Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thúc thúc! Đợi ta với, sao người lại đi nhanh vậy?"
Mặc cho tiếng Bất Bất gọi phía sau nhưng nam nhân chẳng chút ý gì mà muốn dừng chân lại.
"Thúc thúc!"
Lớn giọng gọi to, mắt đã ứa lệ Bất Bất dặm chân tại chỗ không bước theo nữa, cuối cùng nam nhân cũng khựng lại xoay người nhìn nàng.
"Ngươi đừng theo ta nữa!"
"Tại sao? Ta thích đi theo người"
"Thật phiền!"
Tỏ vẻ bực dọc nam nhân xoay người định biến mất thì Bất Bất đã bật khóc òa thành tiếng.
"Đồ đáng ghét nhà thúc thúc, thúc nỡ bỏ mặc một nữ nhi yếu đuối như ta"
Nam nhân khựng lại, trán đã nổi đầy gân xanh, vì con tiểu yêu trước mặt hắn đúng là hết thuốc chữa.
"Này! Sau lại có dạng nữ nhân như ngươi chứ?"
Biết nam nhân đã nhượng bộ, lau nhanh khóe mắt nữ nhân chạy đến, khuôn mặt thật đầy vẻ tươi cười.
"Thúc thúc! Người giận Bất Bất rồi sao?"
Mới vừa cười đó giờ lại đưa khuôn mặt tiểu bạch thỏ đáng thương nhìn hắn, làm hắn có muốn giận cũng không thể nào giận được, hắn khẽ thở dài.
"Ở đâu thì về đấy đi, ta cứu ngươi ắt cũng do duyên số, giờ đừng theo ta nữa"
"Nhưng ta muốn đền ơn cứu mạng của người"
Hắn thẳng thừng.
"Không cần!"
"Nhưng ta cần"
Vỗ vỗ trán trước cái vẻ ngang bướng đó, hắn thật không ngờ chỉ một lần tình cờ cứu mạng, mà con tiểu yêu này cứ bán lấy hắn không buông, nhưng lạ hơn là hắn không thể bỏ mặc nàng dù cứ bán theo đến phiền phức, nhưng khi nàng khóc hắn lại có chút thương tâm, hắn tự hỏi đây là cảm giác gì, lúc trước đối với người nữ tử đó hắn đã yêu hết cả tâm can nhưng đổi lại là hắn đã đến sau, hắn thất bại hoàn toàn trước tình yêu của nàng dành cho phu quân của mình, giờ hắn chẳng còn hứng thú đâu mà để tâm đến ai nữa, vậy mà khi tiểu yêu này xuất hiện, thật sự đã làm hắn phân tâm.
"Được rồi! Ngươi muốn trả ơn ta bằng gì đây?"
Chỉ một câu hỏi vô tình nhưng đã làm Bất Bất bối rối, nàng nghĩ đến nghĩ lui cũng không biết trả ơn thế nào.
"Vậy thúc cần gì? Hay ta theo làm tuỳ tùng cho thúc nghe"
Hắn nhướng mày, khẽ nhếch môi rồi lại xoay đầu bước tiếp.
"Thúc thúc! Đợi ta"(Bất Bất đã vội chạy theo).
=========================
Ma giới 600 năm trước.
"Lại đây! Ta đáng sợ đến thế kia ư?"
Đưa mắt nhìn người nam nhân đang mỉm cười tay đưa ra hướng về phía ta kia, thật không tưởng được một nam nhân nhìn phong tình vạn chủng đến một cái lơ đãng liếc mắt cũng có thể lấy tâm của nữ nhân, vẻ yêu mị đó thật không thể tưởng hắn lại là ma vương của ma giới.
"Không ngoan..."
"A..."
Nhanh sau đó ta đã bị kéo đến bên người hắn, bị tay hắn giữ chặt eo, khoản cách quá gần làm ta vừa không tự nhiên vừa giận.
"Này! Ngươi bắt ta để làm gì kia chứ?"
"Chẳng làm gì cả, vì thấy khẩu vị của tên Đông Thương kia là lạ nên muốn nếm thử xem thế nào thôi!"
(Cái gì?)
Trán ta đã rịn đầy mồ hôi, cái tên này, nghĩ ta là thức ăn hay sao.
"Ha...ha! Này tiểu bạch thỏ, được ta để mắt đến là ngươi tu ngàn kiếp rồi, có phúc mà không biết hưởng sao?"
Có lẻ vì thấy vẻ mặt như khỉ ăn phải ớt của ta mà hắn đã bật cười khanh khách, miệng đã nói tay cũng không rảnh mà bóp lấy chớp mũi ta, làm ta cả kinh rồi vội xoay mặt né tránh.
"Ai thèm ngươi để mắt tới, ngàn kiếp xui xẻo mới gặp ngươi thì có..."
"Vậy kiếp này nàng xui thật rồi!"
Miệng hắn đã tiến sát vào tai ta khi nào, đến khi hoàng hồn thì ta đã không thấy hắn đâu nữa, chỉ còn hai ma nữ đang quỳ gối đợi lệnh kia.
"Các ngươi lui đi, ta muốn được yên tĩnh"
"Dạ chủ nhân!(đồng thanh)
khi hai ma nữ kia đi khỏi, cửa vừa được khép lại ta cũng lảo đảo đi đến bên giường rồi nằm bẹp xuống đấy, vài ngày trước khi gặp ma vương, Đông Thương ngỏ ý muốn hắn giúp, nhưng hắn ra đều kiện là giao ta cho hắn, tất nhiên Đông Thương không chịu rồi, nên hắn đã thừa lúc bắt ta đến ma giới này.
"Đông Thương! Chàng phải đến cứu ta à!(lẩm bẩm).
Trong khi đó, ngoài ma điện.
"Đông Thương đã tìm đến đây rồi! Ngươi thật không trả người cho hắn"
Ma vương của hiện tại dù lên tiếng nhưng mặt vẫn chẳng chút thái độ với bản thân của mình 600 năm sau, thật ra lúc đầu hắn có chút ngạc nhiên thì đúng hơn, tự nhiên bản thân của mình 600 năm sau quay lại đã thế còn mang theo một phàm nhân, mà còn là nữ nhân nữa.
"Đến thì đến, đánh với người như Đông Thương thật rất thuận tay"(thản nhiên)
"Ngươi thật để ý nữ nhân đó?"
Hắn bật cười trước câu hỏi của bản thân.
"Không! Ta chỉ thích dành thứ của kẻ khác, nếu là người khác ta đã không màng, nhưng lại là Đông Thương của âm giới thì có chút thú vị rồi"(nhếch môi).