Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hãy để tôi kể về những chuyện xảy ra sau đó.
Trưa hôm ấy Haruhi lại xõa tóc như thường lệ. Có vẻ như cô nàng đã hết chịu nổi kiểu đuôi ngựa ấy rồi. Sao cũng được, đợi đến khi tóc nhỏ dài ra hơn thì tôi dụ khị buộc lên vẫn chưa muộn.
Trên đường hớn hở đi toa-lét, tôi đụng phải Koizumi ngoài dãy hành lang.
“Tôi xin được tạ ơn cậu bằng cả tấm lòng.”
Tên này cười.
“Thế giới này vẫn không bị sứt mẻ gì cả, và bạn Suzumiya cũng thế. Có vẻ như công việc của tôi sẽ được kéo dài thêm một thời gian nữa, nhờ cả vào cậu đấy; và, tôi không có ý mỉa mai ai đâu nhé. Hơn nữa, có khả năng cái “thế giới cũ này” được khai sinh từ hôm qua! Nói chung là tôi rất vinh hạnh khi được biết cậu và bạn Suzumiya.”
“Ta sẽ phải gặp nhau dài dài đấy!” Koizumi vẫy vẫy tay về phía tôi.
Tôi bước vào câu lạc bộ Văn học để ăn trưa và phát hiện Nagato đã ngồi đó tự bao giờ.
“Vào lúc hai mươi giờ ba mươi phút sáng nay, cậu và Suzumiya Haruhi đã biến mất khỏi thế giới này.”
Nhỏ mở miệng ra và thông bào điều này, chỉ đúng mỗi điều này rồi cúi đầu xuống và ngấu nghiến đọc.
“Tôi đang đọc quyển cậu đã đưa. Chắc tuần sau tôi mới trả được.”
“Đã rõ.”
Nagato vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
“Cậu có thể cho tôi biết có bao nhiêu sinh vật giống cậu tại quả đất không?”
“Nhiều.”
“Đồng nghĩa với việc sẽ có đứa giống Asakura?”
Nagato ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Tôi sẽ can thiệp.”
Tôi quyết định không nhắc đến vụ thư viện.
Sau khi tan học, tôi gặp chị Asahina, khá hiếm khi mang đồng phục trường chứ không phải bộ hầu gái. Chị lao vào và ôm chầm lấy tôi.
“Mình vui lắm, mình vẫn có thể gặp bạn …”
Chị ấy òa khóc và dụi đầu vào ngực tôi.
“Mình cứ nghĩ cậu sẽ không … hức … trở về … hức … nơi này nữa ...”
Có lẽ đã nhận ra bản thân vừa thất thố, chị Asahina liền đẩy rôi ra xa.
“Không, không được. Nếu bạn Suzumiya thấy cảnh này, điều tương tự sẽ xuất hiện.”
“Em chẳng hiểu chị nói gì cả.”
Khi nhìn vào đôi mắt đẫm nước ấy, khuôn mặt siêu dễ thương ấy, tôi muốn được đầu thai sang kiếp khác. Tôi chắc chắn rằng, trên đời này,chẳng có thằng đực rựa nào lại không đổ cho cặp cửa sổ tâm hồn như thế cả.
“Sao chị không mặc bộ hầu gái?”
“À, mình mang chúng đi giặt rồi.”
Bỗng tôi nhớ đến một chuyện rồi dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào ngực trái tôi.
“Đúng rồi, chị Asahina, chị có vết bớt hình ngôi sao tại đây đúng không?”
Đang bận lau nước mắt, trông chị Asahina như vừa bị một viên đạn lạc bắn trượt qua. Chị xoay người lại, mở cúc áo ra và nhìn vào trong áo; ngay sau đó thì mặt chị đỏ rần lên.
“L-làm cách nào bạn biết được? Ngay cả mình cũng không phát hiện ra! Bạn thấy nó từ khi nào?”
Hai nắm tay bé tí của chị Asahina đấm thẳng vào tôi.
Tương lại của chị nói á. Tôi có nên cho chị biết điều này không?
“Hai người đang làm gì vậy?”
Nhỏ đứng trước cửa, ngạc nhiên; y như lần trước, chị Asahina chết điếng cùng với gương mặt chuyển sang màu xanh um như tàu lá chuối. Haruhi nở ra một nụ cười rất ư là tà đạo, như lúc bà mẹ kế biết được rằng cô con gái ghẻ của mình đã ăn phải táo độc và chuẩn bị về chầu ông bà, tay nhỏ lắc lắc cái túi giấy.
“Chị Mikuru ~ Chắc chị chán bộ hầu gái rồi chứ nhỉ? Lại đây, đến giờ thay đồ rồi!”
Haruhi nhẹ nhàng khóa tay buộc giò và vật chị Asahina xuống, vẫn đang trong tình trạng bối rối, như một võ sư thực thụ.
“K-khôôôôôôôông ~!!!”
Tiếng thét kéo dài ấy vang lên khi Haruhi lôi tuột quần áo chị ra.
“Đừng có động đậy! Vô ích thôi! Lần này sẽ là bộ y tá! Nghe nói dạo này trong bệnh viện người ta gọi đó là trợ lý, giống nhau cả thôi!”
“I-ít nhất hãy khóa cửa lại!”
Tôi cũng muốn ở lại và thưởng thức cảnh này lắm chứ, nhưng cuối cùng tôi quyết định ra ngoài và đóng cửa lại.
Tuy hiện giờ đầu tôi hiện giờ đầy ắp mặc cảm tội lỗi, tôi vẫn có chút gọi là mong chờ khung cảnh bên trong khi cánh cửa mở ra.
À, như thường lệ, Nagato ngồi yên trong góc đọc sách và phớt lờ hai cô nàng kia.
Lần này, cuối cùng tôi phải nộp đơn xin chứng nhận Đoàn SOS cho Hội học sinh. Nếu tôi không làm vậy thì trên danh nghĩa, chẳng có cái “Cứu rỗi thế giới bằng cách mang lại niềm vui: Lữ Đoàn Suzumiya Haruhi” nào tồn tại cả.
Đó là lý do tại sao tôi cũng phải lén đổi tên câu lạc bộ thành “Đoàn Cộng tác viên của Hội học sinh trong việc thay đổi trật tự thế giới” (cũng có thể viết tắt thành Đoàn SOS) (nguyên văn: Assisting the Student Council in Changing the World Association) và tôi viết lại hoạt động chính của Đoàn: “trợ giúp và giải quyết toàn bộ tình huống khó khăn của học sinh gặp phải tại trường; sẽ tham gia các hoạt động cộng đồng một cách hết sức tích cực”.
Ngay cả tôi còn không hiểu ý câu đó nữa, kệ, miễn sao đúng ngữ pháp là được. Sau đó tôi phải lò dò đi dán vài tấm áp phích quảng cáo về cái thứ “trợ giúp và giải quyết” đó lên bảng tin của trường nữa. Tôi có cảm giác rằng những người tìm đến chúng tôi trong tương lai sẽ không mang lại thứ gì đó “thú vị” đâu.
Mặt khác, hôm nay, băng đảng “Lùng sục Hiện tượng kỳ bí” của Haruhi “được” bị cử đi tuần tra khu phố lần thứ hai. Theo lịch thì buổi hoạt động ngoại khóa này sẽ ngốn hết những ngày cuối tuần một cách vô bổ, và do chị Asahina, Nagato và Koizumi đồng thanh rằng họ có việc bận nên tôi đành lủi thủi đi một mình đến điểm hẹn để gặp Haruhi.
Tôi cũng chẳng biết lũ ấy đang âm mưu gì đó hay bận thật. Mà thôi, mấy tên đó đâu được xếp vào hàng ngũ người bình thường, có khi giờ này họ phải hoạt động bí mật tại một vị diện chưa được khám phá không chừng.
Tôi nhìn đồng hồ: Ba mươi phút sớm hơn so với giờ gặp mặt. Tôi đã đứng đây khoảng nửa tiếng; nói cách khác, tôi đã đến sớm đúng một tiếng. À, không phải vì tôi trông ngóng buổi hoạt động hôm nay đây nhé, nhưng vì Đoàn SOS có một điều luật bất thành văn là “đứa đến muộn nhất sẽ có vinh hạnh chi trả cho cả nhóm”. Hơn nữa, hôm nay “băng đảng” này chỉ gồm có hai người.
Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy một thân ảnh quen thuộc. Chắc nhỏ không thể ngờ rằng hôm nay tôi đến sớm hơn nên đứng đực mặt ra đấy. Sau đó, Haruhi bắt đầu hùng hổ tiến thẳng về phía tôi. Chịu thôi, tôi chẳng đoán nổi mấy cơn lôi đình kiểu này của nhỏ; có thể do hôm nay chỉ có lèo tèo hai đứa, có thể vì nhỏ phải bỏ tiền túi ra cho hôm nay. Tôi sẽ hỏi nhỏ trong lúc uống cà phê. Tất nhiên, Haruhi sẽ khao tôi.
Đến khi ấy, tôi sẽ kể rất nhiều chuyện cho nhỏ nghe, ví dụ như hôm nay Đoàn SOS sẽ đi đâu, trang phục hóa trang của chị Asahina, khuyến khích Haruhi giao lưu với bạn cùng lớp nhiều hơn và ý kiến của nhỏ về các thuyết phân tâm học của Sigmund Freud.
Nhưng, tôi cần một thứ gì đó hay ho để câu dẫn nhỏ trước.
À đúng rồi. Đúng đúng, tôi quyết định rồi …
… Đầu tiên, tôi sẽ kể về người ngoài hành tinh, du hành gia xuyên thời gian và esper.