Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Hiên nghe Triển Phong Lâu gọi Triệu Kỳ là Triệu cô nương, biết Triệu Kỳ có ý giấu thân phận, cũng không tiện nói ra, bèn chắp tay nói: - Triệu cô nương, đã lâu không gặp.
Triệu Kỳ gượng cười rồi cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp lại. Bên kia Triệu Mẫn đã đi tới, nhìn Sở Hiên một lát rồi nói:
- Ngươi chính là người mà Kỳ tỷ vẫn luôn nhắc tới sao?
Sở Nguyên và Sở Tranh miệng há hốc, chút nữa không kìm được bật cười thành tiếng, lời của tiểu cô nương này thật làm người ta khó xử mà.
Sở Hiên và Triệu Kỳ nghe vậy đều đỏ bừng mặt, Triệu Kỳ lay nhẹ tay áo Triệu Mẫn nói nhỏ:
- Mẫn muội, muội nói linh tinh gì đấy.
Sở Hiên ho khan một tiếng, nhìn Triệu Kỳ cất tiếng hỏi:
- Vị cô nương này là…?
Triệu Kỳ còn đang nhìn Triệu Mẫn có chút do dự thì đã nghe Triệu Mẫn đáp lời:
- Bản cô nương chính là đường muội của Kỳ tỷ, ngươi có thể gọi ta là Mẫn cô nương.
Sở Hiên theo phản xạ liền chắp tay nói:
- Mẫn cô nương…
Hắn vừa nói nửa chừng chợt cứng lưỡi, cô nương này là đường muội của Triệu Kỳ, vậy chẳng phải là nữ nhi của đương kim hoàng thượng sao?
Sở Nguyên và Sở Tranh cũng trố mắt ra nhìn, bọn họ biết đương kim hoàng thượng và Xương Bình vương giống nhau, đều chỉ có một nam một nữ, không ngờ Mẫn công chúa lại khơi khơi xuất hiện tại Thái Bình phủ nhỏ nhoi này.
Sở Tranh thầm nghĩ, chẳng trách lúc mình nhìn thấy nữ tử này trong lòng phát lạnh, vừa có phận cành vàng lá ngọc, lại có võ công cao thâm, quả nhiên không phải là một người có thể chọc vào, vô cùng nguy hiểm.
Triển Phong Lâu đứng bên cạnh không hiểu bọn họ nói chuyện gì, ông ta chỉ nhìn ra Sở gia huynh đệ cùng Triệu gia tỉ muội có quen biết, cảm thấy bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đến bên Triệu Kỳ, nhìn sang Sở Hiên hành lễ nói:
- Đại công tử, vừa rồi tiểu nhi có chút đường đột đắc tội với mấy vị, đại nhân ngài không chấp với tiểu nhân, mong công tử nể mặt Triệu cô nương mà tha cho tiểu nhi.
Triệu Kỳ quay sang Sở Hiên hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Sở Hiên đem chuyện vừa rồi nói ra một lượt. Triển Phong Lâu nghe xong tối sầm mặt, thầm mắng nhi tử thường ngày cũng khéo đối nhân xử thế, hôm nay thế nào lại hồ đồ đến vậy. Phải biết rằng, những người không coi Triển phủ ra gì thì ắt hẳn phải có địa vị bất phàm, xem ra tất cả lỗi lầm đều do Triển gia gây ra, gia tộc của Sở phu nhân tại Triệu quốc địa vị cao vời vợi, mấy người này mà có ý không tốt thì Triệu gia chắc chắn xong đời. Nghĩ đến đấy Triển Phong Lâu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ biết nhìn Triệu Kỳ với ánh mắt cầu khẩn.
Sở Nguyên bên cạnh đột nhiên vỗ đùi kêu lên:
- Hóa ra Triển công tử vốn mời quận…Kỳ cô nương và Mẫn cô nương tới đây, sao không nói sớm, nếu không chúng ta đã lập tức ly khai rồi.
Triệu Kỳ mặt đỏ lên, lén nhìn Sở Hiên một chút rồi nói:
- Ta cùng với Triển công tử cũng chỉ gặp qua mấy lần, lần này ta cùng với Mẫn muội phụng mệnh sư phụ ra ngoài du ngoạn mới đi ngang qua đây, vừa lúc ở ngoài thành gặp Triển công tử, liền được mời đến Triển phủ làm khách. Mẫn muội lần đầu tiên ra khỏi thành, muội ấy được nuông chiều từ bé, ta nghĩ ở lại Triển phủ vẫn tốt hơn là vào khách sạn bình dân cho nên mới cùng đến đây.
Triệu Kỳ dường như vẫn chưa nhìn ra ý đồ đen tối của Triển Trọng Mưu, nói tiếp:
- Việc này coi như do ta mà ra, Triển công tử đã bị đánh thành như vậy, ta nghĩ mọi người cũng nên bỏ qua mọi chuyện.
Sở Hiên cười nói:
- Kỳ… cô nương có lời, Sở Hiên sao dám không nghe.
Triển Phong Lâu vừa nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người như nhũn ra, giờ mới phát hiện ra lưng áo đã ướt đẫm.
Sở Hiên nhìn Triệu Mẫn, trong lòng thấy khó xử, nếu đã biết nàng ta là đương triều công chúa, thì phải bẩm báo với phụ thân, không thể để nàng ta ở lại Triển phủ mà không lý đến. Vì vậy hắn nhẹ giọng nói:
- Kỳ cô nương, gia phụ cũng thường nhắc tới cô, không ngờ hôm nay có cơ hội gặp mặt. Chính ra gia phụ phải đến đây tiếp chuyện, nhưng nghĩ ở đây nhiều người không tiện, không bằng đi vào trong phủ đàm đạo.
Nói xong nhìn sang Triển Phong Lâu nói:
- Triển tiên sinh, lệnh công tử thương thế không nhẹ, còn không mau trị liệu, Triệu cô nương cùng ta là người quen cũ, còn muốn hàn huyên chút chuyện xưa.
Triển Phong Lâu cuối cùng cũng nghe ra điều khác lạ, vội vàng nói rằng:
- Đại công tử nói phải, thảo dân xin cáo từ.
Chờ người Triển phủ đi xa, bọn gia tướng Sở gia mới chạy lại. Lý Thành vô cùng bực tức mắng mỏ một hồi, sau đó điều mấy chiếc xe ngựa tới, mời Triệu gia tỷ muội và Sở gia huynh đệ lên xe quay về phủ.
Triệu Mẫn dường như có chút hứng thú với Sở Tranh, cũng không quản hắn có muốn hay không đã kéo hắn lên cùng xe, dọc đường đi hỏi cái này cái kia làm Sở Tranh cảm thấy vô cùng nhức đầu.
Sở Tranh vừa bước vào phủ, không khỏi âm thầm kêu khổ, chỉ thấy Sở phu nhân đã nghiêm mặt ngồi ở đó rồi.
May là Sở phu nhân thấy Triệu Kỳ và Triệu Mẫn theo sau, vội đứng dậy đón chào. Sở Hiên thấy vậy bước tới nói nhỏ vào tai Sở phu nhân mấy câu, Sở phu nhân nghe xong biến sắc, tiến lên hành lễ với Triệu Mẫn, Sở Tranh liền nhân cơ hội này trốn đi.
Sở Danh Đường nhận được bẩm báo cũng vội tới, vừa vào nhà liền trừng mắt nhìn Sở Hiên. Hắn thật sự đau đầu với Triệu Kỳ, không biết nàng xem trọng Sở Hiên ở điểm nào, hôm nay lại rước tới một công chúa còn phiền phức hơn, chung quy cũng đều do đứa con lớn quý tử này gây ra chuyện.
Sở Tranh đang chuẩn bị trở về phòng, đi ngang qua thủy đình thì thấy Ngô An Nhiên đang đi đi lại lại, dáng vẻ phiền muộn. Sở Tranh thấy vậy cũng không trêu chọc nữa, cúi đầu coi như không thấy định đi tiếp.
Chợt có tiếng gọi :
- Tranh nhi, ngươi qua đây.
Sở Tranh không ngờ Ngô An Nhiên lại chủ động gọi mình lại.
Hắn không còn cách nào khác, đành tiến về phía Ngô An Nhiên:
- Sư phụ, người có chuyện gì vậy, lẽ nào tiểu sư đệ trong bụng sư nương muốn ra gặp người sớm sao?
Ngô Bình Yên thấy chán nản, Sở Tranh gặp sư phụ chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc, nên vẫn theo thói quen đùa đùa cợt cợt như vậy, ông ta nhìn Sở Tranh lắc đầu nói:
- Vi sư thực sự có chuyện không hiểu, tính tình ngươi vốn lười biếng, sao tự nhiên lại chăm chỉ tập luyện Long Tượng Phục Ma Công như vậy. Cho gọi ngươi lại, đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi.
Sở Tranh thấy Ngô An Nhiên đích xác có chuyện quan trọng, không đùa cợt nữa mà nói:
- Sư phụ có chuyện gì vậy?
Ngô An Nhiên trầm ngâm nói:
- Hai cô nương kia ngươi có biết không?
Sở Tranh nghe xong cũng không hiểu ý sư phụ lắm, liền buột miệng đáp:
- Dạ có, người có niên kỷ lớn hơn chính là nữ nhi của Bình Nguyên thành Xương Bình Vương, Triệu Kỳ quận chúa, cùng nhà ta đã có quen biết, người còn lại địa vị còn lớn hơn nữa, chính là đương kim công chúa Triệu Mẫn, trước đây đồ nhi chưa từng gặp qua.
Ngô An Nhiên nghe xong lại đi lại vài bước, rồi trịnh trọng nói rằng:
- Tranh nhi, vi sư biết ngươi mấy năm nay chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi gì, người trong thiên hạ cũng không có mấy người ngươi để vào mắt. Nhưng hai nữ tử này ngươi nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên trêu chọc các nàng.
Sở Tranh trong lòng thấy kỳ quái, Ngô An Nhiên vốn luôn tự cho mình thanh cao, chẳng ngờ hôm nay lại như vậy, không khỏi thắc mắc:
- Vì sao vậy sư phụ?
Ngô An Nhiên đáp:
- Vi sư trước đây đã nói qua với ngươi, võ công tổng cộng chia làm mấy tầng cảnh giới, cảnh giới cao nhất là tông sư cảnh giới. Kỳ thực vi sư vẫn chưa nói thật với ngươi, sợ ngươi trong lòng chán nản, thật ra thiên đạo mới chính là cảnh giới tối cao của võ học, nhưng vi sư du ngoạn giang hồ nhiều năm, cũng chưa gặp được một ai có cảnh giới như vậy.
Sở Tranh cười nói:
- Với tính tình của sư phụ, nếu trước kia gặp được cao thủ thiên đạo, chỉ sợ rằng không còn sống mà nhận người đồ đệ này rồi.
Ngô An Nhiên thở dài, cũng không phản bác nói:
- Người trong võ lâm đều cho rằng cảnh giới thiên đạo chẳng qua chỉ là lời đồn thổi, nhưng theo hiểu biết của những môn phái lâu đời thì cảnh giới này tuyệt đối là thật. Năm đó giặc Hồ đem quân xâm lấn Trung Nguyên, võ lâm Trung Nguyên phát hiện quốc sư bọn chúng đích thực đã đạt tới cảnh giới thiên đạo chí cao, người này được xưng là Hồ man đệ nhất cao thủ Thác Mộc, thật không thể dùng sức người mà chống lại được. Trong lúc mọi người còn đang hoang mang hoảng sợ, thì trong võ lâm đột nhiên xuất hiện đến năm thiên đạo cao thủ, một trong số đó chính là Thánh môn chủ Ninh đại tiên sinh của môn phái chúng ta. Nhưng năm người bọn họ cũng không liên thủ mà lại từng người đấu với Hồ man quốc sư, cuối cùng nghe nói Ninh đại tiên sinh cùng Hồ man quốc sư đấu nhau kịch liệt ba ngày ba đêm, bắt hắn phải lập thệ vĩnh viễn không được cùng đệ tử bước chân vào Trung Nguyên. Sau khi Hồ man quốc sư rời đi không bao lâu thì Ninh đại tiên sinh cũng đột nhiên biến mất, nguyện vọng nhất thống Trung Nguyên của Thánh môn ta nhất thời không thể thực hiện, lại còn bị bức ra ngoài Tây Vực. Nghĩa quân dưới trướng cũng bị các đại gia tộc thu thập mất, đến giờ hình thành nên cục diện Tần Triệu Tề Ngô chia thiên hạ.
Sở Tranh nghe đến thất thần, không kìm được hỏi:
- Vậy tông sư cảnh giới và thiên đạo cảnh giới rút cục là khác nhau như thế nào?
Ngô An Nhiên nói:
- Vi sư cũng đã đạt tới tông sư cảnh giới, nhưng chỉ cần ngươi cùng năm nghìn gia tướng vây quanh, vi sư tất khó thoát chết. Hôm nay gặp qua Thái Bình Triển gia, cũng coi như là võ lâm lục đại thế gia, lão nhân Triệu Phong Lâu kia cũng không kém vi sư bao nhiêu, nhưng khi biết các ngươi mấy người là Sở gia công tử liền sợ đến hồn bay phách lạc, đó là vì sao? Ngươi chắc có thể tự trả lời được. Huống chi bọn họ võ lâm bạch đạo còn có gia quyến sản nghiệp, không giống vi sư chỉ có một mình, vì thế đối với quan phủ cực kỳ cố kỵ.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ bây giờ không thể tính là chỉ có một mình chứ?
Ngô An Nhiên không để ý tới hắn, tiếp tục nói:
- Nghe nói thiên đạo cao thủ có thể ra vào giữa trăm vạn đại quân lấy đầu tướng lĩnh dễ như trở bàn tay, nhưng vi sư nghĩ cũng có chút khoa trương, căn cứ vào Thánh môn điển tịch ghi lại, Ninh đại tiên sinh xuất quân cùng Hồ man giao chiến cũng thắng bại bất phân, chẳng bao giờ nghe đến tiên sinh có thể tùy ý lấy đầu Hồ man đại tướng cả, xem ra thiên đạo cao thủ trên chiến trường cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà thôi. Huống hồ từ khi Hồ man rời khỏi Trung Nguyên, hai trăm năm nay giang hồ cũng không thấy xuất hiện thiên đạo cao thủ, cụ thể ra sao thì cũng chẳng một ai biết, có người còn nói, thiên đạo cao thủ chỉ ứng kiếp mà xuất hiện.
Sở Tranh đột nhiên hỏi:
- Sư phụ vừa rồi không phải nói có tất cả có ngũ đại cao thủ thiên đạo sao? Vậy bốn vị còn lại là thần thánh phương nào?
Ngô An Nhiên mặt trầm xuống:
- Năm đó Ninh đại tiên sinh chỉ huy Thánh môn nghĩa quân, còn lại bốn vị thiên đạo cao thủ kia đều dẫn theo một lộ binh mã, hiện tại việc thiên hạ chia làm bốn phần đều có quan hệ với bọn họ. Giang hồ đều gọi họ là “Như họa giang sơn” tức là Bắc Triệu Diệp môn “Như ảnh tùy hình”, Đông Ngô hoàng thất “Niêm hoa thủ”, Nam Tề Giang gia “Trục lãng đao” và Tây Tần Khấu Thị “Bất động minh sơn”.
Sở Tranh nhớ lại:
- Không sai, lúc đầu đồ nhi gặp Kỳ quận chúa cùng người khác giao thủ thì nghe người Nam Tề kia nói nàng ta đang dùng Như ảnh tùy hình.
Ngô An Nhiên lại nói:
- Nghe đồn bốn người này cùng với hoàng thất các nước có quan hệ sâu xa, hôm nay vừa gặp quả nhiên như vậy, Diệp môn thu nhận cả đương triều công chúa và quận chúa làm đồ đệ, các đại thế gia còn lại chắc cũng đều như vậy. “Niêm hoa thủ” chính là võ công độc môn của Đông Ngô hoàng thất. Hai nữ tử kia là truyền nhân của thiên đạo cao thủ năm đó, ngươi không nên chọc vào thì tốt hơn.
Sở Tranh nói:
- Sư phụ yên tâm, không cần nói chuyện khác, chỉ riêng thân phận hai người họ đã khiến cho đồ đệ tôn kính mà không dám gần rồi.
Lời còn chưa dứt, hai người cảm giác thấy không xa có người đang đi tới, chú ý một lát phát hiện đám người đi tới chính là phụ mẫu cùng hai vị kim chi ngọc điệp kia. Sở Tranh biến sắc, đang muốn rời đi thì Triệu Mẫn đã thấy hắn:
- Đây không phải là Sở tiểu đệ sao?
Sở Tranh nhìn lại đã thấy Ngô An Nhiên biến mất, thầm than khinh công của sư phụ so với mình quả thật cao minh.
Sở Tranh không còn cách nào khác đành tiến tới phía mọi người, Triệu Mẫn kéo tay hắn, cười nói với Sở phu nhân rằng:
- Phụ hoàng cũng không có nhiều nhi tử, chỉ có thái tử cùng ta hai người, bình thường cũng ít qua lại. Bản cung trong cung có chút tịch mịch, sớm nghe Lâm nương nương nói tiểu điệt của người tư chất thông minh, lại khả ái, hôm nay gặp mặt, quả đúng như thế.
Sở phu nhân cũng cười nói:
- Tiểu nhi vẫn còn ngang bướng, công chúa quá khen rồi.
Nói xong trừng mắt liếc Sở Tranh, hiển nhiên vẫn còn giận việc hắn tự ý rời phủ.
Triệu Mẫn nói:
- Bản cung lần này ra ngoài du ngoạn một thời gian rồi sẽ trở về kinh, đến lúc đó Sở đại nhân đã nhậm chức, chẳng hay có thể để tiểu đệ theo ta vào cung không? Tiểu đệ võ công không tệ, nếu như Sở đại nhân đồng ý, có thể để tiểu đệ theo bên người bản cung, lúc bình thường sẽ cho hắn về thăm hai vị.
Sở phu nhân phu phụ hai người vừa nghe xong mặt mũi liền trắng bệch, đi theo hầu công chúa chẳng phải sẽ thành thái giám sao.
Nhất thời mọi người đều im lặng.
Sở Tranh lúc đầu cũng không để ý, nhưng thấy phụ mẫu sắc mặt đại biến, suy nghĩ một chút bỗng thấy trong lòng tức giận. Cô nương này muốn bắt mình làm thái giám ư?
Triệu Kỳ cũng bị dọa cho sợ hãi, nàng tuy biết hoàng muội lớn lên trong cung, đối với thế sự nhân tình biết rất ít, nhưng cũng không nghĩ tới nàng ta lại nói ra lời kinh thế hãi tục như vậy.
Sở Danh Đường là người nào, không chỉ là đương triều Thái úy, mà còn là người đứng đầu Sở gia, làm sao có thể cho nhi tử vào cung làm thái giám được.
Triệu Mẫn vốn thông minh, thấy mọi người đều có chút cổ quái, biết là lời mình vừa nói có cái gì đó không ổn, chỉ là nàng từ nhỏ theo sư phụ tập võ, đối với chuyện bên ngoài cũng không am hiểu, nên cũng chẳng biết là đã sai ở nơi nào.
Sở phu nhân biết công chúa cũng không cố ý, bèn đi ra phía trước kéo tay nàng, làm như vô ý gỡ tay Sở Tranh ra cười nói:
- Công chúa cùng quận chúa cải trang xuất cung, lẽ nào không sợ hoàng thượng lo lắng sao?
Triệu Mẫn nói:
- Đây chính là chủ ý của gia sư, người nói bản cung đã tròn mười sáu, vào Diệp môn đã được mười năm, cũng nên ra ngoài để mở mang kiến thức. Phụ hoàng rất tôn kính sư phụ, sư phụ đã quyết thì phụ hoàng sẽ không phản đối đâu.
Sở Danh Đường hơi kinh hãi, bên cạnh hoàng thượng lại có một người như thế, không khỏi thắc mắc:
- Chẳng hay sư phụ của công chúa là vị cao nhân nào?
Triệu Mẫn đáp:
- Gia sư…
Triệu Kỳ đột nhiên ngăn cản nói:
- Hoàng muội.
Sau đó hướng Sở Danh Đường nói:
- Sở đại nhân thứ lỗi, sư phụ lão nhân gia đã ẩn cư nhiều năm, không muốn để người ngoài biết danh tính.
Sở Danh Đường ngẩn ra, cười nói:
- Thứ cho tại hạ đường đột.
Rồi chuyển qua hỏi công chúa:
- Chẳng hay vì sao công chúa biết Tranh nhi nhà ta có võ công?
Triệu Mẫn nói:
- Là do hôm nay bản cung tận mắt nhìn thấy mà.
Sở Danh Đường mặt trầm xuống, quay sang hỏi Sở Hiên và Sở Nguyên ở bên:
- Có chuyện gì xảy ra?
Hai người không dám giấu diếm, đem sự việc nhất nhất kể ra.
Sở Danh Đường nghe xong nổi giận nói:
- Mấy đứa nghịch tử các ngươi muốn ta tức chết phải không, cả ngày không lo học hành, chỉ lo tụ tập đàn đúm. Cút, cút về hậu viên quỳ xuống, chờ ta dùng gia pháp xử trí.
Nói xong âm thầm nháy mắt với Sở Nguyên, ý bảo nhanh chóng mang cả Sở Tranh đi. Ông ta chỉ sợ Triệu Mẫn tự dưng lại nổi hứng tiếp tục đòi đem Sở Tranh tiến cung thì thật sự phiền toái.
Sở Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Triệu Mẫn rồi mới theo sau hai vị ca ca rời đi.
Triệu Kỳ phiền muộn thấy trong lòng, cứ tưởng lần này gặp lại Sở Hiên phải là chuyện vui mới đúng, không ngờ vị hoàng muội này lại đắc tội với toàn bộ Sở gia như vậy.
Sở Danh Đường thở hắt ra, tựa hồ còn chưa hết giận, nhìn Triệu Kỳ cùng Triệu Mẫn chắp tay nói:
- Hạ quan phụng mệnh vào cung, thời gian cấp bách, ngày mai đã phải rời đi, chẳng hay công chúa có dự định gì không?
Ông ta đối với hai người có chút cố kỵ, không muốn cùng các nàng dây dưa nhiều.
Triệu Kỳ trong lòng kêu khổ, biết Sở Danh Đường mượn cớ đuổi khéo mình đi, liền nói:
- Tiểu nữ cùng công chúa phụng mệnh sư phụ còn muốn ở ngoài du lịch một phen. Xin Sở đại nhân cứ tự nhiên.
Sở Danh Đường như trút được gánh nặng, nói:
- Vậy cũng tốt, hôm nay mời hai người ở tạm chỗ này, nếu hai người không muốn tiết lộ thân phận, hạ quan sẽ phân phó Diêu tri phủ khoản đãi hai vị.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở gia một nhà rời khỏi Thái Bình phủ, lấy cớ sắc trời còn sớm, không muốn kinh động Triệu Kỳ Triệu Mẫn hai người, nên dặn tri phủ thay mặt nói lời từ biệt.
Không ai chú ý tới một nữ tử đứng ở đầu thành Thái Bình phủ đang nhìn theo đoàn xe Sở gia, buồn bã rơi lệ.