Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối
  3. Chương 104 : Chương 91 (2)
Trước /111 Sau

[Dịch]Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 104 : Chương 91 (2)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

edit: Panh Hoang

Hắn vội phân phó hạ nhân đưa đồ ăn ngon tới, trong lòng chợt nhớ tới sài lang hổ báo mãnh thú đang đợi trong núi rừng.

Nếu không phải Thượng Quan phủ quản lý nghiêm ngặt, hắn thật muốn dẫn sư phó đến nuôi hai cự thú, chỉ có điều nếu chúng nó nổi đóa, sợ là Thượng Quan phủ cũng bị đổ thành một đống tro tàn.

“Ngâm ca ca, con chó trắng này thật đáng yêu!”

Chẳng biết Thượng Quan Hàm đến trước vườn từ lúc nào, liếc mắt một cái liền nhìn trúng một con cho trắng hiếm có ở bên trong, nhịn không được nũng nịu quấn quít lấy hắn nói : “Sắp đến sinh nhật của ta rồi, bắt nó tặng cho ta làm lễ vật được chứ?”

“Không được!” Thượng Quan Ngâm ngạo nghễ cự tuyệt, bởi vì Thượng Quan Hàm tuyệt sẽ không đối xử tử tế với nó.

“Ngâm ca ca, tại sao không được chứ?”

“. . . Bởi vì con chó này bị bệnh, tuy rằng mắt thường không nhìn thấy, nhưng da thịt bên trong cũng đã bắt đầu nhão!” Trong vườn có một người trung niên qua loa tắc trách nói, hắn không có ấn tượng gì tốt với vị Đại tiểu thư này.

“Thật là đáng tiếc mà!” Thượng Quan Hàm bĩu môi, nhìn da con chó này thật đúng là bị bệnh? Trong lòng Thượng Quan Ngâm căng thẳng, chợt nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: “Trung thúc, ngươi nhanh đưa nó ra ngoài. Ta tìm đại phu chữa trị cho nó.”

Người trung niên kia có chút kinh ngạc, rõ ràng con chó này cũng không có sinh bệnh, vì sao thiếu gia phải giả vờ diễn làm thực? Huống chi nơi này làm gì có đại phu nào xem bệnh cho chó? Đã thấy thiếu gia ôm con chó trắng, trong mắt hiện lên một chút dịu dàng.

Khóe miệng hắn không khỏi co rút, thiếu gia cuồng ngạo vì sao lại có ánh mắt như thế? Có phải hắn nhìn lầm rồi hay không?

Sau ánh nắng ấp ám buổi chiều, gió mát rượi thổi tới trước mặt. Tuyết Nhan vui vẻ thoải mái ngồi ở trong y quán, nhưng vào lúc này, một chiếc xe ngựa hoa lệ được kéo bằng bốn con ngựa chạy từ bên ngoài đến, liền nghe thái giám tiến vào tuyên đọc ý chỉ, lệnh cho Thiên hạ đệ nhất y quán Quỷ y tiến cung chẩn trị. Truyết Nhan cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ thân thể Thái hậu không ổn, Quỷ y lại cũng đi theo cùng. Tuyết Nhan nhìn chăm chú bóng lưng cuả Quỷ y, trong lòng mơ hồ cảm thấy có chút quái dị. Quỷ y trước nay đều không có để ý đến những chuyện của quý tộc trong hòang cung! Tại sao lại chủ động đi Hoàng cung chẩn bệnh? Hay là. . . . Hắn là chỗ quen biết cũ với Hoàng thái hậu?

Nhưng một người là giang hồ Quỷ y. Một người là hậu cung Hoàng thái hậu, tại sao hai người lại xuất hiện cùng nhau?

Kỳ quái? Thật sự rất kỳ quái?

Tuyết Nhan muốn biết toàn bộ câu chuyện trong đó. Nhịn không được nhướn nhướn mày!

Sau khi Quỷ y rời đi, nàng liền rời khỏi Thiên hạ đệ nhất y quán, lập tức đi về phía tòa nhà trong kinh thành, cách y quán không xa, thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy đến bên cạnh nàng. Tuyết Nhan vốn không thèm để ý, bỗng nhiên một cánh tay ngọc mềm mại vén màn xe đẹp đẽ quý giá trên xe ngựa lên, chỉ thấy giọng nói mềm mại dịu dàng rơi vào trong tai, chỉ là hít thở, lại để cho nàng nhìn thấy hai người ngồi ngay ngắn ở trong xe, ánh mắt đảo qua hai người ngồi bên trong. Tuyết Nhan bỗng nhiên cảm thấy không thể tin vào mắt mình được thoáng một cái định dừng lại chỗ bọn họ. Không ngờ. . . Thế nhưng chính là. . . Bên trong xe ngựa ánh sáng không tốt lắm, tuy rằng nam tử cúi thấp đầu, tuy rằng chỉ nhìn thấy mặt bên, tuy rằng hắn đã đổi một bộ quần áo khác, nhưng phía sau rèm hiện lên hình dáng, cùng bộ dáng trong nội tâm nàng nhớ nhung dần dần trùng khớp, khoảng cách từ biệt lần trước, đã hơn hai mươi ngày, hắn không từ mà biệt, mỗi ngày nàng đều lo lắng cho hắn, lúc ấy hắn giận đùng đùng bỏ đi. Lại rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua.

Hai người nọ. . Đúng là Duẫn Ngọc và Hoa Vân quận chúa!

Ánh mắt Duẫn Ngọc ánh lạnh như băng, không chút tình cảm đảo qua nàng, giống như từ trước đến nay không hề quen biết nàng, trong thời gian ngắn, xe ngựa đã đi qua người nàng, Tuyết Nhan không kìm lòng được hô hấp ngưng trệ, trong lòng đột nhiên co rút một cái, nhìn bóng dáng của bọn họ, thế nhưng cảm thấy vô cùng phù hợp, tâm Tuyết Nhan bỗng nhiên giống như bị cái gì đó gõ vào một cái, lặp lại suy nghĩ lúc đó trong lòng liền co rút đau đớn.

“Lúc nãy hình như là muội muội của ngươi đấy?” Hoa Vân quận chúa nhẹ giọng nói.

“Uh” Duẫn Ngọc băng lãnh nói.

“Chúng ta không đi xuống chào hỏi sao?” Hoa Vân quận chúa tươi cười xinh đẹp.

“Không cần! Ta và nàng vốn cũng không quen!” Đáy mắt Duẫn Ngọc ẩn giấu mũi nhọn lạnh như băng, kéo mành từ trong tay nàng, vung xuống, cùng lúc đó, Hoa Vân quận chúa ghé vào bên cạnh Duẫn Ngọc, liếc xéo Tuyết Nhan một cái, đầu nhẹ nhằng đặt ở đầu vai Duẫn Ngọc.

Thoáng cái chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn lăn mà qua, giống như nỗi lòng hoang vu khô cạn của Tuyết Nhan lúc đó, không thể chống đỡ được chợt lăn qua.

Tuyết Nhan mạnh mẽ vực lại tinh thần, nghĩ thầm đến tột cùng là tình huống nào, nếu như Duẫn Ngọc đã sớm trở về trước hết hẳn là đi tìm nàng, nhưng hắn lại ở cùng một chỗ với Hoa Vân quận chúa, chờ một chút. . . . Vì sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?

Chính xác, rốt cuộc là hắn đã trở lại đây bao lâu rồi?

Lại ở chung một chỗ cùng Hoa Vân quận chúa bao lâu rồi?

Ban nãy hắn nhất định là đã thấy nàng, vì sao ngay cả ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái?

Nhưng Duẫn Ngọc và Hoa Vân quận chúa vốn là vợ chồng chưa cưới, hơn nữa quan hệ thật lâu cùng nàng. Chẳng lẽ Duẫn Ngọc, sau lúc đêm đó. . . . Đã tính toán buông tha cho mình?

Thầm nghĩ một chút trong đầu nàng liền bắt đầu hoa mắt, trong đầu trống rỗng nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng là cái gì cũng không muốn nghĩ, nhưng có một số việc đã tới rồi thì an tâm trở lại! Trên đường, Hai mắt Tuyết Nhan nhìn chăm chú phía trước, đắm chìm ở trong suy nghĩ khó có thể miêu tả được.

Gió hè nhẹ nhàng, thổi mái tóc của nàng cũng thổi tâm nàng lạnh như băng.

Khóe mắt ẩm ướt, nàng cố gắng chịu đựng, mọi chuyện xảy ra hôm nay nàng đã từng suy diễn qua nhiều loại phiên bản ở trong đầu, nhưng không ngờ Duẫn Ngọc lại ôm giai nhân vào lòng nhanh như vậy. Ngay cả nam nhân đang xuất hiện ở trước mặt nàng, từng mở miệng thề non hẹn biển với nàng nhưng nam nhân đúng là làm một đằng nghĩ một lẻo, xem ra người ta nói rất đúng, lời nói của nam nhân ở trên giường quả nhiên không thể tin cậy được!

Thật lâu sau, nàng chợt ngửa đầy lên, im lặng cười. Thượng Quan Ngâm ôm con chó trắng, vội vội vàng vàng đi vào trạch viện của Tuyết Nhan.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại một chút ở trước cửa, trong lòng thậm chí có chút sợ sệt không dám mạo muội xông vào trong viện, trong đầu không biết làm sao, Thượng Quan Ngâm vừa thấy sân viện này, liền không kìm lòng được nhớ tới chuyện đêm đó, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng thật sâu, cắn chặt răng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng gõ hồi lâu cũng không có ai ra mở cửa cho hắn.

“Ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?” Thượng Quan Ngâm cúi đầu nhìn con chó trắng trong lòng.

“. . . Gâu gâu!” Con chó trắng khẽ sủa.

“Ngươi nói trong nội viện có người, hiểu rồi!” Thượng Quan Ngâm cố lấy dũng khí ôm con chó trắng thi triển khinh công, nhảy vào trong viện. Lúc hắn tuần tra xung quanh thì chợt thấy Lâm Tuyết Nhan trong đình, nhất thời ngẩn ra, nàng lại uống rượu, giống như chịu không nổi tửu lực, hai gò má hơi phiếm phiếm hồng, nhìn qua đặc biệt mê người.

“Ngươi là ai?” Hai mắt Tuyết Nhan mông lung nhìn không rõ người tới cửa.

“Là ta. . . . Thượng Quan Ngâm.”

“Oh, ngươi tới đúng lúc, đến bồi ta uống rượu,!”

Thượng Quan Ngâm đến gần mấy bước, bỏ con chó trắng xuống, thấy ánh mắt u buồn của Lâm Tuyết Nhan, trong lòng Thượng Quan Ngâm chợt có chút xúc động, muốn hôn lên toàn bộ khuôn mặt lo lắng của nàng, nhưng còn chưa có hành động, nội tâm của hắn đã tỉnh táo lại, lý trí kiềm chế không nên xúc động. Hắn rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Nhanh đừng uống nữa, ngươi say rồi!”

Tuyết Nhan hờ hững cười: ” Haizz!!! Thân thể Lâm Tuyết Nhan không chịu nổi tửu lực nhỉ!”

Thượng Quan Ngâm nhíu mày, cũng không rõ, Tuyết Nhan chợt ngước mắt lên, hai mắt sáng trong động lòng người: ” Tại sao ngươi lại đến đây, có phải là có ý đồ gì hay không? Ta đã nói rõ ràng là không cần ngươi chịu trách nhiệm, không lẽ là. . . . Ngươi muốn chịu trách nhiệm với ta?

Thượng Quan Ngâm cũng không có nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ cảm thấy con ngươi của nàng sao lại tươi sáng như vậy, chưa từng ảm đạm, mới vừa rồi rõ ràng đã thấy nàng rất u buồn. Giống như là ảo giác, nhưng kể từ khi biết nàng là cung chủ tương lai của Thần Long cung, có thể tam phu bốn thị, lại phát hiện nàng cũng không hạnh phúc! Có lẽ nàng vĩnh Tình cảnh nàng gặp phải rõ ràng may mắn trong đau khổ, lại cả ngày làm bộ kiên cường, hắn bỗng nhiên muốn theo ở bên nàng mãi mãi, không cần chú ý ánh mắt của người đời! Nếu như nàng nói yêu hắn!

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tinh Không Chi Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net