Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ông chủ tiệm đặt cái bình xuống rồi nhìn Lý Tuấn hỏi:
-Xem ra cậu cũng có chút hiểu biết, nhưng mà sao ngay cả trụ cột cậu cũng không biết? Cậu đã biết đồ mới vậy cậu có biết đây là cái gì không?
-Đương nhiên là bình củ tỏi.
Liễu Tuấn lập tức trả lời, hai mắt còn chăm chú nhìn ông chủ tiệm.
-Cái bình này có tác dụng gì chắc hẳn cậu cũng biết phải không?
Ông chủ tiệm cười lạnh một tiếng, hơn nữa còn khinh miệt nhìn Liễu Tuấn một cái, Liễu Tuấn hơi sững sốt, hắn lập tức nhíu mày lại.
Tác dụng của cái bình này trên cơ bản đã là thường thức, kỳ thật đồ sứ cũng chỉ có mấy cách sử dụng, thứ nhất là vật phẩm sử dụng hàng ngày như là chén đĩa ấm trà linh tinh, thứ hai là dùng để cất chứa như là chứa nước, chứa đất, chứa tro cốt linh tinh.
Thứ ba là dùng để trung bài, những cái bình lớn thì thường không dùng để đựng, cái bình trước mắt này cũng vậy, thứ này chính là vật điển hình dùng để trưng bài.
Ở đây cổ đại, những kẻ có tiền hoặc có địa vị thường thích đặt trong phòng khách một cái bàn dài, phía dưới bàn dài có bài bàn bát tiên, khi dùng thì kéo ra không dùng thì đẩy vào.
Bên cạnh cái bàn có đặt hai cái ghế, loại trang trí nếu để ý thì rất dễ thấy trong những bộ phim cổ trang.
Cái bình hình củ tỏi này thường được dùng đặt trên cái bàn, thường thường thì chúng được đặt một đôi mỗi bên một cái để trang trí, đây chính là tác dụng lớn nhất của nó.
Làm vật trang trí khẳng định phải làm có mỹ quan, xinh đẹp, bình thường thì bình củ tỏi cũng được làm dựa theo quan điểm này, cho nên bình thường thí nó có màu đỏ và màu xanh là nhiều nhất, còn có một ít sẽ có màu vàng, như vậy thì mới có thể thể hiện thân phận của chủ nhân ngôi nhà.
Ý của ông chủ tiệm cũng chính là ý này, bình củ tỏi thường dùng để trang trí, vậy ai lại đi nun nó lại.
Đồng dạng đạo lý, cũng không có ai đặt hai cái bình bình thường để trang trí cả, chỉ cần là bình hình củ tỏi thì nó nhất định là một món đồ sứ không tệ, cho dù là do dân gian làm thì nó cũng sẽ dễ nhìn, nếu không thì ai mà thèm để ý tới nó làm gì.
Ông chủ tiệm vừa nói vậy Liễu Tuấn cũng nghỉ tới cho nên mới cau mày, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Nhưng với kinh nghiệm của mình Liễu Tuấn quả thật phát hiện màu men của nó tuyệt đối là mới, loại thủ đoạn này rất cao minh, người bình thường không thể nào nhìn ra. Tuy thực lực của Lý Xán đã rất mạnh nhưng hắn cũng không thể nào thấy được sơ hở của cái bình này.
-Không thể nói được phải không, người trẻ tuổi không hiểu chính là không hiểu, không cần phải giả bộ làm gì
Ông chủ tiệm nói một câu, Lý Dương thì nhíu nhíu mày. Lý Dương hiểu được Liễu Tuấn không hề nói sai, có điều hắn đã bị cái bình này mê hoặc thôi.
Cái bình trước mắt này quả thật không phải là một chỉnh thể, nó được ghép lại từ hai nữa khá giống nhau mà thành. Một nữa là phần gồm thời Quang Tự, một nữa còn lại là gốm thời dân quốc, hai mảnh gốm này ghép lại khá đồng bộ, lại bị lớn men bao phủ chặt chẽ nên rất nhiều ngưới đều bỏ qua thứ này mà chỉ chú ý tới phần thân bình lộ ra.
Đây là một vật phỏng chế rất cao minh, cho dù là người có hiểu biết cũng có thể bị gạt bởi đặt diểm của cái bình, tuy rằng Liễu Tuấn có thể nhìn ra thứ này được làm giả, nhưng cũng không có liên tưởng đến mặt khác cho nên mới bị câu hỏi của ông chủ tiệm làm á khẩu.
-Ông…, tôi hiện không biết vì cái gì như vậy nhưng tôi biết chắc rằng thứ này vừa mới được nun lại thời gian gần đây thôi
Liễu Tuấn bị ông chủ tiệm nói vậy cơn tức liền dâng lên, hắn không phục nói một câu rồi quay đầu lại nhìn Lý Dương.
Từ bên ngoài có hai người to con đi vàokhi đi vào còn liếc nhìn ông chủ tiệm một cái, rồi quay đầu lại nhìn đám người Lý Dương.
Nhìn thấy người mình gọi đã đến nên ông chủ tiệm không cần lo lắng nữa, hắn cười một tiếng rồi nhìn Liễu Tuấn nói:
-Cố tình gây sự, cậu nên về học thêm một chút rồi hãy ra đường
-Ông
Liễu Tuấn tức giận liếc nhìn ông chủ tiệm một cái, Lý Dương đột nhiên kéo hắn rồi cười nhìn ông chủ tiệm.
-Ông chủ, thứ này là của ông, lời của hắn nói có đúng hay không không phải là ông biết rõ nhất hay sao?
Ông chủ tiệm sửng sốt, trong lòng có chút tức giận, có điều ánh mắt lại có chút không tự nhiên, thứ này là thật hay giả hắn biết rất rõ, thứ này là hắn mua tới nên hắn biết rất rọ ràng.
Lý Dương vẫn luôn chú ý tới ông chủ tiệm, tuy rằng hắn chỉ chột dạ trong giây lát nhưng vận bị Lý Dương phát hiện, hiện giờ Lý Dương cũng đã hiểu được đại khái.
-Đồ của tôi đều là đồ thật, các người cùng một bọn phải không? Rốt cuộc là các người muốn làm gì, tôi nói cho các người biết, muốn lừa gạt không dễ đâu, các người tốt nhất là nên chạy đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó
Ông chủ tiệm thở phì phò kêu lên, Lý Dương lắc lắc đầu, còn chưa nói gì thì bên ngoài đã xuất hiện rất nhiều người
Nhóm người này khoảng mười mấy người, khi bọn họ bước vào cửa tiêm ngay lập tức làm cho cửa tiệm sôi nổi hẳn lên, Lý Dương thì kinh ngạc nhìn đám người đang đi vào.
Đặc biệt là ông chủ tiệm kia, những người trước mặt này lớn nhỏ đều có, làm cho người ta kinh ngạc là bọn họ còn mang theo camera.
-Chào các vị, tiết mục Tầm Bảo của đài truyền hình trung ương ngày hôm nay đã tới Cảnh Đức Trấn. . .
Người trẻ tuổi nhất mở miệng, Lý Dương và kia ông chủ tiệm liền có chút sững sốt, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trong đám người đi ra giải thích một câu.
Người phụ nữ này làm việc ở bộ tuyên truyền của Cảnh Đức trấn, hiện giờ tiết mục Tầm Bảo của CCTV đã đến Cảnh Đức trấn và đang thu hình, vừa lúc đi tới cửa tiệm bọn họ , người phụ nữ yêu cầu ông chủ tiệm phối hợp, tốt nhất là có thể để cho đài truyền hình tuyên truyền về những văn hóa gốm sứ ở Cảnh Đức trấn.
Ông chỉ tiệm liên tục gật đầu, kích động nói không ra lời, tiết mục Tầm Bảo chính là tiết mục thuộc loại giám bảo nổi tiếng nhất trong nước. Này tiết mục này quay trong cửa tiệm của hắn, cho dù là chỉ xuất hiện trên truyền hình vài giây thôi thì cũng đủ để quản cáo cho hắn rồi, chuyện tốt thế này hắn mất hứng mới là lạ, bực này chuyện tốt, hắn mất hứng mới là lạ.
-Thầy Thái
Lý Dương đột nhiên đi tới, người hợp tác với đài truyền hình còn có Thái Quốc Khánh, Thái Quốc Khánh khi nhìn thấy Lý Dương thì cũng rất kinh ngạc.
-Lý tiên sinh, sao cậu lại ở đây? Thầy Thái hỏi một câu.
-Tôi đến đây xem vài món đồ, à, Hướng lão cũng ở đây a Lý Dương cười nói, phía sau Thái Quốc Khánh còn có một ông lão, người này Lý Dương đã gặp qua ở hội giao lưu, ông là chuyên gia nổi tiếng ở Cảnh Đức Trấn.
-Lý Dương, xin chào
Hướng lão mỉm cười gật đầu với Lý Dương, hai người chỉ gặp mặt ở hội giao lưu hơn nữa cũng không có giao tiếp gì, nói chuyện cũng không nhiều, không có quan hệ tốt như Thái Quốc Khánh với Lý Dương
-Thầy Thái, Hướng lão, vị này là?
Một người hơn ba mươi tuổi kinh ngạc đi tới, trước tiên hắn kinh ngạc nhìn Lý Dương rồi cung kính hỏi hay người.
-Bành đạo diễn, tôi giới thiệu cho anh một chút, đây là chuyên gia trẻ tuổi nhất cũng là giỏi nhất trong lĩnh vực đồ cổ của nước ta-Lý Dương, chuyện đồ cổ Chu Phảng lần trước làm huyên náo là do người này dẹp yên đó
Thầy Thái quay đầu lại nói với Lý Dương:
-Lý Dương, đây là đạo diễn chuyên mục Tầm Bảo của chúng tôi-Bành Vũ, Bành đạo diễn chính là một trong những đạo diễn nổi tiếng nhất ở CCTV
-Ngọc Thánh Lý Dương
Bành đạo diễn đột nhiên căn thẳng, sắc mặt lập tức chuyển thành nghiêm túc, hắn đi tới trước chủ động nắm tay Lý Dương rồi kích động nói:
-Lý tiên sinh, Bành Vũ đã nghe danh ngài từ lâu, thật không ngờ lại có thể gặp ngài ở đây
Bành Vũ có vẻ rất kích động làm cho Lý Dương có chút ngượng ngùng, người khác đều kinh ngạc nhìn hắn
Bành Vũ tuy rằng là đạo diễn, nhưng bình thường tiếng nói của hắn rất có trọng lượng, bên tổ kịch bản ngoại trừ mấy lão chuyên gia ra, những người khác đều phải nhìn mặt hắn làm việc.
-Bành đạo diễn, ngài quá khách khí rồi
Lý Dương vội vàng lên tiếng, ông chủ tiệm ở bên cạnh lúc này đã có chút choáng váng, tên này đều quen biết thầy Thái và hướng lão, hắn không ngờ tên này lại quen biết hai người này.
Thầy Thái còn chưa tính, Hướng lão chính là người có quyền uy ở Cảnh Đức trấn, ông chủ tiệm này thấy rõ ràng vừa rồi khi Hướng lão chào Lý Dương thì không phải dùng ánh mắt của trưởng bối với bậc hậu bối mà hoàn toàn là ngang hàng.
Khi nghĩ tới việc này ông chủ tiệm có cảm giác muốn ngất xỉu.
-Đâu có khách khí, có thê gặp ngài ở đây là vận may của chuyên mục chúng tôi, không biết có thể may mắn mời ngài tham gia tiết mục của chúng tôi hay không?
Bành Vũ nói làm những người khác cảm thấy kinh ngạc, chỉ có thầy Thái và Hướng lão vẫn còn lạnh nhạt đứng ở đó.
-Xin lỗi Bành đạo diễn, tôi là người không thích lên TV
Lý Dương lập tức lắc lắc đầu, tiết mục Hoa Dự Thu Tàng của đài truyền hình Hà Nam đã từng mời hắn nhưng bị hắn từ chối vì hắn không muốn lên TV, tiết mục Tầm Bảo còn nổi tiếng hơn cả Hoa Dự Thu Tàng, hắn càng không muốn tham gia.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: