Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
  3. Chương 387 :  Đồ sứ biết hát (3)
Trước /1325 Sau

[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 387 :  Đồ sứ biết hát (3)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đây chính là Thủy Tinh Chủng thật sự, không ngờ còn là vài khối, đáng tiếc là chúng quá nhỏ, chỉ đủ để làm mặt nhẫn mà thôi.

-Không tồi, thật sự không tồi, tiểu huynh đệ, Thủy Tinh Chủng của cậu có vấn đề gì không?

Nhìn thấy những khối Phỉ Thúy này ông chủ Trương cũng không sốt ruột mà ngồi xuống từ từ thưởng thức những khối Phỉ Thúy trước mặt, địa vị của Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy trong lòng hắn cao hơn Băng Chủng nhiều. Cao cấp Băng Chủng tuy tốt nhưng ở Cảnh Đức trấn cũng có không ít, nhưng mà Thủy Tinh Chủng thì không có nhiều, ít nhất thì hắn cũng không có.

-Ông chủ Trương, lai lịch của thứ này tuyệt đối không có vấn đề, ông cứ từ từ xem

Lý Dương mỉm cười lắc đầu mà không nói ra lai lịch Phỉ Thúy, nếu nói ra chỉ sợ hắn sẽ liên tưởng tới thân phận của Lý Dương, lúc này Lý Dương vẫn chưa muốn bại lộ thân phận của mình.

-Thật đúng là Thủy Tinh Chủng, lão đại, sao anh mang theo nhiều Thủy Tinh Chủng như vậy?

Lý Xán cũng cầm lấy một khối nhỏ cẩn thận quan sát, thuận tiện còn hỏi Lý Dương một câu, Lý Dương lắc đầu cười cười, mấy thứ này mang theo là vì chưa có thời gian đi bán, đương nhiên, câu giải thích này tuyệt đối chưa thể nói ra vào lúc này được.

Liễu Tuấn cũng cầm một khối Phỉ Thúy nhìn một chút, thứ này thật sự là Thủy Tinh Chủng, tuy ngọc thạch bọn họ không tin thong nhưng một số thường thức thì vẫn còn biết.

Lý Dương chỉ lắc đầu mà không nói gì, ông chủ Trương lúc này cũng ngẩn đầu lên nhìn Lý Dương, trong ánh mắt còn có thêm một chút phức tạp.

-Tiểu huynh đệ, những khối Phỉ Thúy của cậu đều rất không tệ, tất cà đều là Thủy Tinh Chủng, có điều cậu lấy những thứ này ra cho tôi xem là để làm gì, cậu có thể nói ra mục đích thật sự của mình hay không?

Lý Dương tuy chỉ lấy những khối Phỉ Thúy rất nhỏ ra mà thôi nhưng tổng giá trị cũng đã hơn 500 vạn, nhiều Phỉ Thúy như vậy quả thật là hắn ăn không hết mà chỉ có thể mua một hai khối mà thôi.

Có điều ông chủ Trương cũng không ngốc, hắn biết rõ bây giờ không thể nào có bánh từ trên trời rơi xuống được, Lý Dương lấy ra những viên Phỉ Thúy này rồi nói không có ý gì khác thì hắn cũng không tin được.

-Thật không dám dấu, hôm nay tôi nghe được một chuyện xưa nên rất có hứng thú. Ông chủ Trương, tôi rất thích hai cái bình của ông, nếu ông đồng ý thì tôi có thể dùng một viên Phỉ Thúy để trao đổi với ông

Thở dài một hơi, Lý Dương từ từ nói ra, lúc nói xong hắn còn chỉ tay về những viên Phỉ Thúy nằm rãi rác trên bàn.

Ngay lúc này, ông chủ Trương ngây dại, Lý Xán và Liễu Tuấn cũng ngây dại, chỉ có Lưu Cương không hiểu gì nên chỉ nhìn xung quanh.

Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy lại đem đi đổi với hai cái bình bên ngoài, Lý Xán đang nghi ngờ lỗ tai của mình đang nghe nhầm.

Tuy những khối Thủy Tinh Chủng này đều là những khối nhỏ nhưng giá trị một khối ít nhất cũng mười vạn, hai cái bình kia thì hai ba vạn cũng là đã cao lắm rồi, tính thế nào đi nữa thì vụ mua bán này Lý Dương cũng không chút chỗ lời nào.

Ông chủ Trương cũng nghi ngờ lỗ tai của mình đã nghe nhầm, hai cái bình kia đã có người trả giá qua, cũng là mười vạn, nhưng mà chia nhỏ ra trà theo từng đợt, ông chủ Trương cũng không thiếu chút tiền này nên không có bán.

Huống chi, hai cái bình lúc ấy chính là thứ làm cho nhà hàng của hắn náo nhiệt hơn, nó mang lại không ít việc làm ăn cho hắn nên với cái này tất nhiên là hắn không muốn bán.

Có điều nếu là bây giờ thì chỉ sợ 5 vạn cũng không có người mua, có điều thứ này dù sao cũng đã từng kéo không ít khách hàng cho hắn, tính ra thì hắn vẫn có lời nên hai cái bình hắn vẫn không có bán ra.

Cứ như vậy hai cái bình này không ngờ có người dùng một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy để đổi, Trương lão đầu tiên là cảm thấy không có khả năng, tiếp theo là cảm thấy mình đang nằm mơ, Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy cho dù chỉ đủ làm một mặt nhẫn thì cũng đủ để mua mấy chục cái bình rồi.

Dùng sức nuốt nước miếng, Ông chủ Trương từ từ nói:

-Tiểu huynh đệ, không phải cậu nói giỡn với tôi đó chứ, hai cái bình của tôi tuy có một đoạn chuyện xưa nhưng mà dù sao thì cũng đã là chuyện đã, nó là hàng mỹ nghệ hiện đại, giá cả thua xa khối Phỉ Thúy này của cậu...

Nói tới đây, ông chủ Trương không nói gì nữa mà chỉ cười khổ một tiếng, ý của hắn mọi người đều hiểu được, ý của hắn chính là hai cái bình không thể nào so sánh với viên Phỉ Thúy được.

-Tôi không có nói giỡn, ông chủ Trương, tôi thật sự thích hai cái bình này, nếu ông không tin thì chúng ta có thể ký hợp đồng, ký hợp đồng xong thì ông có thể túy tiện lấy một khối Phỉ Thúy, hai cái bình thì tôi sẽ cho người mang đi, vậy có được không?

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, Lý Xán há miệng thở dốc, hắn định nói cái gì đó cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Trong ấn tượng của Lý Xán thì Lý Dương là người chưa bao giờ chịu làm chuyện thiệt thòi, lần này tại sao lại như vậy, không ngờ lại dùng bảo bối đem đi dổi một thứ bình thường. Cho dù là nó có thể phát ra chút âm thanh cũng chưa chắc có thể là đồ sứ biết ca hát, không phải là không có những món đồ sứ gặp hoàn cảnh đặc thù sẽ phát ra âm thanh.

Ông chủ Trương có chút sững sốt, trầm ngâm một hồi rồi hắn hỏi:

-Tiểu huynh đệ, cậu nói thật sao?

-Đương nhiên, nếu ông không tin thì có thể ký hợp đồng

Lý Dương lập tức gật gật đầu rồi bảo Lưu Cương đi lấy một tờ giấy rồi soạn ra một bản hợp đồng.

Trong lòng Lý Dương cũng rất sốt ruột, hắn sợ ông chủ Trương này không đồng ý, tuy là việc làm ăn này nhìn có chút thua lỗ nhưng Lý Dương thì lại không cho là vậy, 12 cái chai kia đều có từ thời Nam Tống, chỉ cần một cái chai thôi thì cũng đã có giá trị cao hơn một viên Phỉ Thúy rồi.

Hợp đồng nhanh chóng viết xong, ông chủ Trương nhìn thoáng qua nhưng không thấy có vấn đề gì.

Trong lòng do dự một chút, lại từ chối một hồi, cuối cùng ông chủ Trương mới gật đầu đồng ý.

Không phải hắn lo lắng cho hai cái bình này của mình mà là lo lắng Lý Dương có âm mư gì khác, có điều giấy trắng mực den cộng thêm nội dung cũng rất đơn giản, nhìn thế nào thì cũng không thấy có âm mưu gì cả.

Quan trọng nhất là viên Thủy Tinh Chủng này rất có lực hấp dẫn với hắn, nghĩ lại thì đây là địa bàn của hắn nên suy nghĩ một chút hắn quyết định ký tên.

-Ông chủ Trương, ông chọn một khối đi, tôi ra bên ngoài xem hai cái bình, hai cái bình kia bây giờ là của tôi

Lý Dương thu hồi hợp đồng rồi cười cười đứng lên, trong lòng hắn có chút kích động, hai cái bình kia rốt cuộc đã lọt vào tay hắn, bí mật bên trong hắn có thể công bố ngay lập tức rồi.

Lý Dương vừa ra, lão Thái, Lý Xán và Liễu Tuấn đều đi ra, chỉ có Lưu Cương là còn ở lại.

-A, tốt

Ông chủ Trương sửng sốt một chút rồi vội vàng đáp ứng, hắn tham lam nhìn mấy khối Phỉ Thúy trên bàn.

Những khối Phỉ Thúy này không tệ, khối nào hắn cũng muốn, có điều hắn cũng hiểu hai cái bình đổi lấy một viên Phỉ Thúy đã là rất may mắn rồi, nếu muốn nhiều thêm thì không thể nào. Cho dù hắn không hiểu dụng ý của Lý Dương thì khi thấy Lý Dương ra ngoài hắn đã biết Lý Dương thật sự thích cái bình này.

Chỉ có thể nói là vận may của hắ không tệ, có thể gặp đươc người thích hai cái bình, mà trên tay đối phương vừa lúc có thứ mà hắn thích.

Đây là một lần trao đổi không đúng giá trị, có điều trao đổi như vậy trong giới đồ cổ xảy ra rất thường xuyên, có đôi khi có người đặc biệt thích một thứ nhưng lại không có cái gì mà đối phương thích nên chỉ có thể dùng giá cao để đổi mà thôi.

Do có việc này nên Liễu Tuấn và Lý Xán tuy có chút không hiểu nhưng cũng không nói gì.

Do dự thật lâu, cuối cùng ông chủ Trương chọn một khối có kích cỡ trung bình, khối Phỉ Thúy này có màu xanh biếc, tuy nó chỉ có thể làm thành mặt nhẫn nhưng không sao cả, hắn thích là được rồi.

Lấy xong Phỉ Thúy, ông chủ Trương vô cùng vui vẻ đi ra ngòai.

Hắn vừa đi, Lưu Cương cũng đi ra ngoài luôn.

Mới vừa ra khỏi cửa, di động của ông chủ Trương vang lên, ông chủ Trương vui vẻ một tay cầm Phỉ Thúy một tay nghe điện thoại.

-Lão Trương a, sau bây giờ ông vẫn chưa tối, mấy khối Băng Chủng kia đều đã bị người đoạt hết rồi

Vừa mới nghe điện thoại thì bên kia truyền tói một giọng nói tức giận, ông chủ Trương sững sốt một chút, hắn có chút tiếc nuốc nhưng cũng không hối hận.

Có thể dùng hai cái bình để đổi lấy một viên Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy chính là vụ mua bán tốt nhất mà hắn có mấy năm qua. Không có cái bình thì hắn có thể tìm hai cái khắp thế chỗ, Cảnh Dức trấn có thể thiếu cái khác nhưng đồ sứ thì không thể nào thiếu được.

Viên Thủy Tinh Chủng này nếu bỏ qua thì hắn sẽ rất tiếc nuối, chính vì vậy nên tâm trạng của ông chủ Trương lúc này đang rất vui vẻ.

-Chỗ tôi có chút việc, hắc hắc, nếu có thời gian thì tới chỗ tôi, tôi có thứ tốt cho cậu xem

Nói xong ông chủ Trương nhịn không được có chút đắc ý, Thủy Tinh Chủng a, bọn họ nhiều người nhưng cũng chỉ có một người là có Thủy Tinh Chủng, là một mặt dây chuyền, có điều thân phận của người đó đặc thù, so với bọn hắn thì mạnh hơn nhiều, tính ra thì chính hắn là người thứ hai có Thủy Tinh Chủng, hắn không vui làm sao được.

-Cái gì tốt, còn thần bí như vậy, đồ tốt có thể so với cao cấp Băng Chủng sao?

Bên kia truyền tới một giọng tức giận, có điều torng giọng nói còn có một tia vui mừng.

-Không nói nữa, chỗ tôi có việc, khi nào tới thì sẽ biết thôi mà

Ông chủ Trương tắt điện thoại rồi đi ra ngoài, Lý Dương mang theo đám người Lưu Cương đang nghĩ cách đem hai cái bình đi, một cái bình này cũng nặng 5,600 cân, bọn họ cũng không thể nào mang thứ này đi được.

Dùng hai cái bình đổi lấy một viên Phỉ Thúy nên ông chủ Trương cho là mình đã chiếm tiện nghi, hiện tại nhìn thấy Lý Dương cần hỗ trợ nên hắn lập tức chạy qua. Dưới sự cố gằng của mọi người cái bình này cuối cùng cũng đã di chuyển, từ từ đã đem nó ra tới bên ngoài.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Quảng cáo
Trước /1325 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trước Nhà Quả Phụ Lắm Đào Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net