Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiết xuân vừa qua Tô Nhiên rốt cuộc đã 15 tuổi, May Mắn cũng sinh năm chú con rất đáng yêu. Hai con màu vàng, hai con màu đen, chỉ có một chú chó duy nhất màu vàng trắng, đoán chừng là giống May Mắn mẹ của nó.
Mấy ngày nay, chó vàng luôn đi qua đi lại trước nhà Tô Nhiên, có lẽ là đau lòng cho vợ của nó.
Tô Nhiên sẽ để cho gia đình này đoàn tụ, nhìn hai chú chó tương thân tương ái, trong lòng cô cũng vui mừng theo.
Cơm tất niên ăn ở nhà bà ngoại, cùng nhau ăn cơm còn có gì út và bà cố.
Bởi vì nhà gì út và bà ngoại ở cùng một thôn, mà năm nay tới phiên ông ngoại chăm sóc bà cố. Bà cố năm nay 85 tuổi, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn, đi đứng cũng linh hoạt, chỉ là mắc bệnh tim, vẫn luôn uống thuốc.
Bà cố đối với Tô Nhiên tốt nhất, luôn lấy tiền của mình cho Tô Nhiên dùng, có gì ăn ngon, cũng hầu như là để lại cho Tô Nhiên, bà cảm thấy Tô Nhiên sống khổ nhất, cho nên cũng thương cô nhất.
Chẳng qua là bà cố sống đến năm 91 tuổi, ngã một cái, sau đó mất, khi đó Tô Nhiên vẫn còn học đại học, cũng không có cơ hội hiếu kính bà cố, đây là nỗi tiếc nuối trong lòng Tô Nhiên.
Cho nên hiện tại chỉ cần Tô Nhiên có thời gian rãnh rỗi, sẽ cùng bà cố tâm sự, hoặc là mang cho bà cố mấy loại bánh ngọt mà bà thích ăn, nhìn dáng vẻ vui mừng của bà cố, trong lòng cô mới có điểm an ủi.
Đầu năm mồng một, bà nội tới gọi cô cùng đi bái Phật, còn có cô nhóc Đình Đình năm nay vừa lên lớp ba, và cậu nhóc trắng trẻo mập mạp, Tô Siêu.
Đối với với việc Tô Siêu và bà nội xuất hiện ở đây, là điều nằm ngoài dự liệu của Tô Nhiên, thím hai làm sao có thể đồng ý cho em họ cùng với bà nội người thím xem thường nhất đến đây.
"Bà nội, chú hai gần đây sức khỏe như thế nào?"
"Gần đây bà nhờ chị của bà ở thành phố A, là bà cô của cháu, tìm mấy thang thuốc bắc, nghe thím hai của cháu nói, rất có tác dụng, vì vậy sức khỏe của chú hai của cháu đã khá hơn, đã vội vàng đi làm việc, lễ mừng năm mới cũng không nghỉ ngơi." Bà nội đầy bụng oán hận.
Hoá ra là như vậy, không trách được Tô Siêu có thể tới nhà bà nội, thì ra là một mặt lấy lòng bà nội, tiếp tục để cho bà nội cho xin thuốc nhà thím ấy, mặt khác là để bà nội làm người trông trẻ miễn phí!
Tô Siêu lần này nhìn thấy Tô Nhiên, không hoạt bát như khi còn bé, mà có chút xấu hổ, không nói chuyện.
Tô Nhiên kinh hãi, đứa nhỏ này không phát triển theo khuynh hướng như trước đây.
"Siêu Siêu, đợi lát nữa lúc lạy Bồ tát, nhớ thành kính một chút, trong lòng nghĩ chuyện gì, có thể nói với Bồ Tát, Bồ Tát nghe được, nhất định sẽ giúp em thực hiện nguyện vọng ."
Đình Đình nghe thấy vậy, hưng phấn gật đầu: "Chị, thật sự như vậy sao?"
Tô Nhiên gật đầu.
"Vậy em nhất định phải cầu xin Bồ Tát, để cho em lần sau được một mình ăn cả một thùng KFC mới được!"
Tô Nhiên cười, quả nhiên là đứa bé.
Tô Siêu đứng ở một bên nói thầm: "Trên thế giới là gì có Bồ Tát, đều là gạt người." Vừa đúng lúc bị Tô Nhiên nghe thấy, Tô Nhiên vung tay lên, gõ một cái thật mạnh lên đầu Tô Siêu.
"Có, nhất định là có." Kể từ khi Tô Nhiên trọng sinh, đã cảm thấy trên thế giới này nhất định có một lực lượng thần bí nào đó tồn tại.
Tô Siêu che đỉnh đầu, ủy khuất nói: "Trên sách nói, cũng không phải là một mình em nói."
"Hoàn toàn tin sách không bằng không xem sách." Tô Nhiên vỗ vỗ trên đầu Tô Siêu.
ồn ào một trận như thế ngược lại quan hệ của mấy người lại thay đổi tốt hơn, Tô Siêu nói chuyện với mọi người cũng nhiều hơn.
Tô Nhiên nhìn Tô Siêu cười hồn nhiên, nghĩ trong lòng: Siêu Siêu, chị chỉ có thể để cho em và bà nội hòa hợp hơn, cảm nhận được nhiều yêu thương hơn, những thứ khác, chị không thể ra sức, chỉ có thể dựa vào bản thân em mà thôi.
Mùa xuân trôi qua, chỉ chơp mắt, đã đến thời gian thi cấp ba.
Tô Nhiên, Tần Trạch còn có Từ Hải Dương, ba người đều được tuyển thẳng, trong khi những người khác lau mồ hôi một mình chen chúc để đi thi, thì lúc này ba người đang ngồi trong tiệm kem cùng nhau ăn kem.
"Tần Trạch, cậu được tuyển thẳng vào trường Nhất Trung, vậy còn muốn đi học ở trường quân đội nữa không?" Tô Nhiên ngồi ở đối diện Tần trạch hỏi.
Tần Trạch cắn một miếng kem thật lớn, thõa mãn nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu nói: "Ừ, muốn đi trường quân đội, tư cách chọn tuyển của trường là xét điểm trúng tuyển vào trường Nhất Trung hoặc là được nhà trường tuyển thẳng vào Nhất Trung, thành tích thể năng của tớ cũng đạt tiêu chuẩn rồi, hết nghỉ hè, tớ sẽ vào trường quân đội."
"À ~" Tô Nhiên cúi đầu, sau đó nói: "Tớ vào nhà vệ sinh một lát."
Nói xong rời khỏi bàn.
Từ Hải Dương ngồi ở bên cạnh Tần Trạch, bất đắc dĩ nói: "Lúc nói chuyện cậu cũng không chịu để ý đến cảm thụ của người khác."
Tần Trạch nhìn bóng lưng Tô Nhiên rời đi, thở dài: "Sớm biết, muộn biết, đều giống nhau, trường quân đội tớ nhất định phải đi, không chỉ có thực hiện được mơ ước được làm quân nhân của tớ, hơn nữa. . . . . ."
Hơn nữa để có thể có tư cách, cùng Tô Nhiên ở chung một chỗ.
Từ Hải Dương nói: "Đáng tiếc, ba người chúng ta vốn dĩ có thể cùng học chung một trường cao trung."
Bàn tay Tần Trạch khoác lên bả vai Từ Hải Dương, cười lớn: "Cũng không phải là không trở lại, sau này mỗi tháng tớ có hai ngày nghỉ, đến lúc đó hẹn gặp mặt!"
Từ Hải Dương nhìn lướt qua Tần Trạch, ưu nhã ăn một miếng kem: "Cậu yên tâm để lại Tô Nhiên một mình đi học sao?"
Tần Trạch cười: "Không yên lòng, cho nên tớ muốn cầu xin cậu một chuyện."
"Cái gì?" Từ Hải Dương đột nhiên có không dự cảm không tốt.