Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thẩm Huỳnh xoắn xít hồi lâu, chỉ có thể giống như mọi người đem thịt nướng bỏ vào nước lạnh để nấu, chờ sôi chín lại vớt lên ăn. Cắn xuống một cái, lại vừa nhạt vừa chát, cả miệng tê cứng. Tưởng tượng tốt đẹp bao nhiêu, thực tế liền tàn nhẫn bấy nhiêu.
Nàng há mồm phun ra ngoài, phi phi phi, thật là khó ăn. Lúc trước vì quá đói ăn lót dạ, nấu bậy nấu bạ đều không cảm thấy tệ. Hiện tại có Thỏ giúp đỡ giải quyết được vấn đề ấm no, vì sao lại cảm thấy khó ăn như vậy?
Quả nhiên nấu nướng là môn học vấn cao thâm.
Nàng yên lặng quay đầu nhìn Thỏ mới nhậm chức quản lý sinh hoạt, “Ngươi biết nấu cơm không?”
Thỏ Vương run lên, đầu lắc như trống bỏi, “Ta là động vật ăn cỏ đấy! Chưa nấu cơm bao giờ. Hơn nữa ta… Ta sợ lửa á!”
Được rồi, nàng tuyệt vọng, xem chừng là không được ăn thức ăn bình thường rồi, quả nhiên việc thành thạo một nghề là rất quan trọng, nàng hẳn là nên học đại học về nấu nướng. Thẩm Huỳnh cả người đều xụ xuống, làm sao bây giờ, thịt để vậy sẽ lãng phí, nơi này lại không thể bảo quản…
Đột nhiên sáng kiến lóe lên, xoay người chạy ra phòng khách, đẩy cửa ra, hướng về người đang quỳ trong sân lớn tiếng nói, “Này này, người đó…”
Người trong sân sững sờ, thấy là nàng, lập tức chắp tay nói, “Tại hạ Nghệ Thanh.”
“Ồ, ngươi biết nấu cơm sao?”
Nghệ Thanh vẻ mặt không hiểu, nhưng vẫn thành thật trả lời, “Lúc ban đầu còn luyện khí, thời gian chưa ích cốc, có làm qua chút.”
“Đó chính là sẽ làm được!” Thẩm Huỳnh vui mừng, đăng đăng đăng chạy ra ngoài.
“Đúng là biết… Một chút.”
“Được!” Nàng dùng sức vỗ vai hắn, “Ta đồng ý ngươi rồi.”
“À?”
“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi là bếp… A không!” Nàng sửa miệng lại, “Ngươi chính là đệ tử của ta rồi!”
“…” Nghệ Thanh ngẩn ngơ, giây sau vẻ mặt hiện lên mừng rỡ, âm thanh thở gấp, hướng về nàng dập đầu mạnh ba cái, “Cảm ơn tiền bối đồng ý, đệ tử Nghệ Thanh, ra mắt sư phụ.”
“Được rồi được rồi, đứng lên đi, người một nhà không cần khách sáo!” Nàng cười ha ha đỡ người dậy, “Ta hơi đói, ngươi nấu cơm trước chứ?”
“Vâng!”
Hắn lập tức đứng lên, trên mặt vẫn mang theo vẻ vui mừng cùng không dám tin, bước chân nhẹ nhàng như bay đi vào phòng bếp.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Sau một tiếng…
Thức ăn thơm ngát được bày lên đầy bàn.
“Sư phụ, đệ tử lần đầu tiên làm, chẳng biết có hợp khẩu vị ngài không.” Nghệ Thanh lo lắng hồi hộp hỏi.
Thẩm Huỳnh chỉ lo điên cuồng nhét thức ăn vào miệng, sao còn có thời gian trả lời hắn, chỉ có thể vừa ăn vừa gật đầu, nửa ngày mới nói một chuỗi câu không rõ ý, “A a a a…”
Quá TM ăn ngon rồi, mặc dù chỉ là chút thức ăn thường ngày, nhưng người nào đó hơn nữa năm bị cho ăn toàn thức ăn cho hèo cùng cà rốt, ăn một miếng chao đều sẽ cảm thấy đâu đâu cũng thơm. Huống chi mấy món ăn này, thật sự xào không tệ.
Thẩm Huỳnh như gió cuốn mây tan quét sạch đồ ăn trên bàn, đến khi dạ dày không chứa nỗi mới dừng lại chuỗi ăn liên hoàn.
Quá hạnh phúc, cảm giác dạ dày sống lại, nàng chắc chắn đã nhặt được bảo bối.
Không nhịn được hài lòng quay về nhìn đệ tử may mắn nhặt được này, phát hiện hắn từ đầu đến cuối chỉ ngồi yên tĩnh ở bàn nhìn nàng ăn, tay cũng không xê dịch một chút.
“Ngươi sao lại không ăn? Không đói bụng sao?” Nhớ đến hắn quỳ ba suốt ba ngày nhưng cái gì cũng không ăn, đưa củ cải trắng hắn cũng trả lại. Còn tưởng rằng hắn muốn tuyệt thực phản đối? Lúc này nàng đã đồng ý hắn rồi, không đói bụng sao?
“Sư phụ, lúc ta đạt Trúc Cơ, đã ích cốc rồi. Huống chi đồ ăn phàm trần, đối với tu hành của ta không có lợi, cho nên ta…” Hắn nói một nửa liền dừng lại, như phát hiện điều gì ánh mắt sáng lên nói, “Chẳng lẽ sư phụ muốn nói cho đệ tử, ăn đồ phàm cũng là một kiểu tu hành?”
Nói xong mặt vui vẻ cầm đũa lên, đang định ăn.
“Không được!” Thẩm Huỳnh gõ xuống đũa hắn, ta nào biết ngươi không cần ăn cơm! “Ta với ngươi không giống nhau, ta ăn là bởi vì đói, nhất định phải ăn. Nếu thức ăn đối với tu hành không có lơi, thì đừng ăn.” Lỡ ăn xong bị đau bụng thì sao bây giờ?
Cho nên nói, hắn tội gì nhận loại sư phụ như nàng chứ? Chỉ nói chuyện cũng có thể hại chết người!
“Vâng, sư phụ.” Hắn không chậm trễ chút nào bỏ đũa xuống.
Thật vất vả mới ngừng ăn, Thẩm Huỳnh cảm thấy nhân sinh quá viên mãn, toàn thân lại lười, xương đều mềm nhũn. Cả người như không xương, không chút hình tượng nằm trên bàn, nheo mắt lại thầm nghĩ hơi mệt.
Mà Nghệ Thanh đã nhìn nàng như vậy thành thói quen, dọn hết chén đũa trên bàn. Thẩm Huỳnh híp mắt nhìn lại, có lòng muốn giúp đỡ một chút, dù sao hắn vừa nấu cơm xong. Nhưng thật sự là lười động, yên lặng nhìn hắn vào phòng bếp, phúc chốc trong lòng dâng lên cảm nghĩ - - Có lẽ nhận học trò cũng tốt.
“Sư phụ.” Rửa chén xong, Nghệ Thanh ra ngoài đột nhiên mở miệng.
“Ừ?” Nàng đáp một tiếng, quay đầu sang một bên tiếp tục áp trên bàn.
Nghệ thanh do dự một lúc, mới tiếp tục hỏi, “Đệ tử có chuyện, muốn hỏi sư phụ.”
“Ừm.”
“Sự phụ có thể cho đệ tử biết, Ma tu Nhuế Mi lần trước cùng ta đánh nhau đang ở đâu?” Hắn nhíu mày lại, nói tiếp, “Hắn lấy Hồn Phách người sống để luyện chế Phệ Hồn Phiên, trong tay nợ máu rất nhiều. Hơn nữa hắn tu hành ma công cực kỳ âm độc, toàn thân đều là cực độc.”
“Ồ, người kia à… Bị thỏ kéo đi rồi.” Thẩm Huỳnh uể oải trả lời, “Thỏ nói rất thích xác thịt của hắn, muốn kéo về ngâm với củ cà rốt, ta cho hắn rồi.” Cũng không thể cứ ném trong sân.
“Như vậy thì tốt…” Nghệ Thanh thở phào nhẹ nhõm, lấy tu vi của Yêu Vương, dù người kia không chết cũng không thể chiếm được lợi gì. Huống chi cực độc trên người hắn đối với yêu khí không có tác dụng.
“Đúng rồi!” Đầu nằm trên bàn của nàng nghiêng một chút, “Người kia hình như còn để lại đồ…”
Thẩm Huỳnh suy nghĩ, thở dài một cái mới chống lên mặt bàn, chậm rãi đứng dậy, xốc rèm trong giường lên, bỗng nhiên nằm sấp xuống mép giường, đưa tay xuống dưới móc móc.
“Sư phụ?”
“Tìm được!” Nàng dùng sức kéo một cái, từ dưới giường lôi ra một mặt cờ màu đen, “Chính là cái này, thỏ chỉ kéo đi xác của hắn, để cái này lại, ngươi có muốn không?” Tay nàng đưa tới.
“Phệ Hồn Phiên!” Nghệ Thanh hoảng hốt, nhận lấy lá cờ nhìn kỹ một chút, chỉ thấy trên mặt cờ khí đen cuồn cuộn, mặt soát soát trắng lên, “Không được, Phiên cờ này không có chủ nhân áp chế, Phệ Hồn trận phía trên sắp bị hủy, bên trong lại đều là oan hồn ác quỷ…” Hắn nghĩ đến việc gì, mặt càng thêm khó coi, lập tức khoanh chân ngồi xuống, “Nhất định phải phong ấn chúng nó lập tức.”
Nói xong hắn cưỡng ép vận động linh khí, bày trận kết ấn, trọng pháp trong tay nháy mắt xuất hiện, yêu khí trong cơ thể lần nữa phản ngược lại, há miệng một cái phun máu ra, đem quần áo vốn đã dính máu càng đỏ hơn.
“Này ngày người kia, ngươi làm gì vậy, không sao đó chứ?” Thẩm Huỳnh sợ hết hồn, hắn đang làm gì vậy?
Nghệ Thanh không trả lời, cố chịu đựng gân mạch đau đớn khi bị yêu khí từng chút cắn trả, trận pháp trong tay miễn cưỡng được kết ấn hoàn toàn. Mãi đến khi trận pháp thành hình, trên mặt cờ khí đen không còn hỗn loạn, mới ngừng lại, thân thể nghiêng qua, lần nữa té ngã trên đất.