Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta tên Hàn Bảo Phong. Là lục vương gia Trân Ngọc quốc , người được hoàng thượng sủng ái nhất . Cuộc đời ta là 1 vở kịch bi thảm . Mẫu thân ta vốn là đệ nhất qúy phi , chỉ sau hoàng hậu . Nàng ta vì ghen tị với mẫu thân nên muốn hạ độc người . Người bị điên bị dại , chết 1 cách thảm thương .
Ta luôn vốn là ngây thơ thuần khiết như những đứa bé lên 3 khác . Nhưng rất tiếc , trời sinh ta thông minh , sinh ta trí nhớ cực tốt , để làm gì? Để ta nhớ rõ lúc người chết sao ?
Mọi người nói ta là thiên tài , nịnh bợ . Vì phụ hoàng sủng ái ta ? Ta ko cần . Ta ko muốn chạm vào cái thứ gọi là hoàng quyền . Ta chỉ quyết định vương phi của ta _ người sẽ theo ta trọn đời ko mang ngọc trên ấn ký .
Thân là đế vương , sẽ rất cô đơn , rất tự phụ , và.... nhàm chán . Cư nhiên ta ko thích chuyện đó . Mẫu thân từ nhỏ luôn nói ta " Phong nhi , sau này con có vương phi , đừng để nàng ấy đi cùng vào trận chiến trann giành hoàng quyền"
Năm ta 12 tuổi , thân thể phụ hoàng suy yếu . Cư nhiên là.... sắp có tân thượng đế?
Có phải do ta được sủng ái nhiều vậy ko ? Thái tử , các vương gia đều 1 đêm cùng tiến ám sát ta . Nhưng rất tiếc , ta là ai ? Là lục vương gia , mọi người gọi ta " tiểu ma vương khát máu " đó có lẽ là ta chỉ mới 12 tuổi lấy 1 chọi 20 ? Có phải lúc ta giết người xong thân 1 mảnh huyết sắc?
Có lẽ vậy .
Nhưng dù gì , đừng nghĩ ta ko cho người canh phòng ngủ nhưng Hắc Kim và hơn trăm ánh vệ luôn túc trực bên cạnh .
Nhưng trăm chọi được nghìn người ko ? Để bảo vệ tính mạng ta , Hắc Kim đã đưa ta đi .
Nhưng bọn hắn lại đuổi tới , ta cuối cùng bị trọng thương và Hắc Kim lại bắt ta đi trước.
Rất tiếc , vết thương quá nặng , ta ngất đi.... hơi thở rất nhẹ....
Khi tỉnh dậy , ta thấy trước mắt là 1 tiểu nha hoàn khá là thanh tú . Tiểu cô nương này ko biết ta là ai ? Chỉ ngồi im lặng đưa chút canh gà cho ta rồi lại may may vá vá .
Đến khi ta hỏi " là ngươi cứu ta ? "
Nàng ta chỉ nhẹ cười" ko phải ta , là tiểu thư , người tuy còn nhỏ nhưng tấm lòng lại rất vĩ đại , người đối với ta mà nói , là bồ tát sống !!! "
Bồ tát sống? Trên đời mấy ai được như vậy ? Giả dối ! Đều giả dối .
Đến khi nha hoàn đó nhìn ra cổng , khuôn mặt trắng bệch , khóe mắt lại ngập nước , thất thanh hô lên " tiểu thư " rồi chạy ra cổng viện .
Là 1 tiểu oa nhi ? Oa nhi sao ? Có lẽ còn nhỏ nhưng ác độc ?
Nhưng , tiểu oa nhi này tại sao lại như vậy ? Trên người lam y thấm đẫm huyết sắc , khuôn mặt tiều tụy . Nhưng phải nói là rất xinh đẹp . Ta từng gặp thiên hạ đệ nhất mỹ nhân , nhưng người này , chỉ 14 , 15 tuổi đủ làm cái xinh đẹp , cái đệ nhất mỹ nhân , xinh đẹp tới ngàn năm ko có 1 đời người như vậy ! Đôi mắt nhắm nghiền , ba ngàn tóc đen xinh đẹp đơn giản tết 1 đường . Xinh đẹp , như tiểu ác ma ! Tuy là oa nhi như vậy , tại sao lại bị trâm kim như thế ? ra tay tàn độc !
"Ngươi tên gì " tiểu oa nhi đó khẽ mỉm cười
..........
Ta im lặng
" Hàn Bảo Phong"
" vậy , ta gọi là Phong ca ca nha ? Muội Tên Thiên Mỹ !!! " oa nhi cười khanh khách, như vẻ rất vui ." Huynh muốn ăn canh gà ko ??"
Ta nhẹ gật đầu .
Tiểu oa nhi ko nói gì , 1 lúc sau my khẽ động
" Phong ca ca , huynh ngủ rồi sao ? "
Ta mới ngớ người , Thiên Mỹ ? Có phải Âu Dương Thiên Mỹ ? Vô năng phế vật ! Bị mù bẩm sinh , ko ngờ lại bị Âu Dương gia hành hạ thảm thương như vậy .
" ân " ko thấy , ta đành lên tiếng
Thiên Mỹ khẽ cười , lảo đảo , rồi .... gục ngã ....
Oa nhi này , ko biết nên nói là gì nữa . Ko lo cho mình trước , còn chạyđi lo cho người dưng .
Ta lại xuống giường , tự tay băng bó , rồi bỏ đi ...
Về phủ , ta chỉ âm thầm cười lạnh vậy thôi , kế hoạch trả thù của ta đã sớm hoàn chỉnh .
Mấy ngày sau , ta cư nhiên lại nhớ oa nhi đó . Nhớ cái khuôn mặt tươi cười , vẻ đẹp như tiểu ác ma . Nhưng tấm lòng lại là tiểu tiên tử . Người có hoàn cảnh giống ta ....
Bất tri bất giác , ta lại đến thăm nàng . Chỉ là.... tội nghiệp nàng !!
Khuôn mặt Thiên Mỹ ngủ nhìn cực mỹ , xinh đẹp đến ko thở được . Cư nhiên lại dơ tay lên chạm mặt , sờ soạn lung tung ." Đủ " khi ta nói mới mỉm cười khanh khách dừng lại , khẽ nhoẻn miệng" Phong ca ca , huynh tại sao lại đi ? "
" ta có việc !"
"Vậy sao huynh quay lại "
" ta vốn là người có oán báo oán , có ơn rả ơn ! "
" vậy sao ? Huynh tính trả ơn ta như thế nào?"
" ta giúp ngươi làm lành vết đâm sâu đó "
" vậy , huynh sẽ đến bôi thuốc cho ta mỗi ngày được ko ? "
"......."
"Huynh ko nói là đồng ý nha !"
Vậy .... là ta thực sự mỗi ngày đều đến .
Rồi , Thiên Mỹ cư nhiên muốn được ta bế vận khinh công đi vòng vòng . Ta bất giác nói là sẽ làm mắt nàng sáng lại...
Người thứ 2 , người thứ 2 ta tự tay ôm lấy . Cái cảm giác đầu tiên ta ôm 1 người nhỏ bé hơn mình . Nàng nhẹ , nàng gầy , làm ta thương cảm . Ôm nàng nhỏ bé , ta lại có ý muốn bảo vệ nàng .
Tay nàng ấm , như cục bông cầm lấy tay ta , sau 9 năm nghĩ về cái chết của mẫu thân làm tim hay cả cơ thể ta đều trở nên lạnh giá . Tay ta lại được người truyền hơi ấm vào ...
Từ tội nghiệp nàng , ta lại thương cảm vì chúng ta như nhau , mất mẫu thân , nhưng ta lại được phụ hoàng sủng ái , nàng cư nhiên bị đánh đập . Ta từ đó chuyển sang phẫn nộ thay nàng , muốn trả thù cho nàng , muốn cho nàng lấy lại công bằng .
Và ta nhờ Khương Uyển Uyển _ thanh mai trúc mã _ nữ nhi người dạy ta khinh công chăm sóc nàng .
Còn ta lại đích thân đi tìm thần y cho nàng .
Trên chặng đường đó , ta lại thẫn thờ , nhớ nàng , nhớ nụ cười thuần khiết của nàng , nhớ cái ôm đó , nhớ bàn tay nhỏ bông bông của nàng .
Ta vốn ko thích lo chuyện đường phố . Cư nhiên lại thấy bán đấu giá 1 viên lam ngọc trân qúy cực đại phẩm . Thiên Mỹ nàng thích xanh lam , nên , ta lại ... muốn mua .
Viên lam ngọc đó rất đẹp , chỉ bằng đốt ngón tay , rất hợp với cổ nhỏ của nàng , ở bên trong là tạo hình 1 bông hồng lam còn đẫm nước sương .
Khi trở về , ta nghe nàng gọi ta câu " tiểu ma vương khát máu"
Ta liền cứng người , tên nào muốn chết nói cho nàng ? À , ko cần nghĩ nhiều , KHƯƠNG UYỂN UYỂN !!!
Con nhỏ lăng xăng đó , luôn muốn chết !
Ta lại nhanh chóng bảo nàng đợi , về xử lý con nhỏ kia .
Thiên Mỹ uống thuốc xong , lại ôm ta , giọng non nớt cười " cảm ơn huynh , Phong ca ca ! Thiên Mỹ nhớ huynh !!! "
Ta lại thấy trong tâm lại xao động . Ta lại nghĩ tới vết thương của nàng , ta muốn tay nàng trả thù Âu Dương gia ! Ta trước đó đã bảo phụ hoàng làm ấn ký hoa hồng lam . Nếu muốn trả thù , ta sẽ phải ngôi vị cao hơn , ta sẽ trở thành thượng đế !
Ta cư nhiên ấn cả ngọc lên ấn ký hoa của nàng , ta làm cái này , đều vì nàng !
Hôm sau , ta thẫn thờ khi nhìn thấy nàng . Nàng đang mở ta con mắt xanh biếc nhìn ta , tóc đen đã thành tóc xanh lam nhạt . Xinh đẹp , cực phẩm đại mỹ . Trước kia nàng tâm hồn thiên sứ , trí óc tầm thường , xinh đẹp y tiểu ác ma . Bây giờ? Nàng tâm hồn của ác ma , trí óc thông minh vượt trộn , xinh đẹp như tiên tử !
Ta đưa nàng về vương phủ . Ta thực sự khó chịu khi tất cả ai nhìn nàng đều đỏ mặt , tuy ta đã bảo nàng đeo mạn sa ....
Và thế là , nàng ngày càng thay đổi ....
Ngày đầu vào phủ , ta chấp nhận bỏ vườn bỉ ngạn trồng lam hoa cho nàng . Ta chấp nhận sơn vương phủ sang màu xanh .
Năm lên 6 , nàng chế độc làm thái tử trở thành ngốc tử .
Năm lên 7 , nàng mãnh liệt nói yêuta ? Nàng giết nhị vương gia với lý do .... hắn nói xấu ta ?
Năm lên 8 , tiểu cô nương xinh đẹp luôn trốn đi chơi với Nhu nhi và Khương Uyển Uyển . Nàng ko biết , ta đang ghen tỵ vì ko được đi với nàng sao ? Ta tức giận khi nam nhân cứ nhìn nàng với con mắt hình trái tim như vậy . Nàng giết tứ vương gia do hắn dám nhìn nàng bằng con mắt dâm tặc ?
Năm lên 9 , nàng cái gì ko thông ? Binh án quân sư ? Cầm kỳ thi họa ? Vậy còn nhan sắc ? Tất nhiên tuyệt đại mỹ nhân . Vậy y thuật ? Tương đương thần y . Chỉ có điều nàng vô tình làm bánh quế ha cho ta , ta .... có cảm giác như bị hạ độc ... Khương Uyển Uyển là đồ đệ của thần y , vậy mà tốn công cực nhọc lắm mới giải nổi cho ta , và món ăn của nàng vinh dự vào danh sách cấm của Khương Uyển Uyển . Hễ nàng tới nhà bếp là 1 nhóm người câu thời gian , 1 người đi thông báo cho ta .
Năm lên mười , nàng có phải tiểu oa nhi ko ? Dám uống thuốc tăng trưởng để vào kỹ viện . Nhưng ta lại vui vì ... Nàng ghen? Vậy , nụ hôn đầu của ta và nàng trao nhau ....
Năm 11 , nàng bá đạo ngồi trên long ỷ chơi đùa trong lúc ... đang lâm triều ? Nhưng may mắn phụ hoàng còn sủng nàng ... hơn ta !
Năm 12 , nàng cư nhiên cùng Khương Uyển Uyển chạy sang nước khác chơi , dám xông hẳn vào hoàng cung nước đó mà trêu ghẹo hoàng hậu của người ta ? May mắn thay , đó lại là nước chư hầu của Trân Ngọc quốc .
Năm 13 , nàng dám dự buổi lễ chào đón tân hoàng thượng là ta với lam trường bào ? Dám ko mặc phượng bào? Đối quan lại đây là thảm họa , đối ta thì nàng như vậy , mới đáng yêu ? Nàng còn chơi cờ với ta lúc thượng triều ? Nàng muốn ta bỏ tường vàng ròng cung thay đó là... lam ngọc đắp tường . Nàng bảo ta đập Hậu cung đi xây đấu trường để nàng chơi đánh trận ? Ta tất nhiên là làm !!!
Năm 14 , nàng dám ra biên giới chiến loạn cùng Khương Uyển Uyển ngồi ăn như được xem kịch , lại còn rôm rả bàn chuyện ? Lại còn sang nước khác , đi đánh tên hoàng thượng nước hướng tây nói ta ngu ngốc . 1 tay nàng ngọt xớt dùng chủy thủ nhanh chóng đứt đầu hắn .
Năm 15 , nàng nhận bao hào hiệu , sức mạnh của nàng gần bằng với hắn , nàng là " tiên tử sát nhân ". Nàng quay lại Âu Dương gia , cho 1 đợt chấn động thiên hạ , Thiên Mỹ ngày nào giờ là người như vậy , Âu Dương gia , mỗi người đã sỉ vả nàng , đánh đập nàng , đều nhanh chóng nhận kết cục như thế , cực kỳ thảm hại . Cực kỳ tàn nhẫn!
Ai cũng dễ dàng nói nàng là ác qủy , riêng ta thì ko , họ ko biết , chỉ khi ở bên ta , nàng mới thật là nàng , là 1 cái nữ tử trẻ con , đáng yêu vô độ !!! Trong mắt ta , nàng 10 năm nay , luôn như vậy !