Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
  3. Chương 438 :  Không làm lương tâm thất vọng
Trước /1325 Sau

[Dịch] Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 438 :  Không làm lương tâm thất vọng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

-Các người đi ư?

Bác Hoàng có chút ngây ngốc, cũng có chút nề hà, có điều phần nhiều là bất lực.

Liễu Tuấn thở dài, làm việc ở công ty đấu giá sợ nhất là gặp việc này, chủ hàng có chuyện cần dùng tiền gấp, nhưng thứ mà hắn có lại không thể làm cho công ty vừa lòng, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Đây cũng không phải là hiện tượng cá biệt, Liễu Tuấn cũng không có cách nào khác, hắn cũng chỉ có thể xem trọng công ty mà thôi, những thứ mà hai ông bà không đủ để công ty vừa lòng.

Lý Dương đi tới chỗ đặt giày, Lưu Cương lúc này cũng đã bắt đầu mang giày vào rồi.

Lý Dương thay giày rồi thừa dịp mọi người không chú ý liền cố ý đẩy Liễu Tuấn một cái làm hắn va ngã kệ đặt dép lê, hai ông bà vốn đang bi thương liền sững sốt rồi vội đứng lên.

Hai ông bà cũng không nói gì thêm, Lưu Cương thì kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương, Liễu Tuấn thì có vẽ ngượng ngùng.

-Thực xin lỗi, chúng tôi lập tức thu thập ngay!

Liễu Tuấn cuống quýt nâng giá đỡ lên, thứ này được làm bằng gỗ nên cũng không dễ dàng gì nâng lên, khi mới làm được một nữa thì hắn liền sững sốt.

Bên dưới những đôi dép có một chuỗi hạt màu đỏ, bản năng nói cho Liễu Tuấn biết thứ này không hề đơn giản.

Liễu Tuấn nhịn không được vương tay cầm chuỗi hạt lên, hơn nữa còn cẩn thận lau chùi những hạt châu, ngay sau đó, trái tim của hắn đập nhanh hơn không ít.

San hô châu, không ngờ còn là san hô màu đỏ thượng đẳng, Liễu Tuấn không ngờ lại thấy được một món bảo bối như thế.

Lý Dương làm bộ như không phát hiện mà tiếp tục xỏ giày vào, trong lòng thì không ngừng cầu nguyện.

Vốn Lý Dương định làm ngã rồi ‘vô ý’ phát hiện, sau đó vạch trần, không ngờ kế hoạch đã có biến hóa, thứ này đã bị Liễu Tuấn phát hiện, Lý Dương đâm lao phải theo lao, hơn nữa hắn cũng muốn nhìn một chút xem Liễu Tuấn sẽ làm như thế nào.

San hô châu, đặc biệt là loại sang hô đỏ thượng đẳng như thế này có giá rất cao, nếu thứ này trong tay Liễu Tuấn hắn, hắn có thể đổi lại một chiếc BMWs, đối mặt với sự dụ hoặc như thế Lý Dương rất muốn biết hắn sẽ làm như thế nào.

Liễu Tuấn lúc này đang ngây ngẩn cả người, thứ này tuyệt đối là ngoài ý muốn phát hiện ra, hiện tại trong lòng hắn lúc này đang không ngừng giãy dụa. Lúc này, hắn hoàn toàn có thể bỏ túi thứ này rồi rời khỏi, làm như không có việc gì xảy ra, hắn thấy Lý Dương lúc này đang mang giày, trong căn nhà này người có thể nhận ra thứ này cũng chỉ có hắn và Lý Dương thôi, chỉ cần Lý Dương không thấy thì bò túi thứ này không phải là vấn đề gì.

Có điều khi nhớ tới ánh mắt tuyệt vọng của ông bà, lại nhớ tới đạo đức nghề nghiệp, hắn lại do dự.

Liễu Tuấn không phủ nhận là có rất nhiều người cùng nghề với hắn thường thừa dịp như thế này để kiếm lời, tiền lời thì thường bằng cả chiếc xe hoặc cả năm tiền lương.

Thậm chí còn có một số người chỉ hưu bảo ngựa nói thứ này không tốt, thứ kia là giả rồi cố ý dùng giá thấp mua đi, từ đó kiếm một món lời kết sù, có điều hành vi này là trái pháp luật, khi bị phát hiện thì phải ở tù.

Giờ khắc này, Liễu Tuấn vẫn còn đang giãy dụa, nghiêm khắc mà nói thứ này cũng không phải là do hai người này bán ra, cho dù hắn lấy đi cũng không sao, cho dù sao này việc bại lộ thì cùng lắm là bị la mắng một chút, ít nhất thì cũng sẽ không liên quan tới pháp luật.

Lý Dương len lén liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, hắn thấy rõ Liễu Tuấn hiện nay đang giãy dụa.

Thở dài một hơi, Lý Dương mau chóng mang giày vào, con người không phải là thánh nhân, con người đối mặt với sự dụ hoặc thường không có sức chống cự, đừng nói là Liễu Tuấn, cho dù là hắn thì khi mới nhìn thấy thứ này hắn cũng có ý tưởng chiếm làm của riêng như của Liễu Tuấn thôi.

-Bác Hoàng!

Liễu Tuấn đột nhiên ngẩn đầu lên nói, trên mặt còn mang theo sự kiên quyết, sau khi do dự, Liễu Tuấn đã làm ra lựa chọn.

Từ nhỏ, Liễu lão đã dạy hắn phải làm một người thành thật, không được làm chuyện có lỗi với lương tâm, thứ này nếu gặp được ở tiệm đồ cổ, hoặc là hắn vô tình thấy được thì hắn sẽ dùng ít tiền mua nó đi, bởi vì đây là nhãn lực của hắn mang lại, hắn xứng đáng có được nó.

Nhưng khi đi thu hàng hóa, đặc biệt là gặp được trong nhà khách hàng thì không thể làm vậy được, khách hàng đã tin tưởng hắn mới mời hắn vào nhà, hắn không thể làm chuyện có lỗi với khách hàng của mình được.

Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn, lúc này trên mặt Liễu Tuấn không còn chút do dự nào cả.

-Bác Hoàng, chuỗi hạt này làm sao bác có được?

Liễu Tuấn giơ chuỗi hạt lên rồi từ từ lau từng hạt châu, sau khi lau sạch sẽ, Liễu Tuấn mới hỏi bác Hoàng một tiếng, lúc này trên mặt hắn còn nở một nụ cười.

Giờ khắc này, trên mặt Lý Dương cũng có một nụ cười, lựa chọn của Liễu Tuấn không làm cho hắn thất vọng.

-Thứ này ư

Bác Hoàng mê mang nhìn thoáng qua, bà lão thì đi lên, cẩn thận nhìn rồi nói:

-Thứ này hình như là năm đó bác tôi đưa cho tôi, về sau tôi cho cháu gái tôi chơi, sao nó lại xuất hiện ở đây thế!

-Bác của bà hiện đang ở đâu?

Liễu Tuấn vội hỏi một câu, hạt châu này là đồ cổ, có từ cuối thời thanh, giá cả của nó rất là xa xỉ.

-Bác tôi sớm đã qua đời rồi!

Bà lão lắc đầu, hai mắt bác Hoàng sáng lên, ông vội vàng hỏi:

-Tiểu Liễu, chuỗi hạt này có gì đặc thù ư?

-Bác Hoàng, bác nói đúng rồi, chuỗi hạt này là san hô châu, hơn nữa còn là san hô đỏ thượng hạng, loại sang hô này rất có giá, đoán chừng cả chuỗi hạt này nếu đem đi đấu giá thì sẽ có giá hơn 50 vạn

Liễu Tuấn gật đầu nói, trên mặt có chút đáng tiếc nhưng cũng không có gì hối hận.

Hắn là có lựa chọn cho mình, hắn cũng không làm chuyện có lổi với lương tâm, huống chi hai người trước mặt này thật sự là cần trợ giúp, hơn nữa đây cũng là biện pháp tốt nhất.

-Cậu nói là thứ này có thể bán 50 vạn?

Bác Hoàng có chút kích động nói, giọng nói còn có chút run rẫy, ông không thể tin được nhìn Liễu Tuấn. Chuỗi hạt này quả thật là bác hai người tặng, nhưng lúc tặng không có ai nói giá trị của thứ này cho hai người nghe, lại để nó ở nhà nhiều năm như vậy, thứ này ngay cả cháu gái hai người cũng từng dùng để chơi đùa nên hai người không thể nào nghĩ tới thứ này lại là bảo bối cả.

-Năm mươi vạn chính là giá của cháu, nếu thứ này thật sự có thể đấu giá thì giá sẽ còn cao hơn nữa!

Liễu Tuấn lắc lắc đầu nói, những hạt châu này không nhỏ, lớn khoảng chừng trái long nhãn, một chuỗi hạt châu có những hạt to và chỉnh tề như thế không dễ gặp, hơn nữa những hạt châu còn là san hô đỏ thượng đẳng nữa. Gần đây giá san hô đang tăng mạnh, giá mà hắn đưa ra là theo giá lúc trước, đừng nói năm mươi vạn, cho dù là 70 vạn thì khi đấu giá cũng có thể đạt được, nếu may mắn thì không phải là không có khả năng bán ra giá trăm vạn.

-Vậy, vậy thứ này hai người thu mua sao?

Bác Hoàng lúc này vô củng kích động, việc này không khác gì hi vọng của hai người, trước đó ông đã nghĩ tới việc bán phòng ở rồi, không ngờ lúc này còn có thể nghe được một tin tức tốt như vậy.

-Thu, có điều 50 vạn chỉ là giá của cháu, theo giá công ty quy định thì thứ này chỉ định giá 28 vạn, hơn nữa cũng chỉ có thể trả trước cho hai người 3 phần tức là 10 vạn tám nghìn thôi, hai người thấy thế nào?

Liễu Tuấn không có chút do dự mà gật đầu rồi nói, san hô đỏ, lại còn là an hô đỏ thượng đẳng, thứ này sẽ có rất nhiều người cạnh tranh, đây chính là một thứ không tệ, có điều lúc này Liễu Tuấn vẫn còn phải làm theo quy định của công ty.

-Mười vạn tám ngàn, tốt, vậy khi nào chúng tôi mới có thể nhận hết số tiền mặt còn lại?

Bác Hoàng kích động hỏi một câu.

-Nếu thuận lợi thì nữa tháng là có thể có được, chậm nhất thì phải một tháng!

Liễu Tuấn do dự một chút rồi nói, hội đấu giá năm ngày sao sẽ tiến hành, chậm nhất là một tháng có thể thu lại tiền, đưa ra thời gian như thế chắc cũng không có vấn đề gì.

Hơn nữa lần này bọn họ mời tới đều là khách hàng cao cấp, tiền sẽ được thanh toán nhanh hơn nhiều

-Một tháng, vậy thì vẫn còn kịp giải phẫu, tiểu Liễu, cám ơn cháu!

Bác Hoàng vui vẻ nói, bà lão lúc này cũng đang rất kích động.

-Bác Hoàng, đây là chuyện cháu phải làm, trong nhà bác không ngờ còn có thứ tốt như vậy, lần này xem ra cháu không phải là vể tay không a!

Liễu Tuấn cười nói, trong mắt có một tia tiếc hận chợt lóe lên rồi biến mất nhưng không kề có sự hối tiếc.

-Tiểu Tuấn, rất không tệ, không ngờ cậu có thể tìm được một món bảo bối như thế, xem ra cho cậu làm chủ quản đồ sứ là mai một nhân tài rồi, thế này đi, tôi cho cậu lên làm chủ quản bộ chuyên gia!

Lý Dương cười nói một câu, Liễu Tuấn liếc mắt nhìn Lý Dương rồi lắc lắc đàu.

Người phụ trách bộ chuyên gia ở công ty vẫn còn đang trống, nhưng ai cũng biết, vị trí này chính là của Lý Dương, chẳng qua Lý Dương không có tới nhận chức thôi. Ở rất nhiều công ty bàn đấu giá, bộ chủ quản chuyên gia đồng thời là phó tổng, đây là một chức vụ có quyền lợi rất cao, Liễu Tuấn không muốn làm chức vụ này càng không muốn giành vị trí của Lý Dương.

Lý Dương cười cười, cũng không có nói gì.

Liễu Tuấn không có tranh cải vấn đề này mà bắt đầu chuẩn bị hợp đồng, Lý Dương thừa nhận thứ này chứng minh hắn không có nhìn nhầm.

Ký hợp đồng, thanh toán tiền, chuỗi sang hô này thành một vật đấu giá của công ty Lợi Đạt, lúc này cũng không còn sớm, Lý Dương và Liễu Tuấn tạm biệt hai ông bà rồi ra về đi đón Lý Xán.

-o0o-

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:

Quảng cáo
Trước /1325 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chuyện Tình Dễ Thương Của Tiểu Mã Và Tiểu Trư

Copyright © 2022 - MTruyện.net