Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vốn Vô Danh thấy Bạch Thiểu Thắng chuẩn bị tiệc rượu ở chính sảnh thì cũng có chút ngac nhiên, nhưng hắn nghĩ có lẽ hôm nay lại có đại nhân vật nào đó tới đây, cho nên cũng không để ý nữa.
Tuy nhiên khi hắn vừa mới bước vào chính sảnh thì phát giác tình thế có chút không đúng. Bình thường khi ăn cơm đều có hạ nhân bồi tiếp, nhưng hôm nay ngoài người hầu ra còn có thêm rất nhiều người lạ trên tay đều cầm binh khí, bọn họ đã sớm ngồi kín vài bàn.
Hơn nữa hắn còn cảm giác được bốn phía chính sảnh còn có một vài cao thủ ẩn tàng, khí tức của những người này so với tráng đinh trong bảo đều hùng hậu hơn rất nhiều, thậm chí ngay cả Bạch Thiểu Thắng cũng không hơn họ được.
Vô Danh không thèm quan tâm, chỉ đi tới chỗ ngồi của mình. Hắn thấy Bạch Như Tuyết cũng xuất hiện, nhưng trên mặt thần sắc bi ai, hai mắt sưng đỏ, khiến hắn không khỏi kinh ngạc vạn phần.
Hắn thuận miệng hỏi: "Bảo chủ, chẳng hay hôm nay có đại nhân vật nào tới vậy? "
Bạch Thiểu Thắng biến sắc, lão không khỏi bội phục cảm giác của Vô Danh, nhưng nghĩ đến sự tình đã tới nước này, có thể nói là không thể có sơ hở, vì thế nói với Vô Danh: "Đâu có! Đâu có! Kỳ thực hôm nay là vì thiếu hiệp mà thiết yến! "
"A! Thế là thế nào? "Vô Danh khó hiểu hỏi.
"Trong giang hồ đồn rằng thiếu hiệp là đệ tử của Vạn Tà Thực Quân! "Bạch Thiểu Thắng cười.
"À, thì ra là vậy! Ẩn núp ở bốn phía đều là những cao thủ vì ta mà đến sao? " Hắn vốn đã nghe qua tin tức các đại môn phái đang truy tìm hắn vì cái danh hiệu "đệ tử" của Vạn Tà Thực Quân.
Bạch Thiểu Thắng cả kinh, nói: "Đúng vậy! "
"Tốt lắm! Các vị, hiện tại bên ngoài trời đang mưa, các người ẩn núp như vậy không sợ bị ướt sao? " Vô Danh lớn tiếng nói.
"Khá lắm Vô Danh! Quả nhiên không hổ là đệ tử cùa Vạn Tà Thực Quân! Các vị chưởng môn, các người mau vào đi! Miễn cho Vô Danh thiếu hiệp cảm thấy chúng ta tiếp đãi không chu đáo! "Bạch Thiểu Thắng tự tin nói.
Chỉ thấy bóng người chợt lóe, bốn phía xung quanh Vô Danh xuất hiện chín lão nhân, tăng đạo tục ni đều đủ cả, vây lấy Vô Danh.
Vô Danh vừa thấy, nhãn tình sáng lên, nói với Bạch Thiểu Thắng: "Xem tư thế những người này, tất lai lịch không nhỏ, thỉnh bảo chủ giới thiệu một chút! "
Bạch Thiểu Thắng thấy Vô Danh vững vàng như thế, cũng không khỏi bội phục định lực của hăn, lập tức cười nói: "Tốt! ".
Lão chỉ vào một vị hòa thương mặt cười như phật Di Lặc nói: "Đây là thiếu lâm Không Kiến phương trượng! "
Lại chỉ vào một lão già tóc bạc bay phất phơ nói: "Đây là Võ Đang Lăng Hư chưởng môn! "
Lão nhất nhất giới thiệu hết, tổng cộng còn có bảy vị nữa, phân biệt là : văn sĩ gầy gò mặt chữ điền chính là Hoa Sơn chưởng môn Yến Phong ; lão giả tóc dài, mặt tăng phục nhưng không phải hòa thượng là Không Động chưởng môn Diệp Bất Vấn ; còn lão giả khất cái là Cái Bang chưởng môn Khâu Bất Đảo ; nữ ni cô là Nga My chưởng môn Bách Vấn sư thái ; người mặc áo lam là Thanh Thành chưởng môn Khâu Huyền Cơ ; hắc y nhân thần sắc lãnh đạm là Thiên Sơn chưởng môn Lưu Y Nông ; còn lão giả mặc áo lam, tuy già nhưng không mất nét anh tuấn là Tiêu Dao chưởng môn Lý Tiêu Dao.
"Chín vị này đều là nhân vật rất quan trọng của thiên hạ hiện nay, không nghĩ hôm nay lại vì thiếu hiệp mà tề tựu tại bản bảo, bản bảo chủ thật sự tam sinh hữu hạnh! "Bạch Thiểu Thắng cười nói.
Chín vị chưởng môn không khỏi đỏ mặt, nghĩ mình tuổi cao, thân đã sắp xuống mồ mà còn phải vây công một thiếu niên mới mười hai mười ba tuổi. Việc này nếu truyền ra giang hồ thì mặt già của họ không biết phải giấu ở đâu a? Nhưng quả thật Vạn Tà Thực Quân cấp cho họ một nỗi sợ hãi quá lớn, cho nên không thể không mạo hiểm như vậy.
Vô Danh lạnh nhạt cười, kỳ thực lúc đầu hắn củng rất kinh ngạc, nhưng nhận thấy hôm nay chính mình khó mà toàn thân rời khỏi Bạch Vân Bảo, trong lòng liền thấy thanh thản. Hắn nói: "Chín vị chưởng môn, cửu ngưỡng đã lâu! "
Cửu đại chưởng môn đều hướng Vô Danh thi lễ, Không Kiến phương trượng nói: "Thí chủ chỉ cần nói ra nơi hạ lạc của Vạn Tà Thực Quân, chúng ta liền bỏ qua cho thí chủ! "
"Đầu tiên, ta phải thanh minh một chút, ta không phải là đồ đệ của Vạn Tà Thực Quân! "
"Sao? Vậy chiêu "Tà lâm thiên hạ" của tiểu thí chủ là học của ai? "Lăng Hư thượng nhân hỏi.
"Chuyện này ta không nhất thiết phải nói cho các người! "
"Đừng cùng hắn dong dài! Tiểu tử này chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ! "Thiên Sơn chưởng môn Lưu Y Nông cả giận nói.
Vô Danh khóe miệng khẽ nhếch, từ chối cho ý kiến.
Bạch Thiểu Thắng lúc này nói: "Các vị chưởng môn, dù sao tiểu tử này hôm nay có chạy đằng trời cũng không thoát, trước tiên cứ để cho hắn ăn xong bữa cơm cuối cùng đi! "
Vô Danh thấy Bạch Thiểu Thắng vốn đối đãi với mình thân thiết cũng trở nên như vậy, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng. nói: "Tốt! Tạ ơn bảo chủ! "Nói xong nhìn về hướng Bạch Như Tuyết, thấy thần sắc trên mặt nàng tuy rằng thập phần bi thương, nhưng cũng không tỏ ý ngăn cản, thâm tâm liền đau xót. Vội xoay người nói với Tư Kỳ: "Có thể qua hôm nay ta sẽ không được ăn cơm nữa, đến đây, nàng cũng ngồi xuống đây, uống cùng ta mấy chén! "Thuận tay đem Tư Kỳ kéo lại bên mình.
Tư Kỳ vốn nghe Bạch Thiểu Thắng nói, trong lòng liền vô cùng lo lắng cho Vô Danh. Lại nhìn thấy cửu đại chưởng môn đồng thời hiện thân, nàng biết rõ hôm nay Vô Danh sẽ mất mạng không thể nghi ngờ, nên chỉ có thể nén nước mắt sắp tuôn rơi. Lại thấy Vô Danh mời mình cùng uống rượu, mà tiểu thư cũng không có phản ứng gì, nàng liền ngồi xuống, trong lòng càng thêm thương tâm.
Vô Danh rót cho mình một chén rượu, giơ lên nói với Bạch Thiểu Thắng: "Cảm ơn bảo chủ đã chiếu cố trong khoảng thời gian vừa qua! "Hắn không thèm để ý đến điệu bộ của Bạch Thiểu Thắng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Lại rót một chén rượu, nói với Bạch Như Tuyết: "Chén này tạ ơn tiểu thư đã bồi tiếp trong thời gian qua! "
Bạch Như Tuyết trong lòng đau đớn nhưng chỉ có mình mình biết, lúc này nghe Vô Danh nói vậy, rốt cục nhịn không được, đứng dậy chạy như bay về phía phòng mình.
Vô Danh sửng sốt, lại rót chén rượu, nói với Tư Kỳ: "Tư Kỳ, cảm ơn nàng giai đoạn vừa qua đã chăm lo cho chuyện ăn uống cũng như sinh hoạt của ta! "
Tư Kỳ nước mắt lưng tròng, cùng Vô Danh uống một chén.
Vô Danh lại liên tục tự châm tự uống, gắp một miếng thịt ăn, dùng tay áo lau miệng rồi đứng lên nói với mọi người: "Phiền mọi người đợi lâu! Nào, bây giờ chúng ta giải quyết hết mọi ân oán đi! "Lại ôn nhu nói với Tư Kỳ: "Nàng tìm một nơi an toàn trốn đi! "
Nói xong hắn rút ra bảo bối yêu quý như sinh mạng của mình là "Ngư Long kiếm" ra, ngạo nghễ nói với Bạch Thiểu Thắng và cửu đại chưởng môn: "Các người muốn lên từng người hay tất cả cùng lên! "
Bạch Thiểu Thắng cùng cửu đại chưởng môn còn chưa kịp lên tiếng, một thanh âm đã vang lên: "Đối phó tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi còn phải cần đến bảo chủ cùng cửu đại chưởng môn sao? ". Chỉ thấy một hắc y nhân xấu xí khoảng bốn mươi tuổi đứng dậy, y là "Ngô câu kiếm" Ngô Chiến, tiếc thay y không biết Vô Danh ngay cả bảo chủ của y cũng có thể đánh bại.
Vô Danh khinh thường nhìn một cái. nói: "Tốt! Ngươi muốn chịu chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi! "
Thanh kiếm vừa vung lên, chợt nghe một tiếng hét thảm, Ngô Chiến đã ngã lăn ra trên mặt đất.