Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Không, tôi chỉ là người yêu thích giải thạch mà thôi.
Lý Dương vội vàng lắc đầu, vụng trộm lau mồ hôi. Sơ sẩy này về sau không nên xảy ra nữa. Nếu như để mọi người biết được hắn có năng lực đặc biệt thì chỉ sợ là Hà lão cũng không dám đảm bảo cho hắn. Năng lực này quá điên khùng, cũng đủ làm cho nhiều người bí quá hóa liều.
- Ông chủ, ngài còn trẻ mà đã lợi hại như vậy. Khẳng định về sau sẽ còn lợi hại hơn.
Dương Chí Cương bội phục gật đầu. Lúc này đây âm thanh nghị luận xung quanh càng sôi nổi hơn nữa. Mọi người với việc không giải ra được cái gì còn có hứng thú hơn là giải ra tăng giá.
Rất nhiều người ở đây vừa có cảm giác tiếc hận nhưng cũng đồng thời có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa. Những người này cũng chẳng tốt lành gì. Mọi người tuy rằng vẫn hy vọng Thụy Lệ có thể giải ra được Phỉ Thúy đáng giá hàng trăm triệu, lại càng muốn chính mình là người giải ra được Phỉ Thúy đó. Nếu để người khác giải ra thì tất cả đều có một cảm giác ghen tỵ.
Ở bên trong, ông chủ Mạnh sau khi ngẩn người ra thì cuối cùng cũng có chút phản ứng, vội vàng nói:
- Thầy Tề, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Không phải là có một chút tạp chất à? Có thể tiếp tục giải không?
- Ông chủ, hiện tại thì chính là có một chút. Nhưng lát nữa thì không dám cam đoan.
Thầy Tề vẻ mặt cầu xin, dùng sức lắc đầu. Ông ta hiện tại cũng không chịu nổi. Lần này nếu có thể giải ra khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng thì cũng tương đương với việc áo gấm về làng. Vốn thành tựu này có thể đạt được dễ như trở bàn tay nhưng ông ta lại không nghĩ đến việc xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Ông chủ Mạnh hơi ngây người một chút, lập tức đảo mắt sang nơi khác:
- Ông chủ Triệu, khối nguyên thạch này ông còn muốn mua không?
Ông chủ Mạnh là một thương nhân khôn khéo. Lúc này đây trong lòng cảm thấy có chút hối hận. Vừa rồi có người trả giá năm chục triệu để mua khối nguyên thạch này. Ông ta không nghĩ đến việc lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn này.
Lúc này, ông chủ Mạnh hiển nhiên là không còn nhớ đến những lời mắng thầm người ta vừa nãy nữa.
Ông chủ Triệu trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Ông chủ Mạnh bộ xem ông ta là kẻ ngốc à?
- Có thể mua nhưng giá cả có sự thay đổi.
Ông chủ Triệu tiến lên, cẩn thận quan sát khối nguyên thạch, cuối cùng mới gật đầu.
- Bao nhiêu?
- Năm triệu!
Ông chủ Triệu giơ ra một bàn tay. Ông chủ Triệu là người quản lý cửa hàng giải thạch của công ty Triệu Thị, cũng là một cao thủ nổi danh của phố đổ thạch Ruili. Ông ta giảm giá mua nhưng thật sự năm triệu đồng với khối nguyên thạch này mà nói là không thấp.
- Năm triệu? Quản lý Triệu, ông cũng keo kiệt quá đấy chứ? Vừa rồi ông còn mua với giá năm chục triệu mà?
Ông chủ Mạnh giống như là bị chó cắn vào mông một cái, lập tức hét to, trên mặt tràn đầy sự phẫn nộ.
- Vừa nãy là vừa nãy, còn bây giờ là bây giờ. Ông chủ Mạnh, trước khác nay khác. Nếu khối nguyên thạch này không bị phá hư thì năm chục triệu là đáng giá. Nhưng hiện tại thì chỉ còn năm triệu mà thôi.
Ông chủ Triệu thở dài. Muốn nói người tiếc nhất hiện nay thì ngoài ông chủ Mạnh, thầy Tề thì chính là ông. Đây là cửa hàng giải thạch của ông. Nếu giải ra được Thủy Tinh Chủng thì về sau ông sẽ được lợi nhiều hơn. Tương tự thì nếu giải ra được Thủy Tinh Chủng không có gì thì cũng có ảnh hưởng không tốt.
- Năm triệu thì không được. Nếu anh muốn mua thì ít nhất phải là hai chục triệu.
Ông chủ Mạnh trên mặt do dự một hồi rồi mới lớn tiếng nói. Bọn họ nói chuyện với nhau khi máy giải thạch đã ngừng hoạt động. Cho nên mọi người trong đó có Lý Dương ở bên ngoài đều nghe thấy rõ.
Hai chục triệu? Lý Dương hơi chấn động trong lòng, nhìn đám người đông đúc rồi lại lắc đầu thở dài.
- Hai chục triệu? Không được đâu. Nếu không thì tự mình anh giải đi.
Ông chủ Triệu vốn định mua với giá năm triệu đồng cho khối nguyên thạch này. Cho dù nó có bị ảnh hưởng thì ảnh hưởng cũng có hạn. Dù sao thì khối nguyên thạch này cũng vẫn chưa giải xong. Chỉ bằng một chút hư hỏng thì cũng không thể kết luận rằng nó không có gì.
Hai chục triệu thì ông có thừa. Nhưng với tình hình khối nguyên thạch này có nguy cơ không có gì cả thì ông cũng không muốn tiêu tiền quá lãng phí.
- Thầy Tề, tiếp tục giải đi. Tôi không tin là Phỉ Thúy trăm triệu lại bị một vết nứt phá hư như vậy.
Ông chủ Mạnh lập tức xoay người. Thầy Tề lộ ra nụ cười khổ. Ông rất muốn nói với ông chủ của mình rằng khối Phỉ Thúy này rất chẳng có gì.
Nhưng những lời nói này lại nói không nên lời, chỉ có thể kiên trì giải đến cùng mà thôi.
Máy giải thạch một lần nữa lại được khởi động lên. Những tiếng bàn tán xung quanh vẫn còn rất nhiều. Hiện tại mọi người đối với tình huống giải thạch bên trong rất là hiếu kỳ.
Gã công nhân một lần nữa cũng tươi tỉnh hẳn lên, trong lòng tràn đầy hy vọng. Công việc sẽ được tiếp tục và gã sẽ lên làm thầy.
Bên ngoài, Lý Dương chậm rãi thở dài. Hai chục triệu thì không biết người khác có bằng lòng mua hay không. Nhưng hắn biết bên trong vẫn còn một kỳ tích khác. Giá hai chục triệu vẫn còn lời lắm.
Nhưng có muốn nói những lời này cũng không được. Nơi này đã không còn vào được.
Ông chủ Mạnh vẻ mặt lúc này trở nên nghiêm túc nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện. Cái gọi là phá hư chỉ là ảnh hưởng mà thôi, còn khối Phỉ Thúy vẫn còn giữ được giá trên trăm triệu.
Ông đến bây giờ vẫn giữ được trạng thái hưng phấn. Lần đến Thụy Lệ này cho dù là giải thạch không kiếm được gì thì khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này cũng làm cho chuyến đi của ông không tệ. Chỉ là cao hứng quá sớm mà thôi. Ông không hiểu biết nhiều về đặc tính của đổ thạch. Cho dù ngay từ đầu có tăng thì đến cuối cùng cũng không ai dám cam đoan mình sẽ thắng.
Từ nhát cắt trên khối nguyên thạch, sắc mặt thầy Tề lại càng khó coi. Hiện tại đã giải ra Phỉ Thúy nhưng tất cả đều là một màu xanh đen gớm ghiếc. Nhìn cái màu sắc này, thầy Tế hận không thể một dao cắt toàn bộ nó ra.
Rắc!
Thầy Tề đột nhiên ngừng cắt, cất con dao cắt qua một bên. Có tiếp tục cắt khối nguyên thạch này cũng không có ý nghĩa nào nữa. Chi bằng mở nó ra luôn. Phỉ Thúy bị hư cũng không nhiều lắm, vẫn còn có giá trị nhất định của nó.
Nhưng hiện tại thì ông ta cũng hiểu được, hy vọng này quá xa vời. Khối nguyên thạch trước mắt này đừng nói là trên trăm triệu, có muốn trên một triệu cũng đã khó rồi.
Âm thanh cắt thạch nghe còn nặng nề hơn âm thanh chà thạch. Biết rõ là hy vọng không nhiều nhưng thầy Tề vẫn luôn cầu nguyện cho khối Phỉ Thúy trước mắt ông ta sạch sẽ, chứ đừng bị cái vết nứt chết tiệt này làm hỏng hết.
Những người chứng kiến quá trình giải thạch bên trong cũng không nói gì. Bọn họ cũng hiểu được, nếu đổi thành là bọn họ thì lúc này cũng có sự lựa chọn giống như thầy Tề, đem toàn bộ hy vọng vào nhát cắt.
Khối nguyên thạch rất lớn, ước chừng phải mất hơn mười phút mới cắt xong một dao. Chờ cho bên trong truyền ra tiếng hô, Lý Dương ngẩng đầu nhìn bầu trời. Sắc trời đã có một chút ám, xem ra thì cũng đã quá giờ cơm.
Dưới tình huống như vậy, thì không còn thời gian đi tìm phòng mới. Cho nên cả ba người trong đó có cả Dương Chí Cương đều ở chung trong một căn phòng đêm nay.
Bên trong thầy Tề ngơ ngác nhìn mặt cắt. Một nhát cắt đã cho mọi người thấy hoàn toàn Phỉ Thúy bên trong.
Trên mặt cắt, màu xanh đen nằm lộn xộn, chỉ lộ ra một ít Phỉ Thúy trong trẻo mà thôi. Đây mới chính là Phỉ Thúy thật sự. Nhưng chỉ sợ là không đủ làm một chiếc vòng, ngay cả dây chuyền hay những vật trang sức linh tinh khác đều không thể gia công.
Hiện tại trên cơ bản đã có thể xác định, khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng này đã hoàn toàn không có gì. Năm triệu thì có thể mua được thì còn cao hơn thì rất khó.
Ông chủ Mạnh không hiểu về đổ thạch nhưng với Phỉ Thúy thì cũng hiểu biết chút ít. Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì cũng hiểu sao lại như thế này.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của ông chủ Mạnh và thầy Phó đều khó coi. Nhưng ông chủ Triệu cũng không cảm thấy thất vọng. Mặc dù khối Phỉ Thúy này không có gì nhưng với cửa hàng giải thạch của họ mà nói cũng không ảnh hưởng gì.
- Ông chủ!
Thầy Tề thở dài, lắc đầu với ông chủ Mạnh.
- Ông chủ Mạnh, không cần quá để ý. Theo tôi được biết thì khối nguyên thạch này anh mua với giá sáu trăm ngàn. Hiện tại thì khối Phỉ Thúy này vẫn đáng giá mấy triệu. Tổng thể mà nói thì anh vẫn có lời.
Người đàn ông có vóc dáng thấp đột nhiên cười, nói an ủi ông chủ Mạnh một câu. Ông chủ Mạnh hơi sửng sốt nhưng cũng lập tức cười.
- Tổng giám đốc Mã, ngài nói đúng. Thầy Tề, anh cũng đừng để ý quá. Phỉ Thúy này tuy không có gì nhưng chúng ta cũng đâu có thiệt. Cứ tiếp tục tham gia đổ bàn ở đây. Với nhãn lực của anh, chúng ta nhất định sẽ thắng lợi trở về.
Ông chủ Mạnh tỏ ra rộng lượng khiến cho thầy Tề rất cảm động, vội vàng gật đầu. Chỉ có ông chủ Mạnh là biết mình đang nói gì thôi. Ông ta hận không thể đấm cho thầy Tề một cái. Ông ta biết nếu như mình làm như vậy thì từ nay trở về sau sẽ không còn chuyên gia đổ thạch nào giúp ông ta làm việc. Và ông ta không còn lợi dụng được đổ thạch để kiếm tiền nữa.
Vị thương nhân Phúc Kiến này quả thật khôn khéo, luôn có sự tính toán trong lòng.
- Ông chủ Mạnh, tôi vẫn giữ nguyên giá mua là năm triệu. Thế nào, anh có muốn bán khối Phỉ Thúy này cho tôi không?
Ông chủ Triệu thở dài, nói một câu với ông chủ Mạnh. Nhưng lúc nói chuyện thì với bộ dạng không yên. Lúc này ông đang đau đầu làm thế nào để bù lại ảnh hưởng này. Ông chủ Mạnh thì không có tổn thất gì nhưng người tổn thất là ông. Sự ảnh hưởng về sau là không thể đo lường được.
Những gì bọn họ nói Lý Dương đều nghe thấy. Hắn lắc đầu bất đắc dĩ. Năm triệu đồng, nếu đổi ngược là hắn thì hắn chỉ mua với giá hai chục triệu đồng.
- Cái gì, đã sinh rồi à? Được, được, từ từ, tôi sẽ quay trở về ngay. Bà xã của tôi sinh, tôi phải chạy đến bệnh viện ngay.
Ở bên trong có người nghe điện thoại, sau đó cất tiếng cười vui mừng. Những người chung quanh nhất thời ngây ra. Người này đúng là nhất rồi. Bà xã ở nhà chuẩn bị sanh, lại còn chạy đến đây xem giải thạch. Phỏng chừng khi trở về sẽ bị vợ mắng một trận cho coi.
Người này ở tận cùng bên trong, chẳng còn lối nào để ra. Nhưng những người xung quanh đều thông cảm nhường đường cho y để y cón thể nhanh chóng ra ngoài.
Người này đi về phía Lý Dương. Nhìn khoảng trống vẫn còn đó, Lý Dương tranh thủ cơ hội, lẫn vào trong khoảng trống đó.
Lưu Cương hơi chút sửng sốt, cũng vội vàng theo sau. Đám người đó lại thấp giọng mắng vài câu. Đám người Lý Dương và Lưu Cương chen vào như vậy, làm cho đám đông vốn chật chội lại càng chật chội hơn, khiến cho mọi người không thấy thoải mái.
Còn có mấy người đã lui ra. Phỉ Thúy đã được giải xong, tất cả mọi người cũng đã biết kết quả, cũng không cần phải ở lại xem tiếp. Quá trình giải thạch ra Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng tuyệt đối là đề tài bàn tán nóng hổi của bọn họ sắp đến. Có người đã nghĩ đến việc khoe với bạn bè của mình chuyện ngày hôm nay.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: