Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
A Nha giờ đã thành thân nên không tiện ở lâu cùng ta, tỷ ấy muốn ta đến nhà để giới thiệu phu quân của mình, ta đã đồng ý với tỷ ấy nên thuận đường cùng tỷ ấy đi và không quên từ biệt người bên cạnh.
"Cái này! Ta phải theo A Nha tỷ rồi! Mấy ngày qua thật cảm tạ ngươi"
Hắn nhìn ta, một câu cũng không phát ra làm ta thật không biết là đang muốn gì nữa, đến khi sự im lặng biến thành khó xử hắn mới lên tiếng.
"Ta sẽ đi cùng"
Thiệt tình chỉ nói một câu mà có cần phải suy nghĩ lâu thế không?
"Ờ! Vậy ta đi thôi!"
A Nha đã thúc dục nên bọn ta đã theo tỷ ấy, quãng đường không gọi là xa cũng không phải gần, đến khi một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt, ta thật cảm thán trong lòng, đây là mái ấm đơn giản mà bình yên của tỷ ấy, khi một nam nhân đang giữ một nam hài tử trên vai còn một tay kia thì được một nữ hài tử nắm lấy.
"Ta đã về đây!"(cười ngọt ngào)
"A...mẫu thân...người đã về"
Nữ hài tử khoảng sáu tuổi, chạy nhanh đến ôm lấy mẫu thân của mình, nam nhân cũng đi đến, miệng nở nụ cười ôn hòa.
"Mừng nàng đã về! Nương tử"
Sự ấm áp đó đã lan đến bên ta tự bao giờ, cong khóe môi ta hướng phu thê tỷ ấy mà như nhìn thấy được chính bản thân mình từ họ vậy.
"Có muốn một đứa không?"
Ta giật mình vì giọng nói quen thuộc đã ghé sát vào tai.
"Cái...?"
Ta ngẩn ra vì chàng đã xuất hiện bên cạnh tự lúc nào, phản ứng của người bên cạnh ta càng dữ dội hơn.
"Ma vương!"(nhíu mày)
Không để ý người xung quanh khẽ nhếch môi chàng kéo ta vào người.
"Nhớ ta không? Ta đến đón nàng đây!"
Ta quay đầu tỏ vẻ trách móc.
"Ai thèm nhớ chàng! Tự nhiên biến mất như vậy"
"Được rồi! Đừng giận nữa, ta về ma giới vì chút việc với lại chuẩn bị để đón tiểu bảo bối của ta về mà"
Ta bậm môi không chút hài lòng nhưng nhớ lại ở đây không chỉ có riêng ta và chàng, ta xấu hổ khi mọi ánh mắt đều hướng về phía ta.
"Chàng buông ta ra nào!"
"Hửm!xấu hổ"(nhướng mày đắc ý)
"Trường An! Đây là?"
A Nha đã lên tiếng, ta chưa kịp giải thích thì ai kia đã chen vào.
"Tướng công tương lai"
A Nha trợn mắt nhìn về phía ta, định nói gì nhưng không hiểu sao lại cứ nháy môi, không phát ra nổi thành tiếng.
"Chuyện gì sao A Nha tỷ?"
"Không! ta cũng không nhớ mình muốn nói gì nữa, thật kỳ lạ?"
A Nha ngẩn ra, tự vỗ vỗ đầu vì cái tính chưa lão đã hóa lẫn của mình, làm phu quân của tỷ ấy cũng bật cười.
"Xem nàng kìa! mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ!"
"Ừ! ta lẩn thẩn quá!"
"Ta đi trước đây!"
Chưa hiểu gì thì người tự giờ chỉ đứng im lặng quan sát, vội lên tiếng rồi cũng hóa thành một làn khói đen mà biến mất làm ta cùng phu thê tỷ ấy cũng có chút bất ngờ, nhất là phu quân tỷ ấy, phải nói là sợ thì đúng hơn.
"Hắn là...là yêu quái ư?"
"Ừ!
Theo sự trả lời của chàng đã làm phu quân tỷ ấy vội xanh mặt, đúng là khéo hù người mà, nếu phu quân tỷ ấy biết người đứng trước mặt họ đây là ma vương của ma giới, không biết có phải ngất xỉu tại chỗ luôn không.
"Đang nghĩ gì? Ta đi được chưa nương tử?"
Ta đỏ mặt vì vẫn chưa quen cách gọi của chàng, đưa mắt nhìn A Nha tỷ ta cũng nên nói lời từ biệt rồi.
"A Nha tỷ! Trường An phải đi rồi, tỷ cùng người thân hãy bảo trọng nhé"
"Ừ! Trường An muội cũng hãy bảo trọng"
Tỷ ấy mỉm cười nhìn ta, khẽ gật đầu, ta sợ sẽ làm phu quân tỷ ấy sợ nữa, nên nhẹ kéo tay áo chàng xuống, theo thế mà thỏ thẻ bên tai chàng.
"Chấn Quân! Chúng ta đi bộ một đoạn nghe"
Tư thấy chàng lúc đầu có hơi ngẩn ra vì hàng động đó, nhưng rồi cũng khẽ công khóe môi.
"Nếu nương tử muốn!"
==========================
Thiên Trì.
"Sư phụ tìm Tương Nhi ư? Không phải muội ấy ở bên sư phụ sao?"
Thiên Mạch có chút lo lắng vì không hiểu chuyện gì.
"Ừ! Mệnh cách của nàng đã bị thay đổi, giờ ta phải tìm cho bằng được nàng, nếu không hậu quả thật khó lường"
"Mệnh cách?"
Không có thời gian để giải thích, Đông Thương vội xoay đi.
"Ta sẽ giải thích con sao!"
"Sư phụ con cũng đi!"
Khi vừa bước chân thì ở đâu đã có một tiểu hài tử chạy đến, ôm chầm lấy chân Thiên Mạch.
"Sư...phụ!"
Vỗ nhẹ lấy đầu hài tử, Thiên Mạch mỉm cười đầy ôn nhu.
"Ngoan! Vi sư có chuyện cần giải quyết, con ở nhà với các sư tỷ, muội, được chứ!"
Ngọc Thuần cũng xuất hiện, bước đến nắm lấy tay hài tử.
"Sư phụ yên tâm, con sẽ xem chừng Tử Âm"
"Sư...phụ, cho Tử Âm theo"
Vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, làm hắn cũng không đành lòng, ngay đến Mgọc Thuần đã theo hắn biết bao lâu nay cũng chưa từng thấy vẻ mặt ôn nhu của hắn, ngoại trừ một người là sư cô ra, nhưng giờ nàng luôn thường xuyên bắt gặp vẻ mặt này.
"Không được!"
Buông nhẹ một câu, sợ phải thấy khuôn mặt mít ước kia, hắn nhanh dùng ngự kiếm mà đuổi theo sư phụ của mình.