Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự xui xẻo của tôi bắt đầu từ đây, cứ như là hiệu ứng domino(1) vậy. Mỉa mai thay, thằng tôi đây chính là đứa đạp đổ quân đầu tiên.
Quý độc giả thấy đấy, khi Haruhi ngồi yên lặng,trông nhỏ y hệt một nữ sinh dễ thương bình thường. Dù sao thì tôi cũng ngồi ở bàn trước, hiển nhiên tôi cũng cho rằng tôi có thể làm thân với nhỏ, như khoảng cách của bàn trước và bàn sau vậy. Tôi thậm chí đã tin là tôi có thể. Ngây thơ làm sao! Có ai làm ơn, nện thằng tôi này một phát.
Tất nhiên là tôi bắt đầu cuộc đối thoại bằng sự kiện ngày hôm đó:
“Chào.”
Tôi quay đầu lại cùng với nụ cười xã giao trên mặt.
“Bạn hoàn toàn nghiêm túc khi nhắc tới mấy thứ đó trong hôm khai giảng hả?”
Suzumiya Haruhi mím chặt môi, khoanh tay trước ngực và nhìn thẳng vào mắt tôi:
“Mấy thứ gì?”
“Thì người ngoài hành tinh với mấy thứ tương tự á.”
“Bạn là người ngoài hành tinh?”
Trông nhỏ có vẻ nghiêm túc.
“… Không, nhưng-“
“Nếu không phải thì bạn muốn gì?”
“… Không, chả có gì.”
“Vậy thì đừng có lãng phí thời gian của tôi.”
Ánh mắt của nhỏ lạnh đến mức khiến tôi phải lắp bắp khi nói “xin lỗi”, ngay cả trước khi kịp nhận ra mình đang nói gì. Suzumiya Haruhi khinh khỉnh dời mắt khỏi tôi và tiếp tục nhìn lên bảng.
Tôi định trả đũa lại một hai câu nhưng lại không thể nghĩ ra cái gì phù hợp hết. May thay, thầy chủ nhiệm vừa vào lớp và tôi có cớ để quay lên.
Tôi phát hiện ra được ít nhất chục cặp mắt đang nhìn tôi với cùng một vẻ cực kỳ thích thú. Sau khi tôi trợn mắt nhìn lại, biểu hiện của lũ chúng nó như thể “Không có gì đáng thắc mắc cả” hay gật đầu thông cảm với tôi.
Điều này khiến tôi cực kỳ khó chịu! Mặc dù vậy, tôi sớm nhận ra rằng bọn nó đều đến từ trường Phương Đông.
Từ lần thất bại trong việc chuyện trò với Haruhi, có lẽ tôi nên giữ khoảng cách với cô nàng này thì hơn.
Một tuần trôi qua.
Tuy vậy vẫn có đứa bén mảng đến bắt chuyện với Suzumiya Haruhi, người luôn bĩu môi cau mày trong lớp. Phần đông trong số họ là những bạn gái khác trong lớp đang muốn giúp đỡ con bé cô độc này. Tốt thôi, nhưng làm ơn tìm hiểu mục tiêu mà mấy người đang định tán gẫu giùm cái!
“Tối qua bồ có xem vở kịch opera tối qua không? Lúc 9 giờ ấy.”
“Không”
“Sao vậy?”
“Ai quan tâm chứ?”
“Bạn xem thử đi. Cho dù xem vào lúc giữa đoạn cũng vẫn nắm được cốt truyện đó. Bạn có cần mình kể đoạn trước không?”
“Biến! Biến hết. Mấy người ồn ào quá.”
Tình huống cơ bản là vậy.
Khiếm nhã và lạnh lùng. Làm như nhỏ có thể ứng xử một cách lễ độ vậy! Điều này chỉ khiến người khác tin rằng mình đã làm sai điều gì. Rốt cuộc thì sau khi bị quát nạt một cách tơi tả thì các nạn nhân đều ấp a ấp úng vài câu rồi dông thẳng.
Mà thôi cũng đừng buồn làm chi; chẳng ai làm gì sai cả. Vấn đề là ở cái đầu của Suzumiya Haruhi, không phải ở mấy người.
Mặc dù tôi không để ý lắm đến việc ăn trưa một mình, tôi cũng không muốn cái tập thể này nghĩ tôi là một thằng đi lẻ trong lúc mọi người ăn chung với nhau. Vì lý như thế mà tôi ngồi chung bàn với Kunikida, bạn cũ cấp hai của tôi, và Taniguchi từ trường cấp hai Phương Đông, ngồi gần tôi trong lớp, vào giờ nghỉ trưa.
Cuối cùng thì chúng tôi tình cờ bàn về Haruhi.
“Ông cố bắt chuyện với Haruhi, đúng không?” Taniguchi đột nhiên hỏi.
“Và rồi cô ả nói mấy chuyện gì đâu rồi nạt ông một trận?”
Đồng ý cả hai tay.
Taniguchi bỏ miếng trứng luộc vào miệng:
“Nếu cậu có hứng thú với cô ả thì tôi xin được nói thẳng. Một câu thôi: Quên đi! Mà có lẽ cậu cũng đã biết cô ả lập dị thế nào rồi.”
Tagunachi bảo hắn đã học chung với Haruhi được ba năm liền và tiếp tục kể các giai thoại về nhỏ, rõ ràng là đang muốn chứng minh độ tin cậy.
“Cách cư xử của cô ả hoàn toàn vượt quá mức bình thường. Tôi tưởng cô ả sẽ biết kiềm chế bản thân khi lên cấp ba chứ; thiệt tình, chỉ cần nghe mấy câu tự giới thiệu là hiểu rồi."
“Ý cậu là về mấy thứ dị thường hả?”
Kunikida, người nãy giờ đang cố lấy xương ra khỏi món cá chiên, hỏi.
“Chính xác. Từ khi ở cấp hai, cô ả đã biểu hiện cả lô những chuyện khác người. À đúng rồi, chẳng hạn như vụ phá hoại của công á.”
“Vụ nào?”
“Thì mấy cậu biết cái máy vẽ đường biên bằng bột phấn(2) không? Chẳng nhớ gọi nó là gì … Nói chung là tối đó cô ả lẻn vào trường với một cái máy như vậy và vẽ một bức hình kì quái siêu bự lên sân điền kinh.”
Taniguchi bắt đầu cười tự mãn, có vẻ hắn đang hồi tưởng lại sự kiện hôm ấy.
“Bó tay luôn! Thử tưởng tượng hôm sáng đó mấy cậu tới trường rồi thấy một đống hình tròn với hình tam giác trên sân đi. Tôi thấy chúng chẳng có nghĩa lý gì nên ngay sau đó tôi lên tầng bốn để nhìn tổng quát. Mà cho dù có làm vậy thì cũng chịu, chả hiểu nối."
“Đúng rồi, hình như mình nhớ vụ đó có lên báo đúng không? Còn kèm theo tấm hình chụp từ trên trời nữa! Cái biểu tượng đó nhìn na ná mấy đường Nazca(3) rời rạc.” Kunikida nói.
Tôi chưa từng nghe về vụ này.
“Đúng rồi! Tôi nhớ rồi! Tiêu đề bài báo hình như là “Những đường vẽ huyền bí tại sân vận động của một trường cấp hai” hay cái gì đại loại như vậy. Biết ai đứng sau vụ này không?
“Đừng nói với mình là bạn ấy.”
“Cô ả tự nhận mà. Tất nhiên là vụ đó làm gián đoạn việc dạy học. Ả còn bị gọi lên phòng hiệu trưởng nữa. Nghe đâu toàn bộ giáo viên đều có mặt ở đó để chất vấn cô ta.”
“Tại sao bạn ấy lại làm vậy?”
“Bó tay.” Taniguchi trả lời cụt ngủn do đang bận nuốt một họng đầy cơm.
“Nghe nói cô ả từ chối trả lời bất cứ điều gì. Tất nhiên là một khi bị cô ta nhìn trừng trừng thì ai cũng phải từ bỏ ý định nói những gì muốn nói thôi. Có tin đồn là cô ả đã vẽ kí tự đó để gọi UFO đến, một số thì bảo đó là một vòng tròn ma thuật để triệu hồi quỷ binh hay để mở ra thế giới song song … Có nhiều giả thuyết lắm, nhưng một khi hung thủ vẫn giữ im lặng thì chẳng có ma nào đào bới được gì, đến giờ vẫn vậy.”
Bằng cách nào đó, tôi có thể hình dung ra được hình ảnh Haruhi cùng sự nghiêm túc của nhỏ đang hì hục vẽ trên sân trường vào buổi tối ấy một cách rõ ràng. Chắc chắn là nhỏ đang cầm dụng cụ để vẽ và bao bột phấn từ nhà kho; có thể nhỏ còn mang theo đèn pin nữa! Dưới ánh sáng vàng nhạt của đèn pin, trông Haruhi khá xuống sắc… Đủ rồi, toàn là tôi tưởng tượng thôi.
Tuy vậy, theo thực tế mà nói thì chắc Haruhi ở đó suốt đêm để chờ UFO, quái thú hay cổng xuyên không gian. Đứng giữa sân cả buổi như vậy mà không có gì xuất hiện, chắc nhỏ rầu lắm.
“Chưa hết đâu!”
Giờ thì Tanaguchi đã ăn xong và đang dọn dẹp bàn. Hắn tiếp tục:
“Có lần khi tôi vừa đến lớp học và phát hiện toàn bộ bàn ghế đều bị vứt ra ngoài hành lang, thay thế vào đó là một hình ngôi sao to đùng trên trần nhà. Còn lần khác nữa, ả đi dạo quanh trường và dán bùa lên mọi nơi, kiểu như mấy lá bùa dán trên lũ cương thi á. Chả hiểu nổi nữa.”
À mà Suzumiya Haruhi hiện không có trong lớp học, không thì chúng tôi cũng chẳng rảnh mà ngồi chém gió về chủ đề này. Mà dù sao đi nữa, có mặt hay không cũng không quan trọng bởi vì nhỏ cũng chẳng quan tâm. Thông thường, Suzumiya Haruhi rời lớp ngay sau tiết bốn và trở lại lúc tiết năm bắt đầu. Haruhi không mang theo cơm hộp, vậy tôi giả định rằng nhỏ đến căn tin để ăn; nhưng mà nhỏ cũng không mất đến một tiếng đồng hồ để ăn trưa đúng không? Hơn nữa, nhỏ biến mất mỗi khi hết tiết học. Nhỏ đi đâu mới được chứ?