Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại khái qua nửa tháng, Chung Linh đã dần quen thuộc với cuộc sống tương đối đơn điệu trong cung, ngoại trừ mỗi tháng phải đến chỗ Vân Quý phi tụ họp theo ngày quy định đi những thời gian còn lại nàng yên tĩnh đứng trong sân nhỏ của mình.
Mà dường như Chung Linh không còn là sự tồn tại trong mắt của mọi người nữa rồi, mà hiển nhiên Uyển Quý nhân đã trở thành tâm phúc mới của người nào đó rồi.
Đang chuẩn bị dùng bữa, bỗng nhiên Vân Nhi vội vàng chạy vào trong.
"Xảy ra chuyện gì? Sao lại vội vàng như vậy." Chung Linh ngồi trước bàn, kỳ lạ nhìn nàng.
"Chủ tử, Hoàng thượng, Hoàng thượng tới." Vân Nhi kích động nói.
Chung Linh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng đã thấy Sầm Mặc bước đẩy cửa bước vào, bước chân của hắn có chút không ổn định.
"Bái kiến Hoàng thượng." Chung Linh lập tức khom người hành lễ, rốt cuộc lần này không gây ra chuyện cười nữa.
Sầm Mặc không nói chuyện, đi lên phía trước nắm lấy cánh tay của nàng, tay kia vung lên, toàn bộ thái giám cung nữ lập tức vội vàng ra ngoài. Còn Lâm Anh, sau khi đặt thứ đang cầm trong tay lên bàn thì cũng lùi ra ngoài.
Trái tim Chung Linh ra sức đập thình thịch, vô cùng không ổn định, cả người bị hơi thở có mùi rượu thoang thoảng của Sầm Mặc vây quanh.
"Hoàng thượng, người sao vậy?" Chung Linh đưa tay lên chống trước ngực hắn, không dám ngẩng đầu lên nhìn. Đây là lần đầu tiên nàng gần gũi như vậy với một nam nhân. Người này còn là phu quân trên danh nghĩa của nàng nữa.
Sầm Mặc khẽ cười nhạo một tiếng: "Những người đó thật sự cả gan làm loạn, thực cho rằng trẫm không có kế sách khác sao?"
Nghe thấy hắn nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Chung Linh cảm thấy vô cùng kỳ quái, đồng thời cánh tay bị Sầm Mặc nắm cũng truyền đến cảm giác đau mơ hồ. Coi như nàng không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng cảm giác được rõ ràng Hoàng thượng bị người nào đó bức bách.
"Hoàng thượng, có thể nói với nô tỳ không?" Chung Linh mỉm cười, dùng tay xoa nhẹ lên mu bàn tay đang nắm lấy cánh tay của mình, đồng thời mỉm cười ngẩng đầu nhìn nam nhân này.
Sầm Mặc nghe vậy, híp híp mắt, cúi đầu nhìn nữ hài tử chỉ cao tới ngực mình: "Nàng muốn biết chuyện gì? Muốn biết chuyện mặc dù trẫm lên được vương vị, nhưng vẫn bị người khác kiểm soát sao? Hay là, ngay cả nàng cũng muốn cười nhạo trẫm?"
"Nô tỳ không muốn cười nhạo Hoàng thượng, cũng không muốn Hoàng thượng bị người khác kiểm soát." Tim Chung Linh truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, giống như nàng không biết chuyện gì, vì sao nam nhân này lại thống khổ như vậy. Hoặc là, vì sao hắn lại đối xử với nàng có chút đặc biệt như vậy?
Có lẽ do giọng điệu của Chung Linh quá mức chân thành, cho nên mày của Sầm Mặc mới hơi thả lỏng một chút, dùng sức ôm chặt Chung Linh vào lòng.
"Trẫm rất mệt, từ nhỏ đã mệt rồi, tại sao đến lúc làm Hoàng Đế vẫn mệt như vậy?" Sầm Mặc nhắm mắt lại, hơi thở có chút bất ổn.
Chung Linh không trả lời, chỉ dùng sức ôm hắn, nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng chút sức lực này âm thầm hy vọng đối phương có thể phấn chấn lên.
"Nàng muốn biết không?" Bỗng nhiên Sầm Mặc hỏi một câu.
"Nếu Hoàng thượng muốn nói, nô tỳ sẽ nghe."
Sầm Mặc chậm rãi buông Chung Linh ra, đi tới bên kia, sau đó lại ngồi xuống đất, cúi đầu.
Chung Linh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn không nói gì, tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Từ nhỏ trẫm đã luôn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo như vậy, trẫm không còn nhớ rõ hình dáng của mẫu thân, và dường như cũng đã quên mất cái ôm ấm áp của người." Lúc này Sầm Mặc dừng một chút, "Ánh mắt của nàng rất giống mẫu thân, thật dịu dàng."
Chung Linh không nói gì, yên lặng lắng nghe.
"Mẫu thân đi quá sớm, để một mình trẫm lưu lại hoàng cung ăn thịt người này. Không có mẫu thân, cũng không có sự chú ý của phụ hoàng, còn các huynh đệ thì sao?" Dường như Sầm Mặc có chút nghẹn ngào. "Làm sao bọn họ có thể được coi là huynh đệ đây."
"Mẫu thân qua đời không lâu, trẫm lại bị nhốt lại, tội danh cụ thể là gì, trẫm đã không còn nhớ rõ, chỉ biết là, khi đó mọi người đều nói trẫm không phải là nhi tử của phụ hoàng. Mỗi ngày đều đứng trong phòng trống tối om, thậm chí còn không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian."
"Ở đó, thật sự rất lạnh."
Chung Linh cau mày nhìn hắn, nàng rất khó tưởng tượng, một hoàng tử trước đó luôn được nuông chiều, sau đó lại biến thành một tù nhân mà tất cả mọi người đều có thể khi dễ, thậm chí còn bị hoài nghi xuất thân, sẽ sống sót như thế nào.
Hắn không phải được xuyên không đến đây, không phải là đứa trẻ có cách suy nghĩ của người trưởng thành, cho nên hành động đó đối với hắn, đối với một đứa trẻ như hắn có bao nhiêu tàn nhẫn.
"Có điều trẫm có Trác Ngôn Nghi, có sư phụ." Dường như khẩu khí của Sầm Mặc bắt đầu có chút thoải mái. "Bọn họ tới giúp trẫm. Sư phụ dạy trẫm, muốn trẫm chịu nhục thì trẫm lập tức chịu nhục, chịu suốt mười năm."
"Vì muốn nhận được trợ giúp, điều kiện gì trẫm cũng đáp ứng. Cuối cùng, trẫm đã có thể tự tay giết những người đó, rồi trẫm trở thành Hoàng thượng." Giọng nói của Sầm Mặc nhẹ như không khí, ánh mắt không tìm được điểm tựa nhìn về phía trước. "Nhưng trẫm thành Hoàng thượng, có rất nhiều người không phục, người trong triều không phục, trẫm có thể giết bọn họ, sau đó sẽ tìm người ngoan ngoãn nghe lời thay thế bọn họ. Chỉ có Nam Việt Quốc, lúc trước vì trẫm muốn nhanh chóng thành công, cho nên mượn lực lượng của bọn họ."
Giọng nói của Sầm Mặc có chút dồn dập, trong mắt tràn ngập oán hận đen tối.
"Trước kia trẫm đã sớm trả tiền cho bọn họ, nhưng bọn họ rất tham, trẫm lại nhường nhịn, cho nên bọn họ muốn lấn lên đầu trẫm." Sầm Mặc nắm chặt tay. "Trác Ngôn Nghi bảo trẫm nên tiếp tục nhẫn nại. Nhưng trẫm đã nhịn mười năm rồi, cho nên không muốn tiếp tục nhịn nữa."
Dường như Chung Linh có thể hiểu những điều hắn nói, nhưng cuối cùng lại cảm thấy không rõ ràng lắm. Nàng chỉ biết, từ nhỏ nam nhân này đã nhận hết ủy khuất, dường như ngay cả bây giờ vẫn còn phải tiếp tục chịu đựng.
"Không sao." Giọng nói dịu dàng mềm mại của Chung Linh vang lên, nàng đứng dậy, quỳ gối trước mặt Sầm Mặc.
Trong giây tiếp theo, Sầm Mặc cảm thấy bản thân được vây quanh bởi hơi thở ấm áp, dịu dàng, nồng ấm.
Sầm Mặc đưa tay giữ lấy đầu nàng, còn mình thì thẳng người lên, sau nó nắm cằm nàng, dịu dàng hôn xuống.
Nhưng lúc đôi môi vừa chạm vào nhau, bỗng nhiên động tác của hắn mạnh hơn, cánh môi quấn quít, dịu dàng liếm láp.
Chung Linh nhắm mắt lại, đỏ mặt thực hiện nụ hôn đầu tiên của mình, chậm rãi đáp lại.
"Trẫm không nên nói nhiều với nàng như vậy." Dường như hắn bắt đầu tỉnh táo lại.
Người Chung Linh cứng lại, nàng nhận được tay hắn dừng lại sau gáy nàng, chỉ cần khẽ dùng lực, nàng sẽ cứ như vậy mà chết đi.
Đúng rồi, Sầm Mặc là Hoàng đế, làm sao có thể lộ nhược điểm trước mặt người khác. Dù có lộ ra thì sẽ không để bất kỳ ai thấy được còn sống.
Khó khăn lắm Chung Linh mới ổn định được trái tim đang nhảy kịch liệt trong lồng ngực, dùng sức ôm lấy Sầm Mặc: "Nô tỳ còn muốn biết nhiều hơn."
Nàng phải làm gì đó.
"Nô tỳ là của riêng Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn sao, nô tỳ nghe vậy." Chung Linh nhắm mắt lại, cố gắng phát huy cơ thể mềm mại của mình, làm cho đối phương biết nàng có bao nhiêu vô hại.
"Nàng là của riêng trẫm?" Giọng nói của Sầm Mặc xen lẫn chút nghi ngờ, lại cảm thấy có chút buồn cười. "Hậu cung này nhiều nữ nhân như vậy, mà vẫn chưa có ai dám nói, mình là của riêng trẫm."
"Nô tỳ là của riêng Hoàng thượng, bây giờ là vậy, sau này vẫn vậy." Chung Linh chậm rãi nói, nàng đang đánh cược, dựa vào những gì nàng có, nàng hy vọng nam nhân này có thể tin tưởng nàng.
Không phải vị nàng quyết định đây là phu quân của mình, cũng không phải bởi vì cảm thấy đau lòng sau khi nghe xong câu chuyện của hắn, nàng chỉ hy vọng nam nhân có hơi thở lạnh như băng đang ở bên cạnh nàng lúc này có thể cho nàng một cơ hội.
Sầm Mặc cúi đầu nhìn nữ nhân đang dùng sức khống chế bản thân, khống chế cơ thể có chút run rẩy của mình, không, có lẽ còn chưa được coi là nữ nhân, các loại suy nghĩ trong lòng ào về, trong giây lát lại khiến người ta khó có thể tỉnh táo để suy xét mọi việc.
"Trẫm, cho nàng một cơ hội." Sau khi nói ra miệng, hắn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc với quyết định của bản thân.
"Nếu sau này nàng có lòng làm phản, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng."
"Điều kiện trao đổi, trẫm sẽ cho nàng sủng ái mà nàng nên có."
Chung Linh thật sự cảm thấy yên tâm, thở dài một hơi, thả lòng cơ thể trong lòng hắn. Nàng vốn không muốn lấy sủng ái ra làm điều kiện trao đổi, không phải là kiêu ngạo, chỉ là sủng ái của nàng, nàng muốn tự mình tranh thủ.
"Đứng lên đi, còn muốn ngồi trên đất bao lâu nữa." Tâm trạng của Sầm Mặc thoải mái hơn hẳn, ngay cả cách nói chuyện cũng tốt hơn rất nhiều.
Chung Linh đỏ mặt, vội vàng đứng dậy, sửa sang lại y phục, thấy Sầm Mặc vẫn ngồi trên đất, ngửa đầu lên nhìn nàng. Chớp mắt vài cái, Chung Linh vươn tay ra: "Hoàng thượng, trên đất lạnh, vẫn nên đứng dậy thôi."
Nhìn bàn tay nhỏ bé ở trước mặt mình, khóe miệng Sầm Mặc khẽ cong, nhưng độ cong rất nhỏ, nhỏ đến nỗi người khác không thể biết được hắn đang cười, vươn tay ra nắm lấy bàn tay đó, mượn sức đứng lên.
"Còn chưa dùng bữa, cùng nhau ăn đi." Đến mép bàn, phát hiện bình ngọc quen mắt, là bình rượu hắn vẫn thường dùng. Trí nhớ dần hiện về, hình như là hắn bảo Lâm Anh mang đến đây.
Hôm nay, bởi vì nhận được tin tức truyền đến từ Nam Việt quốc, cho nên bực mình, sau đó sai Lâm Anh mang rượu đến, uống được một nửa thì bỗng nhiên lại nhớ tới Chung Mỹ nhân, người có ánh mắt tương tự mẫu thân mình, lập tức phân phó Lâm Anh bưng rượu đi, muốn cộng ẩm với nàng.
"Uống rượu không?" Sầm Mặc lắc lắc bình rượu.
Chung Linh nhìn bầu rượu, gật gật đầu, cầm lấy ly rượu nhỏ trên bàn, cầm hai tay đưa lên.
Sầm Mặc mỉm cười, cổ tay khẽ cong, rượu lập tức chảy từ trong bình vào chén nhỏ.
Ngay cả Vân Quý phi cũng không dám để Sầm Mặc rót rượu, không biết là Chung Linh thật sự không biết, hay là gan lớn, mà dám để Sầm Mặc, người có tính tình thực sự không tốt, rót rượu cho nàng. Có điều hắn cũng không để ý, ngược lại cảm thấy có chút vui vẻ. Hắn không thích đám phi tần kia bởi vì biểu hiện lúc nào cũng có chút nơm nớp lo sợ, cung kính vạn phần của họ.
Chung Linh nâng ly rượu trong tay lên, ngửi một chút, mùi rượu thoang thoảng làm nàng khẽ nhíu mày, nàng chưa từng uống rượu ở nơi này.
Đưa ly rượu tới bên môi, khẽ nhấp một ngụm. Ừ, rất ngon, không quá nồng, mà lại có chút thơm ngọt.
Sầm Mặc nhìn rõ biểu hiện của nàng: "Chưa từng uống rượu sao?"
"Chưa từng, vì không có nơi nào cần nô tỳ phải uống rượu mà." Chung Linh chậm rãi uống rượu.
"Ăn chút đồ ăn, uống mỗi rượu không sẽ không tốt cho cơ thể." Sầm Mặc cầm đũa lên, hắn vô cùng thích dáng vẻ khéo léo của nàng, thầm quyết định trong lòng.
"Đêm nay có muốn thị tẩm không?" Mới ăn được một nửa, bỗng nhiên Sầm Mặc nói.
"Khụ...Khụ...Khụ..." Chung Linh lập tức bị sặc, chuyển gương mặt nhỏ đỏ bừng sang bên cạnh ho khan.
Sầm Mặc mỉm cười, dùng tay vỗ vỗ lưng nàng để nàng thông khí.
"Hoàng thượng, tại sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?" Chung Linh cảm thấy số lần đỏ mặt hôm nay của nàng đã nhiều hơn cả đời trước cộng lại rồi, hơn nữa loại chuyện này, không phải là dựa vào Hoàng thượng sao? Làm gì có đạo lý đưa lên miệng hỏi, nàng có thể nói là không muốn sao? Không phải nhiệm vụ cơ bản nhất của phi tần hậu cung chính là bảo đảm cuộc sống xxx của Hoàng thượng sao?
"Trước kia trẫm đã từng nghĩ đến vấn đề này, cảm thấy nàng vẫn còn nhỏ, cho nên vẫn nên chờ thêm một khoảng thời gian nữa đi." Như vậy có nghĩ là Sầm Mặc đã quyết định rồi. Mặc dù hậu trong hậu cung này, Chung Linh không phải là người nhỏ nhất, nhưng hắn muốn nàng làm một nữ hài tử ở bên cạnh hắn chứ không phải là một nữ nhân.
"Vâng." Chung Linh cúi đầu đáp, Nàng cũng không biết trong hậu cung có ai hơn mình không, hay là do cơ thể nàng phát dục không tốt, nên không thể khơi dậy nổi hứng thú của Hoàng thượng. Nghĩ đến đây, nàng không nhịn nổi oán hận nhìn chằm chằm vào ngực mình. Quả nhiên nam nhân đều thích ngực tương đối đầy đặn, hay là nói chính xác là ngực lớn đi, ví dụ của Vân Quý phi cũng tính là đẫy đà, những nơi nên có thì tuyệt đối không kém một chút nào.
Nhắc tới cũng lại, Vân Quý phi cũng không lớn hơn nàng bao nhiêu, vậy mà tại sao lại phát dục nhanh như vậy, ngay cả các phi tần không lớn hơn nàng ta bao nhiêu khác cũng không lớn như nàng ta.
Sầm Mặc nhìn theo ánh mắt nàng, cảm thấy vô cùng tức cười, lại cảm thấy quyết định của mình thật chính xác.