Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngồi trên chiếc xe máy, tôi bật đèn LED lên rồi nghiêng xe rẽ qua một cánh cổng lớn.
Đúng lúc đó, cảm thấy ánh mắt săm soi của những người đi hai bên đại lộ, tôi vội vàng giảm tốc độ lại.
Chiếc mô tô 2 kỳ, động cơ 125 phân khối cà tàng được sản xuất ở Thái này tôi kiếm được qua vài mối quen biết của Agil, và trong thời đại mà dòng xe scooter điện thịnh hành như hiện nay, nó đang phát ra những âm thanh thật là ầm ĩ. Khi đi cùng tôi, Suguha toàn thốt lên những lời phàn nàn kiểu như “Ồn quá— Mùi khó chịu quá—Cái xe này đi chẳng dễ chịu gì cả”. Mỗi lần như vậy, tôi thường nói rằng nếu em ấy quen với việc bay lượn trên không thì cũng có thể quen được với những tiếng ồn, nhưng tôi cũng thấy tiêng tiếc vì đã không chọn loại xe 4 kỳ.
Có thể, nơi tôi đang đến là một nơi nào đó giống như thế này, đặc biệt nếu nó là khuôn viên bệnh viện.
Với tốc độ của một con ngựa đang kéo một toa xe, tôi chầm chậm đi thẳng đại lộ và nhìn thấy một lối vào bãi đỗ xe phía trước. Tôi yên tâm lái xe vào và đỗ ở phía rìa khu dành cho mô tô. Rút chìa khóa xe và cởi mũ bảo hiểm, tôi có thể hơi ngửi thấy mùi thuốc diệt trùng phảng phất trong cơn gió lạnh tháng 12.
Hôm nay là thứ bảy, đúng một tuần sau buổi gặp mặt giữa tôi và Kikuoka trong cái quán bánh ngọt xa xỉ đó.
Tôi rời khỏi nhà sau khi đọc được email về việc chuẩn bị cho khu vực khởi đầu của tôi trong Gun Gale Online đã hoàn tất. Giờ tôi đang ở đâu? Đó là một bệnh viện ở Chiyoda, một khu đô thị nằm thuộc trung tâm Tokyo. Mặc dù không thường xuyên đi vào trung tâm Tokyo, nhưng tôi cũng đã biết đường từ trước. Nó chính là bệnh viện mà trước đây tôi đến để điều trị phục hồi chức năng sau khi thoát khỏi SAO.
Mặc dù việc phục hồi chỉ mất một tháng trước khi xuất viện, tôi vẫn thường xuyên quay lại và đi trên con đường này nhiều lần cho các kỳ kiểm tra và những việc tương tự như thế. Tôi chưa quay lại viện trong vòng nửa năm nay, nhưng khi nhìn lên tòa nhà màu trắng, thứ đã trở nên quen thuộc, cảm giác cô đơn và hoài niệm lại trỗi dậy. Tôi lắc nhẹ đầu, gạt bỏ đi những cảm xúc đó, và bắt đầu đi theo hướng cửa ra vào.
Tôi nhớ lại cuộc nói chuyện hôm chủ nhật 6 ngày trước, lúc tôi giải thích tình hình hiện tại của mình cho Asuna. Khi đó, chúng tôi đang đi dạo trong Cung Điện Hoàng Gia gần bệnh viện này.
“...Eeeeeehhhhhhh!? Ki...Kirito-kun, anh không chơi ALO nữa à...!?”
Tôi nhìn đôi mắt đang mở to đầy hoài nghi của Asuna, đang bắt đầu rơm rớm nước, rồi vội vã lắc đầu quầy quậy.
“Kh... Không phải, không phải là như vậy đâu! Chỉ một vài ngày thôi; rồi anh sẽ chuyển về ngay! S... Sự thật là, vì có vài lý do, nên anh phải đi đến một game VRMMO khác xem nó thế nào...”
Asuna cuối cùng cũng thả lỏng vai khi nghe những lời nói đó, và lần này, cô ấy nhìn tôi một cách dò xét.
“Đi xem xét hả...? Nếu như vậy, sao anh không lập tài khoản mới như mọi khi? Sao lại phải chuyển đổi qua lại làm gì?”
“Thì, Thì là... Đó là do cái gã ‘Mắt kính’ từ Bộ Truyền thông và Nội vụ...” Sau đó, tôi khó khăn giải thích việc hẹn hò ở Cung điện hoàng gia có phân nửa lí do vì lời mời Kikuoka Seijirou trong khi cố tình dấu cô ấy phần quan trọng nhất.
Khi vừa đi đến cánh cổng, chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện, trả lại vé vào cửa tại buồng bán vé, và khi gần đến cây cầu Hirakawa bắc qua hào nước, Asuna nói với khuôn mặt hết sức nghiêm trọng.
“Yêu cầu của Kikuoka-san...Thế thì em chịu rồi. Không hiểu sao em cứ cảm thấy liệu có nên hoàn toàn tin vào anh ta hay không nữa... nhưng em vẫn còn món nợ lớn với anh ta...”
“Không đâu. Anh cũng cảm thấy như vậy.”
Lúc đó, cả hai chúng tôi cùng gượng cười
Nhưng vẻ mặt Asuna lập tức nghiêm trọng trở lại, cô ấy nắm chặt lấy tay tôi và nói.
“...Hãy quay về nhanh nhất có thể anh nhé. Nơi đó là ngôi nhà duy nhất của bọn mình...”
Tôi gật đầu, nhìn xuống những con hào phía dưới và trả lời.
“Tất nhiên là như vậy rồi, anh sẽ trở về ALO nhanh nhất có thể. Việc đó chỉ là đi nghiên cứu xem chuyện gì đang xảy ra trong game «Gun Gale Online» thôi mà.”
—Đúng thế.
Tôi không hoàn toàn thành thật với Asuna về vấn đề chính trong yêu cầu của Kikuoka. Nói ngắn gọn, nhiệm vụ chính của tôi là tiếp cận với người chơi đang nắm giữ một sức mạnh bí ẩn, được đồn đại là «Death Gun». Tôi không nói cho cô biết, vì tôi tin rằng nếu nói ra, cô ấy chắc chắn sẽ ngăn tôi lại, hoặc là yêu cầu Dive cùng nhau. Đó là một lời bào chữa ích kỷ, nhưng tôi đã quyết định là sẽ không để cho cô ấy đến bất cứ thế giới thực tế ảo nào ẩn chứa nguy hiểm, dù chỉ là một chút cũng không. Tất nhiên, tôi cũng tin rằng, chuyện về «Death Gun» đến 90% cũng chỉ là tin đồn mà thôi.
Chuyện đó là, một người ở thế giới thực bị sát hại từ thế giới ảo.
Cho dù có nghĩ về nó bao nhiêu lần đi nữa, tôi vẫn không tin điều này khả thi. Dù bạn có nói như thế nào cũng không quan trọng, AmuSphere cũng chỉ là một cỗ máy có công nghệ tiên tiến hơn một chút so với TV thông thường. Chẳng hạn như «Thực tế ảo» và «Full Dive» trông có vẻ giống như phép màu, nhưng cuối cùng, nó chỉ đơn thuần là một công cụ thuận lợi, và không phải là một vật phẩm phép thuật gì đó có thể tách linh hồn từ cơ thể thật của một người và đưa nó sang một thế giới song song khác. Nhưng, 10% khả năng còn lại đưa bước chân tôi đến nơi này.
Nhiều tháng trước, tôi đang sắp xếp lại đống tạp chí máy tính cũ trong bộ nhớ máy PC của mình; có một tạp chí được xuất bản ngay trước khi SAO được phát hành. Tôi phát hiện ra trong đó có một bài phỏng vấn ngắn vị giám đốc của Argus, Kayaba Akihito. Ở đó, khi còn sống, ông ta có nói đến ‘nó’.
—‘Nó’ đề cập đến «Realized World» hay còn gọi An Incarnating Radius, viết tắt là Aincrad. Với nó, mọi người chơi sẽ nhìn thấy rất nhiều giấc mơ trở thành sự thật. Họ sẽ tìm thấy những thanh kiếm, quái vật và cả những điều bí ẩn và họ không ngừng lại để nhận ra rằng giữa những biểu tượng của game này, có một thứ sức mạnh tồn tại trong thế giới đó có thể khiến cho người chơi thay đổi— Rõ ràng là tôi đã thay đổi. Asuna cũng thế. Cả Agil, Klein, Liz, Silica và những người khác nữa, trong thế giới đó, trong hai năm, chắc chắn chúng tôi đã trải qua một sự thay đổi trong tính cách đến mức chúng tôi không thể về với con người ngày xưa của mình nữa.
Nhưng, chuyện gì sẽ xảy ra nếu giả sử «sự tiến hóa» của Kayaba không dừng lại ở đó…? Nhờ có gói thực thi VRMMO «Hại Giống», giờ đây, ở một góc xó xỉnh trong sự phát triển vô hạn của VR Nexus, nếu chúng ta giả định thứ kết cấu được gọi là thật và thực tế ảo có thể tự thay đổi được, vậy thì những nhân tố mới nào sẽ được sản sinh ra…?
Cánh cửa tự động phía trước mắt tôi mở ra kèm theo một tiếng *uin*, và mùi thuốc tẩy rửa kèm theo bầu không khí ấm áp phía trước làm đứt mạch suy nghĩ của tôi. Thực tế là đã có hai người chơi GGO đã chết trong thế giới thật, tôi không thể khẳng định rằng việc tiếp cận với «Death Gun» sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào. Sau khi quay lại với ALO, nếu tôi thành thật với Asuna về chuyện này, chắc chắn cô ấy sẽ rất tức giận. Nhưng dần dần, mong cô ấy sẽ hiểu cho tôi.
Đối với tôi —người được cho là đã cắt đứt thời gian để giám sát Aincrad, người có tên là Kirito đã đưa gói «Hạt Giống» vào thế giới— thì không có sự lựa chọn nào khác.
Sau khi ghé qua nhà vệ sinh, dựa vào bản in bức email của Kikuoka, tôi cuối cùng cũng tới căn phòng được chỉ đến nằm trên tầng ba của bệnh viện. Không có tên của bệnh nhân nào trên tấm bảng bên cạnh cánh cửa. Sau khi gõ cửa, tôi kéo cánh cửa mở ra.
"Ossu! Kirigaya-kun, lâu quá không gặp em rồi!"
Người vừa chào tôi là một y tá mà tôi đã từng quen biết trước kia. Chị ấy đã chăm sóc tôi trong những buổi điều trị phục hồi chức năng.
Dưới chiếc mũ y tá, mái tóc dài của cô được bện thành ba múi tóc, phía cuối mỗi bím có một chiếc ruy băng nhỏ màu trắng. Mặc bộ đồng phục màu hồng nhạt, chiều cao đáng kể của chị với cơ thể thanh mảnh ắt hẳn sẽ quyến rũ hầu hết bệnh nhân nhập viện. Bên trái ngực chị là là một bảng tên với dòng chữ «Aki».
Khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười đáng tin cậy, thanh tao và đẹp đẽ như một thiên thần trong chiếc áo trắng, tuy nhiên, phản ứng lại theo tự nhiên, biết rằng chị ấy có thể trở nên đáng sợ khi cần, tôi thoát ra khỏi trạng thái sững sờ trong một giây và vội vã hạ thấp đầu xuống.
“A… X-Xin chào, xin lỗi vì đã không liên lạc trước với chị.”
Vào lúc đó, cô y tá Aki đột nhiên xòe hai bàn tay ra, rồi nắn nắn bóp bóp người tôi khắp từ trên vai xuống đến cánh tay, và cả hông tôi nữa.
"Ấy..ấyyy!?"
"Ô—, em đã ăn nhiều thịt lắm nhỉ. Nhưng vẫn chưa đủ đâu, em có ăn uống nghiêm túc không thế?”
“Em, em vẫn đang ăn, em vẫn đang ăn. Nhưng, ừm… nói thế nào nhỉ, tại sao Aki-san lại ở đây vậy?”
Tôi nhìn quanh, nhưng trong căn phòng nhỏ khép kín thì chẳng còn người nào khác cả.
“Chị nghe nói về cậu trong khi đang nói chuyện với người nhân viên chính phủ đeo cặp kính kia. Nghĩ cho cùng, vì lợi ích của gã nhân viên đó, cái thứ mạng… ảo gì đó? Em đang thực hiện một cuộc điều tra à? Mặc dù chỉ chưa đầy một năm từ ngày em trở về, việc đó rất khó khăn đúng không? Hơn nữa, từ khi chị phụ trách trông nom trong thời gian phục hồi của em, chị được yêu cầu tiếp tục kiểm tra giám sát, coi như chị làm tăng ca rồi đó. Sau khi nói chuyện với cấp trên, như một người nương tựa vào nhà nước, chị biết điều này sẽ đến mà. Dù sao thì, một lần nữa, trong một khoảng thời gian ngắn, chúng ta sẽ làm việc cùng nhau, Kirigaya-kun."
"A... E-Em cũng hy vọng như vậy."
Bằng cách nào đó, vì biết điểm yếu của tôi là phái nữ, cho nên anh ta đã sử dụng mưu kế xảo quyệt này, Kikuokaaaaa— trong khi đang nguyền rủa gã nhân viên vắng mặt, tôi nắm lấy bàn tay của y tá Aki đã đưa ra từ nãy, kèm theo một nụ cười.
“…Thế, anh chàng nhân viên chính phủ với cặp kính đó không đến ạ?”
“Ừ. Anh ấy có nói về một cuộc họp mà anh ấy không thể vắng mặt được. Anh ấy nhờ chị gửi một lời nhắn đến cậu.”
Tôi mở cái phong bì được cuộn tròn mới nhận được và lấy ra bức thư viết tay.
‘Bản báo cáo được gửi qua đường bưu điện đến địa chỉ cũ như thường lệ. Nó ghi rõ toàn bộ chi phí cần thiết để chi trả hoàn toàn kèm với khoản thù lao sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Tái bút: Bây giờ cậu đang ở một mình với một y tá xinh đẹp trong phòng riêng, đừng để thú tính của cậu trỗi dậy đấy nhé.’
Ngay lúc đó, tôi xé nát cả bức thư lẫn phong bì rồi nhét vào túi áo khoác. Nếu y tá Aki đọc được nó, hành động quấy rối cô ấy có thể sẽ bị khởi kiện.
Gượng cười với cái chớp mắt ngạc nhiên của chị y tá, tôi nói.
“À—… Vậy chúng ta nên kết nối vào mạng ngay thôi.”
“À, ừ ừ. Bắt đầu chuẩn bị thôi nào.”
Ở phía rìa chiếc giường tôi được đưa tới, những màn hình màu sáng được xếp thẳng hàng và phía trên chiếc giường, một chiếc AmuSphere mới cứng đang tỏa ra một ánh sáng bạc lấp lánh.
“Vậy, cởi đồ ra đi, Kirigaya-kun."
“Cá… Cái gì cơ?”
“Để dán các điện cực lên. Dù sao thì, tôi đã nhìn thấy hết mọi thứ khi cậu nằm viện trước đây nên không cần phải ngượng đâu—“
“…Ừm, chỉ phía trên thôi được không…?”
Cô y tá Aki nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, thật là may. Tôi miễn cưỡng cởi áo khoác và áo sơ mi dài tay ra rồi nằm lên giường. Cùng một lúc, các điện cực của máy điện tâm đồ được đính vào những nơi khác nhau trên phần thân trên của tôi. Đối với AmuSphere, có một số máy có màn hình đo nhịp tim nhưng Kikuoka dường như lo âu rằng tính năng này có thể bị bẻ khóa. Nhìn nhận một điều, tôi có thể hiểu rằng, ít nhất cũng có phần nào, thật sự quan tâm đến sự an toàn của tôi.
“Được rồi, với nó, mọi thứ đã sẵn sàng.”
Cô y tá gật gù sau khi kiểm tra xong màn hình cuối cùng, tôi mò mẫm nắm lấy cái AmuSphere, đặt lên đầu rồi bật công tắc nguồn lên.
“Ừ, vậy thì… Em đi nhé. Có thể em sẽ dive trong vòng bốn, năm tiếng đồng hồ nên…”
“Được rồi. Tôi sẽ theo dõi cẩn thận cơ thể của Kirigaya-kun nên đừng lo lắng và hãy bảo trọng nhé.”
“T…Trông cậy vào chị đó.”
Tôi tự hỏi không hiểu sao mọi việc lại xảy ra theo hướng này… Trong khi đang suy nghĩ về câu hỏi đó, tưởng chừng như sau khi tất cả mọi thứ đã xảy ra, tôi nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, trong tai tôi, âm thanh điện tử báo hiệu quá trình chuẩn bị đã hoàn tất.
“Bắt đầu kết nối.”
Sau khi đọc câu lệnh, ánh sáng trắng mà tôi đã quen nhìn thấy từ trước tỏa ra và chặn tầm nhìn của tôi lại, ý thức của tôi bị tách rời ra khỏi cơ thể.
Khoảnh khắc đặt chân xuống thế giới ảo, tôi nhớ lại cảm giác uể oải không thoải mái đó.
Lý do được xác nhận vài giây sau đó. Đó là bởi vì một bên bầu trời bị nhuộm bởi màu vàng và đỏ hồng.
Tôi nghe nói thời gian trong «Gun Gale Online» đồng bộ với thế giới thật. Nói cách khác, vì mới chỉ một giờ, bầu trời sẽ có cùng một màu xanh nhìn thấy được qua khung cửa sổ lúc trước ở bệnh viện. Mặc dù vậy, không có một lý do rõ ràng nào về việc bầu trời lại hiện lên màu sắc ảm đạm của buổi hoàng hôn như thế này.
Dù sao, sau khi tưởng tượng từng cái một, tôi nhún vai và phớt lờ nó đi. Thiết lập trái đất tan hoang của GGO là mô hình hóa của Trái đất sau chiến tranh. Nó có thể là một sản phẩm vì lợi ích cho việc tạo ra một bầu không khí trong lành.
Lại một lần nữa, tôi hướng mắt tới thành phố trung tâm của GGO xuất hiện hùng vĩ ở phía trước.
Đúng như mong đợi, một thứ tuyệt vời chỉ tồn tại duy nhất trong SF VRMMO, hình dáng đó khác rất nhiều so với thủ đô mới thành lập «Yggdrasil City» của thế giới trên ngọn cây, Alfheim và so với các tầng xếp trồng lên nhau của Aincrad trước đây.
Các tòa nhà với cảm giác kim loại hiện lên như thế muốn xuyên qua thiên đàng, bầu không khí trung gian gắn kết những tòa nhà lại với nhau trông như thể các mạng lưới của một mạng net nào đó. Các bảng quảng cáo về kỹ thuật tạo ảnh ba chiều màu nê-ông chiếu tấp nập trong các chỗ trống giữa những tòa nhà; tiến lại gần mặt đất, số lượng của chúng ngày càng tăng lên, như một cơn bão âm thanh và màu sắc.
Cuối cùng, tôi nhìn xuống mặt đất và thứ tôi đang đứng lên trên không là gì ngoài đất và đá, nhưng một con đường được lát bằng những tấm kim loại.
Đằng sau tôi là thứ dường như là một tòa nhà hình vòm có sẵn như điểm khởi đầu của một nhân vật mới khởi tạo, và ở phía trước tôi là một con đường giống như đường chính của một thành phố được kéo dài ra. Phía bên trái và phải con đường, những cửa hàng đáng ngờ thẳng hàng xếp cạnh nhau trong một quang cảnh giống với góc phố nào đó ở Akihabara.
Và những người chơi đến và đi là những người duy nhất tạo ra cái bầu không khí chẳng cởi mở chút nào này. Số lượng nam giới áp đảo hơn hẳn. Có lẽ đó là do tôi đã quen với ALO, nơi có tỷ lệ nữ giới khá là cao, hoặc có cũng lẽ là do tôi quen với những tinh linh nhã nhặn ở thế giới đó. Quang cảnh ở đây tràn ngập những gã đàn ông thô lỗ, đi đứng khệnh khạng trong khi mặc những chiếc áo khoác ngụy trang kiểu quân đội và áo giáp đen. Thật sự là nó đã tạo ra một cái cảm giác bị chèn ép và, tôi nên nói thế nào nhỉ, quá giới hạn, hay nói thẳng ra là thô tục. Thêm vào đó, với những ánh mắt thiếu thiện cảm này, thật sự là rất khó để bắt chuyện với họ.
Lý do bị lấn áp cũng như vậy, những người chơi bình thường đó đeo trên trên vai và lưng, những vũ khí thô kệch, màu đen và kêu lách cách— những khẩu súng.
Nó thiếu những thành phần trang trí giống như những thanh kiếm và các ngọn giáo, trái lại, chỉ có một mục đích đối với những khẩu súng. Chúng chỉ là vũ khí. Nó chỉ phục vụ lợi ích hạ gục kẻ thù thể hiện qua hình dáng và màu sắc như này.
Nói cách khác, tôi thấy thứ gì đó cũng có thể nói về bản thân thế giới này và khẳng định điều đó trong trí não.
Mục đích duy nhất để tồn tại trong trò chơi này là “chiến đấu, giết chóc và cướp bóc.” Các yếu tố “thích thú với những hoạt động trong một thế giới mô phỏng” của ALO hầu hết đã bị quăng đi chỗ khác.
Thế nên, hình dáng tráng lệ và dễ thương có thể là một yếu tố không thích đáng. Vì mục đích hăm dọa kẻ thù, vẻ ngoài mạnh mẽ có lẽ là một điều tối quan trọng đối với các chiến binh. Tại sao nhiều gã đàn ông lại nuôi râu dài và làm hiện ra những vết sẹo đáng chú ý trên khuôn mặt họ có lẽ cũng vì lý do này.
Về việc nó liên quan như thế nào với tôi, không hiểu hiện thân của tôi có vẻ ngoài như nào đây?
Tôi ngay lập tức tự hỏi bản thân và nhìn qua cơ thể mình. Vì mục đích của tôi là được ác quỷ nổi tiếng "Death Gun" nhắm đến, tôi muốn có hình dáng của một chiến binh đại trượng phu như trong một bộ phim của Hollywood—
…Tôi có một linh cảm chẳng lành.
Làn da ở cả hai cánh tay tôi có màu trắng thủy tinh, và những ngón tay cũng gầy gò đến đáng kinh ngạc. Cơ thể tôi, được phủ trong một chiếc áo khoác chiến đấu quân đội màu đen, tùy theo hoàn cảnh, nó còn mỏng mảnh yếu ớt hơn cả tôi trong thế giới thật. Từ cảm nhận theo quan điểm của tôi, không biết làm sao mà tôi không thật sự nghĩ rằng chiều cao của tôi cũng rất cao như vậy.
Tương tự như khi dive vào Gun Gale Online, như đã giải thích với Asuna lúc trước, tôi đã không tạo ra một nhân vật hoàn chỉnh ngay từ ban đầu. Nếu làm như vậy, có thể tôi sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt "Death Gun", kẻ nhắm vào những người mạnh mẽ.
Tận dụng sự phát triển của VRMMO và gói hỗ trợ, “Hạt Giống” và MAKING GENERATE— hơn thế nữa, nếu đi vào chi tiết, đối với những thế giới hoạt động dưới hệ thống "Cardinal", chỉ có một đạo luật chung duy nhất tồn tại. Nếu sử dụng chức năng đó, với những dữ liệu nhân vật được gây dựng trong game, thì có thể duy trì được những khả năng của nhân vật khi chuyển đến hệ thống quản lý game của một công ty khác. Nó rất giống với thẻ SIM của điện thoại di động mà bạn có thể dễ dàng thay đổi với một thiết bị khác.
Ví dụ như, bạn chuyển một nhân vật được tạo ra ở game A với chỉ số sức mạnh là 100 điểm và 80 điểm nhanh nhẹn đến game B. Sau khi làm như vậy, một sự thay đổi trong “quan hệ duy trì” (Relative Preservation) sẽ xảy ra trong game A, và ở game B, một nhân vật với 40 điểm sức mạnh và 30 điểm nhanh nhẹn sẽ được tạo ra. Tóm lại, một chiến binh với chỉ số sức mạnh tầm trung trong ALO sẽ tái xuất như một chiến binh tầm trung trong GGO.
Tất nhiên là đó không phải là một chức năng nhằm tăng số lượng bản sao một nhân vật. Lúc được chuyển đổi, nhân vật trong thế giới cũ sẽ bị xóa bỏ hoàn toàn, hơn nữa, vì thứ duy nhất có thể dịch chuyển chỉ là nhân vật, nên các item sẽ không được dịch chuyển theo. Mặc dù rất thuận tiện, nhưng vẫn phải rất dũng cảm mới dám làm việc đó. Lần này, khi dịch chuyển nhân vật “Spriggan Kirito” mình sử dụng trong ALO sang GGO, tôi buộc phải bỏ lại hầu hết mọi item vào một nơi an toàn ở cửa hàng mới mở của Agil ở Yggdrasil City.
Bằng chức năng dịch chuyển, tôi có được sức mạnh của Kirito khi ở ALO, mặc dù nhân vật được re-rolled và được gây dựng lại, nó cũng không vô lý như Kirito ở trong SAO, nhưng vì không thể mang lại vóc dáng bên ngoài cũng như những item khi trước, nên tôi không thể xác định được vẻ ngoài mới được tạo ra ngẫu nhiên sẽ như thế nào. Bởi vậy, tôi hy vọng đó là một chiến binh khỏe mạnh, nhưng…
Giữa sự khó chịu dồn dập kéo đến, tôi đảo mắt nhìn xung quanh, và bước tới một chiếc gương trang trí cho cái mái vòm mình vừa bước qua.
Tôi ngạc nhiên mở to mắt.
“Cái quái gì thế này!?”
Thứ vóc dáng xuất hiện trong gương khác một trời một vực so với những gì tôi hy vọng.
Chiều cao thì thấp hơn hẳn khi tôi còn là một Spriggan, mà lại còn gầy hơn nữa chứ. Màu tóc thì vẫn không thay đổi gì, vẫn là màu đen, nhưng mái tóc thì trải dài từ đỉnh đầu tới tận bả vai. Khuôn mặt, bàn tay, đều là một màu trắng bệch, còn đôi môi thì lại là một màu đỏ thẫm.
Màu mắt cũng thế, dù cho đã cùng màu với màu mắt, nhưng nó vẫn long lanh một cách thái quá. Đôi mắt dưới hàng mi dài ấy tuy trong trẻo mà lại đầy mê hoặc, đến mức tôi vô tình quên mất rằng đó là hình ảnh cơ thể mình và để cho đôi mắt đảo qua đảo lại. Tôi nhìn lại một lần nữa vào vẻ ngoài của mình và thở một hơi dài.
Asuna vẫn thường nói Kirito trong SAO có một khuôn mặt khá nữ tính, nhưng cơ thể này còn vượt xa hơn cả điều đó. Tìm ở đâu ra chút sức mạnh nào từ cái cơ thể này kia chứ? Tôi lặng thinh, mụ mị lại. Một người đang ăn thứ gì đó từng chút một bất ngờ động vào tôi từ phía sau, và gọi tôi lại, cái đứa đang bị phản chiếu lại qua tấm gương.
"Sao05_179"
“Này cô gái, cô may mắn thật đó! Avatar đó là loại F1300! Loại rất hiếm đó! Cô chỉ mới bắt đầu chơi, sao cô không bán tài khoản này đi chứ? Thế nào? Tôi sẽ trả cho cô hai triệu credit!”
".................."
Tạm gác lại ý nghĩ về tình trạng hiện tại, tôi nhìn vào khuôn mặt của gã đó, nhưng đột nhiên, một điều gì đó xảy ra, trong lúc bối rối, tôi chạm vào ngực mình bằng cả hai tay. Nhưng may mắn thay, cảm giác chỗ đó vẫn còn phằng phẳng nên nỗi lo âu của tôi biến mất. Có vẻ như nỗi sợ hãi của tôi về việc giới tính bị hoán đổi là vô căn cứ.
Trong các game thực tế ảo hiện nay, hầu như tất cả các tựa game, đều ngăn cấm việc thay đổi giới tính của nhân vật và avatar. Lý do vì việc sử dụng avatar trái giới tính trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tinh thần và và cơ thể. Tuy nhiên, tôi có nghe nói rằng, vì việc xác định giới tính là do sóng não của người chơi, chỉ trong một vài trường hợp thật hi hữu, vì một vài sự cố hệ thống trong việc lựa chọn giới tính, mà một vài người chơi đã bị giật mình khi họ Dive in.
Nghĩ về điều đó, thì việc thay đổi tùy chỉnh về giới tính là hoàn toàn có thể ở SAO lúc ban đầu, nhưng ngay sau khi vận hành, hệ thống ngay lập tức hoán trả bọn tôi về lại với giới tính thật của mình. Tôi tự hỏi sau tất cả mọi chuyện, thì Kayaba có hiểu được những tác hại… Và với những ý nghĩ bất chợt hiện ra không đúng lúc trong đầu, cuối cùng tôi cũng nhìn lên khuôn mặt của người đàn ông đó, vừa nhún vai vừa trả lời.
“Ừ… Xin lỗi nhé, nhưng tôi là con trai đó.”
Cả cái giọng nói đó nữa, dù có hơi trầm một chút, nhưng vẫn như là một âm thanh được cái cô gái sử dụng rộng rãi. Tôi chán nản chờ đợi câu trả lời từ phía gã đàn ông, và sau khi lặng thinh đi một lúc, anh ta bắt đầu nói tiếp.
“Chà… Chà… Là loại M9000 à? Thật đáng ngạc nhiên… Vậy thì tôi sẽ trả bốn, à không, năm triệu credit. Bán cho tôi đi, dù thế nào cũng phải bán cho tôi nhé!!”
Tôi cũng muốn bán nó, thậm chí là cho đi, để đổi lấy diện mạo của anh lắm chứ, nhưng thật không may, đó không phải là điều mà tôi có thể làm được.
“Ừm… Đây không phải là nhân vật mới tạo mà được chuyển đổi từ game khác. Nó không thể dễ dàng trao đổi lấy tiền như vậy được. Xin lỗi nhé.”
“V… Vậy à…”
Khuôn mặt thể hiện rõ sự thất vọng, anh ta ngó nghiêng tôi từ tất cả các phía, rồi tiến đến lại gần tôi và hỏi.
“Mà này, avatar hiếm đó có vẻ như đã được sử dụng bởi một tài khoản trước đây khá lâu. Cậu có thể cho tôi biết lượng giờ chơi ở tài khoản trước của cậu được không?”
“Sao? Lượng giờ chơi của tôi á?”
Tôi bất chợt nghĩ về điều này. Tài khoản trước khi tôi chuyển đổi, về cơ bản, lượng giờ chơi của kiếm sĩ Kirito từ SAO cho đến ALO ít nhất là khoảng 2 năm… Nói cách khác, 700 cộng thêm 30 ngày nữa bị nhân lên bội phần khi nhân với 24 giờ.
“Ừm… 10 ngàn…”
Tôi định thành thật trả lời, nhưng đã nhanh chóng dừng lại. Vì mới chỉ có 3 năm kể từ khi thể loại game VRMMO ra đời, những người duy nhất chạm đến mức 10 ngàn giờ chơi là những người chơi SAO trước đây.
“Ừm… Khoảng 1 năm. Trùng hợp thật đấy nhỉ?”
“Vậy à… Được rồi, nếu đổi ý thì cứ liên lạc với tôi nhé.”
Nói xong, anh ta đưa một item giống một tấm thẻ trong suốt cho tôi rồi ngậm ngùi bỏ đi. Trên những tấm thẻ đó có tên nhân vật, giới tính, tên hội và một vài thứ khác, nhưng khi tôi đang nhìn thì chúng lại biến thành những hạt ánh sáng, nhưng dữ liệu đã được thêm vào danh bạ hay thứ gì đó ở cửa sổ hệ thống.
Liếc sang phía bên kia, tôi vẫn nhìn chằm chằm vào cái bóng của mình đang phản chiếu trong tấm kính quái quỷ đó, phân vân không biết có thể làm được gì không, nhưng lại không nghĩ ra được điều gì cả.
Bản ghi chuyển đổi này được gắn vào dữ liệu nhân vật của tôi nên khi quay lại ALO, tôi sẽ lại là Kirito với mái đầu lổng chổng của tộc Spriggan, nhưng khi chuyển đến GGO một lần nữa, tôi sẽ lại vào một avatar mà người khác không thể biết được đó là nam hay nữ.
Phương châm của tôi là ‘trong cái rủi lại có cái may’, nên trong vài phút suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng tìm ra được một ‘điểm tốt’.
Lý do duy nhất tôi đến với thế giới này là tiếp xúc được với người chơi được đồn đại là «Death Gun», và mặc dù tôi không muốn bị tấn công, nhưng đó lại là cách duy nhất để xác thực sức mạnh đó bằng mọi giá có thể. Bởi vậy, chỉ cần tôi tõ rõ sức mạnh thì chắc chắn hắn sẽ chú ý đến tôi.
Vì với bản chất của game GGO, có lẽ sẽ chỉ có một lượng ít người chơi là nữ, và thoạt nhìn, cái vẻ ngoài như của một cô gái dễ thương này sẽ thật sự nổi bật theo cách mà tôi không hề mong muốn. Họ chắc chắn sẽ không muốn thấy chút không khí chiến trận đáng sợ nào toát ra từ tôi, nhưng trong trường hợp này thì tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phô diễn thêm khả năng chiến đấu.
Liên quan tới việc thể hiện sức mạnh, hiện tại thì có một cách.
Với một lối chơi quen thuộc— như việc hoàn thành một dungeon, và vài thứ khác tôi không muốn làm như đi giết người, thì thời gian sẽ rất cần thiết để tên tuổi của bạn trở nên nổi tiếng. Tuy nhiên, may mắn thay, trong trò chơi này, chỉ trong vài ngày nữa, sự kiện xác định người chơi mạnh nhất, giải đấu «Bullet of Bullets», sẽ diễn ra. Tôi sẽ đăng kí tham gia sự kiện đó và hướng tới trận chiến cuối cùng tranh giải vô địch. Nếu lọt vào bảng xếp hạng, chắc chắn tôi sẽ được «Death Gun» để ý đến, hoặc có thể, tùy thuộc vào tình huống xảy ra, có khả năng anh ta sẽ xuất hiện trong giải đấu đó.
Lần đầu tiên Dive vào game, tôi cảm thấy khó khăn về việc sẽ chiến đấu như thế nào, nhưng dù sao, tôi cũng không thể làm được gì ngoài việc cố gắng. Chiến đấu chống lại những người sử dụng súng có thể không giống như khi chiến đấu với các cung thủ hay pháp sư trong ALO, tuy nhiên, nói chung, có vài điểm hạn chế đối với các game VRMMO; có lẽ sẽ có đặc điểm chúng nào đó. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức có thể— nếu không thể chạm tay được vào sức mạnh đó, lúc đó, trách nhiệm sẽ thuộc về Kikuoka khi đã bắt tôi thực hiện nhiệm vụ khó khăn này.
Dù sao đi chăng nữa, đầu tiên là phải hoàn thành thủ tục tham gia giải đấu và mua các trang bị cần thiết.
Tôi nhìn lại vào cơ thể mình một lần cuối, thở dài, quay về hướng đường cái, và bước đi. Ngay lập tức, tôi nhận ra mình đã vô thức vuốt mái tóc đang đung đưa phía bên cạnh má mình và cảm giác bị đả kích bởi một tâm trạng tăm tối và u ám.
—Chỉ trong vòng vài phút, tôi đã bị lạc đường.
Thành phố có cái tên lạ lẫm «SBC Gurokken» có vẻ giống một tầng rộng với nhiều tầng kiến trúc xếp chồng lên nhau. Phía trước nơi tôi đang đứng, có một loạt các tòa nhà giống như một phiên bản thu nhỏ của pháo đài bay Aincrad, màu sắc buổi hoàng hôn hé lộ qua những khe hở phía xa xa. Các tòa nhà, thẳng hàng nhau như thể nếu lọt vào giữa và được nối các tòa nhà với nhau bằng các thang cuốn và thang máy thì sẽ giống như một loạt các hành lang trên không, tỏa sáng và lấp lánh, quả thật rất đẹp, nhưng thật ra lại phức tạp như một dungeon.
Tất nhiên tôi có thể lấy ra một bản đồ 3 chiều chi tiết về thành phố từ menu chính, nhưng với vị trí hiện tại, thật ra là tôi không thể đối chiếu với màn hình hiện ra ngay phía trước mắt.
Nếu đây là một game RPG độc lập, tôi sẽ bất cẩn đi loanh quanh trong sự tuyệt vọng, kể cả có phải quay lại nơi xuất phát, nhưng thật may mắn, đây lại là một game MMO. Vào những lúc như này, có một giải pháp có thể xử lý.
Tôi thấy dấu hiệu của một người không phải là NPC mà là một người chơi đang đi đến phía trước mặt. Tôi chạy nhanh đến và gọi với lại từ phía sau.
“Xin lỗi. Có vẻ tôi bị lạc…”
Rôi ngay lập tức tôi nghĩ tôi đã nhầm lẫn.
Bởi vì, dù có nhìn như nào đi nữa, thì người đang quay lại, lại là một cô gái.
Mái tóc đung đưa màu xanh nhạt mỏng ngắn một cách thất thường, nhưng có búi tóc ở cả hai bên trán. Phía dưới đôi lông mày đặc biệt, đôi mắt lớn lấp lánh màu chàm giống mắt mèo, Tiếp sau môi cô là một chiếc mũi nhỏ.
Tôi có ý nghĩ rằng có khả năng, người này cũng giống như mình, là một chàng trai với avatar là nữ và đảo mắt khắp người cô ấy với tốc độ của một tia chớp, nhưng phía dưới chiếc khăn quàng cổ màu cát, nhìn qua khóa kéo của chiếc áo khoác, chiếc áo sơ mi ảo hiện ra, hơn nữa, cô có một vóc dáng khá nhỏ. Tôi không nhận ra được điều này bởi vì tầm nhìn của tôi cũng đã bị giảm xuống đáng kể.
Trong thế giới VRMMO, trường hợp một người chơi nam nói “Tôi bị lạc đường” với một người chơi nữ lên đến 70%, thật sự rất bất ngờ.
—Tuy nhiên, thật bất ngờ, nét mặt đó ngay lập tức biến mất.
"…Cô vừa mới bắt đầu chơi game à? Cô muốn đi đâu đây?”
Khuôn miệng đó nói với giọng trong trẻo và dễ thương, kèm theo một nụ cười mỉm. Trí óc tôi bối rối không hiểu tại sao lại như vậy, và cuối cùng tôi cũng biết lý do. Cô gái này cũng hiểu nhầm giống như gã mua avatar nói chuyện với tôi đợt trước. Cô ta nghĩ rằng tôi là một cô gái giống như mình. Sao chuyện này lại xảy ra được chứ.
“À… Ừm…”
Theo phản xạ, tôi định sẽ giải thích rõ về giới tính của mình, nhưng ngay trước khi làm điều đó, tôi dừng lại.
Có một vài lý do cho việc đó, với hoàn cảnh này thì đó có thể là một điều tốt. Nhưng nếu sau này, vào một lúc nào đó, có một người chơi nam gọi tôi và nhầm tưởng tôi là nữ, thì nó sẽ trở thành một tính huống khá là khó khăn. ‘Sử dụng bất cứ cái gì có thể’ là phương châm thứ 2 của tôi, mặc dù có thể có chút ý nghĩa gì đó đối với cô gái này, nên tốt nhất là cứ bỏ chuyện hiểu nhầm sang một bên.
“Ừ. Đây là lần đầu tiên tôi chơi game này. Cô có thể cho tôi biết cửa hàng có những món vũ khí rẻ và khu điều hành ở đâu được không? Tôi muốn đến những chỗ đó, nhưng…”
Sau khi trả lời với giọng nói có hơi chút khàn khàn, cô gái nghiêng đầu bối rối.
"Khu điều hành? Cô đến đó làm gì thế?"
“À… Tôi muốn đăng kí tham gia vào giải đấu sắp tới…”
Khi nghe thấy điều đó, cặp mắt to của cô ta mở rộng và bắt đầu chớp chớp mắt trong sự ngạc nhiên.
“Ừ… Đăng kí ngay khi cô vừa mới bắt đầu chơi game này ư? Không có việc gì cấm người chơi đăng kí cả, nhưng cấp độ của cô có lẽ chưa đủ…”
“À, đây không phải là nhân vật gốc. Nó được chuyển đổi từ một game khác…”
“Thì ra là thế.”
Cặp mắt màu xanh chàm của cô gái sáng lên, và lần này, cô ta mở miệng nói với một nụ cười.
“Tôi hỏi được chứ? Sao cô lại quyết định đến với game đầy bụi bặm và mùi hôi dầu này?”
“Là vì… Cho đến bây giờ, tôi chỉ chủ yếu chơi các game giả tưởng, và tôi nghĩ nên thử chơi thể loại game như… như những trận chiến với những khẩu súng có vẻ thú vị đôi chút.”
Đó không hẳn là một lời nói dối. Việc từ một người chuyển chiến đấu với những thanh kiếm đến một game như GGO cũng phần nào đó thu hút tôi.
“Hiểu rồi. Ra đó là lý do cô muốn tham gia luôn vào giải đấu BoB. Cô can đảm thật đấy.”
Cô ta cười rồi gật đầu.
“Được rồi. Tôi sẽ chỉ đường cho cô. Tôi cũng đang định đi đến khu điều hành. Nhưng trước đó phải đi đến cửa hàng súng đã đúng không? Cô có thích khẩu súng nào không?”
“À… Ừ…”
Dù cô ta có nói như thế, nhưng tôi cũng không nghĩ ra được cái gì cả. Cô ta cười khi thấy tôi không nghĩ ra được câu trả lời.
“Được rồi, chúng ta cùng đi đến một khu chợ với rất nhiều loại súng. Đường này.”
Tôi liền quay người lại, điên cuồng chạy đuổi theo chiếc khắn quàng cổ của cô gái vừa mới bước đi.
Chúng tôi lần lượt đi qua những con đường quanh co, những con đường dành cho người đi bộ, những con ngõ nhỏ và những cây cầu thang mà tôi nghĩ là không thể nhớ được hết đường đi, và sau vài phút đi bộ, chúng tôi ra đến con phố chính có con đường đi thẳng lên phía trên. Tôi rõ ràng đã nhìn thấy một cửa hàng rực rỡ như một nhóm đầu từ của một công ty lớn nước ngoài.
“Nó ở đằng kia.”
Cô len lỏi qua đám đông và tiến lại gần một cửa hàng.
Không gian to lớn của cửa hàng có rất nhiều bóng đèn có màu sắc khác nhau và ầm ĩ như một công viên giải trí. Các nữ NPC bồi bàn đều rất xinh đẹp mặc những bộ đồ hở hang trong những bộ trang phục màu bạc và nở những nụ cười trong sáng, nhưng điều đáng ngạc nhiên là thứ họ đang cầm và được treo trên khắp tường. Chói sáng với ánh đen, bọn họ đều cầm những khẩu súng và súng máy cùng với những thứ tương tự như thế.
“Đây… Đây là một cửa hàng rất thú vị.”
Nói xong, cô gái đứng bên cạnh tôi nở một nụ cười méo mó.
“Thật ra, cô có thể tìm thấy những mòn đồ tốt ở những cửa hàng chuyên dụng hơn là ở những cửa hàng dành cho người mới chơi. Nhưng dù sao nếu tìm được loại súng mà cô thích thì cửa hàng này cũng được rồi.”
Kể cả có nói như vậy, thì ở đây có quá nhiều người chơi mặc những bộ quần áo lòe loẹt đi loanh quanh bên trong cửa hàng, và nếu so sánh với cô gái đậm chất sa mạc này, thì có cảm giác như đó chỉ là nhừng người mới bắt đầu chơi game.
“Vậy cô chơi theo đường nào?”
Bị hỏi như vậy, tôi liền nghĩ đến điều đó. Do được dịch chuyển đến từ một thế giới khác, nên năng lực của nhân vật cũng được chuyển sang.
“Có lẽ là… tập trung chính vào sức mạnh và tốc độ.”
“Đường STR-AGI hả. Là đường cầm súng trường cơ động hạng nặng hoặc một khẩu súng máy lớn bên tay phải và một khẩu súng ngắn bên tay trái… nhưng, cô vửa mới chuyển sang đúng không? Vậy thì chuyện tiền nong sẽ…”
“À… Phải rồi.”
Nhanh như chớp, tôi lắc tay phải và kéo cửa sổ hiển thị ra. Dù cho năng lực của tôi được chuyển đổi sang, nhưng nó cũng không thể chuyển đổi được item và tiền bạc. Do đó, lượng tiền hiện ở phía dưới cột lưu trữ là—
“Ừm… 1000 credit.”
“…Là lượng tiền ban đầu.”
Tôi nở một nụ cười khổ sở khi ánh mắt của bọn tôi gặp nhau.
“Phải…”
Nét mặt thay đổi, đầu ngón tay của cô ta chạm vào đôi môi mỏng và nghiêng đầu.
“…Với lượng tiền đó, cô không thể mua được gì ngoài khẩu súng ánh sáng loại nhỏ… một khẩu súng đạn thật, một khẩu súng lục phụ… Điều cần làm là… ừm… Nếu được…”
Đoán ra được thứ cô ta đang định nói, tôi vội vã lắc đầu. Không quan trọng đó là MMO nào, không thể khen ngợi được một người mới nhận được quá nhiều sự giúp đỡ từ một người chơi lão làng. Tôi không đến với game này để chơi đùa, nhưng kể cả thế, đối với một game thủ, có một giới hạn mà tôi không thể vượt qua được.
“Không sao đâu. Cô không cần phải làm như vậy. Ừm… Có nơi nào mà tôi có thể kiếm tiền nhanh được không? Nếu không nhầm, tôi nghe nói có một sòng bạc trong trò chơi này…”
Đúng như dự kiến, cô gái nở một nụ cười có hơi chút ngạc nhiên.
“Với những nơi như vậy, sẽ tốt hơn nếu cô có một lượng tiền lớn. Có nghĩa là, xung quanh đây, có cả sòng bạc loại to và nhỏ. Nếu tôi nhớ không nhầm, thì trong cửa hàng này…”
Cô ta xoay đầu và chỉ vào phía bên trong của cửa hàng.
“Có thứ giống mấy trò cờ bạc. Nhìn đi.”
Nhìn kĩ hơn, nó là một khu vực lớn được bao quanh bởi một số lượng lớn máy chơi game.
Chỗ đó rộng 3 mét và dài 20 mét. Đặt phía trên những viên gạch bằng kim loại, bao quanh bởi một hàng rào cao, một tay súng NPC đang đứng phía bên trong. Phía trước, thay cho một hàng rào là một quầy bar khép kín và có thể thấy một cột vuông giống máy thu ngân.
Tay súng, đó thỉnh thoảng lấy khẩu súng ngắn lên từ bao súng phía dưới hông, quay quay khẩu súng bằng đầu ngón tay, trên bức tường gạch với vô số lỗ đạn ghim vào, và ở phía trên, có một kí hiệu màu hồng nê-ông với dòng chữ “Không thể chạm vào”.
“Đó là…?”
Cô gái đang di chuyển ngón tay giải thích với tôi.
“Đó là một trò chơi mà cô đi vào cánh cổng phía trước và trong khi tránh loạt đạn từ NPC, cô phải cố gắng để xem mình tiến tới được gần đến mức nào. Số điểm cao nhất tính đến nay là, nhìn phía kia kìa.”
Nơi ngón tay trỏ cô ta chỉ đến, ở phía bên trong của hàng rào, trên sàn đất, có một đường kẻ phát quang mỏng màu đỏ. Khoảng hơn 2/3 một toàn bộ khu vực đó một chút.
“Woa, thế cô thu được bao nhiêu thế?”
“Mất 500 credit để bắt đầu chơi và nhận lại 1000 credit nếu vượt qua ngưỡng 10 mét, 2000 credit nếu qua 15 mét. Và nếu có thể chạm được vào tay súng, cô sẽ nhận được toàn bộ số tiền mà những người chơi trước đó đã chi trả để được chơi.”
“Tất cả ư?”
“Nhìn kìa, bảng hiệu cho thấy số tiền đã vượt qua. 1, 10, khoảng 300,000 hử?”
“Một… Một số tiền khủng khiếp.”
“Nhưng không được đâu.”
Cô ta liền trả lời và nhún vai.
“Tay súng đó, một khi vượt qua mức 8 mét, sẽ phản ứng lại với các mã lệnh rút súng rất nhanh. Kể cả đó chỉ là một khẩu súng lục, với một tốc độ thay đạn phi thường, hắn sẽ bắn 3 tràng súng liên tiếp. Khi cô nhìn thấy đường dự đoán đường đạn thì cũng đã quá muộn.
“Đường dự đoán…”
Lúc đó, cô ta kéo ống tay áo của tôi, thì thầm với giọng thủ thỉ.
“Nhìn kìa, có người lại đến làm tăng tổng số tiền lên kìa.”
Tôi quay mắt về phía cổng, một nhòm 3 người đang tiến vào.
Có một người trong nhóm đó, mặc áo khoác quân đội dùng ở những vùng có khí hậu lạnh lẽo với vằn ngụy trang màu trắng đen, đang lấy tinh thần, đứng trước cánh cổng và chuẩn bị tinh thần. Anh ta ấn vào phía trên của tấm bảng điểu khiển bằng lòng bàn tay phải, và như vậy, lượng tiền mà những người chơi trước đã trả vang dội một cách đầy sống động. Cùng một lúc, ở chỗ này và đằng kia, một đám tầm 10 người tụ tập lại.
Tay súng NPC hét to “Hãy hất cẳng tên này lên mặt trăng nào!”— như một lời xúc phạm, và đưa tay phải xuống bao và nắm lấy khẩu súng. Phía trước gã mặc áo rét đó, một máy tạo ảnh 3 chiều tạo ra một số lượng lớn các vật thể, kèm theo một âm thanh đếm ngược xuống 2, 1 và khi đến 0, thanh kim loại ở cánh cổng mở ra.
"Nuuuuuooooooorrrryyaaaaaaaaaaaaa!"
Gã sống ở vùng khí hậu lạnh, hét lên một tiếng kêu to lớn, lao tới vài bước, dang rộng hai chân ra rồi đột ngột dừng lại. Anh ta mở to mắt, rồi lại đột ngột nghiêng người sang bên phải, giơ tay trái và chân phải lên với một dáng vẻ kì lạ.
Tôi nghĩ ‘Cái kiểu nhảy nhót quái gở gì thế này?’, và rồi, những viên đạn, những tia sáng chói màu đỏ, bay vèo qua bên trái cách đầu anh ta 10cm, phía dưới nách trái và đầu gối chân trái. Tay súng NPC lôi khẩu súng từ trong bao ra và bắn 3 viên một. Đó là một pha tránh đạn thần thánh nhưng có vẻ như gã sống ở vùng khí hậu lạnh kia đã biết trước được đường đi của viên đạn.
“…Vừa nãy, đường đạn đó là…?”
Tôi lẩm bẩm, quay đầu về phía cô gái với mái tóc màu xanh biển, cô ta gật đầu và trả lời với một giọng trầm.
"Đúng đấy. Né tránh nhờ «Thấy trước đường đạn»."
Gã đàn ông đó điên cuồng lao tới khi đường đạn biến mất, và rồi lại ngừng lại ngay lập tức. Lần này, anh ta dang rộng cả hai chân và nghiêng người một góc 90 độ.
Ngay lâp tức, với một tiếng rên the thé, hai viên đạn bay vèo qua phía trên đầu anh ta và một viên phía dưới đũng quần. Tiến lên rồi lại dừng lại, việc này giống như chơi game «Đèn đỏ, đèn xanh» vậy.
Anh ta di chuyển nhanh lẹ, tiến lên một lúc được 7 mét. Lúc đó tôi nghĩ ‘thêm 3 mét nữa là anh ta nhận được gấp đôi số tiền bỏ ra để chơi rồi’.
Cho đến lúc này, gã NPC vẫn đều đặn bắn 3 viên một, với một độ trễ giữa hai viên đạn đầu với viên thứ 3. Gã xứ lạnh tránh những viên đạn cuối với một cú nhảy, tuy nhiên khi chạm đất, anh ta lại bị mất thăng bằng và phải chạm một tay xuống đất. Anh ta đứng dậy và cố tiến lên, nhưng đã quá muộn. Tay phải của tay súng NPC lóe lên và đường đạn vừa mới xuất hiện làm những tia sáng màu cam bắn tung tóe trên chiếc áo chống đạn trắng của anh ta.
Một bản nhạc vang lên. Tay súng NPC hét to những câu chiến thắng lăng mạ và số tiền hiển thị trên màn hình, kèm theo một âm thanh kim loại nho nhỏ, tạo ra bởi 500 credit. Gã xứ lạnh nhún vai, chán nản bước ra ngoài cánh cổng.
“…Vậy?”
Cô gái đứng bên cạnh tôi, cười mỉm dưới tấm khăn quàng cổ và nhún vai.
“Vì cô không thể di chuyển theo đường thẳng, mà chỉ có thể di chuyển sang trái và phải, giới hạn nằm ở chỗ đó.”
“Hmm… Hiểu rồi. Khi nhìn thấy đường dự đoán đường đạn thì đã quá muộn.”
Vừa lẩm bẩm, tôi tiến thẳng tới cánh cổng.
“Này… Chờ đã, cô…”
Tôi mỉm cười với cô gái đang mở rộng mắt cố gắng dừng tôi lai, và đặt tay phải lên quầy thu ngân.
Tôi nghe thấy tiếng giống một chiếc máy tính tiền đời cổ. Một âm thanh sống động vang lên.
Có thể vì sự xuất hiện của một tên ngốc khác hay có lẽ là do sự xuất hiện của tôi, mà những người xung quanh và nhóm ba người kia xôn xao lên. Cô gái với chiếc khăn quàng cổ đưa cả hai tay lên hông và lắc đầu một cách chán nản.
Cùng lúc với giọng nói lăng mạ của tay súng NPC vang lên có đôi phần khác với lúc trước, đồng hồ đếm ngược hiện lên ngay phía trước mắt tôi.
Tôi hạ thấp trọng tâm và vào thế để lấy được lực đẩy mạnh nhất. Com số giảm dần và vào khoảnh khắc thanh kim loại mở ra, tôi bắt đầu và nhảy lên trên nền đất.
Tiến lên được vài bước, tay súng NPC nhanh chóng giơ tay phải lên và từ phía đầu của khẩu súng, ba đường kẻ đỏ bắn ra. Chúng nhắm thẳng vào đầu, ngực phải và chân trái của tôi.
—Khoảnh khắc tôi cảm nhận được điều đó, bằng tất cả sức mạnh, tôi nhảy thẳng sang phía bên phải. Ngay sau đó, một đường đạn màu cam bay xuyên qua phần thân trái của tôi. Ngay tức khắc, tôi khởi động tấm bảng bằng chân phải và quay lại giữa sân.
Tất nhiên đây là lần đầu tiên tôi đối mặt với một khẩu súng trong một game VRMMO.
Tuy nhiên, trong ALO và GGO, có nhiều loại quái vật tấn công tầm xa với cung tên, nọc độc và phép thuật. Chỉ có một cách để tránh những đợt tấn công đó là đoán ra đường bắn từ mắt của đối thủ. Có thể là do việc phát triển của tập trung vào các chi tiết, hành động của quái vật trong game VRMMO dựa trên việc hệ thống chính đưa ra các đặc tính về ánh mắt nhắm mục tiêu mà không có độ lệch nào.
Gã NPC đang chĩa súng vào tôi lúc nãy có lẽ cũng không phải là ngoại lệ.
Tôi không nhìn vào thứ gì khác ngoài cặp mắt của NPC, không nhìn cả đường dự đoán đường đạn màu đỏ cũng như họng súng. Đang đứng im, bỗng nhiên di chuyển, tôi thấy đường dự đoán báo rằng sẽ có viên đạn bay qua, và cùng lúc đó, chỉ cần di chuyển một chút sang trái và phải, rồi ngửa người lên và xuống, là tôi đã tránh được đường dự đoán đó. Thật ra, khi viên đạn bay qua, tôi đã vào tư thế chuẩn bị trước cho lần xông tới tiếp theo.
Khi tránh được 2 lượt bắn, có vẻ như tôi đã vượt qua mức 10 mét và một âm thanh ngắn vang lên. Tuy nhiên, âm thanh đó hầu như không lọt vào được tai tôi.
Tay súng NPC nhả ổ đạn đã trống rỗng sau khi bắn ra 6 viên đạn và cùng lúc khi ném những vỏ đạn ra đằng sau lưng, thì tay trái ông ta nhanh chóng nạp lại 6 viên đạn khác cho khẩu súng. Tất cả các hành động đó chỉ diễn ra trong vòng nửa giây —đích thực là mã lệnh rút súng nhanh— giơ ra và lại một lần nữa chỉ thẳng vào tôi.
Đợt tấn công tiếp theo không hoàn toàn là một phát bắn 3 viên liên thanh cùng lúc như trước. Bằng trực giác của mình, tôi tránh được 1, 2 rồi 3 viên đạn và tiến thêm được 5 mét nữa.
Một tiếng nhạc ngắn lại vang lên, cùng lúc với đợt thay đạn nhanh như chớp thứ hai của tay súng.
Khoảng cách còn lại là 5 mét và tôi đã đứng ngay phía trước ông ta. Có thể là do tưởng tượng nhưng tôi có thể thấy rõ ràng khuôn mặt kinh tởm đầy râu ria méo mó.
Dưới chiếc mũ 10 galông đó, đôi mắt đen đảo đảo và nhìn xuống dưới ngang tầm ngực tôi. Tránh sang phải hay trái là điều không thể, nên tôi phi thấp người xuống, trượt trên nền gạch bằng kim loại. Tôi vượt qua 6 đường đạn bay ra như súng máy bắn và còn 2 mét rưỡi nữa.
Ông ta không còn viên đạn nào nữa. Kể cả chỉ cần mất nửa giây để thay đạn, thì cũng quá đủ để cho tôi có thể chạm vào người ông ta.
Khi đứng dậy, tôi nghĩ là mình thấy ông ta cười toe toét, hay chí ít thì đó là điều mà tôi cảm thấy.
Tôi thay đổi hướng di chuyển theo phản xạ và cố gắng nhảy lên hết sức mình.
Không cần thay đạn, 6 tia laze từ khẩu súng lục bay qua chỗ tôi vừa đứng.
Tôi xoay tròn một vòng trong khi hét to “Cái quái gì thế?” và hạ xuống phía trước tay súng.
"Sao05_197"
Tôi muốn hét to lên cái gì đó ngầu ngầu chút, nhưng trước khi con át chủ bài nào được sử dụng, như một tia đến từ đôi mắt ông ta, tôi nên kết thúc trận đấu này, nên tôi nhanh chóng nhảy đến chỗ đồ da trên ngực đối phương.
Sau một lúc tĩnh lặng như thể âm thanh trong cửa hàng hoàn toàn biến mất.
“NGƯƠI QUẢ LÀ…!!!”
Cùng với tiếng hét thất thanh đó, tay súng đổ gục xuống trên đầu gối và chống cả hai tay. CÙng lúc, có một tràng những âm thanh ồn ã kéo đến.
Một âm thanh của sự đổ sập vang lên, tôi ngẩng đầu đến chỗ đó, bức tường gạch phía sau tay súng đổ sập xuống như thể bị tách rời từ bên trong. Không cần mất thời gian để ngạc nhiên, một tràng những thứ gồ ghề chảy ra từ bên trong. Nó chảy xuống phía dưới chân tôi, những âm thanh vui tai phát ra từ chúng, rồi biến mất.
Phía dưới ánh đèn nê-ông, các con số biểu thị tổng số tiền trước kia giảm dần xuống 0, cùng lúc, dòng thác tiền dừng lại. Một âm thanh inh ỏi vang lên từ bên trong cửa hàng khi trò chơi được khởi động lại, và tay súng NPC đó cũng đứng dậy và bắt đầu quay quay súng trên đầu ngón tay. Như thường lệ, ông ta la lên những câu nói khiêu khích nhưng sau loạt mã lệnh 12 phát bắn liên thanh lúc nãy, tôi không chắc sẽ có thêm người nào đó xuất hiện và thách thức ông ta.
“Phù…”
Tôi thở một hơi và thoát ra khu vực chơi game bằng lối đi bên trái.
Lúc đó, số lượng người đứng xem đã tăng lên vài lần, những lời bàn tán vang lên. Nói những thứ như kiểu ‘Vừa rồi là gì thế?’, ‘Đó là ai thế?’ trộn lẫn với nhau.
Phía rìa đám đông, cô gái với màu tóc màu xanh biển, chạy đến chỗ tôi và nhìn tôi với đôi mắt mở to như mắt mèo. Sau vài giây, một giọng nói run rẩy phát ra từ miệng cô.
“…Cô, cô có thứ phản xạ gì thế…? Lúc đó, trước mắt tôi… Cô tránh chùm laze chỉ cách có 2 mét… Với khoảng cách như vậy, hầu như không có độ trễ giữa đường dự đoán đường đạn và những phát bắn thật.”
“À... Ừm… Là vì…”
Tôi ngập ngừng không biết phải trả lời thế nào và cuối cùng tôi nói.
“Đó là vì, game tránh đạn này là một game đoán trước được đường dự đoán đường đạn đúng không?”
“Đoán… Đoán trước đường dự đoán đường đạn ư?”
Tiếng hét dễ thương của cô gái vang lên xuyên qua bầu không khí bên trong cửa hàng. Tất cả đám đông đều há miệng và lặng im.
.................................
Sau vài phút, khi đám đông cũng tách ra thành những nhóm nhỏ, tôi ngó sang bên này, bên kia để nhìn những khẩu súng trường trong tủ kính.
“Ừm… Mặc dù kích cỡ nhỏ hơn súng tiểu liên, vậy tại sao khẩu súng trường cơ động này lại lớn hơn thế?”
Tôi thử đặt một câu hỏi đơn giản cho cô gái tốt bụng đừng bên cạnh, nhưng dường như cô ta vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc ban nãy, và như một chú mèo nhìn thấy điều gì đó lạ thường, cô ta nhìn tôi với ánh mắt tò mò và thận trọng.
“…Cô còn không biết những thứ như vậy mà lại có kĩ năng né tránh vô cùng ấn tượng… Cô nói là cô chuyển dịch đến game này đúng không? Thế hồi trước cô chơi thể loại game gì thế?”
“”Ừm… Tôi chơi game giả tưởng suốt…”
“Hiểu rồi… Dù sao đi nữa, nếu cô tham gia vào vòng sơ loại BoB, đó là cơ hội để cho tôi biết cô chiến đấu thật sự như thế nào. Bây giờ, gì ý nhỉ, lý do mà khẩu súng trường cơ động lại có kích cỡ nhỏ hơn hả? Nó bắt đầu như vậy từ khẩu M16 của Mĩ, với đạn có tốc độ cao với đường kinh nhỏ được thiết kế dựa trên độ chính xác và tầm quan trọng về khả năng xuyên thấu…”
Nói xong, cô ta ngậm miệng lại, cau mày như thể cảm thấy sự cay đắng trong những lời nói của mình. Nhưng phản ứng kì lạ đó nhanh chóng biến mất, và một nụ cười hiền hòa nở ra.
“…Điều đó không quan trọng đúng không? Giờ thì nhanh chóng kết thúc việc mua bán này thôi nào.”
“Đúng… Đúng vậy.”
Tôi lưỡng lự gật đầu, cô ta rời mắt khỏi tôi và bước đến một tủ kính to.
“Kiếm được hơn 300,000 thì cô có thể mua được một item khá tốt, nhưng… Điều đầu tiên cần phải để ý đó là việc người đó thích cái gì và gắn bó với cái gì.”
“Gắn bó...?"
Tôi đi theo cô ta và nhìn những khẩu súng lấp lánh ánh đen xung quanh, nhưng không có ý tưởng nào cả. Cũng đúng thôi, vì những gì tôi biết về súng chỉ là “Súng lục chỉ có súng nòng quay và súng tự động.”
Tôi lẩm bẩm và trước khi kịp nhận ra, chúng tôi đã đi đến những chiếc tủ trưng bày phía cuối cùng xếp thẳng hàng san sát vào nhau mà không có kẽ hở nào cả. Tôi nghĩ đến mức này thì, tôi sẽ để cho cô ta tự ý quyết định——— cho đến khi có thứ gì đó là lạ lọt vào mắt mình.
Ở phía góc của một chiếc tủ dài, có thứ gì đó trông khác hẳn một khẩu súng, những vật kim loại dạng ống xếp thẳng hàng với nhau.
Chúng có đường kính 3cm và dài 25cm. Một bên có một vật cố định bằng kim loại giống móc dây leo núi, phía bên kia hơi dầy và ở giữa, có một lỗ đen giống như một lỗ thoát đang mở ra.
“Ừm… Thứ đó là gì vậy?”
Cô gái nghe thấy tôi liền liếc nhìn và nhún vai như thể có một nút xoắn trên vai cô ta.
“À… Đó là 'Kouken'.”
"Ko-Kouken?"
“Thanh Kiếm ánh sáng, viết là 'kouken'. Tên thật của nó là “Kiếm photon” nhưng mọi người thường gọi là ‘Gươm laze’, ‘Kiếm ánh sáng’ hoặc là ‘Kiếm điện’.”
“K-Kiếm? Ở thế giới này cũng có kiếm ư?”
Tôi chạy vội đến tủ kính. Thứ cô ta vừa đề cập đến trong giống như vũ khí mà các hiệp sĩ sử dụng để bảo vệ ngân hà trong các phim khoa học giả tưởng ngày xưa.
“Đúng thế, nhưng thật ra chẳng có ai sử dụng nó cả.”
“Tại… Tại sao thế?”
“Bởi vì nếu cô không tiến đến gần được mục tiêu, thì cô không thể chém được, và tiến đến khoảng cách gần như thế thì chắc chắn cô sẽ trở thành một tổ ong…”
Cô ta ngừng nói, hé môi và nhìn tôi.
Tôi nhe răng cười và trả lời.
“Nói thế thì sẽ ổn thỏa nếu tôi tiến lại gần được mục tiêu, đúng chứ?”
“Nh-Nhưng, mặc dù kĩ năng né tránh của cô là rất tuyệt, nhưng đấu lại với khẩu súng tự động thì… A.”
Cô ta chưa nói xong thì tôi đã dùng ngón tay ấn lên một thanh kiếm có vẻ ngoài màu đen kim loại mà tôi thích. Tôi chọn [MUA] từ cửa sổ menu hiện ra, và nhanh như chớp, một nhân viên bán hàng NPC chạy đến với một nụ cười trên môi, đưa ra một tấm bảng điều khiển bằng kim loại. Tôi nhận có một máy quét lớp màu xanh ở giữa tấm bảng giống với tấm bảng của quầy thu ngân ở game tránh đạn lúc nãy và tôi nhấn vào nó bằng bàn tay phải.
Âm thanh của chiếc máy tính tiền vang lên vui