Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Sword Art Online
  3. Quyển 11-Chương 3 : Hiệp sĩ và những Tù nhân (Tháng thứ Năm năm 380 lịch Nhân giới)
Trước /70 Sau

[Dịch]Sword Art Online

Quyển 11-Chương 3 : Hiệp sĩ và những Tù nhân (Tháng thứ Năm năm 380 lịch Nhân giới)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(Tháng thứ Năm năm 380 lịch Nhân giới)

Phần 1:

Đôi khi, ký ức về những ngày mà tôi bị giam cầm bên trong Vũ đài bay Aincrad ùa trở lại, ngay cả bây giờ đây.

Lúc đó … mỗi ngày trôi qua cảm giác như dài đằng đẵng, nhất là vào năm đầu tiên khi trò chơi tử thần ấy bắt đầu. Nó khiến tôi phải luôn nâng cao cảnh giác để đề phòng những đợt tấn công từ quái thú ( và đôi khi, là từ những người chơi) bất cứ lần nào rời thị trấn và lấp kín thời gian biểu của mình nhằm bảo đảm rằng những cuộc chinh chiến giữ cho tốc độ lên level luôn ở mức cao nhất.

Tôi lược bỏ giấc ngủ của mình đến mức ít nhất chỉ đủ để giữ bản thân tỉnh táo và kể cả khi đang ăn, tôi luôn nhiệt tình với việc thu thập tin tức từ những người môi giới thông tin. Tôi đã được đặt tên là kẻ lười biếng bởi nhóm tiên phong vào giai đoạn cuối của trò chơi và ngoại trừ việc bỏ nguyên một ngày để đi ngủ, tôi không nhớ thêm được mình đã làm bất cứ việc gì lãng phí thời gian. Trực giác trong tôi mách bảo rằng mười bốn năm cuộc đời trước sự kiện SAO và hai năm kẹt trong tòa thành lơ lửng ấy quan trọng như nhau.

So ra thì ---

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, từ khi tôi được đưa vào thế giới xa lạ này,

Nó hoàn toàn không giống như việc tôi bỏ thời gian vào việc đi chơi loăng quăng. Những hai năm nay, tính cả từ lúc lên đường trong cuộc hành trình từ làng Ruild, gia nhập đội bảo vệ Thành phố Zakkaria cùng với việc vào Học Viện Kiếm Thuật nằm giữa trung tâm Centoria đã thúc giục tôi, có lẽ còn hơn cả quãng thời gian ở SAO, nếu bạn chỉ đơn thuần chú ý vào sự hối hả của nó. Tuy nhiên, giờ nhìn lại, ý chí đang chảy trong tôi "mạnh" đến mức có thể bị phá tan chỉ trong chớp mắt.

Lí do là – trong thế giới này, hình như, chẳng có gì nguy hiểm khi HP của tôi, còn được biết đến là “Sự sống”, tuột về không.

Hay có lẽ, là do sự gia tốc thời gian trong thế giới này cao hơn hẳn so với ngoài đời thực.

Khi tôi nhận công việc bán thời gian tại công ty chứa đầy hiểm nguy với nhiều bí ẩn xung quanh nó, , họ đã giải thích với tôi rằng chế độ Gia tốc Fluclight của STL tố i đal à ba lần. Nhưng nó giống…, không, chắn chắn là một lời nói dối, không nhầm đi đâu được. Xem xét từ nhiều dữ liệu khác nhau, tôi ước lượng tốc độ FLA hiện tại của mình đạt tới ít nhất một ngàn lần. Sự phóng đại tức cười đó làm cho tôi cảm thấy ngày tháng ở đây trở nên ngắn đi, cũng như đi đôi với việc mạng sống của tôi không gặp đe dọa gì.

…Không.

Có lẽ,còn lý do khác nữa.

Có thể đó là cách tôi cảm nhận cuộc sống của mình ở nơi này, đặc biệt là những ngày ở Học viện Kiếm thuật cùng Eugeo, Sortiliena-senpai, Ronye và Tiezé, trở nên thú vị. Bỏ qua việc tôi tham gia học viện như thế nào cũng như chuyện trau chuốt những kiếm kỹ của mình với mục đích trốn thoát khỏi thế giới này vào một ngày không xa. Ước muốn từ tận sâu trong con tim, rằng những ngày này vẫn cứ mãi tiếp tục đã thật sự làm thời gian trôi đi nhanh như vậy.

Trong tình huống đó, nó sẽ là một sự phản bội. Với những người đang lo lắng cho tôi ở ngoài thế giới thực, Asuna, Sugu, Sinon, và cả những người khác nữa.

Tôi tự nhủ rằng sự trừng phạt cho việc phản bội ấy sẽ như thế này. Nhận lấy một kết cục đẫm máu ở Học viện Kiếm thuật, và bị đưa tới nơi nào đó không có nổi một ánh mặt trời yếu ớt soi rọi ---.

Cắt ngang dòng suy nghĩ và đánh thức tôi dậy, sợi xích thép buộc chặt vào cổ tay áo bên phải của tôi kêu lên một âm thanh tẻ nhạt.

Không lâu sau, tôi nghe một tiếng nói thầm nơi khoảng tối bên cạnh mình.

“...Vậy là cậu đã dậy rồi, Kirito.”

“Aah… tớ đã dậy được một lúc rồi. Xin lỗi nhé, tớ đã đánh thức cậu sao?”

Sau khi thì thầm câu hỏi để không gây chú ý tới viên cai ngục, lúc này trên gương mặt tôi thoáng một nụ cười chua xót.

“Sao tớ có thể ngủ được chứ… Kirito à, cậu là người duy nhất, có thể ngáy vang và ngủ ngon lành từ cái hôm chúng ta bị ném vào nhà nguc đấy.”

“ Đó là điều thứ hai trong số những điểm cốt yếu của . Hãy ngủ khi bạn có thể.”

Nói bừa ra những suy nghĩ của mình, tôi quan sát xung quanh một lần nữa.

Trùm lên căn phòng là một màn tối âm u, với nguồn sáng duy nhất, là vài tia nắng yếu ớt thoát ra từ căn phòng của lính canh phía chấn song nhà giam xa xa.

Tất nhiên, tôi đã nắm được phần cơ bản của Thần Thuật như việc thắp sáng một que củi từ rất lâu rồi, nhưng có vẻ trong nhà ngục này, để đề phòng, mọi kỹ năng phép đã bị vô hiệu.

Tôi không thể nhìn rõ được sắc mặt của Eugeo, nhưng tôi vẫn hướng về chỗ mà tôi đoán là cậu ấy và hỏi sau hồi ngập ngừng:

“Tình hình thế nào … đã bình tĩnh chút rồi chứ?”

Lúc này khoảng chừng đã ba giờ sáng, theo đồng hồ sinh học của tôi. Cả hai đã bị ném vào trong nhà giam ngầm dưới đất này chiều qua, có nghĩa là thời gian trôi qua theo ước đoán lớn nhất, kể từ vụ việc bất ngờ xảy ra tối hôm trước, là được khoảng 35 tiếng đồng hồ. Eugeo ắt hẳn đã nhận được một cú sốc dữ dội đến mức không thể tả được, chống lại Danh Mục Cấm Kỵ với việc băm Humbert Zikzek ra thành nhiều mảnh bằng thanh Bích Hồng Kiếm và chứng kiến việc xảy ra với Raios Antinous đã làm tâm trí của cậu tan vỡ và nhanh chóng lụi tàn sau đó.

Xung quanh lặng đi một lát trước khi có tiếng trả lời, yếu ớt hơn trước.

“Không biết làm sao mà…. Tất cả như một giấc mơ… Rút thanh kiếm của tớ hướng về phía Humbert… và rồi, Raios cứ thế mà…”

“… Đừng ủ ể suy nghĩ quá nhiều về điều đó. Hãy nghĩ về những việc xảy đến trong thời gian này thôi.”

Tôi cố gắng để nói những lời ấy với Eugeo, người lúc này lại chìm vào sự im lặng. Tôi thật sự chỉ muốn vỗ vào lưng cậu ấy một cái, nhưng sợi xích đã ngăn cản tôi với tới chiếc giường bên cạnh. Tôi chăm chú nhìn theo hình bóng người bạn thân của mình, dẫu cho nó chỉ là mờ ảo, và một câu “Được rồi, đừng lo lắng cho mình” đáp lại, tôi nhẹ nhàng thở ra.

Người duy nhất chặt đứt hai cổ tay của Raios Antinous không phải là Eugeo, mà là tôi. Nó sẽ không trở thành vết thương chí tử nếu được chăm sóc ngay lập tức, nhưng ý chí của hắn hầu như sa vào trạng thái giống như một vòng lặp vô hạn bởi kết quả của việc xử lý sự ưu tiên giữa > và >, vì thế mà Fluglight của hắn vỡ vụn.

Dĩ nhiên, tôi thấy rõ sự việc sẽ kết thúc với một sinh mạng mất đi khỏi dân số của Underworld. Tuy vậy, hai năm trước chính tay tôi đã giết hai con yêu tinh trong hang động phía bắc làng Ruild để giải cứu Sơ tập sự Selka ; tôi cũng đã giết hai tên cầm thú, à không, là hai người trong tầng lớp quý tộc. Raios và những con yêu tinh đều cùng là những Fluglight nhân tạo, do vậy nếu tôi bị dằn vặt bởi tội lỗi và không thể vượt qua nổi, thì đó chính là cảm giác hổ thẹn, bởi rằng tên chỉ huy nhóm yêu tinh mạnh hơn so với Raios rất nhiều.

Tuy vậy – nó chẳng giải thích được vấn đề gì.

Tôi đã phỏng đoán mục đích của công ty điều hành Underwolrd, Rath, cùng như Kikouka Seijirou, là sự hình thành của một trí tuệ nhân tạo hoàn hảo.

Các Fluglight nhân tạo ở thế giới này có nhận thức về cảm xúc và suy nghĩ ở một mức độ giống hệt con người ở thế giới thực. Có chăng, thiếu sót duy nhất của họ là việc >, cũng có nghĩa là Eugeo, người đã rút thanh Bích Hồng Kiếm và đâm Humbert để cứu Tiezé cùng Ronye, giờ đã vượt qua rào cản ấy. Theo nói theo cách khác, một cuộc đột phá cuối cùng đã hoàn thành và cậu ấy sẽ phát triển thành một trí tuệ nhân tạo đích thực.

Dù rằng, đã 35 giờ đồng hồ trôi qua kể từ lúc đó, thế giới này vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Hoặc là mức độ gia tốc quá cao và nhân viên của Rath chưa nhận ra được tình hình, hoặc là một sự việc chính nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi đã xảy đến.

“Những việc này… dù gì thì cũng xảy ra rồi, huh.”

Từ phía sát giường, Eugeo bất ngờ lẩm bẩm điều đó, vì thế tôi dẹp sự hoài nghi sang một bên và hướng tầm mắt về phía trần nhà nơi đã biến mất khỏi sự chú ý của bản thân. Chiếc bóng mà tôi vẫn thường hay quan sát trong không gian tối tăm mơ hồ khẽ nghiêng đầu và nói tiếp.

“Như cậu đã nói, Kirito à. Nếu chúng ta không thoát khỏi cái nhà ngục này bằng cách nào đó và tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với Alice…”

Tôi xem xét kỹ lưỡng ý nghĩa ẩn dưới những lời người bạn thân mình nói, mà trở nên nhẹ nhõm hơn khi thấy cậu ta, bằng cách nào đó, đã bình tĩnh lại sau cú sốc. Eugeo nói ‘thoát khỏi cái nhà ngục này’ mà không ngập ngừng. Nói cách khác, Alice hiện giờ với cậu ấy quan trọng hơn, khi so sánh với nhà ngục - biểu tượng cho uy quyền của Giáo Hội Chân Lý – một nơi dành cho những kẻ không được chúa cứu rỗi tồn tại. Tâm lý được chỉnh trang lại của Eugeo ắt hẳn đã trải qua một sự thay đổi lớn sau sự việc xảy ra từ ngày hôm kia.

Nhưng giờ không có thời gian để đào bới sâu hơn. Chẳng kỳ lạ gì khi ban phụ trách việc xử án hay những tay đao phủ tới và kéo giải chúng tôi đi bất cứ lúc nào sau khi bình minh lên. Như Eugeo đã nói, chúng tôi sẽ suy tính về những thứ khác sau khi thoát được khỏi cái chốn này.

“Aah… Dứt khoát phải có lối thoát ra chứ.”

Ít nhất thì, nếu đây là «sự giam cầm» trong một game RPG –

Một vài ý nghĩ lạc lõng lóe lên, tôi cố gắng với về sợi xích đang trói mình một lần nữa…. Chiếc vòng quanh cổ tay tôi gắn chặt với xích thép cứng rắn đến phát nản, lạnh lẽo, mà ở cuối sợi xích ấy có nối với một chiếc vòng khác được đóng chặt vào tường. Tôi cam đoan rằng cái còng tay sẽ chẳng hề hấn gì, cũng như với sợi xích hay chiếc vòng trên tường, nếu chỉ đơn thuần kéo giật chúng. Sáng hôm trước, cuối cùng thì Eugeo và tôi đã vượt qua bức tường của Thánh Đường Trung Tâm, mục tiêu cuối cùng của chúng tôi từ khi rời đi trong chuyến hành trình từ miền núi phía Bắc. Dù thế, nhưng toàn thân chúng tôi lại bị trói chặt và lơ lửng với chân của một con rồng đang bay.

Không có thời gian để kịp thưởng thức tòa tháp khổng lồ vươn cao quá những tầng mây, chúng tôi đã bị áp giải xuống một cầu thang hình trôn ốc tưởng như vô tận dẫn xuống dưới lòng đất nơi phía đối diện của tòa tháp, và họ giao cho một tên cai tù đáng sợ khi chúng tôi tới được nhà ngục ngầm.

Hiệp Sĩ Hợp Nhất tự xưng là Alice Synthesis Ba Mươi sau đó rời đi mà không có đến một cái đưa mắt chào tạm biệt khi vai trò của cô ấy được hoàn thành, và tên cai tù to xác mang một chiếc mặt nạ kim loại hệt như cái ấm đun nước uể oải tiến lại gần… nhưng lại trói Eugeo và tôi vào sợi xích trong phòng ngục này với động tác rất cẩn trọng.

Chúng tôi từ đó chỉ được ăn một bữa từ tối hôm đó, với bánh mỳ sấy khô cứng như đá và một túi da đựng nước ấm liệng qua chấn song. Nhưng so ra, sự đối đãi này với những gì mà người chơi màu cam bị giam trong Hắc Thiết Ngục ở Aincrad nhận được, thì chẳng khác gì một căn phòng tiện nghi trong vài khách sạn cao cấp nào đó. Những cố gắng để cắt đứt sợi xích, kể cả những phương pháp như kéo căng, cắn, hay dùng Thần Thuật, tất cả đều kết thúc trong thất bại ngày hôm qua. Nếu như thanh Bích Hồng Kiếm của Eugeo hay thanh hắc kiếm kia của tôi ở đây, mấy sợi xích kiểu này sẽ bị cắt văng ra chỉ bằng một nhát chém, cho dù ngay cả Ronye cùng Tiezé đã phải chịu nhiều cực nhọc để mang chúng theo, rồi bị thương ở bàn tay nữa; hai thanh kiếm vẫn ra đi cùng với Alice tới một chỗ quái quỷ nào đó. Cơm hộp của Ronye không bị tịch thu, nhưng nó đã biến mất hoàn toàn khỏi dạ dày chúng tôi lâu lắm rồi.

Nói cách khác, mặc dù tôi từng nói 'chắc chắn phải có cách nào đó để thoát ra khỏi đây', nhưng chúng tôi hiện tại đang trong một tình trạng gần như không thể chịu đựng nổi và hoàn toàn bị dồn vào chân tường.

“… Tớ thật sự kinh ngạc nếu Alice… cũng bị đưa về đây tám năm trước…”

Khi cậu ấy ngồi trên cái mà gọi là giường, một khung sắt phủ trên đó tấm giẻ rách cũ nát mỏng dính, Eugeo cất tiếng, yếu ớt.

“Ưm… ai mà biết được?”

Đó không phải là một câu trả lời xác đáng, nhưng cũng chẳng còn cách khác. Nếu người bạn thời thơ ấu của Eugeo và là chị gái của Selka, Alice Schuberg, đã bị đối xử y hệt chúng tôi thế này, điều đó có nghĩa cô ấy bị đưa đi bởi tên cai ngục mặt sắt và bị xích lại trong nhà giam, hoàn toàn đơn độc. Cô ấy ắt hẳn đã phải chịu đựng một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Rồi không lâu sau, cô gái đó chắc chắn đã bị đưa ra trước một phiên tòa xét xử, và một vài lời tuyên án được đưa xuống – và sau đó thì …?

“Hey, Eugeo. Tớ sẽ xác nhận lại một lần nữa, chỉ là,… Hiệp Sĩ Hợp Nhất tên Alice Synthesis Ba Mươi đó thật sự là Alice mà cậu đang tìm kiếm, nhỉ?”

Tôi ngập ngừng hỏi và sau đó giây lát, một giọng nói nghẹn ngào chứa đầy sự đau khổ và tiếc thương cất lên. “Thanh âm ấy… mái tóc vàng rực rỡ cùng đôi mắt xanh thẳm ấy. Không đời nào mình quên được chúng; người đó chính là Alice. Chỉ có điều… khí chất xung quanh cô ấy dường như là của một con người hoàn toàn xa lạ …”

“Ưm, sau cùng thì, cô ấy đã đập chúng ta tơi bời mà không khoan nhượng gì. Nói cách khác… ký ức và ý chí của cô ấy được kiểm soát bằng phương thức nào đó, có lẽ sự việc là như thế…”

“Cậu biết đấy, làm gì có bất cứ Thần thuật nào như vậy ở trong sách?”

“ Một vài người đứng đầu Giáo Hội có thể thao túng cả Sinh Mạng, phải không nào? Chẳng có gì lạ kỳ nếu có thể làm tương tự với những ký ức.”

Điều đó hoàn toàn đúng – cỗ máy mà tôi đang dùng để dive vào,, hoàn toàn có khả năng làm việc đó. Nếu như chiếc máy đó có thể thao túng những ký ức trong não bộ của một người sống, thì với những Fluglight nhân tạo chắc chắn được lưu trữ bằng phương tiện điện tử nào đó, chỉ cần ở một mức độ thấp hơn là đã có thể dễ dàng làm được rồi. Trong thân tâm mình, tôi tiếp tục nghĩ về điều đó.

“Nhưng… nếu Hiệp Sĩ Hợp Nhất đó thực sự là Alice, thì đơn giản là cái gì? Cái điều xảy ra trong hang động phía Bắc làng Ruild, hai năm trước…”

“Aah… cậu chắc chắn đã từng nhắc tới nó rồi. Rằng cậu đã nghe một giọng nói giống với Alice khi đang cố chữa trị vết thương của tớ với Selka…”

Tôi không nói rõ chi tiết với Eugeo, nhưng tôi đã mượn sức mạnh của Selka và truyền trực tiếp Sinh Mạng của mình để giúp cậu ấy sau khi cậu ấy bị một vết thương nặng trong cuộc chiến với đám yêu tinh. Thần Thuật đó khá là nguy hiểm và Sinh Mạng của tôi tuột xuống ở mức ngoài dự định của mình, rồi lúc khi tôi cảm thấy bản thân mình không còn cầm cự được bao lâu – Tôi đã nghe thấy giọng nói ấy.

“Kirito, Eugeo... Tớ sẽ chờ, bao lâu cũng được... Tớ sẽ luôn chờ ở đỉnh của Thánh Đường Trung Tâm...”

Một vầng sáng huyền ảo, ấm áp đã chữa lành cho vết thương của Eugeo và rót đầy Sinh Mạng cho tôi khi giọng nói cất lên. Do vậy nó không phải là một vệt ký ức mờ nhạt. Chúng tôi dứt khoát đã được cứu bởi Alice, người đã bị đưa tới Giáo Hội Chân Lý từ lâu, rất lâu rồi, qua một sức mạnh chưa được biết đến.

Sau khi thấy được sự việc như vậy, Eugeo và tôi đã nhắm về hướng Thánh Đường Trung Tâm, đi thẳng tới trung ương, đặt trọn niềm tin chúng tôi vào giọng nói ấy.

Tuy nhiên, thật bất ngờ, xuất hiện trước chúng tôi, không mang tên con gái của trưởng làng Ruild, mà là Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Ba Mươi. Cách cư xử gây đau lòng mà cô ấy mang, cho rằng lũ tội phạm chúng tôi xứng đáng để bị đem ra xét xử, hoàn toàn không có cảm xúc gì về thuở thơ ấu đã làm bạn với Eugeo.

Đó là một cô gái khác, đơn giản là mang gương mặt và cái tên giống với, hoặc có thể là Alice thật sự với ý thức đang bị điều khiển. Để xác nhận điều đó, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài trốn thoát khỏi nhà ngục này bằng cách nào đó và tự mình lên tới đỉnh của Thánh Đường Trung Tâm – một nơi mà chúng tôi có thể biết được mọi thứ về Giáo Hội Chân Lý.

Đó là mục tiêu sau cùng của chúng tôi, nhưng có vẻ như chúng tôi không làm gì được sợi xích hay những chấn song, ngay cả là một vệt xước nhỏ.

“Aah,… bực mình ghê… Nếu có thể tớ sẽ trói Chúa trời đang ở trên cao lại ngay lúc này, và tìm ra sự thật, không bỏ xót một chi tiết nhỏ nào!!”

Tôi nhỏ giọng văng ra câu đó với cái vẻ mặt đeo kính giả bộ ngây ngơ của Kikouka Seijirou, trước khi Eugeo thầm thì trả lời pha lẫn với tiếng cười thảm thiết.

“Này, này, xúc phạm Stacia-sama của Giáo hội không phải là ý hay đâu, cho dù là chỉ nghĩ về điều ấy. Cậu có thể còn phải gánh chịu sự trừng phạt của thánh thần. “

Hình như, có vẻ như cậu ta chưa đánh mất niềm tin vào tôn giáo hay bất cứ thứ gì như vậy ngay cả khi sự ưu tiên dành cho Danh Mục Cấm Kỵ đã thay đổi – Mặc dù biết điều đó, nhưng cuối cùng tôi vẫn chen thêm một câu phỉ báng nữa.

“Ờ, nếu bà ấy tới, bà ấy có thể giáng sự trừng phạt thánh thần luôn cho sợi xích này được không?”

Tôi nói, và ý nghĩ đó bất chợt lóe lên, tôi đổi giọng và nói tiếp.

“Gượm đã. Nói đến Stacia-sama, liệu cũng biến mất ở đây không?”

“Giờ cậu mới để ý đến, chúng ta chưa thử nó đâu. Hãy làm đi.”

“Aah.”

Sau khi liếc nhìn động tĩnh từ phòng cai ngục, nằm cuối hành lang phía xa song chắn, tôi vuốt ngón trỏ cùng ngón giữa trên bàn tay phải xuống. Vào lúc làm động tác gọi ra Cửa Sổ Stacia mà tay phải tôi đã hoàn toàn quen thuộc, tôi chạm nhẹ vào sợi xích đang kẹp chặt vào tay trái.

Sau một chốc lát, một cửa sổ màu tím nhạt thân thuộc lơ lửng hiện ra. Tôi không tin rằng tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp kể cả nếu như tôi biết được chỉ số của sợi xích, nhưng tuy vậy, được quyền thăm dò khai thác thông tin thật thú vị.

“Oh, nó hiện ra rồi này.”

Tôi nhe rằng cười với Eugeo trước khi nhìn vào cửa sổ. Những dữ liệu hiển thị vỏn vẹn có 3 dòng, ID vật thể, độ bền với con số bên dưới làm tôi phát hoảng 【23500/23500】, và một bảng về thông tin đặc điểm 【Vật thể cấp độ 38】.

Cấp độ 38, vật thể này có cấp độ ưu tiên cao hơn hẳn so với rất nhiều thanh kiếm nổi tiếng, nhưng nó lại không phải là đối thủ của item thần thánh cấp 45, thanh Bích Hồng Kiếm, hay thanh hắc kiếm cấp 46 được thiết kế nên từ một nhánh, Gigas Cedar, cách đây khoảng một năm trước. Nói cách khác, hoàn toàn có thể chặt bay sợi xích này nếu chúng tôi có hai thanh kiếm ấy, nhưng giờ nói điều đó là vô nghĩa.

Bắt trước tôi để mở cửa sổ thông tin sợi xích của cậu ta, Eugeo thì thầm với thanh âm ảm đạm:

“Wah, vậy đây là lý do mà nó không nhúc nhích tẹo nào cho dù chúng ta có giật bao nhiêu đi nữa. Nếu không có vũ khí hay dụng cụ cấp độ 38, việc cắt đứt sợi xích này sẽ…”

“Vấn đề là thế đấy.”

Tôi lại nhìn quanh căn phòng giam chật hẹp và mập mờ, nhưng chỉ thấy những chiếc giường sắt thô kệch cùng với bao da đựng nước trống rỗng ở gần ấy. Tôi dùng chân giường thay thế cho một chiếc đòn bẩy và đưa nó lại gần phía cửa sổ với một tia hi vọng, nhưng nó chỉ là một item cấp 3 vô dụng, như nó vốn tồn tại vậy. Những chấn song trông có vẻ cứng cáp hơn, nhưng chiều dài sợi dây xích không cho phép tôi với tới.

Khi tôi xoay vòng đôi vai mệt lử của mình, vẫn còn chưa muốn từ bỏ, thì Eugeo yếu ớt nói.

“Dù cậu tìm kiếm thế nào đi nữa, không có một thanh kiếm nào rơi vào trong nhà ngục này dễ dàng như vậy đâu. Ngay từ đầu, căn phòng này đã chẳng có thứ gì để gọi việc cậu đang làm là một cuộc tìm kiếm. Chỉ có mỗi cái giường, bao đựng nước cùng đống xích này.”

“Chỉ có mỗi… sợi xích này…”

Khẽ thầm thì, tôi nhìn chăm chú vào sợi xích trói chặt cánh tay tôi và sang bên cạnh, là sợi xích đang kéo ra từ cổ tay Eugeo. Ngay lúc ấy, một ý tưởng nào đó chợt đến, và tôi nói nhỏ trong khi cố kìm nén sự phấn khích của mình.

“Không, không phải là. Chúng ta có hai cái cơ mà, những sợi xích chết tiệt này.”

“Hảh?”

"Cậu đang nói về cái gì vậy"

Eugeo nghiêng đầu tỏ ý không hiểu khi tôi ra hiệu cậu ấy rời khỏi giường. Sau đó, tôi bước xuống sàn nhà lát đá và cũng kiểm tra qua tư thế đứng của người bạn, qua những vầng sáng mờ nhạt.

Cũng giống như tôi, trên cổ tay phải cậu ấy cũng được khóa chặt vào một chiếc vòng sắt thô, nhô ra khỏi chiếc áo đồng phục mà cậu ấy mặc ngày hôm qua, cùng với nó, một sợi xích dài nối với chiếc móc gắn trên tường phía đằng sau giường ngủ.

Tôi đi qua bên dưới sợi xích đang kéo ra từ tay phải của Eugeo, rồi bước qua nó và quay lại chỗ đứng ban đầu. Điều này làm cho sợi xích của chúng tôi tạo thành hình bắt chéo chữ X. Ra hiệu cho Eugeo lùi lại một chút, trong khi tôi cũng tạo khoảng cách ra xa, một âm thanh méo mó, chói tai vang lên khi hai sợi xích đan vào nhau.

Nhìn thấy điều đấy, dường như Eugeo cuối cùng đã hiểu ý định của tôi.

“Erm, Kirito này, đừng bảo với tớ là chúng ta chỉ việc kéo như thế này thôi nhé.”

“Dĩ nhiên rồi. Hai sợi xích này có cấp độ ngang nhau, vì thế theo logic thì, điều này sẽ làm Sinh Mạng chúng bị tước đi ở mức độ như nhau. Chúng ta sẽ thấy việc đó nếu chúng ta thử, khẩn trương lên và nắm chặt sợi xích bằng cả hai tay đi.”

Sự ngờ vực vẫn còn đọng lại trong Eugeo, nhưng cậu vẫn nắm chặt sợi xích đang kéo dài từ cổ tay phải như tôi đã hướng dẫn và hạ thấp eo xuống. Tôi cũng làm như vậy, rồi –

“Giữ vững nhé, trước khi đó,…”

-cắt sợi xích bằng tay phải của mình, tôi gọi ra của nó một lần nữa.

Ngay cả khi có dùng cách này để cắt một sợi xích sắt dày như thế này ở ngoài thế giới thực, chắc chắn việc đó sẽ lấy đi toàn bộ sức mạnh của tôi chỉ để tạo một vết cắt nhỏ trên bề mặt thôi.

Mặc dù thế, mọi thứ trong Underworld này có thể nhìn giống thật, nhưng không có nghĩa chúng tuân theo các định luật vật lý như ở thế giới thực. Tương tự như cách mà cái cây khổng lồ có đường kính bốn mét bị chặt hạ chỉ trong vài ngày với khí cụ thần thánh, thanh Bích Hồng Kiếm, nếu hai vật thể va vào nhau với tốc độ và sức mạnh nhỉnh hơn chút ít, thì vật có cấp độ cuối cùng cũng sẽ phá hủy hoàn toàn cái kia.

Chúng tôi cùng đếm thời gian qua mắt nhau, “một-hai”, và kéo những sợi xích dày với tất cả sức mạnh mà chúng tôi có được.

Cling! Một thanh âm kim loại đục ngầu, dữ dội vang lên. Tôi bất ngờ bị giật đi bởi sức kéo của Eugeo mạnh đến mức khó tin hơn dự tính, trước khi tôi trụ vững hai bàn chân với tất cả sự quyết tâm của mình. Ở phía bên kia, trong chốc lát, gương mặt cậu ấy tỏ vẻ không thích mình bị thua kém, và chúng tôi tiếp tục cuộc chiến ganh đua về sức mạnh, quên đi cả mục tiêu ban đầu của mình.

Âm thanh kẽo kẹt chói tai cùng với một tia lửa màu cam xuất hiện từ chỗ những sợi xích lúc chúng cắt ngang nhau. Ngay cả khi đang duy trì cuộc đấu, tôi vẫn ngóc đầu ra ngoài và hé nhìn vào vẫn còn đang mở.

“Ooh.”

Định giơ ngón tay làm biểu tượng chiến thắng nhưng chợt nhớ ra rằng cả hai tay mình đang bị trói, vì thế tôi nhe răng cười. Điểm số trên 20000 Sinh mệnh của xích có cột đơn vị đang tụt nhanh đến mức mắt tôi cũng không theo kịp, trong khi đó cột hàng chục cũng đang giảm với một tốc độ điên rồ. Với tốc độ như vậy, có lẽ chỉ vài phút là nó sẽ về đến 0. Tôi lại nghiến răng và tiếp tục dồn hết sức giằng co với Eugeo.

Dĩ nhiên, phương pháp này sẽ không khả thi nếu không đáp ứng được các điều kiện là phải có hai cụm dây xích và các tù nhân với «Quyền Kiểm soát Vật thể» - một chỉ số tương đương với Sức mạnh trong SAO – đạt tới giá trị đủ lớn. Vì vậy, tôi tin rằng 8 năm trước, một Alice 11 tuổi bé nhỏ bị giam cầm ở nơi đây, đã không thể tự cắt đứt dây xích của mình.

Rõ ràng là cô gái đó đã được kéo ra khỏi phiên xét xử được dự kiến và có điều gì đó đã xảy ra với cô ấy sau đó. Nếu như Hiệp sỹ Hợp nhất Alice đó chính là Alice đến từ Rulid thì «điều gì đó» kia thậm trí còn điều khiển được ký ức và suy nghĩ của cô ấy, biến cô ấy thành một lính gác trung thành của Giáo hội Chân lý, và như vậy….

Do mải suy nghĩ, tôi quên mất một vấn đề quan trọng. Lý do tôi đưa cửa sổ ra là để ngừng việc giằng co ngay lập tức trước khi Sinh mệnh của dây xích về đến 0. Và vì lý do đó, nếu việc này không thực hiện được….

Ping! Một âm thanh kim loại chói tai vang lại, âm thanh này khác so với những âm thanh trước đó.

Chưa kịp suy xét, Eugeo và tôi đã bị quăng mạnh về phía sau bởi một lực rất mạnh và bị đập đầu vào vách tường đá sừng sững.

Ngồi lại trên sàn với hai tay ôm đầu, tôi chịu đựng cơn đau và sự choáng váng gây ra bởi STL. Sau khi đã định thần lại, tôi liếc nhìn qua những chấn song lo ngại rằng lần này chắc chắn đã bị cai ngục để ý. Tuy nhiên, thật may mắn là không thấy phản ứng gì từ phía cai ngục. Tôi thở phào nhẹ nhõm và thận trọng đứng lên.

Eugeo đứng dậy chậm hơn, cậu ta loạng choạng trong lúc đưa tay trái lên xoa đầu.

“Uugh.. Sinh mệnh của tớ bị giảm mất 100 rồi.”

“Điều đó không thấm vào đâu so với việc chúng ta thoát ra được. Nhìn nè.”

Tôi đưa cánh tay phải ra và lắc dây dây xích lủng lẳng không một chút sức mạnh từ vòng kim loại. Vẫn còn lại một đoạn dài ít nhất 1 mel, 20 cen, không, phải là 1 mét, 20 centimet, vậy là nó đã bị cắt đứt một cách tuyệt diệu. Những mẩu kim loại hình chữ U lăn trên sàn là hai mắt xích nối nhau tiếp tục chịu sức căng trước khi bật tung ra. Chúng vỡ vụn với một tiếng động thoáng qua và biến mất khi tôi nhìn chúng.

Tôi lấy ra «cửa sổ» cho mắt xích đã đứt đang treo trên cổ tay mình với sự tò mò và nhìn vào đó, Sinh mệnh của nó là 18000 và vẫn đang tiếp tục phục hồi. Thật tuyệt vời, mức giá trị này đã gần đạt về mức ban đầu.

Tôi tin vào phán đoán của mình, hoặc chí ít là hi vọng rằng đoạn xích dài 3 mét sẽ tiêu tan hoàn toàn lúc nó đạt tới 0 do trạng thái căng dây. Tuy nhiên, dường như nó được phân loại lại là một vật thể dây xích mới, có lẽ là do nó gồm có nhiều vòng mắt..

Khi tôi đang mải suy nghĩ về các vấn đề đó, Eugeo cũng đang dò xét sợi xích của mình, cậu ấy lắc mạnh vai một cái và nói.

"Gughh... Sẽ không thể nào mà tớ bắt kịp được với tài năng của cậu trong việc có những hành động thiếu logic như thế này, Kirito.”

"Hừm, sau cùng thì phương châm của tớ là bất hợp lý, phi logic, thiếu thận trọng. Nói như vậy, không có vẻ như có bất cứ điều gì được thực hiện như vậy..."

Chúng tôi thoát khỏi vùng giới hạn 3 mel, không, 3 mét tính từ bức vách bên trong, tuy nhiên tôi không nghĩ ra được bất cứ cách nào để loại bỏ đoạn xích còn lại trên tay mình và cả trên tay Eugeo. Ngay cả nếu chúng tôi tiếp tục chơi trò kéo co, chiều dài đoạn xích có thể ngắn đi nhưng để tháo hẳn nó ra là điều không thể.

"Có vẻ như chúng ta không còn lựa chọn nào khác là phải mang theo chúng, hơi nặng một chút nhưng tớ không nghĩ là nó có thể gây trở ngại cho việc đi lại của chúng ta nếu chúng ta cuốn nó quanh tay. "

Eugeo nói như vậy và bắt đầu cuốn đoạn xích quanh cẳng tay cậu ấy, tôi miễn cưỡng làm theo. Sau khi làm xong cái bọc tay bằng xích sắt tự phát, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười một cách hoài nghi.

"...Giờ thì sao."

Tôi tin rằng ít nhất thì điều này cần được xác nhận trước khi có hành động tiếp theo, tôi nhìn Eugeo một cách nghiêm nghị. Hít một hơi thở sau, tôi nói.

"Tớ phải hỏi điều này trước đã… nhưng cậu hiểu mà, phải không Eugeo? Thoát khỏi nơi đây và tìm kiếm sự thật về Alice chẳng khác gì đối đầu với Giáo Hội Chân Lý. Chúng ta sẽ không có thời gian để mâu thuẫn về mọi hành động mà chúng ta phải làm. Nếu giờ cậu không sẵn sàng, tốt hơn là cậu nên ở lại phía sau."

Những lời lẽ đó có lẽ là một trong số những lời lẽ gay gắt nhất mà tôi từng thốt ra trong mối quan hệ đã kéo dài hơn 2 năm giữa chúng tôi, nhưng điều này là không thể tránh khỏi.

Nhìn bề ngoài thì cậu ấy có vẻ bình tĩnh, tuy nhiên Fluctlight của cậu ấy thì… nói cách khác, linh hồn của cậu ấy, một tập hợp các photon vừa trải qua một sự biến đổi cấu trúc một cách mãnh liệt. Sau tất cả, cậu ấy đã chối bỏ tín ngưỡng mà cậu có từ rất lâu vào quyền năng tuyệt đối của Giáo hội Chân lý, một tín ngưỡng mà cậu ấy luôn giữ từ khi biết nhận thức, và sắp xếp lại những vấn đề cần được ưu tiên.

Nói cách khác, cần phải nghĩ rằng Eugeo bất ổn hơn cái vẻ ngoài của cậu ấy lúc này và nếu đặt quá nhiều gánh nặng vào dạng suy nghĩ đang được thiết lập lại của cậu ấy thì thực sự có thể gây ra những bất thường đối với tâm hồn cậu ấy giống như Raios. Đó là lý do tại sao tôi cố tránh đụng chạm đến những chủ đề liên quan đến Giáo hội Chân lý hay Danh mục Cấm kỵ trong suốt 35 giờ đồng hồ.

Tuy nhiên, nếu chúng tôi có hành động quyết liệt trong việc thoát khỏi chốn ngục tù này và xâm nhập vào Thánh đường Trung tâm, tôi hi vọng cậu ấy sẽ củng cố được ý chí của mình như cậu ấy có thể làm vào lúc này, chứ không phải là nguy cơ một cuộc xung đột giữa chừng đột ngột. Tôi phải làm bất cứ điều gì có thể để Eugeo an toàn đến được tầng cao nhất của thánh đường – nơi có bảng điều khiển để thoát khỏi nơi đây và về với thế giới thực.

Đúng vậy, tôi dự định để người đối tác vô song, người bạn thân nhất của mình đến gặp gỡ với mọi người trong thế giới thực.

Underworld ngay lúc này đây là một kết quả của một thí nghiệm được tiến hành bởi công ty Rath và sẽ không lạ gì nếu nó được khởi động lại bất cứ lúc nào. Trong tình huống đó, những Fluctlight của gần 100.000 người đang sống trong thế giới này có thể sẽ bị xóa bỏ một cách không thương tiếc. Không đời nào tôi sẽ tha thứ cho việc làm đó. Bằng mọi giá tôi phải tiếp cận được các nhân viên ở Rath và kẻ chủ mưu, Kikuoka Seijirou, kể lại ngay về Eugeo và làm cho họ biết về những gì mình đã tạo ra..

Mọi người trong thế giới Underworld này nhất định không phải là những NPC của thế giới ảo nào đó.

Những người ấy, với ý nghĩ và cảm xúc hệt như con người ở thế giới thực, hoàn toàn xứng đáng được sống ở nơi này.

"Chuẩn bị cho mình ngay lúc này đi"

Eugeo nghe thấy những từ ấy của tôi và mở to mắt trong chốc lát, trước khi cậu hạ chúng xuống. Đưa tay phải lên cao, cậu ấy giữ nắm tay trước ngực một cách vững vàng.

“…Aah… Tớ biết rồi.”

Lời nói bật ra là một tiếng thầm thì đơn giản nhưng chứa đựng một sự kiên quyết không gì lay chuyển được, theo tiếng vang của nó.

"Tớ đã quyết định rồi. Để trở lại làng Ruild với Alice, ngay cả việc chống lại Giáo Hội Chân Lý tớ cũng sẽ làm. Bất kỳ lúc nào gặp khó khăn, tớ sẽ rút kiếm ra và chiến đấu, không cần biết là bao nhiêu lần… Nếu Hiệp Sĩ Hợp Nhất đó thực sự là Alice, tớ sẽ tìm ra lý do đằng sau việc mất trí nhớ của cô ấy và đưa cô ấy trở lại. Với tớ, điều đó quan trọng hơn tất cả.”

Kết thúc lời nói và ngẩng mặt lên, Eugeo mỉm cười và nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt rực rỡ sáng ngời.

“Cậu từng nói điều này lúc chúng ta đang chơi trong rừng, phải không, Kirito. Rằng “Có những việc cần phải hoàn tất ngay cả nếu nó bị cấm kỵ bởi những điều luật.” Cuối cùng thì, tớ cảm thấy mình có vẻ như đã hiểu ý nghĩa của nó.”

“…. Tớ hiểu rồi.”

Tôi hít vào một luồng khí lạnh, cố nén sâu cái cảm xúc kỳ quặc, mạnh mẽ đang tràn đầy lồng ngực mình. Nghiêng đầu, tôi vỗ nhẹ vai trái của người bạn thân sau khi tiến lên trước một bước.

“Mình rất hiểu sự kiên quyết của cậu… Nhưng sau khi rời nơi này, hãy tránh những cuộc giao tranh hết mức có thể. Mình nghĩ chúng ta không có nổi một cơ hội trong cuộc ẩu đả thực sự với Alice hay các Hiệp sĩ hợp nhất khác đâu.”

“Những từ vừa rồi của cậu nghe nhút nhát thật đấy.”

"Những người đó mạnh nhất thế giới này đấy"

Trả lời với Eugeo đang cười toe toét, tôi bước tới gần chấn song ngăn cách giữa phòng giam và hành lang. Kéo ra từ cái thanh sắt dày và nặng với đường kính khoảng 3 cen. Cấp độ của vật thể ấy là – 20. Nó có Sinh Mạng gần mười ngàn.

Eugeo đứng bên cạnh tôi cũng liếc nhìn vào cửa sổ và buông một tiếng thở dài.

“Hmm… nó không tệ như những sợi xích kia, nhưng sẽ mất một chút thời gian để bẻ cong chúng bằng tay không. Chúng ta nên làm gì, muốn thử cùng nhau nện chúng không?”

“Nếu làm như vậy, Sinh Mạng chúng ta sẽ mất đi cùng với cái chấn song. Mình có ý tưởng này, cứ ngồi lại và xem nhé.”

Tôi ra hiệu cho Eugeo ngả ra sau và gỡ sợi xích đang cuốn lấy cánh tay phải của tôi. Tôi nói như thể kế hoạch này đã được tôi suy tính trước, nhưng nó chỉ vừa lóe lên trong đầu tôi khi đang đè lên sợi xích này. Sortiliena-senpai, người mà tôi chịu sự giám hộ trong suốt năm đầu tiên ở Học Viện Kiếm Thuật, hệt như cách cô ấy uốn cong nó thành nhiều vòng khi xong việc với nó. Thứ vũ khí là biểu tượng cho Serlut-style, sợi roi da màu trắng.

Nhìn theo tôi lúc khi tôi đang từ từ lắc sợi xích dài 1,2m đang nằm trong tay phải, Eugeo hạ giọng lo lắng.

“Ki-Kirito này, cậu định bẻ gãy chấn song với cái đó ư? Nhỡ cách ngắm đích của cậu tệ đi và nó va trúng cậu, chẳng phải cậu sẽ phải chịu một vết thương rất ….”

“Ổn mà, tớ đã luyện tập cách sử dụng roi rất nhiều với Liena-senpai. Cô ấy được gọi là «Sổ tay chiến thuật di động», sau cùng thì… Nghe này, như cậu thấy đấy, việc thổi bay chấn song chắc chắn sẽ gây nên một tiếng động rất lớn, do vậy hãy chạy hết sức về phía cầu thang. Nếu tên cai ngục tới, hãy chắc chắn là cậu sẽ chạy trốn thay vì đánh nhau với hắn.”

“… Ôi chao. Cậu nói, xong rồi, huh.”

Bỏ qua câu trả lời kỳ quặc của Eugeo sang một bên, tôi từ từ gia tăng tầm lắc của sợi xích. Chiều dài của nó đúng là không thể để lại một vết cắt với một cú quất, nhưng nó sẽ có sức mạnh của vật thể cấp độ 38 bù lại.

--Đòn xuất kích này, tập trung không chỉ ở bàn tay cầm roi mà còn ở trên sức nặng từ đầu bịt của nó.

Nhớ lại những lời của Liena-senpai, tôi đẩy ngược sợi xích lại với sức mạnh và ngay trước khi nó mở rộng ra hoàn toàn, tôi vung lên một vòng trọn vẹn cùng với tiếng hét.

“Sei!”

Đuôi sợi xích vụ tqua không khí như một con rắn xám đen tấn công về nơi cái cột sắt dàyb a cen mà không do dự, tóe ra những tia lửa chói mắt trong màn đêm mơ hồ.

Blang! Theo cùng với âm thanh lớn đó vang lên, những chấn song bật ra khỏi khung trên và dưới của chúng, đập dữ dội vào chấn song của nhà giam bên cạnh trước khi rơi xuống sàn. Nếu có tù nhân nào nghe thấy, họ chắc chắn sẽ nghĩ đó là sự trừng phạt tối cao từ Thần Mặt Trời Solus hoặc là điều gì đó.

Với đám mây bụi dày đặc đang tung lên làm ngạt hơi thở, tôi chạy vội ra ngoài hành lang. Tên cai ngục đầu-ấm đó chắc hẳn sẽ nhảy dựng lên nếu hắn ta nghe thấy tiếng động sớm hơn. Tôi không tin là hắn cứng ngang với một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, nhưng tôi vẫn ưu tiên việc tránh xa những trận đánh, khi mà tôi chẳng có thứ gì trong tay ngoài sợi xích sắt thay cho một cái roi da.

Với cái thân xác đang căng thẳng của mình, tôi xem xét về phía cuối hành lang, nhưng ngay cả vài phút đã trôi qua, vẫn không có dấu hiều của bất kỳ ai. Lướt nhanh qua Eugeo vừa mới thoát ra khỏi phòng giam ngay sau mình, tôi nhanh chóng thì thầm.

“Nó có thể là một cuộc phục kích. Hãy chuẩn bị đi.”

“Hiểu rồi.”

Nghiêng đầu trao đổi với nhau và dẫu cho nó có quá muộn, chúng tôi bước đi nhẹ nhàng lúc khi bắt đầu chạy.

Theo thông tin mà tôi đã nhồi vào đầu mình khi bị bắt, nhà tù ngầm dưới mặt đất của Giáo Hội Chân Lý được xây dựng với tám hành lang kéo dài ra ngoài như tay quay của một chiếc bánh lái, và mỗi hành lang có bốn phòng giam ở các mặt của nó. Nếu tất cả phòng giam đều có hai người, có thể tính được là 8x2x2 cho sức chứa với 128 người, nhưng tôi tin là nhà tù này từ khi xây đến giờ, chưa lúc nào có đông tù nhân.

Tám hành lang hợp lại ở căn phòng nhỏ của gác ngục, sẽ là nơi gần với trục bánh xe, với một đường cầu thang xoắn ốc hướng lên mặt đất xung quanh nó. Sẽ là viễn cảnh tốt nhất nếu chúng tôi có thể thoát khỏi cuộc tấn công của cai ngục và nhảy vào trong cầu thang. Với điều đó trong tâm trí mình khi đang chạy qua hành lang, tôi đứng lại trước căn phòng của lính canh và dò xét tình hình bên trong đó.

Những chiếc đèn lơ lửng từ bức tường của căn phòng hình trụ, rọi ra xung quanh một thứ ánh sáng mờ nhạt. Không có dấu hiệu của sự di chuyển, nhưng tôi không thể tránh được cái cảm giác rằng tên cai ngục đang núp trong vùng tối phía cửa ra vào, cầm sẵn trong tay một thứ vũ khí kinh khủng gì đó.

“…Này, Kirito.”

“Suỵtttt!”

“Ôi làm ơn đi mà, Kirito.”

Khi tôi đang tìm xem phía xa nơi góc tường có bóng dáng của ai không, thì Eugeo huých vai tôi từ phía sau, vì thế tôi miễn cưỡng quay lại.

“Cái gì thế.”

“Này, âm thanh này…có phải nó là tiếng ngáy không?”

“…Gì cơ?”

Khi nghe kỹ những lời vừa được nhắc, tôi đã nhận thấy được tình hình hiện tại, mặc dù rất mơ hồ; một âm thanh nhỏ quen thuộc lặp lại không ngớt.

“….”

Tôi nhìn vào gương mặt Eugeo một cái nữa, rồi nhẹ nhàng lắc đầu và bước ra ngoài.

Vượt xa hơn phía cuối hành lang (dĩ nhiên, ở góc tối căn phòng không có nổi một con chuột nào) là một khoảng không gian tròn khá rộng cùng một cột trụ bằng đá với đường kính khoảng năm mét đứng sừng sững ở trung tâm. Phía trong cột hoàn toàn rỗng, trở thành căn phòng của cai ngục và cũng chính là, nơi phát ra tiếng ngáy.

Một cánh cửa màu đen, làm từ sắt đặt vừa vặn vào mặt bên của cột trụ với một ô con dùng để quan sát ở phần phía trên nó. Eugeo và tôi xóa dấu chân khi chúng tôi tới gần cánh cửa, nhìn trộm qua ô cửa sổ, và gương mặt chúng tôi gần như dán vào đó.

Không có khác biệt lớn gì về chiếc giường thô kệch được đặt chính giữa phòng khi so sánh nó với cái ở trong phòng giam, và tên gác ngục ngủ trên đó, và dường như thân hình đồ sộ như cái thùng rượu bự đang đè gãy nó. Trên mặt hắn vẫn đang đeo chiếc mặt nạ làm ta nhớ tới cái ấm đun nước và bề mặt bằng thiếc của nó rung lên, theo tiếng ngáy nặng nề và chậm chạp.

Đó là một tình huống tốt để chúng tôi khẩn trương và chốn thoát, nhưng tôi nhận ra sự phán đoán của bản thân thật thiếu cẩn trọng. Một mình hắn trông coi nhà tù này, nơi những tù nhân cùng những người khác, không có gì nhầm lẫn khi hắn phải tiếp tục công việc này hằng năm trời nữa…. hoặc không, có lẽ là hàng chục năm. Sau cùng thì, trong thế giới này, kể cả những đứa trẻ sinh ra trong gia đình quý tộc cũng được ban cho một “ Thiên Chức “ từ một người đứng đầu khu vực vào lúc chúng lên mười tuổi, cũng như không được tự ý chọn lựa hay thay đổi giữa chừng.

Thức dậy theo tiếng chuông đồng hồ yếu ớt ở chốn ngầm mặt đất này, nơi không có lấy một tia nắng mặt trời chạm tới và đi tuần tra cái nhà ngục rỗng không, rồi lại ngủ tiếp theo tiếng chuông báo. Ngày qua ngày, hắn phải lặp lại những hành động tầm thường này nhưng đấy cũng là công việc của hắn. Vì thế mà rất nhiều lần hắn chẳng thèm làm gì, ngay cả chúng tôi có quấy rầy giấc ngủ của hắn khi gây nên nhiều tiếng động như vậy.

Một chùm chìa khóa đếm không xuể với nhiều loại chìa kích cỡ khác nhau được treo trên tường của căn phòng. Tôi tin chắc trong số chúng là chìa khóa để mở cái vòng sắt đang lắp trên cổ tay phải của chúng tôi, nhưng lại không định quấy nhiễu giấc ngủ của tên cai ngục và đấu tranh với tư tưởng ấy, tôi lùi lại một bước và thì thầm.

“… Đi thôi.”

“Aah…. ừ.”

Dường như trong đầu Eugeo cũng đang nghĩ về việc gì đó. Chúng tôi nhẹ nhàng hé mở cửa sổ và đặt chân lên cầu thang xoắn ốc bao quanh căn phòng của cai ngục rồi hăng hái bước đi, không ngoái đầu lại dù chỉ một lần.

Phần 2:

Có cảm giác như, cầu thang xoắn ốc phần nào dài ra khi chúng tôi đi xuống, nhưng lúc cả hai hăng hái chạy, chỉ sau vài phút, cánh cửa thoát hiểm đã thấp thoáng ở đằng xa. Bầu không khí đã vơi đi mùi hôi hám thậm tệ, và những bức tường ẩm thấp cùng sàn nhà trải đá dưới chân đã phủ bằng cẩm thạch bóng loáng từ lúc nào.

Rồi chúng tôi nhận thấy một vệt sáng mờ nhạt trên lối đi, và khi điểm sáng ấy một cánh cửa hình chữ nhật, Eugeo và tôi nhận ra chẳng còn gì phải thận trọng nữa và cùng lao như bay về phía trước. Cả hai đứa hít căng lồng ngực với bầu không khí trong lành, cuối cùng thì chúng tôi đã lên tới mặt đất.

".... Phù...."

Khi dần ổn định lại nhịp thờ, chúng tôi nhìn xung quanh. Bầu trời vẫn tối đen như mực, và chỉ có các vì sao sáng uể oải soi rọi cho tầm nhìn của chúng tôi.

Giáo hội Chân lý, cai trị cả Nhân giới nằm trong một khoảnh đất rộng lớn vuông vức ngay trung tâm cùa khu Trung Centoria. Khi vắt vẻo trên con rồng bay vào sáng hôm qua, tôi đã nhìn quanh nơi này, và phát hiện cổng chính nằm tại phía Đông (tôi nghĩ đó là do Solus mọc tại hướng đó), với một con đường trải dài đến tận nhà thờ.

Ngôi nhà thờ ấy là một tòa tháp trắng cao ngất, “Thánh Đường Trung Tâm”. Nhìn từ mặt cắt ngang của nhà thờ cũng sẽ thấy rằng ngôi nhà thờ có hình vuông, với những bức tường thẳng đứng được đánh bóng sáng như gương, và phần trên luôn chìm trong trời mây, khiến cho việc nhìn thấy đỉnh nhà thờ mà không bị cản tầm nhìn, là không thể làm đươc.

Tôi tin rằng có người nào đó cai quản nơi này tại khu vực cao nhất của thánh đường cũng như có một hệ thống giao diện để giao tiếp với thế giới bên ngoài, hay nói cách khác, với Rath. Nếu tôi có thể lên tới đó, thì tôi sẽ có thể trở về thế giới thực sau hai năm và hai tháng tự mình nếm trải…

Với những cảm xúc mạnh mẽ như vậy, tôi chậm rãi quay lại và nhìn về với lối vào của nhà tù ngầm dưới lòng đất mà tôi vừa mới thoát ra được.

Miệng hố hình chữ nhật không cửa hơi bất ngờ, lại hướng về phía bức tường trắng tinh. Tôi hướng tầm nhìn về phía bức tường đá cẩm thạch mài nhẵn, chăm chú vào bên phải trước, rồi bên trái, rồi sau cùng là lên trên, nhưng với màn đêm dày đặc sương mù, tôi nhìn thấy như mọi phương hướng đều chẳng có điểm dừng cuối nào.

Không, thậm chí ngay cả khi không có sương mù thì tôi vẫn sẽ không thể nhìn thấy được phần của bức tường. Dù sao thì, phần đá cẩm thạch bóng lộn cách đây chỉ một mét rõ ràng là tường thành ngoài bao quanh đích đến của chúng tôi, tòa Thánh Đường Trung Tâm.

Dường như Eugeo cũng cảm thấy như vậy, cậu ấy sải bước về phía tôi. Cả hai đứa cùng giơ cánh tay trái và chạm vào bức tường trắng. Vuốt qua trái rồi qua phải, cảm nhận bề mặt của nó thật lạnh và cứng cáp.

“… Đến tận đây rồi mà nói điều này ra thì có vẻ hơi muộn, nhưng tớ thật sự không thể tin nổi. Chúng ta đang chạm vào tòa thánh đường đó. Tòa tháp với những bức tường mà con người bị chối bỏ, cho dù họ là người như thế nào đi nữa, kể cả những nhà quý tộc… không, thậm chí có là hoàng đế trị vì bốn đế quốc cũng chẳng thể làm chuyện gì khác ngoài việc đứng từ xa và tôn sùng nó”.

“Coi nào, chúng ta có phải là những hiệp sỹ hợp nhất đâu, mà là tù vượt ngục đấy”.

Eugeo nở một nụ cười nhẹ đầy căng thằng với câu đáp lại chẳng có mấy tinh thần của tôi, nhưng ngay lập tức lên tiếng với một vẻ mặt nghiêm nghị.

“Nghĩ lại xem, trước đây, điều này đã là một chọn lựa đúng đắn. Nhưng sau tất cả, nếu như chúng ta trở thành những hiệp sỹ hợp nhất, thì có lẽ chúng ta cũng chỉ như Alice…”

“Ký ức của chúng ta có thể bị kiểm soát, nhỉ. Điều đó là hiển nhiên rồi… nhưng nếu như toàn bộ những hiệp sỹ hợp nhất đều như vậy, thì quả thật kiểu người quái quỷ gì mà họ tin họ sẽ trở thành…?”

Ngạc nhiên trước những lời vừa nghe được, Eugeo khẽ nghiêng đầu và rời bàn tay khỏi khối cẩm thạch. Tôi hạ thấp tay xuống và chống vào eo, cố gắng giải thích cho câu hỏi mông lung của mình.

“Hiểu theo cách khác, ngay cả khi ký ức của các hiệp sỹ bị phong ấn… thì những điều như “ai là cha mẹ tôi”; “tôi được sinh ra ở đâu”, họ cũng phải biết một chút chứ? Dù sao thì đó cũng là những điều căn cơ của từng con người. Đó chính xác là lý do vì sao tôi nghĩ rằng việc làm giả đi những kiến thức ấy là rất khó”.

“Tớ hiểu… hiệp sỹ chỉ là những kẻ khiển rồng để bay nhảy khắp cái Nhân Giới này. Nếu như những ký ức thật sự về việc ra đời của họ bị phong ấn bằng những thông tin sai lệch, cũng chẳng có gì khó khi thấy việc họ quay về thăm nơi sinh thành ra bản thân, chỉ là điều dối trá…”

Đột nhiên, Eugeo hít mạnh, mở to cặp mắt và nhìn về phía tôi, làm cho tôi phải chớp mắt vài lần trong bối rối. Sau khi nhìn người bạn thân như đang hóa đá trong vài giây, tôi rốt cuộc đã nghĩ ra được lý do gì khiến cậu ta phải ứng như vậy.

“Hiểu rồi … cậu nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể tìm ra được một phương thức khôi phục trí nhớ của mình tại tòa tháp này, phải không?”.

“À… kh..không, tớ…”

Thấy Eugeo nhăn mặt và ngượng ngùng cúi xuống, tôi tiến về phía cậu và đưa tay trái vò mái tóc màu nâu nhạt của người bạn đồng hành.

“Câu lúc nào cũng lo lắng. Tớ đã nói rồi mà, nhỉ? Cho dù có lấy lại được ký ức hay không, tớ sẽ theo cậu tới cuối chuyến hành trình”.

Gương mặt Eugeo hơi ửng hồng, tươi tỉnh hẳn lên, và nói bằng giọng điệu hơi trẻ con

“Đừng xem tớ như con nít nhé”.

Không hề muốn thoát khỏi tay tôi, cậu ấy nhẹ nhàng tiếp.

“…Không phải tớ nghi ngờ gì đâu. Cậu đã nói rất nhiều lần như vậy rồi, Kirito. Nhưng… khi nghĩ về việc chuyến hành trình của chúng ta đang dần kết thúc, tớ cứ…”

Lúc khi nghe những lời thì thầm đầy tâm trạng đó, lồng ngực tôi như bị bóp nghẹn bởi những cảm xúc mạnh mẽ, và với bàn tay vẫn còn để trên đầu cậu ấy, tôi nâng gương mặt cùa Eugeo lên

Vẻ uy nghi của Thánh Đường Trung Tâm với ngọn tháp vươn cao ngay cạnh chúng tôi thật xứng đáng với tên gọi hạt nhân của thế giới. Việc leo lên đến tầng cao nhất của ngọn tháp này là một nhiệm vụ không hề dễ dàng ngay cả khi không gặp phải cản trở nào trên đường đi, nhưng đổi lại thì đó là trở ngại duy nhất tồn tại. Bất kể có bao nhiêu nghìn bậc thang trên không đi nữa thì chuyến hành trình của chúng tôi cũng sẽ kết thúc khi chúng tôi có thể lo liệu leo lên, và sớm hơn một năm so với dự định.

Tuy nhiên, đây hiển nhiên không phải là lời từ biệt vĩnh viễn cho tình bạn của cả hai đứa. Tôi sẽ đăng xuất về thế giới thực, nhưng vẫn quay trở lại mà không gặp phải chuyện mất trí nhớ. Tôi sẽ gặp Eugeo, Liena-sanpai, Ronye, Tiezé và nhiều người khác nữa.

“Nếu tới đây thật sự là kết thúc, chúng ta cũng có thể kết thúc trong hạnh ph… không, kết thúc tốt đẹp. Cậu sẽ có thể lấy lại được ký ức của Alice và chúng ta cùng nhau quay về Rulid… Nhưng liệu cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chọn lựa thiên chức lần nữa sao? Sẽ tốt hơn nếu ta suy nghĩ từ bây giờ, vì lần tiếp theo rất có thể sẽ là lần cuối trong cuộc đời chúng ta”.

Eugeo cuối cùng cũng ngẩng mặt lên trước những lời nói thờ ơ của tôi, nở nụ cười như thông lệ như thể bày tỏ suy nghĩ của cậu ta “ôi trời… ôi trời”.

“Còn quá sớm cho dù cậu nhìn nhận ra sao đi nữa. Nhưng, thật ra, tôi đã chán ngấy cái việc phải chặt gỗ hết lần này đến lần khác rồi”.

“Haha, phải đấy”.

Khi tôi nhấc tay khỏi đầu Eugeo và vỗ mạnh vai phải của cậu ta, thì tiếng chuông báo thời gian vang vọng từ thánh đường ngay phía trên chúng tôi, thật trầm bổng và du dương. Đó là giai điệu chuông của thời điểm 4 giờ sáng. Còn một giờ nữa là mặt trời mọc---

“… Coi bộ chúng ta phải xuất phát sớm rồi”.

“Ừ. Đi thôi.”

Như để thể hiện sự quyết tâm với ý định chung của cả hai, chúng tôi đấm nhẹ nắm tay vào nhau. Lực đấm, thời điểm đó, và ngay cả sức mạnh của chúng tôi hoàn toàn trùng khớp nhau. Để khẳng định không còn cần phải nói gì thêm nữa, cả hai chúng tôi kiểm tra xung quanh thêm một lần nữa.

Tôi không biết gì khác ngoài vị trí hiện tại mà chúng tôi đang đứng là phía sau tòa Thánh đường (nói cách khác là ở phía tây). Chúng tôi bị che khuất bởi bức tường cẩm thạch ở phía đông.

Mục đích hiện tại của chúng tôi là xâm nhập vào nhà thờ, nên nếu như tìm thấy được lối vào ở tầng một gần đây thì sẽ dễ dàng hơn, nhưng hoàn toàn chẳng có cái cửa sổ nào ở độ cao khủng khiếp nơi mặt phía tây này, vớ ibề mặt trơn láng làm cho nó trông không tài nào leo lên được.

Trong trường hợp đó thì tất nhiên bước tiếp theo sẽ là tiến về phía bắc hay phía nam dọc theo bờ tường ngoài. Tuy nhiên dù có đi về hướng nào đi nữa thì chỉ sau khoảng 5 mét cũng sẽ gặp phải một hàng rào kim loại lắp vuông góc với bức tường. Độ cao này trông như có thể leo qua được nếu cố gắng, nhưng lại phát sinh vấn đề khác. Ngày hôm qua tôi đã nhận thấy thực tế là còn có nhiều hàng rào tương tự trải dài khuất mắt phía sau hàng rào đó nữa.

Nhìn vào bóng của cái hàng rào bằng đồng có dây nho leo chằng chịt xung quanh, trông nó còn chắc chắn hơn song sắt trong nhà tù. Những hàng rào này trải rộng tựa như không có điểm dừng quanh khu vực phía tây của tòa thánh đường. Nói cách khác, nơi đây vừa là một khu vườn vừa là một mê cung. Có lẽ là để gây khó khăn cho những phạm nhân vượt ngục, xác xuất để thoát khỏi nhà từ ngầm dưới lòng đất theo hướng phía trên là cực kỳ nhỏ.

Phía đông, nam và bắc tất cả đều bị che phủ bởi bức tường và các hàng rào, tuy nhiên ở phía tây có một cánh cổng duy nhất. Một hành lang ngắn và thẳng dẫn từ đây đến đó, quảng trường nhỏ nhưng vẫn nằn trong mê cung. Đó chính là nơi mà những con rồng bay đã quắp chung tôi đáp xuống sáng qua.

Tôi đã cố gắng tìm đường thoát ngay khi chúng tôi đáp xuống, nhưng việc ghi nhớ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là điều hoàn toàn bất khả thi vì độ phức tạp của cấu trúc mê cung. Tuy vậy, có vẻ như vẫn có những phương án khác.

“… Hãy thoát khỏi mê cung và đi theo hướng bắc hoặc hướng nam tòa thánh đường”.

Eugeo cũng gật đầu với những gì tôi nói.

“Tớ hy vọng vào điều kỳ diệu khi trực giác của cậu xuất thế, Kirito ạ”.

“Cứ để tớ lo, trước giờ tớ luôn là chuyên gia trong việc đối phó với mê cung”.

Anh bạn đồng hành tỏ vẻ suy tư khi tôi nói ra những điều đó mà không suy nghĩ gì, và do đó tôi bước đi trước khi cậu ta kịp nói điều gì.

Đến cổng tây chỉ sau vài bước chân, chúng tôi kiểm tra cánh cổng đồng trước. Con số trên cánh cửa là 35; như dự đoán, cánh cổng này không được làm từ một loại đồng bình thường. Tôi có thể phá hủy nó sau một vài chiêu liên tục bằng sợi dây xích quanh tay phải tôi, nhưng có lẽ làm vậy sẽ mất thời gian nhiều hơn là trèo qua, chưa kể việc phá cánh cổng có thể sẽ đánh động các vệ sĩ (hay có thể là các Hiệp Sĩ Hợp Nhất), khiến họ tập trung tại đây ngay lập tức.

Tôi tiếp tục đi, thách thức chính bản thân mình với cái mê cung này theo dự tính ban đầu. Eugeo nói như thể cậu ta đang nén từng chữ qua cổ họng.

“C..Cái gì vậy!? Hàng rào bị gì sao!?”

“Đ..Đó không phải hàng rào…nh..những chiếc lá này…”

Mắt mở to, Eugeo thầm thì khi chỉ tay vào những chiếc lá bình thường của dây nho bám dày đặc trên hàng rào đồng.

“Đây là lần đầu tiên tớ thấy chúng, nhưng không sai được. Đây là… , Kirito”.

“Hoa hồng…Ồ… đợi đã, phải không đấy!? Những thứ này mọc trong mê cung nhiều đến thế ư?!”

Có thể lúc đầu, cảm xúc của tôi là hờ hững, nhưng những bông hoa ở UnderWorld này không chỉ đơn thuần là những bông hoa xinh đẹp. Chúng còn được xếp cao hơn cả «bốn bông hoa

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vợ Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Copyright © 2022 - MTruyện.net