Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hắt xì!
Mới sáng sớm Trần Mặc đã nhảy mũi một cái, đây là một điềm báo hôm nay hắn sẽ gặp vận rủi rồi.
Vài giây sau, chờ thấy khi hắn thấy được kim trên chiếc nhẫn số mệnh thì cả kinh thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế salon xuống.
- What the f***?
Nhìn thấy kim đồng hồ đã chuyển qua chỗ màu đen, Trần Mặc mơ mơ hồ hồ tự hỏi.
Hình như đêm hôm qua kim đồng hồ còn đứng ở giữa, như thế nào mà chỉ trong vòng một đêm mà nó lại chuyển dịch qua chỗ màu đen rồi?
Vài giây sau, hắn không nhịn được mà rùng mình một cái, lập tức đem ánh mắt nhìn về phía góc phòng, nơi mấy đồ điện đang cùng Huân Nhi xì xào bàn tán, hơn nữa có đôi lúc lại phát ra những tiếng cười làm người ta nổi da gà.
- Ặc, tao một có một dự cảm bất thường.
Thấy Trần Mặc đang nhìn xoáy về đây, đám “F4” tức khắc giải tán giống như không có chuyện gì, chỉ còn lại Huân Nhi đang ngẩn người mà cắn cắn ngón cái.
Trần Mặc nghi ngờ nhìn chúng nó, thẳng cho đến khi xác định không có chuyện gì thì mới do dự cầm tờ báo lên để đọc.
- Của em, của em!
Không đợi hắn cầm tờ báo lên để đọc thì Oa Oa bỗng thét lên một tiếng chói tai rồi bay tới hút lấy tờ báo, trực tiếp nuốt xuống.
Trần Mặc không biết nói sao, hoàn toàn không rõ đây là chuyện gì, từ lúc nào mà Oa Oa bắt đầu ăn báo chí, chẳng lẽ nó làm như vậy là để tăng trình độ văn hóa sao?
- À không có gì đâu, lão đại, kỳ thật thì Oa Oa muốn ăn chay, cho nên trước tiên bắt đầu từ báo chí!
Thấy vậy thì Nặc Nặc nhảy ra giải vây cho Oa Oa.
Trần Mặc nghi hoặc nhìn chúng nó nhưng cũng không có bức cung mà cầm lấy remote.
Nhưng mà không đợi hắn mở ti vi thì Xa Xa đã nhào qua rút phích điện ra, sau đó vẻ mặt đầy nghiêm nghị nhìn hắn.
- Gì đó?
Nhìn thấy ánh mắt của Xa Xa thì Trần Mặc không khỏi xoa xoa mặt, đến khi xác định mặt mình không có bị biến dạng mới thở phào một cái, hỏi.
Nhưng mà không đợi hắn mở miệng, Xa Xa liền làm vẻ thất vọng, thở dài nói:
- Lão đại, em thật sự nhìn lầm anh rồi. Hiện giờ tiệm cơm đã xảy ra chuyện, anh không đến an ủi Dung tỷ thì thôi, lại còn có tâm tư mà ngồi đây coi ti vi nữa sao?
- Mày bệnh à, hiện giờ mới có 6 giờ sáng, Dung tỷ còn chưa có ngủ dậy đâu!
Trần Mặc nhìn đồng hồ, thầm nghĩ chẳng lẽ bọn này bị điên hết rồi sao?
Nhưng mà không đợi hắn cắm lại ổ điện thì mấy đồ điện liền lắc đầu, đầy bụng ai oán thở dài một tiếng:
- Không có nghĩa khí mà! Lão đại, anh quả nhiên muốn chạy đến qua nương nhờ Gia Địch rồi!
Nói xong, Bản Bản còn lập tức mở bộ phim “Đại Thoại Tây Du” lên, đúng cảnh La Sát Nữ đang đối diện mà thổ lộ với Tôn Ngộ Không:
- Nhớ năm đó, ngươi và ta cùng nhau xem ánh trăng, lúc đó ngươi gọi ta là Tiểu Điểm Điềm… Hiện giờ ta hoa tàn nhụy héo, ngươi lại kêu ta là Ngưu phu nhân…
- Sặc… Tao sợ bọn mày rồi!
Trần Mặc không nói gì nữa mà xoa cằm rồi đứng dậy đi ra khỏi cửa, thầm nghĩ nếu nghe chúng nó thêm một hồi thì bản thân sẽ trở thành tội nhân thiên cổ mất.
Thấy hắn đứng dậy rời đi thì mấy đồ điện không khỏi thở phào một hơi, hận không thể lập tức bắn pháo hoa mà chúc mừng thắng lợi.
Nhưng mà không đợi bọn chúng hoan hô, Trần Mặc lại mở cửa đi vào:
- Đợi đã, vì cái gì mà bọn mày muốn tao rời khỏi nhà một mình, bọn mày cũng theo tới đây!
- Hả??
Mấy điện đưa mắt nhìn nhau, lời hoan hô vừa tới bên miệng thì lại nuốt trở về.
Chẳng qua thấy được ánh mắt hồ nghi của Trần Mặc thì bọn hắn cũng không dám từ chối, chỉ có thể ngoan ngoan đi theo sau.
Nặc Nặc xem như là nhanh trí, thừa dịp đi qua người Huân Nhi thì thấp giọng:
- Huân Nhi, giờ nhóc phải tự đi bán thôi, địa chỉ thì lúc nãy ta đã đưa cho nhóc rồi đó.
- Ừ!
Huân Nhi gật đầu, mà rất nhanh lại cắn ngón tay nghi hoặc nói:
- Nhưng mà rốt cuộc là bán bao nhiêu? Ba vạn có đủ không?
- Ba vạn? Nói đùa à?
Nặc Nặc thực không nói gì mà nhìn nàng, thầm nghĩ tiểu cô nương này thật không có tầm nhìn.
Nó thấp giọng:
- Vốn bán mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề nhưng mà lỡ như lão đại gặp xui xẻo thì… Được rồi, ba mươi vạn là giá thấp nhất, nhóc cứ xem tình huống mà tăng giá lên một chút.
Ngay sau đó, thấy Trần Mặc quay đầu trông lại, Nặc Nặc lập tức rời đi giống như là chưa xảy ra chuyện gì cả.
- Oh, bán đắt một chút!
Lặp lại câu này vài lần, tiểu Huân Nhi như tỉnh ngộ gật đầu.
- Nhưng mà…
Vài giây sau, nàng lại nhịn không được mà cắn ngón cái, đôi mắt khả ái chớp chớp:
- Nhưng mà đắt một chút hay là đắt bao nhiêu?
Tâm tình của Thường Kim Nha hôm nay rất tốt, hơn nữa sau khi xem xong tin tức thời sự buổi sáng thì hắn rất muốn hát vang bài “Mùa xuân của anh”.
Là một trong những đầu nậu buôn lậu súng của chợ đen, rất ít khi hắn nhận được những vụ buôn bán lớn như ngày hôm nay. Mười giờ tối qua, có một trung niên tự xưng là Nặc Nặc gọi điện cho hắn nói rằng sẽ đưa hai viên phỉ thúy cực phẩm đến đây. Đúng vậy, chính là hai viên phỉ thúy cực phẩm ở triển lãm châu báu kia.
Trên thực tế khi nghe được cuộc điện thoại kia thì Thường Kim Nha hoài nghi óc của đối phương có phải là bị nước vào không.
Nói giỡn, đây chính là triển lãm châu báu được bảo vệ chu đáo nhất trong mấy năm qua của Nam thành, thậm chí là ngay cả những tên đạo tặc quốc tế thành danh đã lâu cũng chùn bước.
Mà hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên Nặc Nặc này, người này thì có bản lĩnh gì mà dám nói mình cướp đi Phỉ Thúy, hơn nữa giống như nói rằng vật này đã nằm trong tay hắn?
Nhưng mà sau khi ngủ dậy, Thường Kim Nha thật sự nghe tin tức này trên ti vi.
Nguyên nhân chính là như thế, tâm tình của Thường Kim Nha cũng tự nhiên là tốt hơn. Bất quá điều làm hắn cảm thấy bất an chính là dường như người trộm những viên phỉ thúy này không phải là người mà là mấy con yêu quái…
- Mặc kệ nó, nếu hắn chịu bán phỉ thúy thì đã nói lên cuộc trao đổi này có thể làm.
Xuất đạo nhiều năm, Thường Kim Nha cũng không phải là kẻ yếu bóng vía, cho nên sau khi nghĩ một chút thì hắn châm điếu xì gà lên rít một hơi rồi hướng về mấy tên đàn em bên cạnh mà gật gật đầu.
- Đều giữ vững tinh thần, sau khi làm xong cuộc trao đổi này thì đêm nay sẽ đem phỉ thủy cùng những món đồ cổ kia bỏ vào thùng hàng. Nếu như lão tử không lấy được của tên Thomas kia mấy ngàn vạn thì sẽ không lăn lộn ở Nam thành này nữa…
Còn chưa nói hết thì hắn đột nhiên giật mình, hắn phát hiện lúc này có một tiểu cô nương mặc một chiếc váy màu phấn hồng đang từ từ hiện ra trước mặt hắn.
Mấy tên bảo tiêu hoảng sợ lui về phía sau vài bước, theo bản năng rút súng lục, nhìn qua thì giống như bọn hắn đang nhắm vào một con quái vật chứ không phải là một tiểu cô nương khả ái.
- Phù, rốt cuộc cũng tìm được rồi.
Giống như không biết thứ đồ chơi trước mặt là súng, tiểu Huân Nhi gỡ lấy Ẩn Thân Phù trên trán ra, từ từ bước đến trước bàn làm việc.
Thường Kim Nha hơi biến sắc nhưng vẫn duy trì phong độ của một kiêu hùng hắc đạo, trấn định trầm giọng hỏi:
- Các hạ… Còn chưa thỉnh giáo, không biết ngài muốn làm gì?
- Nè, các người không phải là mua phỉ thúy sao?
Huân Nhi nghi ngờ nhìn hắn, nhưng vẫn là đưa hộp gỗ trong lòng để lên trên bàn, thuận tay mở nắp hộp ra:
- Thật nặng mà, đại thúc, Nặc Nặc nói ngài mua hai viên Phỉ Thúy này, ngài cũng không nên gạt người a.
Cái hộp được mở ra, hào quang của phỉ thúy hấp dẫn ánh mắt của Thường Kim Nha.
Cứ như vậy vài giây, thậm chí hắn còn nghi ngờ đây có phải là đồ nhựa không, bởi vì rất khó tưởng tượng, thứ đồ vô giá này mà Nặc Nặc lại tùy tiện giao cho một tiểu cô nương xử lý, cho dù đây là một tiểu cô nương có pháp thuật.
Nhưng mà rất nhanh Thường Kim Nha liền bỏ qua suy nghĩ này bởi vì hào quang từ hai viên phỉ thúy này không thể là giả.
Nhẹ nhàng mà sờ sờ hai viên phỉ thúy này, rốt cuộc hắn cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, cắn răng nói:
- Ngài…Ngài muốn bán bao nhiêu? Thiếu chút nữa quên rồi, ngài có muốn uống trà hay cà phê không?
- Không, Huân Nhi thích Haagen-Dazs!
Chỉ một câu đơn giả thiếu chút nữa làm cho Thường Kim Nha bị sặc nước miếng, sau đó hắn kêu mấy tên bảo tiêu đi mua kem.
Mười mấy phút sau, thấy Huân Nhi ăn kem đến vui vẻ thì Thường Kim Nha do dự rồi hỏi:
- Còn chưa thỉnh giáo, hai viên phỉ thúy này, ngài muốn bán bao nhiêu?
- Này á… Nặc Nặc nói phải bán đắt một chút!
Ăn xong thìa kem, tiểu Huân Nhi thuận miệng trả lời một câu, lại nhất thời làm cho trong lòng Thường Kim Nha căng thẳng.
Nhưng mà nhìn thấy quang mang của hai viên phỉ thúy cực phẩm này thì hắn chịu đựng đau lòng, cắn chặt răng, từ từ chìa ra hai ngón tay nói:
- Như vậy đi, ngài xem giá tiền này thì như thế nào?
- Không được.
Thoáng ngẩng đầu nhìn lên, tiểu Huân Nhi lập tức lắc đầu.
- Giá này không thấp rồi.
Thường Kim Nha lắp bắp kinh hãi, nhất thời vẻ mặt đau khổ nói:
- Nói thật, hai viên phỉ thúy này là tang vật, tôi cũng không muốn mạo hiểm phiêu lưu.
- Ít nhất là 30 vạn!
Tiểu Huân Nhi không để ý đến cái cớ này mà thở phì phò, sẵng giọng nói.
- Như vậy sao được, 30 vạn quá mắc.
Thường Kim Nha tỏ ra buồn rầu nhíu mày, rồi đột nhiên lắp bắp:
- Ặc, ngài vừa nói bao nhiêu? 30 vạn? Đô la sao?
Giờ phút này, Thường Kim Nha hoàn toàn hóa đá, hắn quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.
Phỉ thúy cực phẩm như vậy mà bán 30 vạn đô la, nói đùa à. Cho dù là phỉ thúy có chất lượng kém hơn rất nhiều so hơn cái này cũng đã bán được mấy vạn Đô la rồi.
Nhưng mà để cho hắn giật mình chính là hai mắt Tiểu Huân Nhi tỏ ra mê hoặc, than thở nói:
- Đô la là gì? Nặc Nặc nói muốn nhân dân tệ.
- Phốc!
Thường Kim Nha hoàn toàn phun miếng nước trà vừa mới uống.
Bất chấp hình tượng, hắn trực tiếp nhào tới cầm lấy hai viên phỉ thúy, từ từ kiểm tra lại một lần, thẳng cho đến khi xác định đây là hàng thật thì hắn mới miễn cưỡng buông tay ra.
Có điều càng như vậy thì trong đầu hắn lại càng mơ hồ, như thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân, thật sự không có đạo lý a. Cho dù là muốn thủ tiêu tang vật cũng sẽ không tiện nghi đến thế này, trừ phi đối phương có chút…
- À, ta có thêm một điều kiện.
Quả nhiên ngay sau đó, Huân Nhi liền do dự mà giơ tay lên. Mà rất thú vị chính là, nghe được những lời này của nàng thì Thường Kim Nha thở phào một hơi.
Giờ phút này, giọng nói của Tiểu Huân Nhi vang lên :
- Cái này… Huân Nhi muốn kem, cho ta thêm 20 cây kem dâu chuối nữa nha!