Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sở Danh Đường ngồi ngay ngắn bên trong đại trướng, mặt mày giận dữ quát:
- Lá gan của ngươi lớn thật, tự ý làm bậy, không ở nhà phụng dưỡng mẫu thân chạy tới đây làm gì?
- Con nhớ phụ thân
Sở Tranh giọng đáng thương thốt lên.
Sở Tranh trông thật tội nghiệp, cũng khó trách, hai ngày vừa qua hắn phải vượt núi băng rừng, lại đánh nhau với người khác, dơ bẩn cùng người. Trước khi vào gặp Sở Danh Đường, hắn còn cố ý xé vài vết rách trên quần áo, lấy chút đất bôi bẩn lên mặt.
- Càn quấy!
Sở Danh Đường ngoài miệng thì răn dạy con, nhưng có chút đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của hắn, nghĩ đến việc hắn chạy đến đây khổ cực, sự tức giận cũng giảm đôi ba phần:
- Thôi được rồi, đêm nay ở lại đây, ngày mai cha cho người đưa con về lại Bình Nguyên thành.
Sở Tranh sốt ruột nói:
- Phụ thân, con không về.
Sở Danh Đường nghiêm mặt, lại muốn nổi giận.
- Phụ thân, con năm nay đã mười ba tuổi, không còn là đứa con nít ngây thơ không biết gì. Thời xưa mười hai tuổi đã có thể tự bái trướng, con mặc dù không dám sánh với các bậc tiền nhân, nhưng phụ thân chắc cũng không muốn con suốt ngày bám váy mẹ, núp bóng cha, đại ca nhị ca đã tòng quân, con cũng đã trưởng thành..
Sở Danh Đường nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng nơi này là chiến trường hai nước đang giao tranh, đao kiếm không có mắt, làm sao mẫu thân ngươi yên tâm cho được.
Sở Tranh cười nói:
- Phụ thân là Triệu quốc chủ tướng, dụng binh có phép tắc, tuy quân hai bên đang giao tranh, nhưng nếu ở trong trướng của ngài mà còn gặp nguy hiểm, đương kim Hoàng Thượng cũng sẽ không để cho ngài thống lĩnh quân đội.
- Được rồi, vậy cho ngươi ở lại, nhưng nhất định không thể chạy loạn, mọi việc hay có yêu cầu gì phải báo cho cha trước.
Sở Tranh mừng rỡ:
- Đa tạ phụ thân.
Lúc này thị vệ bước vào bẩm báo có Triệu Kỳ quận chúa cầu kiến.
Sở Danh Đường không dám chậm trễ vội hô:
- Cho mời.
Triệu Kỳ bước vào trướng, khóe mắt vẫn còn hơi hơi đỏ.
Sở Danh Đường đã được Sở Nguyên thuật lại đại khái sự việc, nhưng vẫn chỉ có thể tỏ ra không biết gì, tiến lên thi lễ:
- Hạ quan Sở Danh Đường tham kiến quận chúa.
Triệu Kỳ đáp lễ nói:
- Sở đại nhân khách sáo rồi, ngài cùng phụ vương quen biết đã lâu, tình như thủ túc, ngài là bậc cha chú của chất nữ.
Đi theo sau Triệu Kỳ có hai tên Hắc kỵ quân, hai người kéo Lâm Phong Ngôn đến trước mặt Sở Danh Đường.
Lâm Phong Ngôn cũng không thèm nhìn Sở Danh Đường một cái, chỉ nhìn chòng chọc vào Sở Tranh, hai mắt phát hỏa. Hắn được coi là võ lâm nhất đại tông sư ở Nam Tề, lại không ngờ bị lật thuyền trong cống, bại trong tay tên tiểu hài tử Sở Tranh này, hiện tại cơn giận của hắn bị dồn nén lên đến cực điểm.
Triệu Kỳ quay sang Sở Danh Đường nói:
- Sở đại nhân, người này tên là Lâm Phong Ngôn, chính là Giang Nam võ lâm Lâm gia đệ tử, lần này lẻn sang Đai Triệu ta dò xét quân tình. Người này võ công cao cường, chất nữ cùng lệnh công tử hợp lực mới bắt được hắn, hiện giao hắn lại cho Sở đại nhân xử lý.
Sở Danh Đường nhìn thoáng qua Sở Tranh, thầm nghĩ quận chúa sao quá khiêm nhường, Sở Tranh tiểu hài tử này có thể làm được gì. Ông ta không biết võ công, vẫn chỉ tưởng Sở Tranh bái Ngô An Nhiên làm sư phụ mới được vài năm, ông hoàn toàn không biết võ công nhi tử của mình đã liệt vào hàng cao thủ.
Triệu Kỳ lấy bản đồ cùng mật hàm của Lâm Phong Ngôn từ trong người giao cho Sở Danh Đường.
Sở Danh Đường cẩn thận xem xét, mặt lộ ra vẻ kinh sợ, hướng Triệu Kỳ thi lễ:
- Quận chúa bắt giữ được tên giặc này quả lập được công lớn. Thông tin bí mật này mà tới tay Nam Tề, hậu quả thật không thể lường được, hạ quan thay mặt quân sĩ trên dưới ở nam tuyến đại doanh cảm tạ quận chúa.
Triệu Kỳ vội đáp lễ:
- Sở đại nhân quá khách sáo rồi, chất nữ là con dân Đại Triệu, cũng vì Đại Triệu mà ráng sức.
Hai người sau khi khách sáo qua lại một phen, Sở Danh Đường nói:
- Trời cũng đã tối, thỉnh quận chúa nghỉ tại đại bản doanh một đêm, ngày mai hẵng quay về Bình Nguyên thành, tránh Vương gia lo lắng.
Triệu Kỳ nhìn Sở Danh Đường mặt có vẻ ngượng ngập muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Sở Danh Đường vội hỏi:
- Quận chúa có chuyện gì xin cứ nói.
- Sở đại nhân, chất nữ muốn ở lại quân doanh vài ngày, không biết có thuận tiện không.
Trong lòng Triệu Kỳ cực kỳ mâu thuẫn, thuở nhỏ nàng rất có hảo cảm với Sở Hiên, nhưng mới rời nhà một năm khi quay lại thì Sở Hiên đã đính hôn với người khác, lúc đó nàng cực kỳ thất vọng chán nản, nhưng bây giờ lại có chút luyến tiếc nếu rời nơi đây.
Sở Tranh phấn chấn trong lòng, sắp có trò hay để xem, quận chúa xem ra đối với đại ca quả vẫn chưa dứt được tình.
Sở Danh Đường nghe xong có vẻ khó xử, Triệu Kỳ vì sao muốn lưu lại ông biết rõ, chưa nói đến chiến sự lần này có nhiều bí mật không thể cho nhiều người biết, hơn nữa từ xưa đến nay trong quân trung có chủ soái nào nguyện ý lưu hoàng thân quốc thích lại bên người:
- Quận chúa hẳn cũng biết, chiếu theo luật pháp Đại Triệu, phải có thánh chỉ của Hoàng Thượng thì hoàng tộc tôn thất mới được tham gia chiến sự.
Triệu Kỳ tháo một cái ngọc bội ở thắt lưng trao cho Sở Danh Đường:
- Sở đại nhân, không biết ngọc bội này có dùng được không?
Sở Danh Đường có chút kinh hãi. Đây là Tử Long giác (hạt ngọc kép, hai miếng ngọc ghép lại thành đôi) đặc biệt của Hoàng Thượng đặc sứ, có quyền sinh sát đối với quan viên phủ huyện. Trong đầu ông nảy ra vô số nghi vấn, miếng Tử Long giác này rõ ràng không phải vật Xương Bình Vương phủ có thể sở hữu, luật pháp Đại Triệu quy định rõ, ngay cả các Thân Vương được phong ở các quận cũng không được nhúng tay vào chính vụ ở địa phương quận mình, chứ đừng nói Triệu Kỳ chỉ là quận chúa. Chẳng lẽ lời phu nhân là sự thật, chuyện này có liên quan tới sư phụ của Triệu Kỳ?
Sở Danh Đường cảm thấy những năm gần đây bản thân có chút lơ là sơ ý, chỉ tập trung để ý vào chuyện trong triều, còn những người bên cạnh thì bỏ sót, trong Bình Nguyên thành cư nhiên có một người ngầm có trong tay Tử Long giác mà ông cũng không biết. Nếu Triệu minh đế muốn đối phó với ông, Triệu Kỳ hoàn toàn có thể dùng miếng Tử Long giác này lôi kéo nửa số quan viên dưới quyền trong quận, hơn nữa đa số đám quan viên này là đám sợ chết.
- Không ngờ quận chúa là người chấp chưởng Tử Long giác.
Sở Danh Đường thi lễ nói với Triệu Kỳ:
- Tuy nhiên Tử Long giác đối với hạ quan chỉ có quyền khuyên can, không có quyền ngăn cản, quận chúa nếu muốn lưu lại trong quân doanh thời gian dài, nhất thiết vẫn cần Hoàng Thượng hạ chỉ.
Triệu Kỳ đưa ra Tử Long giác, Sở Danh Đường càng không thể lưu nàng lại, nếu không chẳng khác nào lưu lại bên người một mầm tai họa lớn.
Triệu Kỳ cũng biết Sở Danh Đường nói đúng sự thật, bất đắc dĩ nói:
- Chất nữ làm phiền Sở đại nhân.
Sở Danh Đường sai thị vệ đưa Triệu Kỳ vào doanh trướng nghỉ ngơi. Sở Tranh nhìn theo bóng dáng chán nản lãnh đạm của Triệu Kỳ, cảm thấy có chút tội nghiệp, nhưng vô kế khả thi, huống chi đại ca cũng không thực sự thích nàng, nỗi đau ngắn không bằng nỗi đau dài, như vậy cũng tốt.
Sở Danh Đường nhìn kỹ lại một lần những vật Triệu Kỳ giao cho ông, cảm thấy có chút bất an, chẳng lẽ Nam Tề đã phát hiện ra kế hoạch của mình? Chuyện này khó giải quyết đây, Sở Danh Đường chỉ chỉ Lâm Phong Ngôn nói với thị vệ:
- Đem giao tên này cho Vương phó thống lĩnh thẩm vấn nghiêm ngặt.
Nói rồi ông lại quay sang hai tên Hắc kỵ sĩ:
- Làm phiền hai vị vất vả lần nữa.
- Chờ, chờ một chút.
Sở Tranh bước tới nói:
- Tên này vừa rồi trên đường rất vô lễ với bản công tử, ta nhất định cho hắn nếm mùi đau khổ.
Sở Tranh ngầm vận nội kình tung một cước đá ngay vào đan điền Lâm Phong Ngôn. Hắn biết Lâm Phong Ngôn võ công cao cường, thủy chung vẫn không yên tâm, quy củ võ lâm chi chi đó hắn hoàn toàn không biết, vừa đúng lúc không có Triệu Kỳ ở đây liền phế bỏ võ công tên kia.
Lâm Phong Ngôn ở trên đường âm thầm liệu thương, thương thế trong người đã đỡ hơn phân nửa, đang chuẩn bị toàn lực giải khai huyệt đạo, đúng lúc này trúng một cước của Sở Tranh, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển, ba mươi năm khổ luyện trong nháy mắt hóa thành hư ảo.
Lâm Phong Ngôn lúc này mới chân chính mất hết hy vọng, nước mắt lã chã tuôn ra.
Hai Hắc kỵ quân hướng Sở Danh Đường thi lễ rồi lôi Lâm Phong Ngôn ra khỏi đại trướng.
Sở Danh Đường ném bản đồ cùng mật hàm cầm trong tay lên bàn, quay sang hỏi han Sở Tranh tình hình trong nhà gần đây ra sao, ông cùng hai đứa con trai lớn đã mấy tháng chưa về nhà.
Sở Tranh tùy ý kể một ít chuyện trong nhà. Hắn cảm thấy có chút kỳ quái về việc phụ thân không mấy hứng thú đối với mấy món vật Triệu Kỳ vừa giao nộp. Nhìn cái bản đồ kia thôi, có thể do gian tế vẽ ra, vậy mà phụ thân chẳng hề quan tâm hay thắc mắc, vì thế hắn cầm mật hàm kia nhìn kỹ lại thêm một lần nữa.
Sở Danh Đường thấy tiểu nhi tử trịnh trọng xem xét, tự nhiên có chút buồn cười hỏi:
- Ngươi xem cái đó làm gì?
Sở Tranh đáp:
- Phụ thân dường như không thèm để ý đến nó.
Sở Danh Đường nói:
- Tiểu hài tử ngươi biết cái gì mà nói.
Sở Tranh gục gặc đầu suy đoán:
- Hay phụ thân đã sớm biết chuyện này?
Sở Danh Đường thích thú nhìn nhi tử:
- Tại sao ngươi biết?
Sở Tranh chỉ vào một đoạn bên trong mật hàm nói:
- Những người khác phụ thân có thể mặc kệ, bởi vì bọn họ ở trong Bình Nguyên thành, nhưng người này là một giáo úy trong quân, phụ thân cũng thây kệ không cần, điều này có nghĩa phụ thân đã sớm biết việc này, hoặc hắn chính là người của phụ thân cài vào để liên hệ với Nam Tề.
Sở Danh Đường cười nói:
- Không sai!
Bắc Triệu và Nam Tề đã nhiều năm không xảy ra chiến sự, thủy quân hai bên đóng ở hai bờ sông cũng không có hành động hay thái độ thù nghịch gì quá lớn, trái lại còn vụng trộm buôn bán tới lui một số vật phẩm của hai phía. Sau khi Sở Danh Đường nhậm chức, đối với việc này cũng không đặc biệt cấm, tuy nhiên ông muốn mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của mình, hơn nữa còn cố ý gài người của mình bị phía Nam Tề mua chuộc, cung cấp cho Nam Tề một ít tin tức trông bề ngoài thì giống như thật nhưng thực ra bên trong là giả.
Buôn lậu xưa nay vốn là việc kiếm ra những món lợi nhuận kếch xù , Sở Danh Đường cũng không hoàn toàn đứng giữa kiếm tiền riêng cho mình, quan quân Nam tuyến đại doanh căn bản cũng được hưởng ích lợi tương đồng, tính kỹ ra còn được hưởng phần trội hơn. Nhưng vẫn có một vài người bất mãn với chuyện này, thảo cáo trạng phái người báo về kinh. Sở Danh Đường âm thầm chặn đón người mang tin tức, hoặc uy hiếp mua chuộc, hay thẳng tay gán đại tội danh nào đó rồi giết đi. Đợi đến khi Triệu Minh Đế phát hiện ra thì Nam tuyến đại doanh đã hoàn toàn thuộc về Sở Danh Đường, vững như bàn thạch.
Sở Danh Đường thấy Sở Tranh phát hiện ra sự ảo diệu bên trong một cách nhanh chóng như vậy, cũng có chút vui mừng. Sở Tranh thiên tính thông minh, khi đọc Chư Tử Bách Gia thường luôn có những lời diễn giải khiến người kinh ngạc, có những điều Sở Danh Đường cũng chỉ mới nghe lần đầu, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thấy có nhiều đạo lý, bởi vậy ông mặc dù rất cưng chiều Sở Tranh, nhưng kỳ vọng vào hắn cũng vượt xa Sở Hiên, Sở Nguyên.
Sở Danh Đường thầm nghĩ, đứa nhỏ này phàm là người phi thường, đương nhiên không thể đối đãi bình thường. Lần này để hắn ở lại trong quân, không chừng lại có lợi lớn đối với hắn.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Kỳ rời đi không lời từ giã, chỉ để lại trong trướng một bức thư đề "Sở Hiên thân khải" .
Sở Tranh, Sở Nguyên đem bức thư giao cho Sở Hiên.
Sở Hiên đọc xong toàn bộ bức thư, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Hắn không phải hoàn toàn vô tình vô ý với Triệu Kỳ, chỉ tại nàng dù sao cũng là quận chúa, hơn nữa phụ mẫu đã vì hắn định việc hôn nhân, quan hệ của hắn và nàng lúc đó chỉ có thể coi như không có gì.