Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hiện tại ta rất rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên cũng đến bờ vong xuyên giúp mạnh bà múc canh, tuy lúc đầu bà ấy có từ chối vì biết ta sắp thành thê tử của chàng nhưng vì ta than buồn chán nên bà ấy cũng thuận theo ý ta.
"Mạnh bà! Bà đã ở đây bao lâu rồi?"
Câu hỏi bất chợt của ta làm mạnh bà hơi ngẩn ra, liếc mắt nhìn ta rồi như đang suy nghĩ gì đó, tay vẫn tiếp tục khoấy canh miệng buông nhẹ một câu thờ ơ.
"Không biết nữa?"
"Vậy chắc mạnh bà cũng có người thương phải không?"
Đây chỉ là câu hỏi vô tình của ta nhưng dường như đã chạm đến nỗi đau của mạnh bà, mặt bà hiện lên một nổi bi thương khó tả nhưng đó chỉ là thoáng qua để ta chỉ kịp nhìn thấy, rồi lại tiếp tục công việc của mình, ta cũng không dám hỏi nữa, nên cũng im lặng múc canh cho các âm hồn.
"Chuyện đã rất lâu về trước rồi, khi ta vẫn còn là một phàm nhân bình thường, ta cũng yêu một người rất sâu đậm, đến khi ta chết, ta đã chờ chàng ở cầu nại hà này, chờ ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm nọ nhưng vẫn không sao gặp được chàng, sao đó ta mới biết chàng vốn không phải người trần thế, một kiếp đó qua đi chỉ là chàng đến lịch kiếp."
Ta thoáng sửng sờ vì được nghe mạnh bà tâm sự, thì ra mạnh bà cũng đã yêu đau khổ như thế.
"Chấp niệm của ta với chàng quá sâu, quá nặng nên tự bản thân đã uống hàng ngàn chén canh nhưng vẫn không sao quên được"(thở dài).
"Vậy người đó không đến tìm bà sao?"
"Không! chàng không yêu ta..."
Hướng đôi mắt vô hồn bà nhìn về phía bên kia nại hà, động tác trên tay cũng đã dừng lại, ta cũng hiểu yêu mà không được đáp lại thì đau khổ biết dường nào, ta cũng rơi vào trầm tư thật lâu cho đến khi thân ảnh lúc ẩn lúc hiện kia hiện ra ta mới giật mình tròn mắt trong kinh ngạc.
"Linh Châu!(ta lẫm bẩm).
Không biết lúc nào mạnh bà cũng kịp thấy hướng nhìn của ta nên cũng lên tiếng.
"Âm hồn đó đã hóa thành niệm quỷ rồi, chấp niệm chốn nhân gian quá sâu nên không thể đi đầu thai được"
Trước khi mạnh bà phát hiện ta đã không còn đó, thì ta đã đi đến bên nó.
"Linh Châu!"
Đưa ánh mắt thật phẵng lặng nhìn ta dường như nó vẫn còn chưa nhận ra ta là ai, ta cố tiến sát hơn nữa, đến khi mâu quang nó dao động, nhìn ta như thể ta là thứ gì đó rất đáng sợ.
"Là ta đây Linh Châu"
"Sư...cô...!"(lấp bắp)
Ta nhẻn miệng cười như xác nhận cái gọi của nó, nó bỗng gào khóc rồi chạy đến bên ta ôm chằm lấy.
"Con xin lỗi sư cô! Là tại con nên người và sư thúc tổ mới lìa xa...con thật đáng hận mà..."
"Chuyện đã qua rồi con đừng tự trách mình nữa, có phải vì thấy có lỗi với ta nên con không chịu đi đầu thai đúng không?"
"Hu..hu đúng! con thật không xứng đáng để làm người nữa"
Đưa tay ta vỗ nhẹ đầu nó, đứa trẻ này không xấu, nhưng vì bị tình yêu che mắt, nên nó mới làm những chuyện như thế, thấy nó vẫn chưa chịu nín ta khẽ thở ra rồi đưa ánh mắt dịu dàng nhìn nó.
"Ngốc quá! Sư cô giờ rất tốt, sư cô và sư thúc tổ của con sắp thành thân rồi, nên con hãy an tâm mà đi đầu thai đi nhé!"
"Là...sao? con không hiểu? Sắp thành thân là sao ạ? Chẳng lẽ sư thúc tổ cũng..."
Ta nhanh chen vào.
"Ừ...nhưng không như con nghĩ đâu"
Nó lại mếu máo nhìn ta như đang đợi ta nói tiếp, ta bật cười nhìn vẻ mặt đáng yêu của nó rồi lại tiếp.
"Thật ra sư thúc tổ con là diêm vương chuyển thế, giờ đã hết kiếp chàng đã trở về địa phủ tiếp tục cai quản"
"Thật..thật sao?"(kinh ngạc)
"Ừm! Thật, khi biết sự thật ta cũng kinh ngạc như con vậy đó"
"Ra nàng ở đây à!"
Xoay đầu nhìn lại, Đông Thương đang mỉm cười nhìn ta, nụ cười của chàng thật chói mắt tuy cũng gọi là quen với gương mặt này nhưng cũng thật khiến tim ta đập loạn lên, ta cũng để ý thấy lũ quỷ sai xung quanh cũng ngẩn ra khi nhìn thấy một màng này, chàng bước đến, tay đã nhanh giữ lấy cánh eo mỏng mảnh của ta, giọng chàng vang lên đầy vẻ ôn nhu.
"Sao không ở trong điện mà ra đây làm gì?"
Vì sự tùy tiện quá đổi tự nhiên đó làm ta có chút không quen với lại nơi đây toàn quỷ sai và âm hồn tuy không tính là người nhưng cũng không khỏi ngượng mặt.
"Chàng...chàng đã xử lý xong công việc rồi sao?"
"Ừ! Xong rồi nên về với nàng đây"
Khi chàng định đưa ta đi thì chợt dừng lại nhìn vào thân ảnh phía trước, Linh Châu cũng chằm chằm nhìn chàng như đang xác định xem đây có phải là sư thúc tổ không?.
"Sư...sư thúc tổ!(nuốt nước miếng run giọng).
Chàng vẫn không trả lời, ánh mắt đó như nhìn một người xa lạ, chàng xoay đi cũng kịp lúc ta đã kéo tay áo chàng lại, chàng thật đúng nhỏ nhen mà, chuyện đã qua mà vẫn ghi hận trong lòng với một đứa con nít.
"Đông Thương! Linh Châu nó đã biết lỗi rồi, chàng xem nó thà chở thành niệm quỷ vĩnh viễn ở lại cỏi âm ty này chứ không chịu đi đầu thai vì áy náy cắn rứt vì chuyện lúc xưa"(giọng ta như nài nỉ).
"Ta đâu có nói là ghét bỏ nó, đi đầu thai đi"
Kéo nhẹ ta vào lòng, chớp một cái cả hai đã biến mất chỉ còn vãng lại một câu của chàng.
Trong tẩm điện.
Khi những quỷ hầu đã lui, ta lười biến nằm trên đùi chàng, ngước nhìn vẻ mặt có chút suy tư ấy, ta thật muốn hỏi chàng đã xảy ra chuyện gì, thật ra khi chàng từ thiên giới trở về ta cũng có nghe bọn quỷ sai nói chàng rất tức giận, phát hỏa khắp nơi làm bọn chúng sợ đến mức chỉ muốn cách xa ngàn dặm chẳng dám tới gần, đưa tay vẽ nhẹ lên lông mày của chàng ta khẽ gọi.
"Đông Thương!"
"Sau thế?"
"Chàng có chuyện gì đang phiền muộn ư?"
Trầm ngâm một chút chàng khẽ gật đầu.
"Ừ...ta phải về thiên giới một chiến, đợi ta trở về chúng ta sẽ thành thân"
"Ừm...chàng cứ đi đi"
"Chiến đi này có thể sẽ rất lâu"
Ta nhanh chóng bật dậy khi nghe chàng nói thế, mày chau lại, giọng đầy gấp gáp.
"Chàng về bao lâu? Đã có chuyện gì ư?"
Đặc môi mình xuống bàn tay ta, chàng từ tốn.
"Linh châu thể của thiên đình đã mất, đó là vật thượng cổ của thiên giới, ta định đem nó về để tạo thần thể cho nàng nhưng không may đã bị đánh cắp..."
"Linh châu thể?"(ta tròn mắt)
"Ừ...có được thần vật tối thượng đó dù là một người phàm không cần tu tiên cũng có thể có thần thể lặp tức phi thăng thành tiên, nàng là nương tử của Đông Thương ta không thể là một âm hồn được nên ta muốn đem nó về cho nàng"
Phải rồi ta đơn giản chỉ là một âm hồn, nếu sống ở âm giới lâu thì sẽ hóa thành quỷ còn chàng...ta nghe mạnh bà nói, chàng trước khi cai quản địa phủ chàng là con của thiên đế trên thiên giới, tức là khi sinh ra chàng đã là thần rồi.
Ta rũ mắt.
"Đừng lo, ta sẽ nhanh chóng trở về thôi, khi ta đi nàng phải ngoan ngoãn ở nhà đợi ta trở về biết không?"
Ta nhẹ gật đầu.
"Nương tử! Nhìn ta này"
Theo mệnh lệnh ta cũng nhìn lên, bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của chàng, lòng thật muốn mắng một câu bản thân thật chẳng có chút tiền đồ, lúc trước chàng đã mang vẻ đẹp thuần khiết đến mức chỉ cần thấy chàng ta cũng tự ti về diện mạo của bản thân, giờ thì khuôn mặt yêu nghiệt vừa thanh cao vừa mị hoặc này đúng là làm điên đảo chúng sinh càng làm tâm ta không khỏi náo loạn.
"Chàng cho ta theo!"
"Không được"
Không cần suy nghĩ chàng từ chối thẳng thừng, mày nhíu chặt ta tỏ vẻ hời dõi xoay mặt đi không nhìn chàng nữa, biết tính ta nên tay chàng siết thêm chặt, dỗ dành như thổi khí vào tai.
"Ngoan đi! Nàng giờ thân chỉ là một âm hồn không thể đến thiên giới được"
"Ừm...phải về nhanh đó"(ủ rũ)
==========================
"Đông Thương ngươi vì chuyện linh châu thể mà đến ư!"
Theo giọng nói là một thân bạch y, tuấn tú bất phàm một cái liếc mắt cũng làm nao lòng các tiên nữ trên thiên giới.
Không màng đến lời nói của bạch y nam tử kia, tự nhiên an tọa, hướng thiên đế đang ngồi vẻ mặt đầy phiền não kia hắn vào thẳng vấn đề.
"Không phải linh châu thể có thần thú canh giữ sao? Rõ ràng là không cách nào lấy được"
Thiên đế lắc đầu, thật không biết giải thích thế nào.
"Hai con bạch hổ và thần giáp đó khi linh châu thể bị lấy đi chúng vẫn không hề hay biết"
"Vô dụng thế sao!"(nhếch môi)
Thấy sự tồn tại của mình quá lưu mờ, bạch y nam tử khụ vài tiếng rồi lại lên tiếng.
"Đông Thương hơn cả ngàn năm không gặp, ngươi vẫn không học được cách xem trọng người khác à!"
Gây sự chú ý thành công, Đông Thương liếc mắt nhìn nguời đối diện như chẳng chút quan tâm nên lạnh nhạt nói cho có.
"Ra là thượng thần Thiết Y, ngươi vốn nhàn hạ quen rồi, sao không làm một chuyện có ích giúp cho thiên đình đi"
"Thì ta đang tra đây, ta thấy kẻ lấy đi linh châu thể rõ là thân thuột với thần thú lắm, nên mới có thể ra vào dễ dàng như thế"( giảo hoạt)
Vừa dứt câu ánh mắt của Đông Thương đã nhìn về thiên đế, vì sự nghi oan nên thiên đế cũng cao giọng đính chính.
"Ta giấu linh châu thể để làm gì?"
Nhếch môi cười, thượng thần Thiết Y lắc đầu.
"Ta có nói thiên đế người đâu, ta nói ngoài người ra kia"
Như nhớ lại đều gì thiên đế trợn mắt.
"Thần hỏa"
"Đúng là con phượng hoàng đó"