Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Trùng nhìn Ngư gần như sắp thành 1 đống sắt vụn, quả thật là muốn khóc mà không có nước mắt! Mình không dễ dàng gì mới có 1 cái quang giáp có thể dùng để ra tay, lại vô cùng thích hợp với mình, vậy mà như vậy đi tong rồi! Tính năng ở các phương diện của Ngư đều vô cùng xuất sắc, điều chủ yếu nhất là, thiết kế của 4 cánh tay máy có thể phát huy tới mức cao nhất đặc điểm tốc độ tay rất nhanh của mình! Diệp Trùng dùng qua rất nhiều quang giáp, Ngư không nghi ngờ gì, là thích hợp với Diệp Trùng nhất!
Ngư trước mắt nào có nửa điểm dáng vẻ uy vũ ngày trước. Vết thương nám đen, vết nứt do năng lượng xung kích mang lại, 4 cánh tay máy hiện giờ ngoại trừ cánh tay cầm hộp bắn đạn hoàn hảo vô tổn ra, 3 cánh tay khác đều hoặc là không cánh mà bay, hoặc là chỉ còn dư lại một nửa, mạch quang trần trụi lộ ra ngoài không khí vẫn liên tục phát ra tiếng tí tách. Đạn hỗ trợ trong hộp bắn đạn cũng đã sớm xài sạch trơn, mấy viên đạn hỗ trợ đặc chế này căn bản là không có cách nào bổ sung, trời mới biết lần sau gặp đại sư Fred là khi nào!
Ngư hiện giờ trừ động cơ vẫn hoàn hảo ra, ngoài ra căn bản không có giá trị gì.
Hắc tử sờ vết nứt và vết gẫy của Ngư, líu cả lưỡi: "Đồ tốt, lại bị thương thành như vậy! Chẳng qua người không sao, vậy cũng là may mắn lớn rồi!" Nghĩ tới mình lại bỏ rơi Diệp Trùng mà đi, tuy rằng là bởi vì Niếp Niếp, nhưng trong lòng Hắc tử ít nhiều vẫn có chút không thể an lòng!
Niếp Niếp ngồi ở trên vai Diệp Trùng, đôi tay nhỏ nhắn cố sức túm chặt cổ áo của Diệp Trùng, sợ rơi xuống, nũng nà nũng nịu phát biểu ý kiến của mình: "Quang giáp to con thật là đáng thương!" Ngư cao tới 20 mét, gấp đôi quang giáp bình thường, cho nên Niếp Niếp vẫn luôn cho rằng Ngư là một quang giáp to con!
Hắc tử kiểm tra 1 lượt, không khỏi lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc: "Tiếc cho 1 cái quang giáp tốt, đã không có cách nào sửa được rồi!"
Diệp Trùng gương mặt đau khổ đứng trước mặt Ngư. Mục vô cùng quyền uy phán tử hình Ngư: "Theo số liệu cho thấy, tỉ lệ tu sửa dưới 5%!"
Ngoài mặt Diệp Trùng xem ra vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại kêu khóc không thôi! Tuy rằng mình còn có Thủ hộ, tính năng của Thủ hộ ở phương diện nào đó còn tiên tiến hơn Ngư, nhưng phạm vi tác chiến của Thủ hộ nhỏ hơn của Ngư, là quang giáp điển hình trong tầng khí quyển, có thể hay không lên vũ trụ vẫn là một vấn đề. Đối với việc tác chiến trong vũ trụ, nói thẳng ra là trò đùa! Phỏng chừng khi Cố Thiếu Trạch thiết kế lúc đầu không hề nghĩ tới tác chiến trong vũ trụ! Căn bản động lưc của Thủ hộ vẫn là lực bạo phát của cơ bắp bản thân Diệp Trùng, chẳng qua là trải qua động cơ mini phóng đại lên nhiều lần. Trong vũ trụ vốn dĩ không có chỗ mượn lực, Thủ hộ chỉ sợ ngay cả di chuyển cũng không dễ dàng gì! Mất đi chỗ dựa sinh tồng, năng lực chạy nước rút siêu mạnh trong cự ly ngắn, Thủ hộ chẳng qua cũng chỉ là tấm bia cho người khác thôi!
Nói thực lòng, biểu hiện trên các phương diện của Ngư khá cân bằng, tuy rằng là cận chiến, nhưng do trang bị hộp bắn đạn, nên cũng có năng lực tấn công tầm xa nhất định. Với lại, cho dù là phương diện chiến đấu trong vũ trụ, Ngư cũng tuyệt đối là kẻ xuất sắc trong những quang giáp cận chiến!
Hiện tại khu vực chiến đấu chủ yếu nhất chính là vũ trụ, nhưng Thủ hộ ở phương diện này, lực chiến đấu bằng 0, thế này thế nào lại không làm Diệp Trùng phiền não chứ! Hơn nữa Thủ hộ lần này gây chuyện lớn như vậy, mục tiêu của đám người Quỹ hình khuyên đó phỏng chừng có 80, 90% là Thủ hộ, chỉ cần Thủ hộ vừa lộ diện, chỉ e tới lúc đó mình mọc cánh cũng khó bay!
Một thanh tuyệt thế hảo kiếm chỉ sợ trên đời này không dễ gì có được, mà lại chỉ có thể cất kỹ, không thể lộ ra trước mặt người ngoài. Hơn nữa, còn bởi vì thanh kiếm này mà làm hỏng dao làm bếp của mình, thực là làm Diệp Trùng muốn khóc mà không có nước mắt!
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trùng, Hắc tử không khỏi nhe răng cười chất phác, hàm răng trắng bóc nổi bật trên làn da đen đủi càng trở nên chói mắt: "Không cần quá khó chịu, cái cũ không đi, cái mới không tới!" Nói xong vẻ mặt thần bí, chẳng qua hắn trước giờ làm người thành thật, vẻ mặt lúc này, nói có bao nhiêu cổ quái thì có bấy nhiêu cổ quái!
Diệp Trùng hồ nghi nhìn Hắc tử, Hắc tử vội vàng cúi thấp đầu, chẳng qua Diệp Trùng tinh mắt vẫn nhìn ra vẻ bức bối khó chịu trên mặt Hắc tử!
Cùng Niếp Niếp và Hắc tử ăn cơm tối, ông nội của Niếp Niếp dường như trước giờ đều không cùng bọn họ ăn cơm, tuyệt đại bộ phận thời gian, Diệp Trùng đều không nhìn thấy ông lão tuổi tác rất cao nhưng tinh thần lại rất tốt này!
Ở chỗ này người cao hứng nhất e là không ai qua được Hắc tử, lúc trước, mỗi lần cùng Niếp Niếp ăn cơm đều làm cho người thành thật như Hắc tử sứt đầu mẻ trán, hiện giờ, Diệp Trùng làm thay đổi tất cả, Niếp Niếp trở nên cực kỳ ngoan ngoãn, mỗi lần ăn cơm đều thành thành thật thật! Làm cho Hắc tử bắt đầu cảm thấy cuộc sống thì ra vốn rất đẹp đẽ!
Ăn xong cơm tối, Diệp Trùng nằm trên giường, không xa chính là giường của tiểu Niếp Niếp. Tiểu Niếp Niếp đang đều đặn ngủ say, ngủ rất ngon, chơi mệt cả ngày rồi! Sau khi Diệp Trùng tới ở chỗ này, tiểu Niếp Niếp sống chết cũng phải ở trong căn phòng này, bị quấy rầy, không còn cách nào, Hắc tử chỉ có thể dời giường của Niếp Niếp tới đây!
Diệp Trùng đang học thuật thừa sư, nhưng xem ra hiệu quả cực thấp, phỏng chừng tư chất của mình ở phương diện này quả thật là tệ kinh người! Bất quá, Diệp Trùng không hề nản lòng, cho dù tư chất của mình có kém, nhưng hắn biết thật ra thực lực của mình vẫn đang được nâng lên, chỉ là bởi vì mức độ quá nhỏ, mình không cách nào cảm giác được. Nhưng đối với hắn bây giờ, bất cứ chút tiến bộ nào cũng rất là quý báu!
Học xong, Diệp Trùng bắt đầu giao lưu với Mục!
- Mục, ngươi nói xem, nếu như chúng ta bây giờ vẫn còn ở nhà, vậy thì sẽ như thế nào? Có chút nhớ nhung hành tinh rác, Diệp Trùng thong thả hỏi. Thế giới bên ngoài đích xác rất tuyệt vời, chẳng qua thứ mang tới cho Diệp Trùng càng nhiều lại là sự bỡ ngỡ! Từ lúc ban đầu, Diệp Trùng giống như một con ruồi không có đầu, mù mờ không biết tiếp theo phải làm gì, không có mục tiêu, chỉ bị động tùy theo sự biến hóa của cuộc sống mà biến hóa!
Mình ngày mai phải làm cái gì? Trong đầu Diệp Trùng phảng phất như không có khái niệm này vậy! Khi ở hành tinh rác, Diệp Trùng chẳng qua chỉ phải đối diện một vấn đề sinh tồn cơ bản nhất. Còn tới thế giới bên ngoài rồi, tuy rằng Diệp Trùng vẫn luôn cẩn thận, nhưng hắn lại phát hiện trên hành tinh rác lúc nào cũng phải chú ý lo cho tính mạng, ở bên ngoài lại giống như là một vấn đề căn bản không cần để ý! Ở chỗ này, phần lớn thời gian ngươi được an toàn!
Đột nhiên mất đị mục tiêu sinh tồn trước giờ, Diệp Trùng trong nhất thời không thể thích ứng được! Mà bắt đầu từ từ tiếp xúc với cuộc sống người bình thường, Diệp Trùng bỗng đâu phát hiện quy tắc tự nhiên mà mình vẫn luôn tôn thờ ở chỗ này lại được khoác lên một cái áo ngoài đẹp đẽ, thay đổi làm hắn hoàn toàn không hiểu rõ! Mất đi áp lực sinh tồn, thay bằng quy tắc xa lạ, cuộc sống đột nhiên trở nên thoải mái nhưng lại vô cùng không chân thật.
Phát giác sự thay đổi trong tâm trạng của Diệp Trùng, nhưng Mục lại không phải là Thương, đối với rất nhiều tình cảm thuộc phương diện này không cách nào hiểu được. Mục nói: "Theo tư liệu có thể biết được, ngươi chắc là vẫn cùng sinh vật biến dị đánh nhau, với lại, tiến độ huấn luyện của ngươi so với hiện giờ thua kém khoảng 40%!"
- Ừ, cuộc sống như vậy cũng chán a! Bất quá, Mục, ngươi có lý tưởng gì không? Diệp Trùng hỏi.
- Lý tưởng? Rõ ràng từ này đối với Mục mà nói vẫn có chút khó khăn, nếu như là Thương, lúc này nhất định sẽ nói hươu nói vượn tới tận mây xanh! Diệp Trùng nghĩ.
- Lý tưởng chính là việc sau này ngươi muốn làm nhất! Ngay cả mình cũng nửa biết nửa không nên Diệp Trùng giải thích như vậy.
- Ừ, vậy lý tưởng của ta chính là có thể luôn được ở bên cạnh Diệp tử! Mục hời hợt nói.
Ngược lại lại làm Diệp Trùng có chút cảm động!
Đột nhiên, đang xuất thần, Diệp Trùng lại cảnh giác từ trên giường ngồi dậy, hắn đã nghe được có người đi về phía này.
Cửa bị đẩy ra, thì ra là Hắc tử, Diệp Trùng không khỏi thở phào ra. Nhìn thấy Niếp Niếp ngủ rồi, Hắc tử lập tức mang lời vừa muốn nói ra nuốt trở lại! Chỉ hưng phấn vẫy vẫy tay với Diệp Trùng, ra dấu Diệp Trùng đi ra!
Diệp Trùng thong thả đi ra khỏi phòng, Hắc tử vội vàng tới gần, hưng phấn nhưng vẫn hạ thấp giọng nói: "Theo ta, sư phụ muốn gặp ngươi!"