Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy Liễu Khinh Như nói rất nhỏ nhưng Thúy Linh đứng ngay bên cạnh lại nghe thấy rất rõ, không nhịn được bật cười một tiếng. Hai người Sở Liễu tức giận lườm nàng một cái, rồi phát hiện họ vẫn đang nắm chặt tay nhau, liền nhanh chóng bỏ tay nhau ra.
Liễu Khinh Như cảm thấy khó xử vô cùng, vội vàng chuyển đề tài, chỉ vào những quyển sách trên bàn hỏi:
- Công tử, những thứ này là sách gì mà chàng đọc lâu vậy?
Sở Tranh cũng phối hợp, đáp lời:
- Đây là một số tài liệu về Ưng đường của Sở gia, lúc gần đi mẹ phân phó ta và nàng phải xem kỹ chúng một lượt, nhưng hồi chiều ta mải mê đọc, nên đã quên gọi nàng.
Miệng thì nói như vậy, nhưng hắn thầm nghĩ: mẹ đi rồi, nàng cũng không biết trốn ở đâu, ta làm thế nào tìm nàng được chứ?
Liễu Khinh Như tay trái với lấy một quyển sách thô thô, nhìn mấy tờ, vẻ mặt càng lúc càng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Sở Tranh nói:
- Phu nhân thật sự cho phép thiếp thân đọc mấy thứ này sao?
Sở Tranh gật đầu đáp:
- Phụ thân quyết định đem Ưng đường giao cho ta trông coi, mẹ cũng cảm thấy yên tâm với nàng, cho nên để nàng ở bên trợ giúp ta.
Liễu Khinh Như nhớ tới lời Sở phu nhân hôm nay, không khỏi lầm bầm một câu: "Đúng thế thật."
Nàng lại nghĩ một lúc rồi nói:
- Những thứ trọng yếu như thế nằm trong này, sao chàng cứ mở toang cửa thư phòng như thế? Nhỡ…
Sở Tranh cười nói:
- Hai nha đầu đó cũng không phải người ngoài, chúng ta cũng không cần dấu bọn chúng, sau này còn phải nhờ nàng từ từ dạy dỗ bọn chúng nữa. Huống chi...
Sở Tranh đứng lên, vận kình đẩy giá sách ở phía sau sang một bên, đưa tay vỗ vào một nơi nào đó trên tường, có tiếng cơ quan vang lên rồi một gian mật thất xuất hiện.
Sở Tranh cười nói:
- Sau này ta sẽ xử lý những chuyện quan trọng ở chỗ này.
Liễu Khinh Như nhìn vào trong mật thất, cảm thấy khá rộng rãi. Chẳng qua chỗ này hình như đã lâu không ai sử dụng, bên trong lộn xộn vô cùng, mùi nấm mốc và mùi ẩm thấp xộc vào mũi. Nàng không khỏi cau mày nói:
- Sao lại bẩn như vậy? Mai thiếp sẽ dẫn Tử Quyên và Thúy Linh vào đây quét dọn.
Sở Tranh đóng cửa mật thất lại, Liễu Khinh Như nghĩ một lúc, nói:
- Công tử, thiếp thân là một nữ tử yếu đuối, chỉ có thể viết chữ vẽ tranh, sợ rằng không thể giúp chàng việc gì lớn cả.
Sở Tranh nói:
- Khinh Như nàng không cần lo ngại, chỉ cần nàng giúp ta thu xếp lại đống sách này cho tốt là ta đã vô cùng cảm kích, huống chi đây chỉ là một việc nhỏ, sau này nàng sẽ bận hơn nữa cơ.
- Còn như mấy việc lặt vặt động tay động chân thì…
Sở Tranh đột nhiên lộ ra một nụ cười tà ác, nói với Thúy Linh:
- Ngươi đi mời Ngô tiên sinh tới đây, nói rằng đồ đệ của ông ta có chuyện hết sức khẩn cấp cần thương lượng, nhớ kỹ, phải nói lời này trước mặt Xuân Doanh tỷ.
Không lâu sau Ngô An Nhiên đi tới với vẻ mặt không bằng lòng, chắc chắn do bị Xuân Doanh bức bách mà đến.
Vừa vào tới cửa, Ngô An Nhiên lập tức lạnh lùng nhìn Sở Tranh nói:
- Ngươi bây giờ giỏi nhỉ, ngay cả sư phụ cũng cho người gọi tới được.
Sở Tranh cười một tiếng, thi lễ với Ngô An Nhiên rồi mời ông ta ngồi. Liễu Khinh Như ở bên cạnh cũng cúi đầu nói:
- Xin chào Ngô tiên sinh.
Sở Tranh nói:
- Khinh Như, sau này nàng không nên gọi sư phụ là Ngô tiên sinh nữa, kêu sư phụ giống ta là được rồi.
Liễu Khinh Như có chút ngượng ngùng, không rõ vì sao Sở Tranh lại cho Ngô An Nhiên biết việc này nhanh vậy. Nàng thấy Sở Tranh đang nhìn mình mỉm cười khích lệ, trong lòng không khỏi ấm áp, ngượng ngùng nói:
- Vâng, công tử.
Ngô An Nhiên chẳng hiểu gì cả, hừ lạnh một tiếng nói:
- Bảo nàng gọi ta là sư phụ làm cái gì? Ta chắc chắn sẽ không thu nữ đệ tử.
Sở Tranh cười nói:
- Đồ nhi tất nhiên biết việc này, nhưng Khinh Như hôm nay đã là thê tử của đồ nhi, dĩ nhiên nên gọi người là sư phụ cho hợp lễ.
Sở Tranh biết nếu vừa nãy mẹ đã đồng ý chuyện của Khinh Như và mình, sợ rằng tin này không bao lâu nữa sẽ truyền khắp trong phủ. Đề phòng tin đồn lung tung, tốt nhất là mình nên chính thức công bố trước với sư phụ.
Ngô An Nhiên không tin, hai mắt trợn to, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Khinh Như một lúc rồi nói:
- Hai người các ngươi thành thân lúc nào? Sao ta lại không biết?
Sở Tranh cười nói:
- Hôm nay Khinh Như vừa mới được mẹ cho phép gả cho đồ nhi, còn chưa cưới hỏi, tất nhiên sư phụ không biết. Được rồi, sư phụ tới vừa đúng lúc, đồ nhi có một chuyện muốn nhờ.
Ngô An Nhiên nói:
- Nói đi.
Sở Tranh cầm tay Liễu Khinh Như, nói:
- Khinh Như ở Triệu quốc không họ hàng thân thích, sư phụ cùng Khinh Như đều là người Nam Tề, đồ nhi muốn mời sư phụ làm trưởng bối đại diện cho nhà gái.
Ngô An Nhiên gật đầu, ông ta cũng biết khá rõ về Liễu Khinh Như, cô gái này đúng là số khổ, nếu không thì cũng không bị đưa đến nước Triệu này. Bây giờ được gả cho Sở Tranh cũng có thể xem như nàng gặp may mắn.
Liễu Khinh Như thấy Sở Tranh vì mình mà suy nghĩ chu đáo như thế, không khỏi sinh lòng cảm kích.
Suy nghĩ một chút, Ngô An Nhiên lại hỏi:
- Tranh nhi, Khinh Như nếu nhập môn sẽ phải làm thiếp, ngươi thế nào lại gọi nàng ta là thê tử?
Sở Tranh nhàn nhạt đáp:
- Nếu Khinh Như gả cho đồ nhi thì tất nhiên là thê tử của đồ nhi, đồ nhi sẽ chiếu cố nàng cả đời. Tại sao phải phân định thê hay thiếp làm chi?
Thân thể mềm mại của Liễu Khinh Như lập tức chấn động. Nàng thấy nét mặt Sở Tranh nghiêm nghị, không có chút ý vui đùa nào, thì viền mắt chợt nóng lên. Nàng vội vàng quay đầu, trong lòng thầm nghĩ: có lời ấy của phu quân, kiếp này với thiếp thế là đủ rồi.
Ngô An Nhiên suốt đời chỉ yêu hai nữ nhân, mà cũng cách nhau mấy chục năm. Ông ta xuất thân từ Ma môn, từ trước đến giờ rất ghét những tập tục cổ hủ rắc rối. Nghe Sở Tranh nói thế, ông ta không những không trách, ngược lại còn vui vẻ nhìn Sở Tranh, nói:
- Không tệ, đồ nhi, hôm nay vi sư rất vừa ý với ngươi đó.
Đột nhiên sắc mặt Sở Tranh trở nên cổ quái, hỏi:
- Thế sư phụ không lo lắng cho đồ nhi sao?
Ngô An Nhiên sửng sốt, hỏi:
- Lo lắng cái gì?
Những ngày qua, tâm tư của ông ta đều đặt tất cả vào hai hài nhi của mình, nên nhất thời không kịp phản ứng, cũng không hiểu ý của Sở Tranh trong câu nói vừa rồi.
Sở Tranh dùng tay xuất ra một thế Long tượng phục ma công, nói:
- Chính là cái này.
Do Liễu Khinh Như đang đứng ở bên cạnh, hắn cũng không muốn để nàng biết chuyện này.
Ngô An Nhiên bừng tỉnh, hối hận đã muộn, không ngừng nói:
- Đúng, đúng, đây đúng là chuyện quan trọng, bất quá ta sẽ cố hết sức sớm tìm ra cách giải quyết.
Rồi ông ta ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói tiếp:
- Đồ nhi, ngươi cũng phải nhớ kỹ lời ta, không thể tiếp xúc. . . ừm, nhớ đó.
Liễu Khinh Như thấy hai người nói chuyện cứ úp úp mở mở, chẳng hiểu gì cả, lại không tiện hỏi nên lòng đầy nghi hoặc.
Sở Tranh thấy bộ dạng Ngô An Nhiên như thế, đoán ra nhất định là Ngô An Nhiên đã đùa cợt hắn, nhưng hắn cũng không nóng lòng, nói:
- Đồ nhi ghi nhớ lời dạy bảo của sư phụ.
Ngô An Nhiên thấy Sở Tranh không truy vấn nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sở Tranh đổi sang vấn đề khác, hỏi:
- Sư phụ đã từng nghe qua cái tên Ưng đường bao giờ chưa?
Ngô An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta từng nghe qua. Năm đó khi người của Thiên mị môn đến Nam Tề có nhắc qua với vi sư, hình như đó là một môn phái thần bí, hành sự có chút quỷ bí, cũng không qua lại với người trong giang hồ, nhưng thế lực rất to lớn, ngay cả Thiên mị môn cũng dám đụng chạm vào.
Sở Tranh cảm thấy rất hứng thú đối với Thiên mị môn này, hỏi:
- Không phải đại bộ phận của Ma Môn đều thối lui về Tây Vực sao? Chẳng lẽ cho đến nay Thiên mị môn vẫn ở lại Trung Nguyên?
Ngô An Nhiên nói:
- Đệ tử của Thiên mị môn phần lớn là nữ tử, năm đó dù thế nào cũng không chịu đến cái đất Tây Vực lạnh khủng khiếp ấy. Bất quá, công phu ẩn nấp của bọn họ cũng rất tốt. Nhiều năm như vậy, chẳng những họ không bị bạch đạo tiêu diệt, mà còn sống khá dễ chịu, đâu như Huyết ảnh tông của chúng ta…
Ngô An Nhiên nghĩ đến việc năm đó Huyết Ảnh tông bị võ lâm Nam Tề hợp lực tiêu diệt, bỗng dưng cảm thấy buồn bã trong lòng.
Sở Tranh hiểu vì sao nét mặt sư phụ kém đi, liền nói:
- Sư phụ không muốn vì Huyết ảnh tông mà báo thù sao?
Ngô An Nhiên buồn bực nói:
- Sao lại không muốn? Năm đó vi sư ở nước Triệu định chữa trị tốt thương thế rồi sau đó trở về Nam Tề báo thù. Không phải vì ngươi thì ta vẫn ở lại đây làm gì hử? Ta còn đặt hết hi vọng vào ngươi, mong ngươi có thể báo thù cho Huyết Ảnh tông, nhưng xem ra không còn hy vọng gì rồi.
Sở Tranh cười nói:
- Sao sư phụ lại xem thường đồ nhi như vậy?
Ngô An Nhiên lườm hắn một cái nói:
- Năm đó phụ thân ngươi chỉ là Thái thú một quận, ngày nay đã là Thái úy đương triều. Ông ấy sao có thể để quý công tử của mình lẻ loi đi Nam Tề, liều mạng cùng bọn nhân sĩ võ lâm kia chứ? Có lẽ vi sư chỉ còn cách đặt hy vọng vào hai hài nhi của mình mà thôi.
Sở Tranh ngạc nhiên nói:
- Chờ tiểu sư đệ cùng tiểu sư muội lớn lên ư? Sư phụ, khi đó nhưng kẻ thù kia của người cũng gần như chết hết rồi. Chẳng lẽ ngài lại đi tìm hậu nhân của bọn họ sao? Đó không phải là hành động của anh hùng. Mà sư phụ lại hy vọng hai đứa nhóc đó cả ngày ở trên giang hồ đánh đánh giết giết giống người năm đó sao? Xuân Doanh tỷ chắc chắn là không đồng ý đâu. Sư phụ người cũng từng nói: ở trên giang hồ, để sống sót không chỉ dựa vào mỗi võ công, mà còn phải xem mình có tốt số không nữa.
Ngô An Nhiên yên lặng không nói gì.
Sở Tranh nói tiếp:
- Nhưng thật ra muốn báo thù cho Huyết Ảnh tông cũng không phải là một chuyện khó, đồ nhi nguyện ra sức vì sư phụ.
Ngô An Nhiên chấn động. Mấy năm này, ông ta tuy bị vướng vào nữ nhi tình trường, nhưng lòng báo thù vẫn không hề phai nhạt. Hơn nữa ông ta biết đồ đệ này tuy ngày thường không đứng đắn mấy, nhưng ít khi nói trống rỗng để dọa người, vội nói:
- Tranh nhi, ngươi nói thật không?
Sở Tranh chậm rãi uống một ngụm trà, đáp lời:
- Sư phụ, không nhất định báo thù là phải quyết đấu cùng những nhân sĩ võ lâm kia của Nam Tề rồi lấy tính mạng của họ chứ?
Ngô An Nhiên nói:
- Đó là điều dĩ nhiên, những tên hiệp sỹ bạch đạo kia miệng thì đường hoàng, chứ trong lòng thì hèn hạ vô sỉ cực kỳ. Ngươi mà tìm bọn hắn đơn đả độc đấu, thì không biết sẽ có bao nhiêu người chờ ngươi nữa.
- Sư phụ có nhất định phải tự mình giết chết bọn họ không? Nếu họ chết trong tay những người chúng ta phái đi thì sao?
Ngô An Nhiên không khỏi buồn cười:
- Thế có gì khác nhau đâu. Chẳng qua chúng ta lấy đâu ra những thủ hạ này đây?
Sở Tranh nhìn ông ta nói:
- Sư phụ không có, nhưng đồ nhi thì có, Sở gia cũng có.
Ngô An Nhiên có chút hoài nghi:
- Thế lực của Sở gia các ngươi, ta dĩ nhiên biết đôi chút. Nhưng đó không phải là thứ mà ta và ngươi có thể thích thì sai khiến được.
Sở Tranh khẽ mỉm cười:
- Đồ nhi bất tài, phụ thân đã bổ nhiệm ta tới quản lý Ưng đường.
Ngô An Nhiên khiếp sợ nhìn Sở Tranh, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần:
- Ưng đường là thuộc hạ của Sở gia các ngươi ư?
Sở Tranh gật đầu.
Ngô An Nhiên suy nghĩ một chút, thấy điều này cũng hợp tình hợp lý. Tổ tiên Sở gia vốn là đường chủ Huyết ảnh tông năm đó, là cao thủ trong việc ám sát và do thám, hơn nữa lại có địa vị cao ở nước Triệu như vậy thì muốn thành lập một tổ chức như thế thì dễ như trở bàn tay thôi.
Sở Tranh nói:
- Theo tư liệu Ưng đường cung cấp, môn phái võ lâm bạch đạo ở Nam Tề rất nhiều, bên trong cũng không phải bền chắc như sắt thép. Cũng tại năm đó Huyết Ảnh tông như mặt trời ban trưa, khiến người trong bạch đạo tràn đầy ghen ghét, cảm thấy thế lực của mình bị chèn ép nên họ mới đoàn kết lại. Sư phụ, đến hôm nay đồ nhi mới biết được, lão nhân gia ngài năm xưa ở Nam Tề thật là uy phong a, đại danh của ngài có thể dọa người ta nghe mà vãi ra cả quần.
Ngô An Nhiên đang lộ vẻ đắc ý, nghe đến câu cuối cùng, nhất thời dở khóc dở cười.
Liễu Khinh Như nhịn cười, hỏi:
- Công tử, Ngô. . . sư phụ nổi danh như thế nào ở Nam Tề vậy?
Sở Tranh nhìn thoáng qua Ngô An Nhiên, đáp:
- Năm đó sư phụ có biệt hiệu là 'Ma tú sĩ', không biết Khinh Như tỷ từng nghe qua chưa?
Liễu Khinh Như kinh hãi nhìn Ngô An Nhiên, không ngờ vị Ngô tiên sinh nho nhã trước mắt lại là vị "Ma tú sĩ" nổi danh hung ác. Khách ở thanh lâu ngư long hỗn tạp, nàng nhiều lần nghe thấy có người nhắc tới cái nhân vật Ma tú sĩ này, nói ông ta đó giết người không chớp mắt, thậm chí còn nói rằng ông ta uống máu người, ăn thịt người…Đúng là ác ma của thế gian.
Ngô An Nhiên ho khan một tiếng:
- Tranh nhi, không nên hù dọa Khinh Như như thế, nói tiếp đi.
Sở Tranh lấy một quyển sách ở trên bàn, nói:
- Bạch đạo Nam Tề do Lâm gia và Phong gia cầm đầu, hơn nữa hai nhà còn là thông gia của nhau. Nhưng ba năm trước, nữ nhi của Lâm gia đến Phong gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Phong gia mặc dù có giải thích, nhưng trong lòng Lâm gia vẫn còn hoài nghi. Theo người của Ưng đường tiềm phục tại Phong gia báo cáo, nữ nhi của Lâm gia kia trốn ra ngoài hẹn hò với tình lang, bị con trai lớn của Phong gia phát hiện, nhất thời nóng giận liền hạ sát thủ. Chúng ta có thể dựa vào chuyện đó để hành sự. Trên đời này ít tốn sức nhất chính là bịa đặt sinh sự, huống chi không có lửa làm sao có khói chứ, hắc hắc?
Ngô An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lâm, Phong hai nhà cũng có không ít chí sĩ mưu lược, song phương tất nhiên cũng đã để ý tới thiếu sót này. Chỉ sợ kế khiêu khích ly gián này không dễ dàng thực hiện đâu.
Sở Tranh nói:
- Sư phụ, báo thù cho Huyết ảnh tông không phải là chuyện sớm chiều có thể làm được. Đồ nhi cũng biết Lâm, Phong hai nhà nổi danh trong võ lâm đã lâu, cũng không thể bị đánh ngã dễ dàng như vậy. Chuyện này không thể vội được. Thế nên vẫn cần sư phụ ngài tự mình sắp xếp chuyện này. Chỉ cần có kế hoạch chu đáo chặt chẽ, thỉnh thoảng gài một số tang vật giá họa, hai nhà Lâm Phong cũng không phải là sẽ không đấu đá nhau. Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Sư phụ đã chờ nhiều năm như vậy, chắc vẫn có thể đợi thêm mấy năm nữa chứ?
Ngô An Nhiên gật đầu.
Sở Tranh đứng lên nói:
- Về phần sư đệ sư muội, xin sư phụ cứ yên tâm. Đồ nhi tại đây xin thề, sẽ vì sư phụ gây dựng lại Huyết ảnh tông, trợ giúp sư đệ hoặc sư muội trở thành đường chủ của Huyết ảnh tông.
Ngô An Nhiên nhìn Sở Tranh, chậm rãi nói:
- Ngươi có tâm như vậy, ta thay hai oa nhi kia tạ ơn ngươi. Ta ăn không ở không tại Sở gia nhiều năm như vậy, cũng nên làm chút gì đó. Ngươi nói đi, muốn ta làm gì?
Sở Tranh cười một tiếng. Hắn bái Ngô An Nhiên làm thầy đã nhiều năm như vậy, nên hai người vô cùng hiểu ý nhau, lễ đi thì sẽ có lễ lại, đó là việc dĩ nhiên rồi. Hắn không quanh co lòng vòng, trực tiếp nói:
- Đồ nhi muốn mời sư phụ chưởng quản chuyện trên giang hồ của Ưng đường.
Ngô An Nhiên cau mày nói:
- Ngươi vừa tiếp nhận Ưng đường chưa lâu đã xếp sư phụ vào vị trí quan trọng như thế, không sợ sẽ có người không phục sao?
Sở Tranh đáp:
- Chắc chắn là không thể tránh khỏi có người không phục rồi. Ngày mai đồ nhi muốn gặp mặt một số người thuộc tầng lớp lãnh đạo của Ưng đường, cho nên cũng muốn sư phụ đi cùng xem bọn họ là những nhân vật như thế nào.
Ngô An Nhiên gật đầu nói:
- Cũng tốt.
Sở Tranh nghĩ một chút lại nói:
- Lúc nãy sư phụ có nhắc đến Thiên mị môn, không biết giờ còn tìm được bọn họ không?
Ngô An Nhiên liếc hắn một cái, hỏi:
- Sao? Ngươi muốn thu thập bọn họ à?
Sở Tranh nói:
- Không sai, tuy nói Ưng đường là do đồ nhi tiếp quản, nhưng đồ nhi tuổi còn trẻ, hơn nữa Sở gia tại kinh thành nắm giữ Ưng đường đã nhiều năm, nên trong nội đường có không ít thuộc hạ thân tín, người bất mãn với thân phụ cũng không phải không có. Đồ nhi sợ sẽ rất khó thu phục tất cả mọi người trong một thời gian ngắn. Huyết ảnh tông và Thiên mị môn có cùng xuất xứ, đồ nhi muốn gặp môn chủ của Thiên mị môn một chút. Không phải đồ nhi yêu cầu bọn họ quy thuận Sở gia ngay lập tức, chỉ cần họ thỉnh thoảng hỗ trợ một chút là được.
Ngô An Nhiên nói:
- Được, ta sẽ liên lạc với bọn họ. Chỉ là. . .
Ngô An Nhiên liếc Liễu Khinh Như một cái, rồi tiếp tục:
- Thiên mị môn có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, chỉ sợ Khinh Như không yên tâm thôi.
Liễu Khinh Như không ngờ Ngô An Nhiên có thể đem chuyện này ra đùa giỡn, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt.
Sở Tranh cười nói:
- Sư phụ nói đùa rồi, đồ nhi là loại người như thế sao? Khinh Như tỷ cũng yên tâm đi, cửa của Sở gia chúng ta đều không phải dễ dàng bước qua vậy đâu.
Liễu Khinh Như liếc hắn một cái, mặt càng đỏ hơn.