Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau, ở sân bay, Lý Dương nắm chặt tờ giấy nhỏ trên tay mà xuất thần, ngày hôm qua Lý Dương đã liên hệ với người bạn của ông chủ Trương, cũng đã biết được nơi người họ Hạ tới. Người này năm năm trước đã tới Nghiễm Châu, ba năm trước đây lại di dân tới Canada, hiện tại cũng không ở trong nước, muốn tìm được người này không phải là chuyện dễ dàng gì.
Vì vậy chuyện điều tra xuất xứ của 12 cái chai tạm thời gác lại, Lý Dương hiện tại cũng không muốn đi Canada tìm người này.
Tờ giấy trên tay hắn chính là địa chỉ của người này ở Cannada, nhưng lại của 3 năm trước, người bạn của ông chủ Trương và người này rất lâu chưa liên hệ với nhau rồi.
Thu tờ giấy lại, Lý Dương lại nghĩ tới cái chén men vàng, ngày hôm qua hắn đã nói chuyện này cho Hà lão, Hà lão rất coi trọng việc này, hơn nữa còn bảo hắn sớm trở về để xác định một chút xem thứ này và ba món kia có phải là cùng một nguồn gốc hay không.
Nếu như có thể xác định chúng là do cùng một người làm thì nó sẽ là một manh mối mới có lợi cho việc phá án.
Việc tra án có người chuyên nghiệp phụ trách, Lý Dương cũng không cần đi thăm dò, đây không phải là việc của hắn, lần này hắn đi Cảnh Đức trấn có thể mang về một manh mối cũng đủ để làm cho Hà lão thấy ngoài ý muốn rồi.
Máy bay rất nhanh đã tới Trịnh Châu, xuống máy bay, Lý Dương lập tức tách ra với hai người Lý Xán, Liễu Tuấn.
Lý Dương hiện tại căn bản không có thời gian quay về công ty, việc vật phẩm phỏng chế là việc quan trọng, chuyện này xử lý không tốt rất có khả năng những công ty đấu giá sẽ bị ảnh hưởng lớn, công ty còn chưa thành lập của hắn cũng sẽ không tránh khỏi, rất có thể sẽ bị phá sản luôn cũng không chừng.
Mặt khác những công ty đấu giá lâu năm dù có thể tránh khỏi nhưng cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề, cho dù là công hay tư thì Lý Dương cũng phải xử lý chuyện này trước.
Hơn hai giờ sau, Lý Dương từ trên xe đi xuống, nhìn ngôi biệt thự trước mặt này hắn thở ra một hơi dài.
Về nhà, rốt cục cũng về tới nhà, mỗi lần đi ra ngoài hắn đều nới với mình phải nhanh chóng về nhà, nhưng mỗi lần đều có chuyện làm cho hắn phải tạm hoãn lại, lần này hắn đã đi ra ngoài hơn nữa tháng rồi.
-Lý ca, chúng ta vào đi thôi, Hà lão đang chờ đó!
Lưu Cương nhẹ nhàng nói một câu, Lý Dương lập tức gật gật đầu rồi nhanh chóng đi vào bên trong, căn biệt thự này và căn của hắn chẵng khác gì nhau, cả hai nơi hắn đều xem là nhà của mình cả.
-Về rồi à.
Hà lão đang xeo báo khi thấy Lý Dương về lập tức đặt tờ báo xuống rồi cười ha hả nhìn Lý Dương.
-Hà lão, cháu đã trở về...
Lý Dương lập tức đi nhanh tới chỗ Hà lão, Hà lão từ ái nhìn hắn một cái rồi hỏi:
-Cái chén mà cháu nói đâu?
-Ở trong này!
Lý Dương vội vàng lấy cái chén đưa cho Hà lão, vừa tới nhà Hà lão đã muốn xem cái chén đủ để thấy ông coi trọng việc này như thế nào rồi.
Hà lão cầm cái chén cẩn thận quan sát hơn mười phút rồi mới gật gật đầu, nói:
-Không tồi, cháu đoán rất đúng, thứ này và ba thứ kia đều do cùng một người làm, thời gian cách nhau cũng không lâu lắm, chắc hẳn là khoảng 2 năm!
Thở dài, Hà lão lại tiếp tục nói:
-Thứ cháu phát hiện vô cùng quan trọng, trước mắt tất cả manh mối chính là người đánh tráo ba vật phẩm kia, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về người chế tạo, manh mối này của cháu là thứ tốt, khi phá án công lao của cháu sẽ lớn nhất đó!
-Ông, công lao gì đó không có quan trọng, chủ yếu là có thể phá án, càng nhanh càng tốt!
Lý Dương lắc lắc đầu rồi nói tiếp:
-Hai năm thời gian thôi mà hắn đã có tiến bộ như vậy, người này cũng là một thiên tài a!
-Ông nghi ngờ tên này tiếp xúc với đồ sứ trong thời gian không dài, nếu tính từ thời điểm lên đại học mà nói thì cũng chỉ có 6 năm thời gian mà thôi!
Hà lão gật đầu nói, Lý Dương biết người Hà lão nói tới là Chu Ngọc Khôn, hiện tại cho dù là Lý Dương hay Hà lão đều nghi ngờ tên này.
Hai năm trước, nun gốm còn có chỗ hỗng, chuyên gia cao cấp có thể phát hiện được, hai năm sau, đồ sứ hắn nun ra có thể lừa gạt phần lớn chuyên gia, tiến bộ này không kém gì với Chu Chí Tường cả.
Loại thiên phú này không phải người thường có thể có được, rất có thể Chu Ngọc Khôn đã kế thừa thiên phú này của cha hắn, sau đó dựa vào những gì cha hắn để lại rồi lần mò ra.
-Đúng rồi, Hà lão, cháu còn có một món đồ sứ, phát hiện cùng lúc với cái chén này!
Lý Dương lấy cái chén men vàng chính phẩm ra, khi thấy cái chén này hai mắt Hà lão sáng lên.
-Đồ thời Hoằng Trị, thứ tốt, cháu nói cùng lúc phát hiện hai cái chén này?
Hà lão nhận cái chén rồi quan sát một lát sau đó hỏi một câu.
-Đúng vậy, hai cái chén đặt cùng nhau, cháu đã hỏi qua hắn, là mua được từ cùng một người, đây có lẽ cũng là một manh mối!
Lý Dương lập tức gật gật đầu, bởi vì có liên quan tới vụ án nên trong thời gian ngắn cái chén này rất khó lấy lại, có điều Lý Dương cũng không để ý điều này, chỉ cần có thể sớm pá án một chút mới là đáng giá.
-Tốt, thứ này trước hết đặt ở chỗ ông đi!
Hà lão vừa lòng gật gật đầu, Lý Dương có giác ngộ như vậy Hà lão thấy rất vui, cái chén này chỉ cần sau này không phải là tang vật thì sẽ trả lại cho Lý Dương thôi.
Giao thứ này cho Hà lão, Lý Dương trực tiếp trở về nhà, Lưu Cương thì vẫn ở lại bên nhà Hà lạo.
Lý Dương về nhà chuyên thú nhất chính là chạy vào phòng tìm một cây búa nhỏ rồi từ từ lấy cái nghiên mực bên trong cái bình ra.
Sau khi lấy cái nghiên mực ra, Lý Dương mới cảm thấy nhẹ nhỏm, sau khi sửa sang lại những mãnh sứ vỡ, Lý Dương tạm thời để nó ở một góc sáng sủa. Sau này có cơ hội thì sửa chữa một chút, thứ này dù sao cũng là một món đồ sứ không tệ, giá trị mặc dù có tổn hại nhưng sửa chữa nó rồi dùng trang trí cũng tốt.
Buổi tối Lý Dương qua nhà Hà lão ăn cơm, khi ra ngoài luôn ăn cơm ở khách sạn, về nhà được ăn bửa cơm gia đình ấm áp, nếu so sánh thì Lý Dương thí ăn cơm nhà hơn.
Hai cái chén này Hà lão lưu lại dùng làm manh mối điều tra, về phần kết quả như thế nào hiện tại ai cũng khó mà nói. Có điều dù sao thì có manh mối vẫn đỡ hơn không, Hà lão đã coi trọng vụ án này thì nhân viên phá án sẽ càng thêm để tâm, việc phá án sẽ tiến triển nhanh hơn.
Sauk hi ăn tối xong Lý Dương đi váo phòng sách của Hà lão nhìn 12 cái cha biết ca hát của mình.
Hà lão cũng rất thần kỳ với 12 cái chai này, lúc trước khi mới mang chung về, Hà lão dựa theo cách bài trí của Lý Dương đặt chúng lại, ngay lập tức ông liền nhe được một bản Tướng Quân Lệnh.
Lý Dương sau khi đi vào lập tức mở cửa sổ, gió từ bên ngoài từ từ thổi vào bên trong căn phòng, âm thanh tao nhã từ từ vang lên.
-Quốc bảo a, đây chính là quốc bảo quý giá nhât, Lý Dương, thứ này nếu không phải là cháu phát hiện chỉ sợ bây giờ nó vẫn còn long đong!
Hà lão thở dài rồi nói một câu, lần này Lý Dương không nói gì thêm, không có hắn phát hiện ra thì mấy thứ này không biết bao giờ mới có người phát hiện ra, thậm chí lúc phát hiện chúng còn có thể sẽ bị hư hao nữa, đây mới là tổn thất lớn nhất.
Không ai biết trong cái bình có thứ khác, nếu cái bình bị vỡ ra mà ảnh hưởng tới 12 cái chai quả thật là tổn thất lớn.
Và lão gia tử trao đổi tử một hồi, lão gia tử lại hỏi hỏi Lý Dương gần nhất học tập.
Sauk hi biết được Lý Dương chưa từng giáng đoạn việc học tập, Hà lão rất vui mừng gật đầu, Lý Dương đã có thành tựu cao như thế vẫn không ngừng học tập, điểm này là rất khó có được, đâ cũng là điểm mà Hà lão hài lòng với Lý Dương nhất.
Sáng ngày hôm sau, Lý Dương tới tám giờ mới rời giường.
Đi lại một chút, Lý Dương tham lam hít thở không khí trong nhà, ánh mặt trời vừa lên sưởi ấm không khí, thời gian này chính là lúc hưởng thụ tốt nhất.
Ăn xong bửa sáng, Lý Dương liền cùng Lưu Cương ra, ngoài, về tới Minh Dương hắn còn vài việc phải đi làm.
Lần này ra ngoài Lý Dương láy xe, chiếc Volvo này thật lâu rồi Lý Dương chưa đụng tới, khi nắm vô lăng quen thuộc, tâm trạng của Lý Dương có chút kích động.
-Đúng rồi, Lưu Cương, hình như là chưa bao giờ tôi nghe nói tới gia đình của anh, lâu như vậy cũng không thấy anh liên lạc với người nhà, anh có muốn về thăm nhà không, nếu muốn thì tôi xin Hà lão cho chúng ta nghỉ vài ngày về thăm nhà của anh?
Lý Dương đột nhiên nói một câu, Lưu Cương ngạc nhiên quay đầu lại, trên mặt có thêm chút ảm đạm.
-Lý ca, tôi là cô nhi!
Mấy phút sau, Lưu Cương mới nhẹ nhàng nói, Lý Dương đột nhiên sửng sốt, sau đó vội vàng thắng xe lại, suýt chút nữa là xe đã đụng vào cột đèn rồi.
-Thực xin lỗi, tôi không biết!
Lý Dương nhỏ giọng nói một câu, giọng nói còn mang theo sự xin lỗi, vấn đề này kỳ thật Lý Dương trước kia đã muốn hỏi nhưng chưa có cơ hội, không ngờ là đáp án của câu hỏi này lại như thế.
-Không có gì, kỳ thật tôi lớn lên ở cô nhi viện, mười ba tuổi tôi liền trực tiếp đi bộ đội tới tận bây giờ!
Lưu Cương cười khẽ lắc lắc đầu, Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại, Lưu Cương mười ba tuổi đã gia nhập quân ngũ quả thật là ngoài ý muốn của hắn.
Mười ba tuổi, Lý Dương vẫn còn học sơ trung, lúc đó hẳn vẫn còn là một đứa trẻ không lo không nghĩ, Lưu Cương khi đó đã bắt đầu thực hành những động tác huấn luyện nghiêm khắc, khó trách Lưu Cương nhìn còn muốn nhỏ hơn hắn lại thành thục như vậy.
-Lưu Cương, chúng ta quen biết cũng đã gần một năm, tôi không biết anh nghĩ thế nào nhưng tôi đã xem anh như người nhà của tôi, đây là một phần lễ vật của tôi tặng anh, anh nhất định phải nhận lấy!
Một lát sau, Lý Dương mới nói một câu, khi nói hắn còn lấy một cái túi ra đưa cho Lưu Cương.
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: