Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gió Bắc đánh tới, băng tuyết đầy trời.
Ai có thể nghĩ tới tháng sáu ở Tuyết Sơn Phái Tuyết bay càng kiều diễm sáng lạng như thế .
Ngân diện nam tử cũng không nghĩ tới cuộc đời này sẽ gặp được đến tháng sáu sương giá.
Sau khi vu khống hãm hại, Tuyết Nhan thật nhanh núp ở sau lưng Phượng U Trần, có chút chột dạ, lòng dạ cũng có chút xấu xa!
Chuyển con mắt liếc về hướng bên hông bị Tuyết trắng bao trùm mặt đất, gò má xinh đẹp bởi vì hao phí đại lượng nội lực mà trở nên tái nhợt, nàng mệt mỏi tột cùng, biết rõ Phượng U Trần nếu không phải xuất hiện, mình tất nhiên là dữ nhiều lành ít! Không khỏi lòng có chút vẫn còn sợ hãi. Xem ra, vì đối phó với ngân diện Độc Ma, trước mắt nàng cũng chỉ có thể dựa vào Phượng U Trần rồi, cho nên. . . . . . Xin tha thứ nàng vô sỉ đi! Nếu không đem ngân diện nam tử nói hèn hạ hạ lưu, Nhân Thần Cộng Phẫn(*), sao lại có thể kích thích Phong mỗ người anh hùng cứu mỹ ý đây?
(*) Nhân loại căm tức
"Nói như thế, các hạ không nên gọi ngân diện Độc Ma, mà là phải gọi mặt dâm Sắc Ma." Nghe vậy, Phượng U Trần nhàn nhạt tự nhiên mà cười cười.
". . . . . ." Ngân diện nam tử không nói một lời, sóng mắt lại tựa như không thấy đáy một vũng đầm sâu.
"Các hạ chẳng lẽ không muốn nói gì?" Thật ra thì, Phượng U Trần cũng không thèm để ý theo lời Tuyết Nhan, chỉ muốn biết mục đích của ngân diện Độc Ma , xuất ra suy đoán thân phận của hắn, may mà Tuyết Nhan cũng không rõ suy nghĩ của Phượng U Trần, nếu không chắc chắn không từ ngưng yết.
"Ta thật đúng là chính là không lời nào để nói !" Giờ phút này, con ngươi ngân diện nam tử chuyển một cái, thấy Lâm Tuyết Nhan đang núp ở sau lưng Phượng U Trần, dường như có chút thân mật, trong lòng không khỏi đối với tên nữ tử này càng thêm trơ trẽn. Chỉ là, tâm tư của hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không viết ở trên mặt, vẫn như cũ hơi nâng lên đôi môi, cười tủm tỉm, mặt nạ như tuyết, bóng dáng thẳng tắp, giống như thẳng cây một buội sau khi trải qua Sương gió và tuyết vũ, mà tim của hắn lẫm liệt phải giống như nước đỗ đóng băng lại cố định như lúc ban đầu , nguy hiểm mà cất dấu sát ý, nhưng là, bất luận khi nào, hắn đều có điều khiển tự động lực cực kỳ mạnh mẽ , hiểu được nên làm cái gì, lại không nên làm cái gì.
Nếu Phượng U Trần xuất hiện, như vậy nữ nhân này thì có một thanh cây dù bảo vệ.
Không phải hắn không dám đối phó nàng, cũng không là sợ đánh không lại Phượng U Trần, mà là. . . . . . Nơi đây không nên ở lâu.
Khẽ mỉm cười, hắn đột nhiên tung người nhảy tới hướng ngược lại.
Thấy thế, thân hình Phượng U Trần nhanh hơn, đánh đòn phủ đầu.
Cầm kiếm tung người phóng qua đỉnh đầu của hắn, xoay người lại ngăn lại trước mặt của hắn, thân kiếm mỏng mà sáng như tuyết chỉ vào cổ họng của hắn, theo ánh hắn yêu dị tuyệt mỹ trước mặt, mỉm cười nói: "Khi dễ cô gái đàng hoàng, còn muốn chạy?"
Dứt lời, Phượng U Trần kiếm như du long, đâm thẳng hướng trước mặt ngân diện Độc Ma, muốn thấy hình dáng hắn.
Cô gái đàng hoàng? Ngân diện Độc Ma bên môi cười mỉm, thân hình vội vã đổi ngược, thân pháp quỷ dị, cũng rút kiếm ra , song kiếm giao chiến, ánh lạnh bốn phía.
Giờ phút này, trong lòng Tuyết Nhan dần dần thoải mái không ít, thầm nghĩ trì hoãn lâu như vậy, cũng là nên lúc rời đi, nghĩ ngợi bước kế tiếp nàng nên đi nơi nào đây?
Vô Cực Môn không thể trở về, Thần Long cung cũng không có thể trở về, xem ra chỉ có trở lại kinh thành, tìm kiếm cố nhân đệ nhất thiên hạ y quán thôi !
Ngẫm đến đây, con mắt Tuyết Nhan đen như đêm, liếc mắt, khẽ hất cằm lên.
Nhìn trước mắt Đao Quang Kiếm Ảnh, kiếm quang chói mắt, mở trừng hai mắt, chợt phát hiện từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên có hai mỹ nam tử bởi vì nàng mà đao kiếm tương hướng, mà hai người nam tử cũng cũng không thương mộ nàng, chẳng lẽ không Ô Long sao? Trong lòng Tuyết nhan không khỏi tự giễu cười cười, thản nhiên đi tới trước một khối núi đá trơn nhẵn , chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt tự nhiên xem xét hai đại mỹ nam tuyệt đại phong thái cùng võ công tuyệt thế, thì ra là ngồi yên xem hổ đấu cảm giác cũng rất tốt!
Nhưng thấy kiếm quang sèn soẹt như tuyết, đan vào chiếu rọi.
Hai người trái với rút kiếm, lạnh lẽo nghiêm nghị, áo vù vù, bồng bềnh muốn giơ, tự nhiên linh động.
Kiếm quang dày đặc, giống như mưa to, hàn mang trên không trung bay múa, tựa như tia chóp sáng ngời, đau nhói mắt người, bên tai truyền đến âm thanh Lãnh Binh Khí giao tiếp, lạnh lẽo mà thấu triệt, ánh trăng bao phủ hai người, gò má điêu khắc của Phượng U Trần nửa sáng nửa tối, áo phần phật ( chỗ này hơi chém tí, cho nó có độ hùng hậu), kiếm thế liên miên, từng chiêu từng thức, người gây sự, bản lĩnh lại trông rất đẹp mắt.
Hắn ra tay mãnh liệt, thử thăm dò võ công của đối phương.
Ngân diện nam tử nhưng thủy chung cất dấu chiêu thức, cũng không muốn cùng Phượng U Trần ở chỗ này dây dưa.
Nam tử am hiểu sâu suy nghĩ trong nội tâm Phượng U Trần, cùng hắn so chiêu tuyệt sẽ không lộ ra nửa phần sơ hở, nếu không nhất định sẽ bị hắn nhìn thấu thân phận của mình.
Nhưng hắn lại có thể ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ? Suy nghĩ điểm này, khóe miệng lại treo lên nụ cười quỷ dị, đột nhiên từ trong bóng kiếm rút lui ra khỏi, tay áo nâng lên, hơi lay động, mười mấy ám tiễn bay ra.
Cũng không có đánh Phượng U Trần, mà là đánh về phía Lâm Tuyết Nhan.
Người này ra tay thật sự quá đột ngột, ám tiễn quá nhiều quá nhanh, tâm thần Tuyết Nhan buông lỏng, căn bản không cách nào tránh ra, trong lúc nhất thời chưa tỉnh hồn lại, trái tim nghiêm nghị, xem ra, người khác đánh nhau lúc không có thể vây xem, một ít lời nói vẫn là rất có đạo lý!
Phượng U Trần nheo lại con ngươi, thoáng chốc nhớ tới lời nói dặn dò của quỷ y, lập tức bỏ rơi Kiếm Kích rơi xuống tất cả ám tiễn.
Cùng lúc đó, ngân diện Độc Ma cũng nhân cơ hội nhảy đến ba trượng ở ngoài, khinh công của hắn tuyệt cao, thế gian rất khó có thể đủ người đuổi kịp hắn, dĩ nhiên. . . . . . ngoại trừ Lâm Tuyết Nhan.
Nhìn hắn cùng nhau vừa rơi xuống, dần dần từ từ mất hẳn ở trong bóng đêm, Phượng U Trần đưa mắt nhìn bóng lưng của hắn, bên môi mím lại đường cong y hệt lưỡi trăng.
Lại để cho hắn lần nữa cho chạy trốn!
Trở tay xoay tròn, kiếm quang lóe lên, màu bạc nhuyễn kiếm quấn ở bên hông Phượng U Trần, thoáng chốc biến thành đồ trang sức đai lưng tinh mỹ , Tuyết Nhan liếc nhìn nam tử bên cạnh, không ngờ kiếm của hắn hẳn là đồ trang sức quấn ở bên hông, không khỏi âm thầm chậc lưỡi hít hà, khó trách nàng chưa bao giờ phát hiện qua hắn mang theo binh khí, thì ra là như vậy.
Chợt, cách đó không xa truyền đến âm thanh khàn khàn mà già nua: "Tiểu Tuyết Đoàn, ngươi không có bị thương chớ?"
Nghe vậy, Tuyết Nhan hơi ngẩn ra, Tiểu Tuyết Đoàn? Đây là nhủ danh kiếp trước của nàng, nàng hẳn không có nghe lầm cái gì chứ? Tùy theo kinh ngạc nhìn lại, thấy một người người thần bí áo choàng màu đen bay bồng đứng ở trước mắt, nàng không khỏi nheo lại con mắt, tỉ mỉ quan sát hắn, cho đến đối phương ngẩng đầu lên, từ áo choàng bên trong lộ ra gương mặt tang thương khô héo.
Tuyết Nhan cơ hồ ngây người, cảm thấy không thể tin.
Vốn tưởng rằng người quá cố đã đi, thế nhưng sống sờ sờ xuất hiện tại trước mặt nàng.
Mặc dù gương mặt này biến hóa rất lớn, già đi rất nhiều, thậm chí thần thái cũng cùng ngày trước khác nhau rất lớn, nhưng nàng vẫn có thể phân biệt được, gương mặt này phải . . . . . Năm đó thủ lĩnh nhất tộc thần y! Cũng là ông cố nàng đã từng mất tích thật lâu .
Tuyết Nhan không khỏi hít một hơi khí lạnh, hai mắt trợn tròn, kêu lên một tiếng: "Lão Quái Vật, ngươi còn sống?"
Vẻ mặt Phượng U Trần vốn là nhu hòa tán đạm, nghe nói lời ấy, khó có thể tin Lâm Tuyết Nhan lại dám kêu sư phụ của hắn như thế, trong lòng không khỏi ngớ ngẩn, không ngờ bọn họ lại là biết? Hơn nữa cái danh hiệu "Lão Quái Vật" này, trừ bên ngoài người sư tỷ kia, vẫn chưa có người nào dám gọi hắn như vậy! Dĩ nhiên, chần chờ nhưng mà cũng chỉ là một cái nháy mắt trong nháy mắt, hắn liền nhanh chóng khôi phục lại sự trong sáng như mặt nước phẳng lặng tỉnh táo, nâng lên đôi môi, có nhiều hứng thú xem xét vẻ mặt hai người trước mắt , tròng mắt đen sâu không lường được.
Nhưng thấy Tuyết Nhan kích động cực kỳ, nhào vào trên người quỷ y, thật chặt ôm lấy hắn.
Mười năm thoáng qua rồi biến mất, không ngờ trừ Mộ Dung Thanh Li ở ngoài, nàng rốt cuộc thấy được người thứ hai quen biết, hơn nữa còn là người thân cùng với nàng chặt chẽ không rời !
Quỷ y vỗ vỗ gò má trước mặt Tuyết Nhan, trên mặt lộ ra khó được nụ cười từ ái, "Lão Quái Vật như thế nào dễ dàng chết như vậy đây? Chỉ là, cũng chỉ có ngươi sẽ gọi ta Lão Quái Vật, ha ha, ta cháu gái cố quả nhiên còn sống! Ông trời quả nhiên có mắt!"
Hai người ôm nhau hồi lâu, giờ khắc này thời gian giống như dừng lại, lại làm như là ở trong mộng.