hổ rốt cuộc có bao nhiêu thần kỳ như lời đồn đại.
Hà lão gật đầu. Tất cả mọi thứ rất nhanh được Lý Dương và Lưu Cương mang đi.
Trong phòng sách của Hà lão cũng có mực. Bình thường khi cảm thấy nhàm chán, ông cụ sẽ tự mình cho ra những bản vẻ đẹp. Tuy không phải là thư pháp chân chính nhưng cũng là một dạng như vậy, chứ không giống như Lý Dương khi dùng bút lông để viết thì chẳng khác nào như mèo quào, gà bới.
Đổ nước vào, Lý Dương nhẹ nhàng lắc đều. Rất nhanh, một con hổ và con rồng cử động lên. Hôm nay trời ở Minh Dương đầy mây, hình điêu khắc con rồng và con hổ còn có một màn sương mù bay lên, giống như cưỡi mây lướt gió vậy.
- Tốt, tốt!
Ước chừng hơn mười phút, Hà lão mới hét to lên hai tiếng. Những thứ tốt Lý Dương có ngày càng nhiều. Những thứ trân châu quý giá đó so với những gì mà ông sưu tầm còn quý hơn nhiều. Tâm tình của Hà lão không tránh khỏi có một chút đố kỵ.
- Ông, cái nghiên mực cổ này đáng tiếc là đã bị hư mất. Trước khi cháu tham gia cá cược Ruili cháu sẽ mang nó qua Trùng Khánh giao cho Tần lão, nhờ ông ấy phục hồi lại giúp.
Lý Dương ngừng lắc, Hà lão gật gật đầu:
- Cũng tốt, Tần lão là người chuyên phục hồi, sửa chữa các nghiên mực bị hư. Giao cho ông ấy thì tuyệt đối không thành vấn đề. Việc cháu đi Ruili ông không có ý kiến phản đối. Nhưng qua bên kia nhất định phải chú ý đến sự an toàn. Ruili giáp giới với Myanmar và tính chất của cá cược Ruili ông cũng đã nghe nói qua. Nhớ kỹ một chút, an toàn là trên hết.
- Ông cứ yên tâm. Cháu sẽ luôn chú ý đến sự an toàn của mình.
Lý Dương cười to, rồi đcháu bức “Vĩnh Huy Triều Thần Đồ” cho Hà lão xem qua.
Trong lòng Lý Dương xuất hiện một sự cảm động. Hà lão đã hoàn toàn xem hắn như người trong nhà. Nếu không phải coi là người thân thì sẽ không bao giờ dặn dò này nọ. Nghe qua thì thấy qua loa nhưng thật ra là rất quan tâm.
Qua một hồi lâu, Hà lão mới thở dài thật mạnh. Những món bảo bối của Lý Dương vượt quá sự chờ mong của ông. Nhìn thấy Lý Dương sưu tầm vật ngày càng nhiều, ngày càng tốt thì trong lòng Hà lão có một cảm giác là Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Loại cảm giác này không hề khó chịu mà thật sự rất vui mừng.
- Tốt lắm nhưng thật đáng tiếc là cháu xem qua cũng không hiểu lắm. Ông xem cháu có nên tiếp xúc với loại tranh thư pháp này hay không?
Lý Dương một mình đến bên cạnh giá sách, vừa chọn sách vừa nói chuyện với Hà lão. Ánh mắt Hà lão ánh lên sự kinh ngạc rồi lại xuất hiện sự trầm tư.
Hà lão suy nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu:
- Tạm thời cứ từ từ. Cháu tiến bộ rất nhanh nhưng vẫn còn nhiều lĩnh vực chưa thông thạo. Việc nghiên cứu tranh thư pháp phải cần một thời gian dài. Nhưng bây giờ chưa phải là lúc để học nó.
- Được rồi, vậy thì cháu chờ!
Lý Dương bất đắc dĩ buông tay. Ở đây thì không còn ai hơn hắn nữa nhưng những lời này lại không thể nói ra. Hà lão đã nói cứ từ từ thì hắn sẽ tiếp tục học thêm về đồ sứ và cổ ngọc. Trước mắt thì những tri thức của Lý Dương đã nhiều nhưng để đạt đến sự chuyên nghiệp thì vẫn còn chưa được.
Sau khi trở lại Minh Dương, Lý Dương cảm thấy rất thoải mái. Sau lễ khai giảng ở trường, Lý Dương nhận được tin cha mẹ hắn sẽ đến Minh Dương. Lý Dương suy nghĩ hiện tại ba hắn là Lý Quân Sơn đang học lái xe. Chi bằng hắn mua một cái xe cho ba hắn. Có xe rồi thì khi ba mẹ muốn đến Minh Dương sẽ càng tiện hơn.
Với cha mẹ, Lý Dương cảm thấy rất áy náy. Sự nghiệp của hắn đã thành công nhưng hắn lại ít khi về nhà. Còn không bằng lúc hắn đi làm công nữa. Lúc đó cứ mỗi tháng ít nhất hắn về nhà hai lần, không làm cho cha mẹ lo lắng nhiều như bây giờ.
Sau khi nghĩ đến cha mẹ, Lý Dương lại nghĩ đến khối thủy tinh loại huyết mỹ nhân trên tay hắn. Đây là khối Phỉ Thúy cao cấp mà hắn đã giải ra được, vẫn chưa làm thành vật trang sức. An Văn Quân đã vài lần gọi điện thoại muốn mua lại món đồ này. Xem ra thì công ty An Thị vẫn chưa hết hy vọng có được khối Phỉ Thúy cực phẩm như thế này.
Sau khi cha mẹ đến đây, Lý Dương quyết định thừa dịp này đem khối Phỉ Thúy ra ngoài gia công. Đáng tiếc là Trần Vô Cực đã không còn làm nữa. Nếu không thì khối Phỉ Thúy này giao cho ông ấy khẳng định ông ta sẽ làm ra vật mà Lý Dương cảm thấy hài lòng.
Cuối cùng thì khối Phỉ Thúy này vẫn là giao cho Hà lão. Hà lão sẽ tìm một người có tay nghề giỏi để gia công.
Lý Dương do dự một chút rồi quyết định chỉ làm ra bốn cái vòng, còn lại thì làm thành dây chuyền. Như vậy thì cam đoan mỗi người trong nhà đều có một món. Không làm vòng tay thì có chút lãng phí nhưng làm dây chuyền thì nó có ý nghĩa hơn. Ít nhất thì người trong nhà đều có thể được lợi.
Thời gian chậm rãi qua đi. Lý Quân Sơn vì chuyện trường học mà trở về. Còn mẹ hắn thì vẫn lưu lại Minh Dương. Căn biệt thự của Lý Dương ở Minh Dương so với nhà của ba mẹ hắn thì tiện nghi hơn.
Lúc này đây, Lý Dương đưa cho Lý Quân Sơn một trăm vạn để ông về sửa sang lại nhà cửa. Thật sự thì việc đưa tiền cho Lý Quân Sơn là chủ ý của Hà lão. Hà lão đã nói với ông ấy rằng Lý Dương bây giờ không thiếu tiền. Nếu muốn hắn tỏ lòng hiếu thảo thì hắn sẽ không cự tuyệt đâu. Đứa con mình vất vả cả đời. Nay chúng đưa tiền cho mình để mình hưởng phúc thì là điều tất nhiên.
Hà lão đã nói như vậy thì Lý Quân Sơn cũng chẳng phản đối gì. Chỉ có điều trong lòng âm thầm cảm thán. Hai đứa con trai đã lớn, đã đến lúc phải hưởng phúc rồi.
Trong nháy mắt, đã đến tháng chín. Thời tiết tuy vẫn còn nóng bức nhưng đã không còn cái nóng khô hạn như tháng bảy, tháng tám nữa.
Ngày 23 tháng 9, Lý Dương và Lưu Cương đến sân bay Minh Dương.
Hắn đáp máy bay đi Trùng Khánh. Phản ứng của Tần lão so với những gì Hà lão nói còn mạnh hơn nhiều. Từ lúc ông ấy biết được trong tay Lý Dương có nghiên mực Thần Long Thần Hổ đã thất truyền thì thiếu chút nữa đã chạy đến tìm Lý Dương. Nhưng Lý Dương đã nói với ông ấy cứ ở nhà chờ, hắn sẽ đến Trùng Khánh ngay.
Nhưng cứ cách vài ngày là Tần lão lại gọi điện thoại thúc giục hắn mau chóng đến Trùng Khánh. Vốn đang định hoãn lại hai ngày nhưng cuối cùng Lý Dương đành phải lên đường đi Trùng Khánh.
Trùng Khánh là một trong bốn thành phố trực thuộc trung ương của Trung Quốc. Đây là nơi có nhiều núi, nhiều sông tạo nên một thành phố trên núi.
Cũng bởi vì như thế mà Trùng Khánh còn là một trong những thành phố núi được nhiều người khen ngợi nhất.
Đây là lần đầu tiên Lý Dương đến Trùng Khánh nhưng hắn đã rất có ấn tượng với Trùng Khánh từ lâu, nhất là khi xem qua một bộ phim có một màn mà Lý Dương còn nhớ mãi.
Hiện tại thì Lý Dương không nhớ rõ tên nhân vật, chỉ biết rằng khi hai người dừng xe nói chuyện phiếm nhưng xe của nhân vật đó lại trượt xuống, khiến tông vào một chiếc xe đang đi trên đường, lại còn bị chủ của chiếc xe đó đòi tiền nữa.
Mỗi lần nghĩ đến điều này, Lý Dương cảm giác rất tức cười. Chuyện xưa có thật hay không thì hắn không biết nhưng những hình ảnh trên phim đã cho hắn những hiểu biết nhất định về thành phố xây dựng trên núi này. Sẽ có không ít chuyện tình cờ như vậy xảy ra.
Tại sân bay Trùng Khánh, một già một trẻ đang lo lắng đứng đợi.
Ông cụ dĩ nhiên là Tần lão. Ông biết hôm nay Lý Dương sẽ đến nên rốt cuộc chờ không được, liền sai cô cháu gái lái xe chở ông đến sân bay. Hai người chờ cũng được nửa tiếng rồi.
- Ông à, ông cũng thật là. Ở nhà chờ không tốt sao, sao lại còn muốn đích thân chạy đến đây?
Cô gái bên cạnh Tần lão khoảng 22,23 tuổi. Lúc này cô gái dường như muốn tập trung hết tất cả sự oán giận của mình lên người chưa đến là Lý Dương. Vốn hôm nay cô có chương trình ca nhạc mà cô yêu thích. Nhưng lại bị tên Lý Dương này phá hỏng mất. Lý Dương cũng thật là, sớm không đến, muộn không đến, lại đến vào ngày hôm nay.
- Đừng nóng, đừng nóng, cháu không hiểu gì cả.
Tần lão lo lắng nhìn ra cửa đón, lắc lắc đầu. Đối với những thế hệ trước, đối với việc sưu tầm đồ cổ có một loại tình cảm đặc biệt. Mà tình cảm này Lý Dương đang mang đến.
- Con không hiểu. Sức khỏe của ông vốn không được tốt mà...
- Đến rồi!
Cô gái còn chưa dứt lời thì Tần lão đã bước về phía trước. Lý Dương và Lưu Cương đang bước ra khỏi cửa đón. Mới vừa ra thì đã nhìn thấy một ông cụ đầu bạc đang bước về phía bọn họ.
- Tần lão, sao ngài lại tự mình đến đây?
Lý Dương hốt hoảng bước lên phía trước. Hai người đã gặp qua nhau ở đại hội trao đổi nên cũng không xa lạ lắm.
- Vừa lúc ở nhà không có việc gì nên đến đây đón mọi người. Chúng ta lên xe về trước đi rồi nói chuyện sau.
Tần lão cao hứng nói. Nhìn thấy Lý Dương thì cũng tương đương với việc được thấy cái mà ông đang chờ mong. Nhưng giờ phút này ông cũng không tỏ ra nóng vội.
Xe của Tần lão là một chiếc xe BMW màu trắng. Bên trong đều có vật trang trí của con gái. Trước khi lên xe, Tần lão liền giới thiệu cháu giá của mình cho Lý Dương. Nhưng chắc có lẽ vì đang buồn bực hắn mà cháu gái của Tần lão tỏ ra không thích hắn. Điều này khiến Lý Dương không hiểu vì sao.
- Có mang món đồ đó theo không?
Trên xe, Tần lão cũng không còn gì rụt rè, vội hỏi Lý Dương một câu. Hắn lập tức gật đầu, rồi lấy từ trong túi ra cái nghiên mực cổ. Ngoài ra còn có hai miếng hỏng nữa. Những thứ này đều được mang đến để Tần lão có thể phục hồi được hay không.
Khi thấy nó, Tần lão lập tức mở ra, đcháu nghiên mực cổ đặt trước mặt, cẩn thận quan sát. Tần lão vừa nhìn vừa cảm thán, còn không ngừng gật đầu:
- Tốt, tốt lắm, không sai. Theo cách chạm trỗ này thì rất giống với nghiên mực Thần Long Thần Hổ như trong truyền thuyết.