Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Năm vạn năm vạn năm vạn….!
Sau khi tính cẩn thận tiền gửi ngân hàng, cả tiền xu để trong heo đất hắn cũng đếm lại một lần… Giờ Trần Mặc mới ý thức được mình đã nghèo rớt mồng tơi, hắn chỉ có thể bi phẫn dùng sức đấm mạnh lên mặt bàn.
- Tiểu Mặc Mặc, tha cho tôi đi mà!
Diệp Dong mệt mỏi thở dài, giơ hai tay lên đầu hàng:
- Từ 9 giờ sáng tới giờ, anh đã nói câu này đến 103 lần rồi, tôi đã nói sẽ cho anh vay mà…
Nói thật, vì để cho Trần Mặc không dọa khách sợ mà chạy mất dép, Diệp Dung cơ hồ muốn đem cả của hồi môn ra cống hiến cho hắn rồi.
Nhưng mà nàng không nghĩ tới đối phương không chút do dự cự tuyệt, hơn nữa còn dùng cái lý do hết sức vô sỉ — Gì thế này Dung tỷ, tôi chỉ bán nghệ không bán thân đâu nhé!
Giỏi! Quá giỏi! Nếu không lo lắng hắn đang là người tàn tật thì Diệp Dung đã sớm quơ lấy cái chảo trực tiếp nhào đến rồi!
Nhưng khi nhìn bộ dạng buồn rầu của Trần Mặc, không biết sao trong lòng nàng lại mềm nhũn, ôn nhu an ủi:
- Được rồi! Căn nhà kia cũng không hạn chế thời gian, chúng ta từ từ nghĩ biện pháp…
"Reng reng!"
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại phá vỡ yên tĩnh, Lâm Lâm đang lau dọn phía quầy vội vàng cầm điện thoại lên. Vài giây sau, nàng đột nhiên mặt đầy nghi hoặc quay đầu nhìn lại:
- Dung tỷ, Trần ca, cảnh sát Lý ở đồn công an gọi điện thoại tới, nói Huân Nhi đang ở chỗ bọn họ…
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc đã như biến thành một tia chớp bay ra khỏi tiệm cơm. Mấy người đi đường trợn mắt há to mồm, nhìn một chiếc xe lăn chạy so với xe hơi còn nhanh hơn…
Sau đó, chờ đến khi bọn hắn thấy Diệp Dung đuổi theo phía sau thì giống như tỉnh ngộ thở dài:
- Thì ra là như vậy! Đổi thành ta bị bức hôn, cũng sẽ chạy trốn nhanh như vậy thôi!
Bỏ qua cảm nghĩ của người đi đường, hai người tổ bức hôn giờ phút này đã vọt vào đồn công an, cái loại tư thế uy phong lẫm lẫm này, không giống như đến đón con gái, mà giống đột kích đồn cảnh sát hơn…
Trên thực tế, cảnh sát Lý đang hỏi Huân Nhi, cũng đã rút súng ra theo bản năng! Nhưng trước khi hắn bóp cò, Huân Nhi đã hoan hô lao về phía Trần Mặc ôm chặt lấy hắn như bạch tuộc.
- Là cậu sao!
Bởi vì trong cùng một khu vực, cảnh sát Lý tự nhiên biết Trần Mặc, không khỏi khẽ lộ ra nụ cười.
Chỉ là ngay sau đó, hắn lại đột nhiên vỗ mạnh cái bàn, nghiêm nghị nói:
- Tiểu Trần, cậu lần thật là quá đáng, cậu giáo dục con gái như thế hả?
- Tôi có làm gì đâu?
Trần Mặc đáp lại bằng biểu tình vô tội, không khỏi cùng Diệp Dung hai mặt nhìn nhau — không lẽ Huân Nhi lại dùng loạn phù chú, thậm chí dùng Ẩn Thân Phù đi trộm kem?
- Không phải! Con bé chẳng trộm cũng không cướp!
Cảnh sát Lý lắc đầu, nhưng trước khi Trần Mặc cùng Diệp Dung cảm thấy may mắn thì hắn lại thở dài với vẻ mặt cổ quái:
- Mà còn hơn thế nữa! Có người tố cáo nhìn thấy Huân Nhi ở trên hội chợ công nghệ… Ài, đi bán đĩa đen!
"Rầm!"
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc đã ngã nguyên người từ trên xe lăn xuống đất, chổng vó giãy dụa không đứng lên được. Diệp Dung chết cứng đứng tại chỗ, mặc cho bị xe lăn nện vào cũng không có chút cảm giác nào, giống như nàng trong chớp mắt biến thành người sống đời sống thực vật…
Giỡn chơi hả trời! Một cô bé sáu bảy tuổi lại đi bán đĩa đen? Vấn đề là con bé từ nơi nào mà có nguồn cung cấp? Hơn nữa, lại có người lại đi mua thứ đó của một cô bé sáu bảy tuổi ư?
- Tôi cũng không tin, nhưng thật sự là người kia có vật chứng!
Thực mê hoặc lắc lắc đâì, cảnh sát Lý dứt khoát quay qua Huân Nhi hỏi:
- Huân Nhi, có phải cháu bán phim ở nơi đó? Nói cho chú biết tại sao cháu lại đi bán phim?
- Vâng ạ!
Huân Nhi hồn nhiên gật đầu, lại mơ hồ cắn ngón cái:
- Bởi vì Nặc Nặc nói, ba ba không có tiền mua nhà, cho nên vì để cho ba ba có tiền…
Đồn công an vốn đang ồn ào, đột nhiên trong tích tắc yên lặng như tờ.
Bất kể là phạm nhân hay là cảnh sát, mọi người đều hướng ánh mắt đầy quỷ dị nhìn Trần Mặc, bao nhiêu cặp mắt cơ hồ như muốn phún lửa…
Cặn bã! Cầm thú! Khốn kiếp! Lại có loại ba ba thế này, vì kiếm tiền mua nhà, lại có thể bắt con mình đi bán băng đĩa đen?
- Vô sỉ! Quá vô sỉ!
Ngay cả mấy tên trộm cũng rất nghiêm chỉnh lắc đầu, đột nhiên lại cảm giác mình thuần khiết giống như là Thiên Sứ.
Diệp Dung vốn đang hoàn toàn hóa đá, đợi một lúc sau nàng mới hồi phục lại tinh thần, lập tức cả người đằng đằng sát khí giận dữ nói:
- Mặc Mặc, không nghĩ tới anh lại là người như thế! Khó trách, khó trách anh không quan tâm đến tiền của tôi, té ra…
- Tôi thề chuyện này không liên quan gì tới tôi!
Lệ rơi đầy mặt nhìn bầu trời, Trần Mặc đột nhiên có cảm giác muốn đập đầu xuống đất tự sát.
Chính là ngay sau đó, Huân Nhi lại hồn nhiên bồi thêm một câu:
- Ba ba! Đại thúc mua cái đĩa kia nói, ba ba thật là lợi hại, lại cóp nhặt được nhiều như vậy!
Kết quả là, toàn trường lần nữa hóa đá! Mà mấy tên trộm áo lót vẻ mặt hèn mọi bị bắt, dùng cái loại ánh mắt "anh hiểu chú mà", rất ư là đồng tình nhìn hắn.
Còn có thể nói gì đây? Trần Mặc chỉ có thể rơi lệ đầy mặt nhìn ngoài cửa sổ, hi vọng lúc này có bão tuyết tới cuốn mình đi.
Mà vài giây sau, chờ hắn thấy được chiến nhẫn số mệnh trên tay thì nhất thời hiểu ra — nguyên lai đây không phải oan khuất, mà là xui xẻo…
- Nhưng mà tại sao lại xảy ra xui xẻo nhỉ?
Im lặng lau mồ hôi lạnh, Trần Mặc đột nhiên nhớ lại những ngày hay trượt vỏ chuối, rơi cống, vấp ngã trước kia. Mặc dù thân thể sẽ bị thương, nhưng so sánh với bây giờ còn tốt hơn nhiều…
Thử nghĩ xem, cái cảm giác bị mấy chục người dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú không khác gì bị nhét vào lồng heo rồi nhấn nước…
Huống hồ gì phía sau mình còn là “đại tỷ” kia, lại còn đằng đằng sát khí, lúc nào cũng có thể phát động đầu đạn hạt nhân công kích.
- Tiểu Mặc Mặc thân ái, anh không có ý định giải thích mấy câu sao?
Nhẹ nhàng ôm Huân Nhi, Diệp Dung đột nhiên cười cười ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt hình dung thế nào cũng chỉ thấy quỷ dị.
Mà hòa với với biểu tình của Diệp Dung là những ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, thương hại, cảm thán của mấy vị cảnh sát cùng với phạm nhân xung quanh…
Trên thực tế, đã có người nghĩ trước cả tiêu đề bài gửi đến tòa soạn báo ngày mai, đề mục sẽ viết là 《Tại sao cô bé sáu tuổi phải ra đường bán phim đen, lương tâm của người cha cầm thú? 》.
- Nhìn này! Tôi không có nói sai đâu!
Đột nhiên vang lên một giọng the thé, phá vỡ hiện trường yên tĩnh.
Mọi người ngạc nhiên quay lại nhìn, chỉ thấy cái gã La Đại Phàm toàn thân bọc kín trong vải băng như xác ướp đang lết cái xác béo mập tới.
Vẻ mặt đầy khinh bỉ liếc nhìn Trần Mặc, hắn đột nhiên nặng nề thở hắt một cái:
- Phì! Tại sao lại có thể có người cha như anh, lại để cho con gái đi bán phim xxx, may nhờ tôi tình cờ đi ngang qua…
Nước bọt bay tung tóe cộng thêm khua tay múa chân, la hét ỏm tỏi, chỉ trong mấy phút đồng hồ La Đại Phàm đã biến mình thành công dân lương thiện gương mẫu của thành phố.
Mọi người trợn mắt há mồm, thầm nghĩ lão nhân gia ngài thật là đi ngang qua quá đúng lúc đi, đường gì không đi lại đi vào hẻm… Sau đó, còn có thể tình cờ như vậy bắt gặp cô bé bán phim xxx, hơn nữa nhặt được mấy cái CD…
Sự thực thì cảnh sát Lý chẳng lạ gì cái gã La mập mạp này đang chém gió, chẳng qua hắn hiện tại đang đứng trên lập trường chính nghĩa, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu nói:
- Được rồi, vậy thì cám ơn chủ tịch La hợp tác, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này!
- Không được! Không có chuyện dễ dàng như vậy!
La Đại Phàm nghiến răng nghiến lợi xoa xoa cái mặt bầm tím, đột nhiên chỉ vào Trần Mặc quát lên:
- Lý cảnh quan, tôi hoài nghi kẻ hành hung tôi trong hẻm chính là người này. Ngẫm lại xem, con gái đi bán đĩa đen khẳng định cha nó phải gần đó trông chừng!
- Nói hưu nói vượn!
Dù có chút tức giận, nhưng khi nhìn đến tên mập mạp chết bầm này dẫm đạp trên mặt mũi của Trần Mặc, Diệp Dung cũng không nhịn được cả giận nói:
- Tôi có thể làm chứng, Mặc Mặc từ sáng đến giờ đều ở cùng một chỗ với tôi, hơn nữa hắn cũng sẽ không đi bán phim đen!
- Không bán? Vậy mấy cái CD này giải thích thế nào?
La Đại Phàm chờ chính là những lời này, vừa nghe xong lập tức giơ giơ lên mấy cái CD.
- Đây là tôi từ cô bé này mua… Khụ, nhặt được!
Nói đến đây, hắn dương dương tự đắc lớn giọng nói:
- Vừa nhìn cái tên đĩa đã biết nội dung bên trong có bao nhiêu đồi trụy rồi! Cái gì mà “Cô gái áo trắng đùa bỡn năm gã đàn ông”…
- Ta ngất! Lại còn thể loại gang-bang nữa!
Bên kia, mấy tên phạm nhân vừa nghe nhạc đã đoán ra chương trình, không nhịn được thấp giọng lầm bầm.
Diệp Dung nghe được mặt đỏ tai hồng, nhịn không được đá Trần Mặc một cước thật mạnh:
- Mặc Mặc chết tiệt, anh lại có thể bán mất thứ này, tôi thật là đã nhìn lầm anh rồi!
- Đệch!
Trần Mặc đang trợn mắt há mồm, không nhịn được nói lầm bầm:
- Thành thật mà nói, tôi không nhớ là trong máy vi tính của tôi lại có mấy thứ này… La tiên sinh, anh có lầm hay không?
- Lầm? Tôi mà lầm?
Nghe câu hỏi kia, La Đại Phàm giống bị châm đâm trúng, đột nhiên nhảy dựng lên:
- Lý cảnh quan, tôi muốn mở mấy cái phim này, tránh cho về sau lại có người đánh tráo!
Nghe đến đây, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ trong đồn công an mà lại ngang nhiên mở phim xxx, thật sự là vô tiền khoán hậu a…
Cảnh sát Lý nghe thế cũng trợn tròn mắt, lại nghe La Đại Phàm quyết không buông tha, cuối cùng hắn chỉ có thể miễn cưởng gật đầu nói:
- Được rồi! Được rồi! Vậy thì mở vài giây đi, mấy người không muốn xem thì ra ngoài!
Chỉ có thằng ngu mới ra ngoài ấy chứ, mấy khi mới có dịp xem công khai thế này, phải biết rằng có thể ngang nhiên ở đồn công an xem phim xxx thì so với chính mình lái xe tăng bắn máy bay còn kích thích hơn.
Diệp Dung có chút lo lắng, mắt thấy cảnh sát Lý bắt đầu bỏ đĩa vào máy, nàng không nhịn được nhẹ nhàng đá Trần Mặc một cước:
- Mặc Mặc, hay là anh nhận phạt đi, tôi sẽ giúp anh van xin mấy câu… Nhìn gì mà nhìn, sau này trở về tôi sẽ xử lý anh!
- Nhận phạt? Đã quá muộn rồi!
Không đợi Trần Mặc trả lời, La Đại Phàm không có ý buông tha cho hắn, cười lạnh trực tiếp đem “Cô gái áo trắng đùa bỡn năm gã đàn ông” để vào đầu đĩa.
"Soạt!"
Tựa như nghe được khẩu lệnh, tất cả mọi người chỉnh tề quay đầu, mấy chục cặp mắt đồng thời tập trung vào mấy cái màn hình… Đây là xem để mà lên án! Nhân danh chính nghĩa mà lên án! Cho nên nhất định phải xem thật kĩ, mới có thể phát ra sự lên án từ nội tâm!
Chỉ là trong nháy mắt, khi thấy những hình ảnh hieẹn ra trên màn hình, mấy tên phạm nhân đang rướn cổ xem lén, tất cả lại đột nhiên bật ngửa ra sau.
Cảnh sát Lý hóa đá! Diệp Dung hóa đá! Tất cả người xem hóa đá! Ngay cả người lờ mờ đoán trước được là Trần Mặc, cũng hoàn toàn hóa đá!
- Này, đây là cái gì
La Đại Phàm đột nhiên chết đứng tại chỗ, vẻ mặt quỷ dị khó có thể tin được, cho dù Samara có leo ra từ mấy cái màn hình, cũng sẽ không khiến hắn kinh ngạc như thế.
(Samara: oan hồn trong phim The Ring, chui ra từ màn hình giết người)
Vài giây sau, cái tên mập mạp này đột nhiên hổn hển nhào tới, hận không thể dùng đầu đập nát cái màn hình:
- Không thể như thế! Thật không thể như thế! Tại sao có thể như vậy…