Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Sư huynh, sư phụ thật sự muốn tham gia hội nghị giao lưu gì đó sao? Nhị đệ tử của Lam Dị Hành nhỏ giọng hỏi đại sư huynh.
- Ôi, ta cũng không biết sư phụ nghĩ gì nữa, lần này đi không thể thiếu việc phải ra trận, chỉ sợ lúc đó... Đại đệ tử làm người ổn trọng, nhưng nói tới việc này cũng thở vắn than dài, thần sắc không vui.
- Sư phụ cũng thật là, ôi, ai quan tâm chứ, chỉ cần đừng dẫn tôi đi là được rồi, tôi không lo đươc đâu! Nói thực, ta không mấy hứng thú với việc này. Mấy năm nay vẫn luôn cùng với sư phụ... à, đúng rồi, sư huynh, tôi muốn nói với anh 1 việc! Giọng nói vốn hơi cao của nhị đệ tử lại hạ thấp xuống, cẩn thận nói: "Sư huynh, tôi muốn học kỹ sư mạch quang!"
- Kỹ sư mạch quang? Đại sư huynh nhíu mày, hắn biết vị sư đệ này của mình không có bao nhiêu hứng thú với võ thuật, mấy năm nay lại luôn tiêu phí thời gian của mình ở cái võ quán lụn bại này. Năm đó 2 người đều chịu đại ân của Lam Dị Hành, muốn báo ân nên bái Lam Dị Hành làm thầy. Mà Lam Dị Hành cảm động với thành ý của 2 người, thêm vào đang khổ sở vì không có đồ đệ, liền thu lấy 2 người.
Nào biết 2 người không hề là nhân tài học võ thuật, tuy bỏ công nhưng vẫn không khởi sắc bao nhiêu. Thời gian lâu dài, 2 người cũng chán nản, từ từ lười biếng. Lam Dị Hành cũng chỉ thầm than trong lòng, hiểu là bức bách 2 người cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cũng không trách móc thêm làm gì.
Hai người tuy thiên phú không tốt, nhưng lúc mới bắt đầu học tập khắc khổ vô cùng, công phu cơ bản khá vững chắc, cho nên việc truyền thụ thường ngày của võ quán phần lớn đều do 2 người hướng dẫn. Lam Dị Hành 1 mặt vì 1 thân bản lĩnh của mình lại tìm không thấy truyền nhân mà sầu não, mặt khác lại cả ngày thấy 2 đệ tử của mình buồn bực, bất đắc chí, Lam Dị Hành tính tình hiền lành ít nói không hề biết làm thế nào khuyên giải. Thời gian lâu dần, Lam Dị Hành cũng trở nên càng thêm trầm mặc, ít nói, làm người ta cảm thấy khó mà thân cận.
- Ừ! Giọng nói của nhị sư đệ càng thấp hơn.
- Vậy ngươi không phải phải đi tới trường sao? Lông mày đại sư huynh càng thêm nhíu chặt, đây cũng có nghĩa là hầu hết thời gian của nhị sư đệ đều phải ở trong trường.
- Ừ! Một tiếng này của nhị sư đệ càng nhỏ tới khó nghe.
Đại sư huynh thở dài 1 tiếng, hỏi: "Ngươi có nói qua với sư phụ chưa?"
Nhị sư đệ lắc đầu: "Không có!" Nhưng vẻ mặt đầy khao khát nhìn đại sư huynh: "Đại sư huynh, anh nói giúp tôi, được không?"
Đại sư huynh nhìn ánh mắt của sư đệ, bất giác mềm lòng, liền mềm giọng nói: "Được rồi, ta đi thử giùm ngươi, nhưng nếu như sư phụ không nhất trí, ngươi không được đi!" Câu cuối cùng của đại sư huynh nghiêm túc hiếm thấy.
- Cái này tôi tự nhiên là biết!
Đang tính đi qua sân luyện võ, Lam Dị Hành nghe thấy 2 người nói chuyện. Trầm mặc hồi lâu, ánh sáng trong mắt dần dần ảm đạm, im lặng trở về phòng của mình.
Ban ngày Diệp Trùng phải phân phối phần lớn thời gian của mình, nhưng hắn cũng có nhiều thứ cần phải học.
Mấy ngày này học sinh lý học, càng hiểu biết sâu sắc với cấu tạo cơ thể của con người, không khỏi càng thêm khen ngợi kỹ xảo của Hắc giác. Một số kỹ xảo cận chiến của Hắc giác chuyên môn đánh vào vị trí đặc thù của cơ thể con người, hoặc là 1 kích trí mạng, hoặc có thể làm kẻ địch mất đi năng lực hành động, vân vân, làm người ta cảm thấy khó bề tưởng tượng. Mà mấy vị trí này, hầu hết Diệp Trùng đều tìm không thấy tư liệu liên quan, có thể thấy hiểu biết của Hắc giác đối với cấu tạo cơ thể con người đã thâm hậu vượt xa 5 thiên hà lớn hiện giờ rất nhiều.
Kỹ xảo cận chiến mà Diệp Trùng học được từ Hắc giác chẳng qua chỉ là kỹ xảo cơ bản trong Hắc giác, nhưng đã cao minh hơn hầu hết kỹ xảo cận chiến mà Diệp Trùng thấy rất nhiều.
Trong 1 khoảng thời gian rất dài, hắn đều cho rằng kỹ xảo cận chiến của Hắc giác là tiên tiến nhất, là cao minh nhất. Song, cách nhìn này của hắn hiện giờ đã sớm thay đổi. Trên đời này, vĩnh viễn không thiếu loại ngọa hổ tàng long.
Thí dụ như 1 số kỹ xảo đơn giản mà Lam Dị Hành truyền thụ cho mình, Diệp Trùng liền phát hiện trong đó có rất nhiều chỗ không hề thua kém Hắc giác, mà ở phương diện khống chế cơ thịt càng thêm xuất sắc. Nhưng thi triển mấy động tác này đồng dạng cũng đòi hỏi yêu cầu rất cao, yêu cầu đối với cường độ của cơ thịt, phản ứng thần kinh, yêu cầu đối với tính dẻo dai, vân vân.
Nhưng mấy thứ này đều không phải vấn đề đối với Diệp Trùng, từ từ bắt đầu nắm bắt được mấu chốt trong đó, Diệp Trùng cảm nhận được sức mạnh to lớn của loại võ thuật đó!
Lực bạo phát trong nháy mắt của Diệp Trùng hiện nay gấp rưỡi lúc trước, uy lực 1 quyền hiện tại của 1 kẻ vốn có sức mạnh không phải của con người như hắn càng thêm đáng sợ. Một quyền hiện giờ của Diệp Trùng đánh hư cửa hợp kim, hắn có lòng tin có thể làm cho nắm tay của mình không hề bị thương giống như lần trước. Hắn đã có thể lợi dụng sự rung động kịch liệt của cơ nhục để làm giảm bớt xung kích trong khoảnh khắc phá cửa, từ đó đạt được mục tiêu bảo vệ thân thể mình. Đây chính là 1 kỹ xảo mà hắn mày mò ra được mấy hôm nay.
Thứ Lam Dị Hành truyền thụ cho Diệp Trùng chẳng qua chỉ là 1 số công phu cơ bản, nhưng sự coi trọng của Diệp Trùng đối với công phu cơ bản đã đạt tới 1 mức độ kinh người. Hắn từ trong đó mày mò ra 1 số kỹ xảo vô cũng thú vị mà lại hữu hiệu.
Đương nhiên, tất cả những thứ này đều có quan hệ vô cùng mật thiết với thân thể cường hãn tới mức kinh nhân trên các phương diện của Diệp Trùng. Không có sự hỗ trợ của thân thể hơn người như vậy, Diệp Trùng tuyệt không thể phát triển nhanh như vậy.
Diệp Trùng cũng hiểu 1 điểm này, mới càng thêm nỗ lực luyện tập mấy công phu cơ bản dường như giúp hắn gia cố thân thể này. Hắn còn đang tính toán, thân thể của Lam Dị Hành rốt cuộc cường hãn tới mức độ nào? Không biết người của Hắc giác so với mấy võ thuật gia này, rốt cuộc là ai mạnh hơn?
Lam Dị Hành lại không biết Diệp Trùng đã hơi bước vào cửa (DG:cánh cửa võ thuật). Tâm tình ông ta hiện giờ vô cùng chán nản, họ Lam của Cửu Nguyệt, nhớ năm đó cũng thanh danh hiển hách, bây giờ lại sa đọa tới mức 1 truyền nhân cũng tìm không được. Nghe thấy 2 đệ tử nói chuyện, trong lòng hắn rất là khó chịu. Nhưng ông ta lại không cách nào có bất cứ phẫn nộ gì với họ. Lam Dị Hành bảo thủ nhưng không hề không hiểu tình lý, giữ 2 đệ tử ở bên cạnh mình, chẳng qua cũng chỉ lãnh phí thời gian của bọn chúng, hạn chế sự phát triển của bọn chúng mà thôi.
Ông ta đã quyết định để 2 người họ tự do phát triển, không cần chết dí với cái cây già là mình. Ài, chẳng lẽ võ thuật sư quả thật phải bắt đầu tiêu vong rồi sao?
Không được, tuyệt không thể để cho nhất mạch này của Lam gia đứt đoạn trong tay mình! Trong mắt Lam Dị Hành lóe lên 1 tia kiên định. Đôi tay nắm chặt tới mức ngón tay trắng bệch, kêu lên lách cách. Vô luận thế nào, hội nghị giao lưu lần này mình bắt buộc phải thắng, đây là 1 cơ hội cực tốt để xoay chuyển tình thế.
Nhưng nghĩ lại, Lam Dị Hành lại đau đầu. Hai đứa đồ đệ này không ai chịu đi, ông cũng biết trình độ học trò mình, ở chỗ này dạy người mới thì không có vấn đề gì, nhưng nếu lộ diện trong hội nghị giao lưu đó cũng chỉ thêm mất mặt thôi.
Tóm lại không thể mình mình là quán chủ chạy đi.
Nghĩ lại vẫn là Hoa Thiên Giai lợi hại, không chỉ kinh doanh võ đường thịnh vượng, mấy tên đệ tử ai nấy đều là kẻ nổi bật trong giới trẻ. Mình so với hắn thua xa lắm a!
Ài, thật là làm người ta đau đầu a!
Bỗng nhiên nghĩ tới trong võ quán của mình còn có 1 học đồ mới tới, ài, mình vừa rồi tại sao không nghĩ tới chứ. Học đồ và đệ tử không giống nhau, cho dù đánh kém 1 chút, người khác cũng không có nghĩ gì. Một câu "hắn chẳng qua vẫn chỉ là học đồ gia nhập chưa tới 1 tháng" thì đủ để từ chối mấy cuộc tỉ thí đó.
Càng nghĩ Lam Dị Hành càng cảm thấy có thể, được quyết định vậy đi! Lam Dị Hành mạnh mẽ thở ra 1 hơi, xác định Diệp Trùng cùng với hắn đi tham gia hội nghị giao lưu lần này. Ừm, Khoảng thời gian này mình phải rút ít thời gian dạy hắn 1 số thứ mới. Tuy Lam Dị Hành không hề cho rằng Diệp Trùng có thể học được, nhưng như vậy dường như có thể làm ông ta càng thêm yên tâm.
Diệp Trùng thế nào cũng không ngờ vận mệnh của mình lại Lam Dị Hành không thốt lời nào quyết định như vậy.
- Diệp tử. Ha, ta tra được rồi! Ngữ khí của Thương lộ ra hắn đang cực kỳ hưng phấn.
- Tra được cái gì? Diệp Trùng tiếp lời hỏi, động tác trên tay lại không dừng, cẩn thận thể hội cảm giác tiết tấu cổ tay xoay chuyển và sự thay đổi nhỏ bé trong đó.
- Ta tra được Băng Băng của ngươi vì sao mà tới! Ha, Diệp tử, muốn biết không? Thương giống như 1 đứa trẻ có được 1 viên kẹo nóng vội muốn ở trước mặt bạn của mình hiến bảo vậy.
Cảm giác trên tay của Diệp Trùng hơi không thông, nhưng lập tức khôi phục như thường. Hắn mặt không biểu tình nói: "Không muốn!"
- Ha, Diệp tử, ngươi không lừa được ta. Nhịp tim của ngươi vừa rồi nhanh hơn rồi! Hì hì... Thương đang cười chế nhạo Diệp Trùng.
Diệp Trùng cũng lười để ý, hắn biết nếu như hắn còn nói, Thương sẽ càng lúc càng đắc ý.Hắn đã tổng kết ra, phương pháp đối phó Thương tốt nhất chính là không thấy.
Thấy Diệp Trùng không để ý tới, Thương lầm bầm: "Diệp tử, ngươi thật là chẳng có thú vị a! Ngay cả Băng Băng của ngươi không để ý tới như vậy? Trời ạ, như vậy sau này cô gái nào gả cho ngươi, vậy vận khí của cô tay thật sự là cực kỳ tệ hại! Ài, cái tên chẳng thú vị gì, Băng Băng lần này là tới tham gia hội nghị giao lưu võ thuật."
- Hội nghị giao lưu võ thuật? Diệp Trùng đối với thứ này cảm thấy khá hứng thú.
- Đúng. Nghe nói có rất nhiều võ thuật sư rất lợi hại quyết đấu a! Diệp tử, đây chính là người thật quyết đấu a! Khà khà, Băng Băng của chúng ta là khách quý được mới tới. Hắc hắc, vẫn là Băng Băng lợi hại a... Thương khen mãi không thôi.
Ngữ điệu của Thương thay đổi: "Diệp tử, chúng ta đi xem hội nghị giao lưu võ thuật thì sao?"
- Không đi! Diệp Trùng trả lời vô cùng kiên quyết. Xung động lần trước của mình làm Diệp Trùng hiểu, mình vĩnh viễn không cách nào bình tĩnh lý trí giống như Mục, chỉ có luôn luôn cảnh tỉnh mới có thể làm mình giảm sai lầm hết mức. Tuy hắn cũng khá muốn nhìn mấy nhà võ thuật đó tỷ thí, nhưng hiện giờ cố gắng giảm thiểu số lần ra ngoài, thì có thể giảm thấp khả năng mình bị phát hiện rất lớn.
- Diệp tử, ngươi nhẫn tâm làm Băng Băng của ngươi cô khổ 1 mình như vậy? Diệp tử, chẳng lẽ ngươi không có chút tấm lòng bác ái nào?...
- Mạc Phi! Một tiếng này cắt ngang lời nói lảm nhảm của Thương.
Trong lòng Diệp Trùng cảm thấy tới thật đúng lúc, vội đi ra cửa, thấy Lam Dị Hành đang đứng ngoài cửa.
- Ngươi theo ta! Lam Dị Hành cũng không phải 1 người thích nói lời thừa, nói thẳng với Diệp Trùng.
Phòng của Lam Dị Hành rất lớn, vô cùng đơn giản, không có thứ trang trí nào, nhưng bên trong có 1 phòng luyện công chuyên dụng, phòng ngủ và phòng luyện công chẳng qua chỉ cách nhau 1 bức tường. Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng vào phòng của Lam Dị Hành.
Lam Dị Hành dẫn Diệp Trùng vào phòng luyện công.
- Mang những thứ ta dạy ngươi lúc trước luyện lại 1 lượt! Lam Dị Hành lạnh nhạt nói.
Diệp Trùng theo lời luyện lại 1 lượt những công phu cơ bản đó trước mặt Lam Dị Hành, cả quá trình cẩn thận đè nén bản thân, tránh lộ ra sơ hở.
- Khá tốt! Lam Dị Hành đánh giá đơn giản. Vẻ mặt ông ta không thay đổi, nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, người đệ tử này chẳng lẽ mình nhìn lầm sao? Phải biết rằng, mấy công phu cơ bản này tuy đơn giản, nhưng lại không hề dễ dàng nắm bắt được mấu chốt trong đó như vậy. Vừa rồi hắn nhìn Mạc Phi dường như có chút dấu vết như vậy.
Trấn định tinh thần, Lam Dị Hành từ từ nói: "Từ hôm nay trở đi, ta sẽ dạy ngươi 1 số thứ mới, học cho tốt!"