Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bệnh viện trung tâm khu Đông, một bệnh viện có diện tích lớn nhất ở khu Đông Trung Tâm Virex, nó được phân làm nhiều khu với nhiều chức năng khác nhau, mỗi khu lại có nhiều tòa nhà lớn để chứa được số bệnh nhân đang có chiều hướng gia tăng.
Cô bé nhà Pranker vừa xuống khỏi xe công đã vội chạy vào bệnh viện. Cô chạy đến trước quầy tiếp tân hỏi:
-Cô ơi, ở đây có bệnh nhân nào tên Magu Leaka không?
Người tiếp tân nhìn thấy cô bé đáng yêu thì vội tìm thông tin rồi nói:
-À, cậu bé ấy nhập viện được hai ngày rồi, thằng bé ở tầng hai phòng số tám. Khu dưỡng sức.
-Vâng, cám ơn cô nhiều ạ!
Cô bé vội vàng chạy đi, người tiếp tân liền gọi với theo:
-Khu đó nằm phía bên trái tòa nhà này đó bé ơi!
-A!
Cô bé bật thốt một tiếng rồi xoay người chạy ngang qua nữ tiếp tân nói câu cám ơn và chạy ra ngoài.
Khu dưỡng sức, tầng hai phòng số tám
-A...chán quá! Ở đây chả có gì để đọc để chơi hết. Tay chân ở yên ngứa ngáy quá đi!
Bá Thông chỉ mới bị bắt ở lì bệnh viện một ngày thôi đã chán đến nỗi muốn điên lên rồi, tính cách hắn hoàn toàn trái với tính thụ động của đứa nhóc Leaka, chủ nhân thân xác mà hắn chiếm giữ.
Một ngày trôi qua, với tính yêu thích vận động, Bá Thông đã gần như quen thuộc với cơ thể mới. Từ trên giường bệnh hắn leo xuống đấm tay đá chân, tập lại các thế võ trước đây mà hắn đã học qua. Sau đó hắn chuyển sang luyện thái cực quyền, dịch cân kinh nhưng có vẻ như do bầu khí quyển ở đây mà mấy bài tập này trở nên có hiệu quả tăng thêm mấy lần. Hắn thấy cơ thể bớt uể oải hẳn.
Sau khi tập chán rồi hắn lại nằm xuống đất lăn qua lăn lại:
-AAA!!! Chán như con gián!!!
Cạch
Bất chợt cánh cửa phòng bệnh bật mở.
Rầm
Đúng lúc Bá Thông lăn đến chỗ cánh cửa thì bị cạnh cửa đập ngay vào mũi.
-Ối!
Bá Thông ăn một cú đập bất ngờ kêu toáng lên. Hắn ôm mũi đứng dậy chỉ tay vào cánh cửa:
-Bố khỉ đứa nào tự dưng mở cửa làm bố vỡ mũi!!!
Và ngay khi hắn chỉ tay thì cô bé bước vào với vẻ mặt vui mừng gọi:
-Leaka!
Bá Thông trợn mắt, con gái nhà ai mà xinh thế!!? Nhưng mà cái ngón tay của hắn đang trỏ vẫn không đưa xuống, trông thật vô duyên.
-Leaka, tốt quá. Cậu không sao!
Cô bé vui mừng ôm lấy cái bàn tay đang chỉ của Bá Thông. Mặc dù vẻ ngoài có chút thay đổi nhưng mái tóc lam nhạt đặc trưng thì không thể lầm được.
Bá Thông ngơ ngác. Bỗng dưng có một con bé xinh đẹp chạy vào đây và bắt tay hắn như thể lâu năm mới gặp.
-Chậc, dù đã sáu năm rồi nhưng cậu vẫn lùn hơn tớ...hình như cậu gầy hơn trước đây thì phải?
Cô bé không để ý biểu lộ của Bá Thông tiếp tục chào đón hắn bằng những lời nói đầy hoài niệm.
Bá Thông đổ mồ hôi hột, tại sao trong kí ức của thằng nhóc chết dẫm này chẳng có tí thông tin gì về con nhóc này vậy? Hắn nên ứng phó thế nào đây? Còn nữa, sao con nhỏ này cao thế?
Bá Thông rối rắm, một đứa con gái đáng yêu lại cao hơn hắn đột ngột xuất hiện, hỏi thăm dồn dập, hắn chẳng biết nói gì ngoài bật ra một câu quen thuộc dành cho người xa lạ:
-Nhóc là ai vậy?
Hắn hoàn toàn trả lời theo quan điểm của một người trưởng thành mà quên mất hắn đang trong thân thể của một tên nhóc vừa lùn vừa gầy mười hai tuổi.
Cô bé bị hỏi một câu gây mất hứng, bầu không khí vui mừng đột ngột trầm xuống. Thế nhưng cô không hề giận, dù sau người bạn của cô bị người ta đánh vào đầu hẳn là kí ức còn rối loạn nên không nhớ cũng là điều dễ hiểu.
Cô bé điềm đạm đặt tay lên ngực rồi nhìn thẳng vào Bá Thông nói:
-Mình là Lidia, Pranker Lidia...cậu nhớ chứ? Cách đây hơn sáu năm chúng ta đã từng là hàng xóm thân thiết.
Bá Thông nghe đến hai chữ "Pranker Lidia" thì cơ thể có chút phản ứng nhưng trí óc hắn lại chẳng có tí thông tin gì về cô bé trước mặt cả. Mặt hắn vẫn trơ ra nhìn cô hoàn toàn xa lạ.
-C-Cậu quên mình rồi sao?
Lidia thấy người bạn thơ ấu chẳng có phản ứng vui mừng khi nghe tên cô như tưởng tượng thì bắt đầu thấy thất vọng. Gương mặt cô thoáng qua nổi buồn sâu thẳm.
Bá Thông cảm thấy cả người mềm nhũn, hắn không thể nói rằng "Xin lỗi nhóc, anh không biết em!". Hắn cần phải nghĩ ra cách trả lời thỏa đáng trong trường hợp này.
Năm giây sau...
-A ha ha...xin lỗi, tại vì bị người ta đánh vào đầu nên tớ có chút vấn đề về trí nhớ. Lidia...ừm, lâu rồi không gặp!
Bá Thông lập tức viện ngay được cái cớ để có thể nói chuyện một cách bình thường với Lidia, hắn cười rất ngớ ngẩn và xoa xoa cái đầu đang bị băng của mình.
Nhìn người bạn trước mặt mình cười Lidia có chút bất ngờ, ngạc nhiên đến nỗi ngây người.
Bá Thông thấy Lidia im lặng nhìn hắn, liền đổ mồ hôi hột. Có gì không ổn sao?