Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mẫu Đơn chán nản dựa lưng vào trường kĩ. Từ sau đại tiệc tên của nàng lại lần nữa được nêu lên khắp mọi nơi. Còn được thổi phồng cực độ. Nào Thiên quý phi là tiên nữ giáng thế, nào thánh nữ, nào thánh nhân. Dân chúng tôn sùng là thế, còn đám phi tần hậu cung suốt ngày dán ánh mắt rực lửa vào khiến nàng khó chịu dến chẳng muốn ra ngoài. Mà Điện Tiên Cư chỉ vỏn vẹn cung điện khoảng vài chục hécta với mảnh vườn nho nhỏ khoảng trăm hecta. Nàng sớm đã tham quan hết thảy đến thuộc rõ từng ngã rẽ. Cả ngày không có chuyện gì làm chỉ đi đi lại lại trong cung. Nhất Thiên kia dạo này lại còn đi Thái Sơn cúng cùng Thái Hậu. Nàng thật chán đến không chịu nổi nữa rồi. Chợt trong đầu lóe lên một ý nghĩ, nàng quay sang Y Nhi.
“Y Nhi, chuẩn bị tư trang. Ta muốn xuất cung”
“Nương Nương???!!!” Y Nhi kinh ngạc. Chủ tử muốn xuất cung a. Thật là, nàng cũng hiểu tình trạng của nương nương. Nàng cũng chán nản đâu kém. Nhưng muốn xuất cung là không thể a.
“Không cần lo, ta có cách. Ngươi đi chuẩn bị. Tối nay giờ tý khởi hành” Ngắt ngang suy nghĩ của Y Nhi. Mẫu Đơn giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực khiến Y Nhi muốn mở miệng khuyên ngăn cũng không dám. Đành tuân lệnh mà đi chuẩn bị.
=====-------------=======
Giờ Tý. Nam Môn Hoàng Cung
Mẫu Đơn và Y Nhi hai thân hắc y nấm sau bụi cây gần cửa. Mẫu Đơn khẽ quan sát xung quanh. Không gian yên tĩnh trống vắng. Ước chừng canh cổng có khoảng tầm 50 lính. Nếu giết bọn chúng thì không ngại gì, có điều nàng là quý phi Thủy quốc, không thể giết hại binh lính. Đành hạ gục tạm thời vậy.
Mẫu Đơn rút trong tay một bọc vải nhỏ, đó là bao đựng “Mê Thảo”. Quay sang Y Nhi.
“Bịt mũi lại”
Y Nhi vừa thi hành nàng liền mở dây buộc miệng bao, Nín thở phóng Mê Thảo. Sau màn khói trắng. hết thảy 50 quân lính rơi vào giấc ngủ. Y Nhi trợn tròn mắt. Mẫu Đơn liền kéo tay nàng đi.
Rời cung an toàn.
----=-----=-------
Mẫu Đơn nhìn Kinh thành về đêm vẫn ồn ào náo nhiệt. Nàng thật muốn tham quan hết nơi này. Nhưng Y Nhi có vẻ đã mệt, nàng đành hoãn cuộc đi chơi, tìm một khách điếm trọ lại vậy.
Khách điếm Hoàng Nhan Các là quán trọ nổi tiếng. Xa hoa diễm lệ và là ngơi nghỉ chân của quý tộc. Vừa bước vào đã nhận ra đây là kiến trúc cung đình. Quy mô nơi này có thể còn lớn hơn cả Tiên Cư điện. Được bài trí sang trọng với những vật dụng nạm vàng nạm bạc.
Phòng thượng hạng của Hoàng Nhan các giống như nơi ở của các bậc vương tôn. Còn có mùi xạ hương thoang thoảng dễ chịu.
Mẫu Đơn ngả lưng xuống giường. Thật sự êm ái chẳng khác gì giường trong hoàng cung. Y Nhi cũng dựa trên bộ trường kĩ nghỉ mệt. Đã là giờ Sửu. Nàng phải ngủ a.
“Y Nhi ngươi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đại náo kinh thành. Lúc đó đừng gọi ta là nương nương, gọi ta là tiểu thư. Rõ chứ?” Mẫu Đơn phấn khích nói.
Y Nhi nghe đến chữ “Đại Náo” lòng đã không yên. Nhưng chủ tử nói là làm. Phản kháng vô ích. Đành tuân lệnh.
“Nương nương, nương nương” Y Nhi lay lay nàng.
Mẫu Đơn mở mắt. Nhanh chóng rời giường chuẩn bị cho một sự náo loại tại Kinh thành Thủy Quốc.
Kinh Thành Thủy Quốc phồn thịnh nhất trong tứ quốc. Náo nhiệt, sầm uất. Các cửa tiệm lớn buôn bán đông đúc. Các tiểu thư công tử tập trung ở những tửu quán lộng lẫy. NGười người ra vào tấp nập. Những lời chào hàng vang vang.
Mẫu Đơn mang mạn che mặt, nàng không muốn có những con mắt cứ chọc vào nàng. Chợt đánh mắt sang thấy một cửa hàng thủ công điêu khắc với những sản phẩm rất tinh xảo, nàng liền tiến đến. Nàng rất thích những sản phẩm mỹ nghệ này. Đang ngắm ghía ấy mẫu hàng thì nàng chợt nghe có tiếng hét ngoài cửa tiệm. Nhìn ra, một cảnh thật quá chướng mắt.
“Con tiện nữ kia, bổn đại gia đã mua ngươi, ngươi còn đám ngoan cô kháng cự sao” Một tên nam tử mặc áo lụa xa hoa, có vẻ giàu có đang lôi một thiếu nữ đoán chừng 17 tuổi. Mặc cho cô gái kia khóc lóc van xin hay chống cự, hắn vẫn không bương tha, thậm chí còn cho gia nhân đánh đập, lôi kéo. Điều kì lạ là những người đi đường không ai can ngăn, họ chỉ đứng nhìn cô gái kia thương xót qua ánh mắt.
“Có chuyện gì vậy? Mau thả cô nương đó ra” Tiếng nói nàng vừa dứt, lập tức có nhiều lời bàn tán. Tên công tử kia thì quay sang nàng quát
“Ngươi là ai, đừng xía vào chuyện của ta!”
“Tiểu thư, xin nàng cứu tiểu nữ, tiểu nữ bán thân làm nô tì, không bán thân làm tì thiếp, Tiểu thư xin hãy cứu …..” Thiếu nữ kia đôi mắt đẫm lệ, giọng điệu van xin, chưa nói hết câu đã bị tên kia tát một bạt tai khiến ngã ra đất
“Tiện nhân. Bán thân là bán thân, miễn là ta đưa ngươi đủ tiền tang mẹ thôi chứ. Người đâu, lôi ả ta về” Hắn lớn tiếng quát mắng rồi ra lệnh cho 2 tên gia nhân lôi thiếu nữ kia
“Khoan! Ta mua lại nàng ấy. Bao nhiêu” Nàng cũng là nữ nhi. Nữ nhi tất hiểu nữ nhi, nàng không thể để một cô gái yếu đưới gặp nạn không cứu
Tên công tử kia bật cười.
“Haha, chỉ sợ nàng không có đủ tiền. Một ngàn lượng vàng” Hắn ta nghênh mặt. Một nàng lượng vàng không phải số nhỏ.
“Tiểu thư, chúng ta chỉ còn đủ tiền cho 3 ngày nữa thôi” Y nhi Nghé tai nàng.
Nàng hơi suy nghĩ. Nhìn cô gái kia đang giương đôi mắt cầu xin, nàng thật khó kiềm lòng a, nàng rất thương người.
“Được, ta mua.” Nói rồi nàng tháo chiếc vòng ngọc ở tay “Chiếc vòng này ngươi quá lời rồi đó”
Hắn ta ngắm nghía chiếc vòng. Đây là đồ đắt tiền, trạm trổ tinh xảo, hắn chưa có gặp qua, bất quá đem bán cũng hơn ngàn lượng.
“Được, đi thôi” Hắn cất chiếc vòng rồi quay đi.
Nàng tiến về phía thiêu nữ kia đỡ nàng lên, nhẹ nhàng hỏi
“Cô nương tên gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tiểu nữ tên Thanh Liên, năm nay 16 tuổi. Nhà tiểu nữ nghèo, chỉ có hai mẹ con. Mẹ tiểu nữ vừa mất, tiểu nữ bán thân làm tì nữ lấy tiền tang mẹ. Không ngờ tên vô lại kia ép tiểu nữ làm thiếp co hắn.” Càng nói, nước mắt Thanh Liên càng tuôn.
Mẫu Đơn nhẹ nhàng an ủi nàng.
“Được rồi, giờ muội làm tì nữ cho ta. Muội sẽ được sống tốt. Ta tên Mẫu Đơn.”
Mẫu Đơn giao Thanh Liên cho Y Nhi đưa đi mua quần áo, còn nàng thì về Hoàng Nhan đánh một giấc. Thế là cũng hết một buổi sáng.
Thanh Liên cùng Y Nhi đang thanh toán mấy bộ đồ của Y Nhi. Trước khi đi nàng có dặn phải mua đồ tốt và đẹp cho Thanh Liên.
Thanh Liên đang mặc chiếc áo lụa màu hồng nhạt rất đẹp, nhẹ nhàng và toát lên vẻ đáng yêu
“Tiểu thư thật là tốt bụng” Thanh Liên cười rất tươi cùng Y Nhi, nàng rất biết ơn tiểu thư, kiếp này có làm trâu làm ngựa cho tiểu thư nàng cũng cam lòng.
“Muội nha, tiểu thư là người rất khác thường, đừng có quá bất ngờ nhé” Y Nhi nháy mắt với Thanh Liên. Nàng đã trải qua rồi. Cái tính cách và suy nghĩ bất thường của tiểu thư nàng từng bị doa cho hết hồn. Mà Thanh Liên này cũng đáng yêu nha. Như con nít vậy đó, nàng thật là thấy cưng quá. Mà nàng ta cũng có hiền đâu, nghịch ghê gớm, tin chắc sau này sẽ tiếp tay cho mấy trò quậy phá của tiểu thư nàng a.
Hồi 9: Ta không cho nàng đi quậy phá nữa
Mẫu Đơn xuất cung đã 3 ngày khiến hoàng cung náo loạn. Quân lính được điều động tìm kiếm như muốn xới tung cả hoàng cung. Ai cũng biết Thiên quý phi là người hoàng thượng và thái hậu sủng ái. Hơn nữa nàng lại rất tốt bụng với hạ nhân nên ai cũng quý nàng. Tin nàng mất tích vẫn chưa được truyền cho hoàng thượng và thái hậu, nếu báo cáo bây giờ chỉ có nước chết.
Trong khi mọi người trong cung đang náo loạn thì kinh thành cũng náo không kém. Trong vòng 3 ngày, tên tuổi của Mẫu Đơn đã vang dội khắp nơi. Chẳng là nàng thường hay đi giúp đỡ người nghèo khó, ra tay nghĩa hiệp cứu dân chúng khiến người người khâm phục. Mà mọi chuyện cũng không có gì to tát nếu như hôm đó nàng không làm rơi khăn che mặt (ax, giết người). Kể từ hôm đó trước cửa Hoàng Nhan và trong phạm vi 50 mét gần nàng là một rừng “cây si”. Aiiii, nàng thật mà mệt mỏi nha.
Thanh Liên từ ngày về thấy mặt nàng tới giờ vẫn còn chưa quen nha, ngày nào cũng mấy lần “Oa, sao tiểu thư đẹp thế chứ >..