Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày kế tiếp, việc Asakura Ryouko biến mất là điều không thể tránh khỏi.
“Thầy nghĩ chuyện này có liên quan đến công tác của phụ huynh nhà Asakura, vì vậy trò ấy phải chuyển theo gia đình gấp. Im lặng nào. Sáng nay, trên ban giám hiệu ngạc nhiên không kém mấy đứa khi nhận thông báo rằng họ phải công tác ở nước ngoài nên trò Asakura đã ra sân bay từ tối qua.”
Khi thầy Okabe thông báo tin này, cả lớp trở nên dậy sóng. Phần lớn đám con gái chết lặng vì sốc, còn mấy thằng con trai thì nhao nhao lên hỏi cho ra lý do. Ngay cả các giáo viên bộ môn cũng tỏ ra bối rối. Hiển nhiên là con bé phía sau lưng tôi đang nhảy loi choi tại chỗ ngồi vì hưng phấn.
Bốp! Nhỏ lấy tay vỗ đầu tôi.
“Kyon, đây CHẮC CHẮN là một điều bí ẩn!” Mắt Haruhi sáng rực như khi nhỏ nảy ra ý định thành lập Đoàn SOS.
Tôi nên làm gì đây? Kể cho nhỏ nghe vụ hôm qua à?
Thực ra Asakura Ryouko được một Sinh Thể Tích Hợp Dữ Liệu vùng lân cận tạo nên và cùng với Nagato Yuki quan sát vật thể Suzumiya Haruhi. Vì một lý nào đó, mối quan hệ cộng tác giữa hai bên đổ vỡ và giải pháp cuối cùng của cô ả là phải giết tôi. Và nguyên nhân của mớ lùm xùm này cũng thuộc về con nhỏ đang vỗ đầu tôi như vỗ trống. Quý độc giả cũng biết kết cục rồi đấy, Asakura bị Nagato thanh trừ một lần và mãi mãi.
Làm ơn đi! Dám Haruhi cười cho tôi thối mặt luôn chứ chẳng chơi, vả lại tôi cũng chẳng muốn kể cho nhỏ nghe. Tôi sẽ giả vờ như tôi đã nằm mơ và mặc kệ nó.
“Đầu tiên là Koizumi chuyển vào, sau đó nhỏ Asakura chuyển đi đột ngột. Ẩn tình gì đây ta?”
Sợ cái linh cảm của nhỏ luôn.
“Thì thầy nói rồi á, ba nhỏ phải chuyển đi theo công việc.”
“Tôi không quan tâm đến mấy cái lý luận quèn.”
“Sao cũng được, đó là lý do thường thấy nhất khi có người chuyển trường.”
“Bộ cậu không thấy đó chỉ là cái cớ thôi hả? Công ty làm ăn kiểu gì chỉ cho người ta chuẩn bị trong vòng một ngày rồi chuyển đi ngay lập tức? Dù có thật đi chăng nữa thì ba nhỏ làm nghề ngỗng gì lạ vậy?”
“Có khi tại mấy người trong nhà Asakura thông báo trễ …”
“Không lý nào. Chúng ta phải điều tra kỹ càng hơn!”
Tôi định chém thêm mấy thứ tầm phào như chuyển đi là một cái cớ, thật ra là họ phải trốn vì nợ ngập đầu nhưng lại thôi. Haruhi đã phát hiện ra điểm mờ ám nhất, nói nhăng nói cuội chỉ tổ làm nhỏ nghi ngờ thêm chứ giúp ích gì.
“Với tư cách là thủ lĩnh Đoàn SOS, tôi không thể để yên một chuyện bí ẩn sốt dẻo trước mắt như vậy được.”
DỪNG!
Những gì đã xảy ra vào hôm qua là một đòn trí mệnh với tư tưởng và niềm tin của tôi. Nghĩ sao vậy? Chứng kiến tận mắt hai đứa con gái ngoài hành tinh chặt chém lẫn nhau rồi cố tự nhủ rằng “điều đó chưa từng xảy ra” hay “tất cả chỉ làm ảo giác” hoặc “tôi đã bị điên”? Không!
Thiệt tình, đối với một thằng nhóc mười lăm tuổi đầu mới chân ướt chân ráo vào cấp ba như tôi thì bị đặt câu hỏi kiểu triết học như thế giới có thực sự hiện diện hay không là quá sớm! Đừng có bắt tôi nghĩ nhiều như vậy nữa!
Điều bất thường lại chào hỏi một người cố-gắng-giả-vờ-cư-xử bình thường như tôi lần nữa.
Mở tủ để giày ra, tôi phát hoảng vì thứ nằm chễm chệ trong ấy. Trời ơi, tha cho tôi đi!
Khoan, bình tĩnh nào. Không như lần trước, lá thư này quá … chỉnh tề. Mặt kia của phong thư là hàng chữ viết ngay ngắn đề tên người gởi. Nếu tôi không đọc nhầm thì tên người đó là:
Asahina Mikuru.
Tôi liền cẩn thận nhét lá thư này vào túi áo gi-lê, phóng vèo vào nhà vệ sinh nam. Không có ai. Tôi mở nó ra:
:-D
Mình sẽ chờ bạn tại phòng sinh hoạt của nhóm vào lúc ăn trưa.
Asahina Mikuru
Nhờ sự kiệm hôm qua, giờ đây thế giới quan của đôi đã bị đảo ngược hoàn toàn. Tuy nhiên, tôi không thể không đến được. Đây là chị Asahina tự tay viết cho tôi! Mặc dù không có bằng chứng nhưng mấy chuyện liên lạc gián tiếp này đúng là hợp với chị: tay cầm cây bút xinh xắn viết lên một tờ giấy xinh xinh khiến cho gương mặt xinh đẹp của chị đỏ hồng vì hồi hộp. Ăn trưa … Không sao, Nagato cũng ăn tại trụ sở, nếu có gì bất trắc xảy ra, nhỏ sẽ phản ứng kịp thời.
Xin quý độc giả đừng gọi tôi là thằng nhát cáy, tôi chỉ mới vào cấp ba thôi.
Sau tiết tư, tôi liền bị vây quanh bởi: Taniguchi, tên này nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt đầy ẩn ý từ sáng; Kunikida, tay cầm hộp cơm và khẩn khoản mời mọc dùng chung bữa trưa; và Haruhi, với đôi bàn tay mười ngón trắng tinh đang lăm le thộp cổ tôi lên Ban giám hiệu cùng nhỏ để điều tra chân tướng vụ án Asakura. Không chút chần chừ, tôi liền bỏ của chạy lấy người, để lại hộp cơm trưa làm mồi cho lũ ấy và thẳng tiến phòng SOS cho đúng hẹn.
Hiện tại mới chỉ cuối tháng Năm, vậy mà đã nóng như vầy. Mặt Trời lúc này như cái lò thiêu siêu bự, tung tăng hớn hở mà phả nhiệt vào Trái Đất. Khi mùa hè chính thức bước chân qua Nhật thì ôi thôi, chắc chết tôi mất. Chưa chi mà người tôi ướt đầy mồ hôi như chuột lột, ướt từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, từ áo ngoài vào đến quần nhỏ ở trong.
Ba phút sau, tôi gõ lên cánh cửa với tấm biển xập xệ.
“Mời vào.”
Là tiếng của chị Asahina. Đã xác nhận độ an toàn, vào thôi.
Trước mặt tôi là một cô gái tóc dài đang đứng tựa vào cửa sổ phía sau bàn thủ lĩnh nhìn mông lung ra sân trường. Cô vận áo blu trắng và váy ngắn màu đen và chân mang giày dành cho khách của trường.
Cô ta vui mừng bước nhanh về phía cửa khi trông thấy tôi.
“Kyon … Đã lâu lắm rồi nhỉ?”
Tôi phát giác cô gái này có rất nhiều điểm giống chị Asahina, đến nỗi người khác sẽ dễ dàng lầm tưởng cô với chị ấy. Thực tình mà nói thì thoạt tiên tôi cũng nghĩ đó chính là chị Asahina tựa vào cửa sổ chờ tôi.
Chị Asahina tôi biết không cao như vậy, gương mặt cũng không mất đi vẻ nai tơ và nếu như tôi không nhắc tới việc vòng một của cô này, ờm, đồ sộ hơn của chị ấy nhiều.
Nói chung là cô gái đang nắm tay tôi và tươi cười này ở độ tuổi đôi mươi, bất kì một học sinh cấp ba ngây thơ nào – như chị Asahina – cũng không thể so sánh với chị trong phong vận thành thục như vậy.
“Xin lỗi,” tôi hắng giọng, “chị là … chị của chị Asahina?”
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi bối rối và chớp chớp mắt, giống quá!
Cô cười hí hí:
“Là mình nè!” Cô nói. “Là Asahina Mikuru nè! Chỉ là mình đến từ tương lai của tương lai của mình … Mình luôn muốn gặp lại cậu!”
Chắc giờ đây mặt tôi trông đần lắm. Tôi chấp nhận việc chị Asahina đến từ tương lai dễ dàng thế kia mà. Vậy ra vị giai nhân trước mắt tôi chính là nét đẹp hoàn chỉnh của chị sau khi trưởng thành. Khuyết điểm duy nhất của chị là chiều cao cũng đã được cải thiện triệt để.
Chị cười hì hì:
“Chắc cậu chưa tin mình đâu nhỉ?”
Chị Asahina-đã-trưởng-thành cười nghịch ngợm.
“Mình sẽ chứng minh cho cậu thấy.”
Chị bắt đầu cởi cúc áo ra, một nút, hai nút; đoạn, chị để lộ ra phần ngực trên trong sự bàng hoàng của tôi.
Chị cười hi hi:
“Đây, cậu thấy vết bớt hình ngôi sao không? Không phải hàng giả đâu, cậu có thể sờ để kiểm chứng!”
Trên ngực trái của chị hiện rõ cái bớt màu đen, rất nổi bật giữa hai ngọn đồi trắng sáng ấy …
“Bạn tin mình rồi chứ?”
Nói sao đây? Tôi còn không biết chị Asahina có bớt trên ngực hình ngôi sao nữa! Tuy tôi có lỡ nhìn chút chút hôm Haruhi bắt chị mặc bộ đồ thỏ, tôi vẫn không có thời gian để nhìn tổng quát một cách kỹ càng. Trong lúc suy nghĩ lung tung, chị Asahina-từ-tương-lai-của-tương-lai nói:
“Lạ nhỉ. Nếu cậu không bảo mình về cái bớt này thì chắc đến giờ mình cũng không để ý đâu.”
Chị Asahina này lúng túng lắc đầu, và như thể đã nhớ được điều gì, mặt chị bỗng nhanh chóng đỏ hồng lên.
“Ơ … Thôi chết, mình lỡ … Đúng rồi! Chúng mình vẫn chưa … Làm sao đây?”
Chị lấy hai tay ôm đầu và run lên bần bật, hai cái cúc áo của chị vẫn để mở.
“Mình nhớ sai … M-mình xin lỗi! Xin hãy quên những gì mình vừa nói!”
E hèm, sao tôi quên được? Mà bà chị cài lại nút được không? Tôi không thể dời mắt sang chỗ khác được!
“Được rồi, em tin mà. Giờ thì em có thể tin bất cứ chuyện gì.”
“A?”
“Không có gì đâu chị.”
Chị Asahina-chưa-được-biết-tuổi-thật càng đỏ mặt hơn khi phát hiện tôi đang nhìn thứ gì, chị nhanh chóng cài lại cúc áo, ho nhẹ và ngồi xuống nghiêm chỉnh.
“Bạn có hoàn toàn tin rằng mình từ tương lai đến không?”
“Dạ có, vậy hiện giờ có tới đến hai chị Asahina đang hiện hữu tại thế giới này?”
“Ừ, quá khứ của mình … hiện giờ chắc cô ấy đang ăn trưa với mấy bạn cùng lớp.”
“Vậy chị Asahina đang ăn có biết việc này không?”
“Không, bạn ấy là quá khứ của mình mà.”
Ra vậy.
“À, mình muốn nói cho bạn biết điều này nên đã phải xin cấp trên cho phép đấy. À, mình cũng đã nhờ bạn Nagato đi ra ngoài chút xíu để mình nói chuyện.”
Chắc Nagato cũng không ngạc nhiên đâu khi thấy chị đâu.
“… Chị biết Nagato là gì không?”
“Thông tin tối mật. Ahaha, lâu rồi mình không nói câu này.”
“Em vừa nghe chị lặp đi lặp lại câu này hôm trước.”
“À nhỉ.” Chị tự cốc đầu và thè lưỡi ra. Quả đúng là chị Asahina.
Chị bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Mình không thể ở đây lâu nên mình sẽ vào thẳng vấn đề.”
Cứ nói đại đi chị ơi!
“Cậu có biết Bạch Tuyết không?”
Tôi nhìn chị Asahina-đã-cao-hơn, mắt chị hơi ươn ướt.
“Dạ có …”
“Từ nay về sau, không cần biết bạn sẽ gặp khó khăn gian khổ gì, mình muốn bạn phải luôn nhớ đến câu truyện này.”
“Ý chị là bảy chú lùn với mụ phù thủy và trái táo tẩm độc?”
“Đúng, câu truyện cổ tích Bạch Tuyết và bảy chú lùn.”
“Em đã phải trải nghiệm vài thứ không hay từ hôm qua rồi.”
“Không … chuyện này quan trọng hơn rất nhiều. Mình không thể kể cho bạn nghe được vì đó là thông tin tối mật, nhưng cậu chỉ cần biết rằng Suzumiya Haruhi sẽ ở bên cậu vào lúc ấy.”
Haruhi? Bên cạnh tôi? Ý chị là tôi và nhỏ sẽ bị dính vào rắc rối gì à? Khi nào? Tại đâu?
“… Có thể bạn Haruhi không nghĩ đó là vấn đề đáng quan tâm, nhưng đối với bọn mình thì chuyện ấy khá khúc mắc …”
“Chị không thể kể ra hết, đúng không?”
“Mình xin lỗi, mình chỉ có thể đưa ra gợi ý cho cậu.”
Chị Asahina cúi đầu tạ lỗi với đôi mắt ươn ướn.
“Bạch Tuyết và bảy chú lùn …”
“Vâng.”
“Em sẽ nhớ kĩ nó.”
Thấy tôi gật đầu, chị ấy trông có vẻ thảnh thơi hơn. Chị nói rằng chị vẫn còn một chút thời gian nên bắt đầu đi dạo lòng vòng quanh phòng, vuốt ve bộ trang phục hầu gái đang được treo trên giá một cách nhẹ nhàng.
“Hồi đó mình hay mặc bộ này lắm. Giờ thì mình chẳng dám đâu.”
“Trông chị cứ như là nhân viên văn phòng ý.”
“Hehe, thì mình không mặc đồ học sinh vào đây được thì đành giả dạng giáo viên thôi.”
“À, nhắc tới việc này, sau này Haruhi còn bắt chị mặc nhiều bộ khác lắm à?”
“Mình không nói đâu, xấu hổ lắm. Vả lại, trước sau gì bạn cũng sẽ được biết thôi.”
Chị Asahina bước thẳng đến tôi. Mắt chị ướt nhòe và hai má chị đỏ hồng.
“Vậy … mình đi nha.”
Chị ấy nhìn tôi như muốn nói gì thêm nhưng lại thôi. Thấy chị cứ đắn đo và phân vân như thế, có lẽ tôi nên hôn chị một cái. Ngay khi tôi định ôm chị từ phía sau thì chị bước nhanh tới trước.
“Mình có một thỉnh cầu: Xin cậu đừng quá gần gũi với mình.”
Chị thở dài nhè nhẹ
Tôi vội nói với theo chị Asahina:
“Em muốn hỏi chị một chuyện!”
Chị ấy đứng sững lại khi tay vừa chạm vào cái nắm cửa.
“Năm nay chị bao nhiêu tuổi vậy?”
Chị hất tóc, quay lại với nụ cười đầy quyến rũ:
“Bí mật quân sự ~”
Cánh cửa cứ thế mà đóng lại trước mắt tôi. Chà, không ngờ chị Asahina khi trưởng thành lại trông bốc lửa đến thế. Chị ấy nói “lâu lắm rồi nhỉ”, có nghĩa là chị không gặp tôi trong một khoảng thời gian dài.
Có lẽ chị sẽ trở về cái tương lai không xa không gần kia, ở đó vài năm trước khi quay về gặp tôi tại thời điểm này. Ở được bao nhiêu lâu thì tôi chịu, năm năm chăng … ba năm? Mấy đứa con gái thường thay đổi rất nhiều sau khi tốt nghiệp cấp ba. Bà chị họ tôi là ví dụ điển hình. Bà này cứ chìm lỉm xuống mà học hành lúc cấp ba, chẳng gây chú ý gì cả; vậy mà đùng một cái, khi bả vào đại học thì cứ như con nhộng phá kén hóa bướm, một con bướm đẹp dữ dội. Nói chung là chị Asahina hiện nay đang trong giai đoạn dậy thì, chị Asahina tương lai … Không, tôi không cho rằng chị ấy mười bảy tuổi.
Đói quá, lạy trời mồi nhử còn nguyên.
“…”
Nagato Yuki bước vào lớp học với quyển sách trên tay, nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt không kính.
“Chào, cậu có thấy ai đó trông giống với chị Asahina đi ngang qua đây không?” Tôi ướm hỏi.
“Nhân bản của Asahina Mikuru tại một mốc thời gian khác.”
Nagato nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc, đặt quyển sách lên bàn và bắt đầu đọc.
“Cô ta đi rồi.”
“Cậu có vượt thời gian được không? Bằng cái Sinh-Tích-học-gì-gì ấy?
“Không được phép. Tuy nhiên, sự di chuyển giữa các dòng thời gian không khó như loài người nghĩ; nhưng sinh vật như các cậu vẫn chưa thể nắm được các nguyên tắc cơ bản nên lại cho là khó. Thời gian cũng như không gian, đi xuyên qua nó là một việc đơn giản.”
“Bằng cách nào?”
“Đây là một trong những chủ đề không thể truyền đạt thông tin qua thanh âm, vì vậy cậu sẽ không hiểu ngay cả khi tôi giải thích.”
“Vậy à?”
“Vậy đó.”
“Tôi đành bó tay thôi.”
“Ừ, cậu đành bó tay luôn.”
"..."
Đúng là giống như đang nói chuyện với khúc gỗ vậy, tôi quyết định quay về lớp, hy vọng tôi còn đủ giờ để ăn chút cơm thừa canh cặn.
“Nagato này, cảm ơn cậu.”
Khúc gỗ có thay đổi biểu tình chút xíu.
“Không cần phải cảm ơn tôi. Tôi có trách nhiệm cho hành động của Asakura Ryouko, tôi đã không hoàn thành công việc giám sát.”
Tóc nhỏ hơi đung đưa. Bộ nhỏ vừa cúi đầu tạ lỗi với tôi đấy hả?
“Trông cậu xinh hơn nhiều khi không mang kính.”
“…”