Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối
  3. Chương 42 : Quả nhân có tật
Trước /111 Sau

[Dịch]Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 42 : Quả nhân có tật

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đêm nhanh đã khuya, trăng lặn treo ở chân trời.

Đám mây ‘nửa chận nửa che’, thỉnh thoảng cảm thấy mông lung, thỉnh thoảng nhìn như thăm thẳm.

Một bóng người màu đen, phong thái nhanh như làn gió, mũi tên rời cung, xuyên thấu tấm màn đêm khuya màu đen tối tăm. Bóng cây cối ngay trước mắt đung đưa, trong quang đãng chợt vang lên tiếng gió kỳ quái, bóng người tốc độ nhanh, Đạp Tuyết Vô Ngân (đạp tuyết không để lại dấu), mà những chỗ nàng chỗ đi qua, cũng chỉ có thể nhìn thấy một màu đen, tàn ảnh chợt lóe lên.

"Hồi nãy không phải là có cái gì chạy qua chứ?" tiếng gió liệt vũ, đưa tới hoài nghi và chú ý cho cấm vệ chung quanh.

"Chẳng có cái gì cả, là ngươi hoa mắt chứ?"

"Ta không có hoa mắt, hồi nãy mới thấy một đoàn đồ đen thùi lùi từ không trung bay qua."

"Đó là quạ đen, mấy ngày nay quạ đen đặc biệt nhiều! Ngươi không biết phải không?"

"Thật sự là quạ đen?" Người nọ có chút không tin.

"Nhất định là quạ đen." Tên còn lại xét đoán nói.

"Quạ đen! Được rồi!" Người nọ nhún vai một cái, cười cười không sao cả, bất luận người nào xông vào cấm địa, cũng sẽ chết, tội gì bắt hắn phí sức tới đấy?

Bóng người cũng không dừng lại, chạy thẳng tới phía sau núi, phía sau núi tĩnh lặng tựa như thường ngày, cấm địa bị rừng tùng hải vây lượn, trong rừng cây là địa phương phòng thủ khá yếu.

Bóng đen cước trình cực nhanh, từ rừng cây đi tới vách núi đá bên cạnh, trong khi đi vội, giật giật ngón tay, tơ tuyết trắng dai bền từ đầu ngón tay thoáng hiện, mười mấy miếng ngân xuất hiện, nhanh chóng đâm vào trên vách đá, Hàn Băng ti ở trên cổ tay nàng, thật giống như dây thừng leo núi , nàng thuận theo sợi tơ trèo lên.

Sau khi trèo xuống, Tuyết Nhan thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười thoải mái .

Nàng cố gắng nhớ lại vị trí bản đồ , tìm đúng phương vị, rốt cuộc thấy một chỗ sơn động ẩn náu.

Mà hoa giải độc ở trong nơi sơn động này!

Phụ thân đợi hoa giải độc mười sáu năm, rốt cuộc trông được rồi, rốt cuộc đã đến!

Ôm tâm tình kích động mà thấp thỏm, đầu óc Tuyết Nhan cũng hết sức tỉnh táo và thanh tỉnh, nàng từ từ đi tới cưa sơn động, đi cực kỳ cẩn thận thận trọng.

Mới vừa đi mấy bước, chợt nghe"Khanh" một tiếng, lòng bàn chân truyền đến cảm giác khác khác, có lẽ là xúc động đến cơ quan gì đó.

Chợt, bốn phía đung đưa, chung quanh phát ra âm thanh kỳ quái.

Sắc mặc Tuyết Nhan biến đổi, lập tức thân chợt lui!

Trong đống tuyết chợt nhảy lên cự ảnh màu đen, giống như rắn độc ngẩng đầu lên, lúc thân hình Tuyết Nhan ở trong không trung, ngoái đầu nhìn lại, nhưng thấy trong đống tuyết nổi ra thân cành gỗ thông khổng lồ, nhô lên, trực tiếp hướng địa phương cơ quan hồi nãy xúc động đánh tới, ầm ầm rơi xuống đất, bông tuyết chợt nổi lên đầy trời, trong tai tràn đầy tiếng ào ào, một sóng chưa yên, sóng sau đã tới, những thứ kia núp ở trong đống tuyết , mặt cơ quan đụng tới xúc động, chung quanh lóe ra hào quang màu xanh u ám, nổ bắn ra, tràn đầy trời đất!

Trên một trăm, thậm chí ám khí nhiều hơn hướng nàng đánh tới.

Không còn kịp nữa suy tư, nâng lên đôi tay, đầu ngón tay Tuyết Nhan cũng bắn ra trăm đạo ánh lạnh, "Đinh đinh đương đương" đánh rơi tất cả ám khí, trên không rơi, bàn tay trắng nõn giương lên, ánh lạnh lần nữa chợt lóe, trăm viên ngân châm lại trở về trong tay áo nàng, ngân châm thêm Hàn Băng ti này, quả nhiên không thể so sánh nổi.

Tuyết nhan nhìn trước người thay đổi trận pháp, hít một hơi lãnh khí, cắn răng, không ngờ cơ quan thật không ngờ rất tuyệt vời!

Không dừng lại lâu, Tuyết Nhan tung người phóng qua mắt trận, thật nhanh hướng đi tới bên trong động.

Đêm tối lờ mờ ở bên trong, trần sơn động có ánh trăng xuyên suốt đi vào, rơi thẳng vào trên thạch bích, Tuyết Nhan nhìn chăm chú nhìn lên, nơi hoa giải độc đó thế nhưng —— biến mất không thấy gì nữa!

Tâm Tuyết Nhan tựa như gai châm, trong giây lát đó trong đầu trống rỗng, hoa giải độc đâu?

Tại sao lại xảy ra cái loại sự tình này?

Nàng hô hấp thật sâu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nỗ lực điều hòa hơi thở của mình, trái tim càng ngày càng gấp, càng ngày càng vô lực, hô hấp không yên, nhịp tim dần dần chậm, như Thạch Ngưu nặng rơi, chìm sâu không thấy đáy vực sâu. Thầm nghĩ chẳng lẽ là phụ thân nghĩ sai rồi? Hoặc là bản đồ sai lầm? Lúc này, Tuyết Nhan giữ vững linh đài trấn tĩnh, biết rõ cả đời phụ thân nghiêm cẩn, tuyệt không phạm sai lầm, cho nên. . . . . . Tất nhiên hoa giải độc chắc chắn sẽ xảy ra ngoài ý muốn.

Cực độ thất vọng, ánh mắt Tuyết Nhan hơi nghiêng, chợt thấy một đôi chân sau động nham.

Xem ra là một người nằm ở nơi đó, lại không biết sống hay chết? Không kịp suy nghĩ nhiều, Tuyết Nhan vội vàng lấy ra hộp quẹt trong ngực, đốt, thầm nghĩ nếu trong sơn động này có người, như vậy hắn nhất định biết chút ít đầu mối gì.

Đi tới bên cạnh người nọ, nàng nheo mắt lại, thấy áo lông cáo trắng như tuyết, mặt nạ màu bạc hạ khó cản ánh mắt ưu mị, cằm tinh sảo, tóc dài như mực rủ xuống đầy đất, Tuyết Nhan nhíu mày, không nghĩ đến người này chính là ngân diện Độc Ma.

Người này thật đúng là âm hồn bất tán!

Giờ phút này, sắc mặt ngân diện Độc Ma trắng bệch, da thịt hiện đầy mịn mồ hôi, tựa như một con ấu thú bị thương, cả người sinh ra hơi thở chớ người đến cần, hắn vốn tưởng rằng trong sơn động rất an toàn, không có bất kỳ người nào sẽ phát hiện tung tích của hắn, nào biết có người lại sẽ xông vào, hắn mở mắt, tròng mắt đen đốt sáng, đã hiện lên một tia sát ý, nhưng liếc mắt sau khi thấy Tuyết Nhan, đôi môi cong lên đường cung duyên dáng, tựa như độc dược mị hoặc, lạnh nhạt nói: "Là ngươi?"

Tuyết Nhan lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi sao ở chỗ này?"

Nam tử tán đạm cười, giọng nói lười biếng nói: "Ngươi có thể ở chỗ này, ta sao không thể ở chỗ này?"

Tuyết Nhan nhíu mày, nói tiếp: "Ta hỏi ngươi. . . . . . hoa giải độc ở đâu?"

"Thì ra là. . . . . . Vậy ngươi cũng ở đây tìm hoa giải độc?" Hắn cười nhạt, đáy mắt xẹt qua một chút u quang.

"Dĩ nhiên." Tuyết Nhan nghe được hắn nói chữ "Vậy", trong lòng đã sáng tỏ.

"Đáng tiếc, ngươi tới chậm một bước!" ánh mắt Ngân diện Độc Ma chợt lóe, thật giống như án sao đêm tối, nụ cười xinh đẹp diễm lệ như anh túc tràn ra, quỷ dị mê người, áo ướt đẫm dán chặt trên người của hắn, trong không khí bất tri bất giác tản mát ra kịch độc trong cơ thể hắn, vô sắc vô vị, đang từ từ hướng xâm lược bốn phía, dần dần tràn ngập ở bên trong sơn động.

"Có ý tứ gì?" Tuyết Nhan cũng không phát hiện trong cơ thể đang bị độc tính ăn mòn.

"Ý của ta là, bây giờ hoa giải độc trong cơ thể ta. . . . . . Đang thay ta giải độc, cho nên nói. . . . . . Ngươi tới đã muộn!"

Biết được hoa giải độc đã bị người này nhanh chân đến trước, con ngươi Tuyết Nhan co rụt lại, tức giận như núi lửa bộc phát, mãnh liệt mà đến, tức còn chưa thuận, chợt cảm thấy khí huyết nghịch lưu, trong mũi nóng lên, chất lỏng màu đỏ chảy ra, nàng vội vã ổn định tâm thần, thay mình bắt mạch, phát giác mai lan hương trong cơ thể sôi trào mãnh liệt lên, như sóng lớn lăn lộn, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Suy nghĩ Nguyên Dương rõ ràng của Duẫn Ngọc đã đem độc tính ồn định, tại sao lại phát tác. . . . . . Chẳng lẽ sẽ là. . . . . . Nàng giờ phút này đã không có kiên nhẫn, đưa tay điểm huyệt đạo nam tử, một phen nhàu áo của hắn, trợn mắt nhìn hắn nói: "Ngươi đối với ta dùng độc?"

"Ta còn tự lo không xong!" Ngân diện Độc Ma nhếch lên đôi môi, không nhúc nhích nhìn nàng.

Thì ra là ngân diện Độc Ma trời sanh thai thể mang độc, khác hẳn với người thường, hôm nay hoa giải độc này đang hóa giải độc tố trong cơ thể của hắn, dư độc một cách tự nhiên theo mồ hôi tràn ra bên ngoài cơ thể, hết lần này đến lần khác, lúc này Tuyết Nhan xông động tới, giữa hô hấp hút vào dư độc, vô ý dẫn phát tác độc tính mai lan hương, mà Tuyết Nhan biết rõ hậu quả mai lan hương phát tác, cắn chặt môi, vội ở trên người châm mấy chỗ đại huyệt, miễn cưỡng ngăn cản độc tính lan tràn.

Nhưng hành động lần này chỉ có thể duy trì thời gian một nén nhang, kế tiếp. . . . . . Nàng. . . . . . Làm thế nào?

Thấy thiếu niên ở trước mắt gò má đỏ lừng, ngân diện nam tử thầm nghĩ độc tính của hắn tuyệt sẽ không đưa tới loại phản ứng này, trong lòng thầm cảm thấy kỳ quặc.

Nhưng mà, xu thế độc tính mai lan hương phát tác càng ngày càng liệt, nếu là không có hoa giải độc, nàng chỉ phải nhanh chóng dùng Nguyên Dương nam nhân tới ức chế độc tính mới được, ngẫm đến đây, Tuyết Nhan cắn răng nghiến lợi hỏi "Ta hỏi ngươi, hoa giải độc này có còn thừa lại hay không?"

Đôi môi Ngân diện Độc Ma khẽ nhếch lên, hài hước nhìn nàng, không cần nói cũng biết.

Giờ phút này nam tử tuy là suy nhược, nhưng nói: "Nếu muốn giải độc, thì tới cầu xin ta."

Hắn cũng không biết Tuyết Nhan bị trúng độc mai lan hương, chỉ cho là nàng chỉ trúng kịch độc trong cơ thể hắn.

Tuyết Nhan không khỏi nheo lại mắt phượng, nhẹ nhàng thở hổn hển, ý định khổ sở trong lòng hắn đan vào, mặt mũi dâng lên dao động phức tạp, khổ khổ giãy giụa. . . . . . Độc tính Mai lan hương vốn là một mị độc mạnh, quang cảnh chỉ là một nháy mắt, nàng đã bị lửa dục triền thân, đồng thời cũng quyết định làm ra cái cuộc đời gian nan nhất, nàng cần Nguyên Dương của nam nhân trước mắt tới khống chế độc tính, dù sao, nàng thù lớn chưa trả, vả lại độc sắp phát, tình thế bất đắc dĩ.

Vì vậy, nàng cắn răng nói: "Rất tốt, chỉ mong sẽ không hối hận."

Rồi sau đó, nàng dùng âm thanh khàn khàn mà khêu gợi, bổ sung một câu: "Nếu không phải ngươi còn hữu dụng, ta nhất định trước phải giết chết ngươi rồi ."

Nghe vậy, mắt trong veo của nam tử híp lại.

Chợt, Tuyết Nhan dập tắt hộp quẹt, bốn phía lâm vào một vùng tăm tối.

Tách ra hai chân, Tuyết Nhan giạng chân ở trên người của hắn, trong bóng tối không thấy được vẻ mặt của hắn, lại nghe được hắn hít một hơi lãnh khí: "Ngươi làm cái gì?"

Hắn vừa dứt lời liền bị Tuyết Nhan cho điểm á huyệt.

" Phương pháp khiến một người câm miệng có rất nhiều, đây cũng là một loại đơn giản nhất." Âm thanh của nàng run rẩy mà thở khẽ, thật giống như bươm buớm mê ly giương cánh .

Ngân diện nam tử nhíu mày, thầm nghĩ tiểu tử này quả nhiên mang thù.

Chợt, nam tử cảm thấy trước ngực chợt lạnh, áo lại bị nàng cởi ra, trong mắt nhất thời thoáng qua vẻ kinh ngạc.

Mặc dù Tuyết Nhan vốn không muốn cởi ra áo của hắn, nhưng chạm được da thịt nhẵn nhụi mà bóng láng của hắn, trong lòng tựa như bị đầu độc, mặc dù mắt không thể thấy vật, nhưng xúc cảm mỹ diệu lại đếnvô cùng mãnh liệt, mà cả người nàng nóng ran, thân thể nam tử kia thật giống như có thể giải đi nhiệt lực trong cơ thể.

Mà nàng ngồi ở trên người hắn, không nhịn được nâng lên mặt của hắn, hướng tới cằm dưới của hắn hôn lên.

Vậy mà, nàng lại tránh ra bờ môi của hắn, hôm nay chỉ có Duẫn Ngọc hôn qua môi của nàng, mà trong lòng nàng trừ Duẫn Ngọc, cũng không muốn hôn bất kỳ đôi môi nam tử nào.

Vì vậy, nàng cởi ra áo của hắn, hôn hướng tới cổ hắn, xương quai xanh, lồng ngực. . . . . . Mà thân thể của hắn như thanh tuyền mát lạnh.

Trong nội tâm nam tử run lên, thân thể trở nên cứng ngắc vô cùng.

Dù sao, bất kỳ một nam tử bình thường nào đều không thể ngồi nhìn loại chuyện như vậy xảy ra, cảm thấy hai tay thiếu niên đang rục rịch động dục , mà hắn thân là nam nhân, có thể nào làm ra loại sự tình bẩn thỉu này? Ngân diện nam tử cắn răng, chợt nhớ tới Phượng U Trần, nghe nói, thiếu niên trước mắt là Phượng U Trần Dược Đồng, chẳng lẽ gần đỏ thì đỏ, gần mực thì đen, chẳng lẽ thiếu niên này cũng không hơn không kém Long Dương Quân?

Đột nhiên, sát khí lạnh lẽo từ trên người ngân diện nam tử bắt đầu lan tràn, mang theo khí thế cường đại không có gì sánh kịp, ánh mắt của hắn sắc bén, con ngươi hẹp dài mang theo bóng tối, cảm xúc khát máu, không khỏi làm cả người Tuyết Nhan run lên.

Giờ phút này, đỉnh đầu ánh trăng dần dần trong sáng, ánh sáng nhu hòa trút xuống, ánh trăng ở sơn động nghiêng nhuận , mang theo một tia sắc thái kiều diễm .

Mà hai người trong bóng tối cũng chầm chậm có thể thấy rõ ràng đối phương.

Độc tính bên trong thân thể Tuyết Nhan đã từ từ xâm nhập, đan điền nóng rực ở trong người du thoán, hai má nàng đỏ lừng, cả người nóng ran, thật giống như tại trong nước sôi lửa bỏng, đưa tay cởi ra áo ngoài của mình, gở cái mũ xuống, mái tóc như nước chảy xõa xuống, con ngươi ánh sáng lung linh, xinh đẹp không gì sánh được.

Ngân diện nam tử chợt giật mình ,trên người cũng không phải một người thiếu niên, mà là một thiếu nữ phong thái tuyệt diễm thanh lệ, tuy rằng là như thế, ánh mắt của hắn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Nhưng bất luận nàng Mỹ Lệ như thế nào, cũng là nữ sắc ma làm người ta giận sôi.

Quảng cáo
Trước /111 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hải Tặc Vương Chi Trượng Kiếm Vi Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net